“Tẩu…”. Trịnh Thần kinh hãi.“Tẩu rốt cuộc là ai?”
“Ta là Linh chủ Linh U Cung, đệ tử của Độc Thánh Thủ Vô Hà Tuyết”. Tử Lan không khiêm nhường đáp.
“Trước đây đệ có lần tìm đến người này, nhưng bà ta thứ nhất là không chịu gặp, thứ hai là lại ở trên núi cao, xung quanh núi lại có chướng khí nên không gặp đươc”. Trịnh Thần hơi bất mãn đáp.
“Sư phụ ta hơi thất thường”. Tử Lan cười đáp. “Nhưng trước tiên công tử để ta bắt mạch đã”.
Trịnh Thần đến ngồi cạnh Tử Lan, chìa tay ra, hắn cũng không ôm hi vọng nhiều, vài năm nay hắn đã mất hi vọng rồi. Tử Lan xem xét một lúc, sau đó từ bên hông lấy ra một ngân châm đâm vào ngón tay hắn. Máu chảy ra, tuy nhiên trong máu lại mang theo sắc tím. Tử Lan chau mày.
“Tẩu không cần cảm thấy khó xử, ta biết thân thể mình, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, đệ chỉ thấy vui khi hôm nay lại chứng kiến Trích Nguyệt nhận chủ, đệ thấy thỏa mãn rồi”.
Vốn Trịnh Thần còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị một giọng nói lạnh băng cắt ngang:
“Ngươi quá ồn ào”. Tử Lan lạnh lùng đáp.“Sư đệ chàng cũng không khác chàng bao nhiêu”. Tử Lan liếc Thừa Mạc nói, sau đó tiếp tục.“Trong người ngươi có ba loại độc, hạ vào ba thời điểm khác nhau, hai loại độc là Kinh Hồn và Táng Thảo tương đối dễ giải, theo bệnh trạng cảu ngươi thì Kinh Hồn hạ đã hai năm còn Táng Thảo thì vừa mới hạ cách đây vài ngày. Nhưng thứ nguy hiểm nhất là cổ trùng trong người ngươi. May cho ngươi là có người chỉ ngươi cách kiềm chế cổ trùng, nếu không bây giờ ngươi chỉ còn là một bãi máu”. Tử Lan lạnh giọng nói.“Ta rất ghét những người không biết quý trọng thân thể mình, ngươi biết trong người có cổ trùng, nếu trúng thêm độc khác rất khó để giải hoàn toàn mà không ảnh hưởng đến cơ thể nhưng ngươi vẫn cố chấp. Táng Thảo này là ngươi tự nguyện ăn đi?”
Trịnh Thần nghe Tử Lan nói thì toát mồ hôi, người này….
“Trịnh Thần, tự nguyện ăn lại là như thế nào?”. Thừa Mạc lạnh lùng hỏi.
Trịnh Thần biết thân thể mình rất lạnh rồi, nhưng không so bằng sức lạnh khủng bố tỏa ra từ hai con ngừoi này, hắn nuốt nuốt nước bọt, ngăn cho giọng mình không run rẩy trước khí thế của hai người kia: “Chuyện này hơi phức tạp, đệ bất đắc dĩ thôi”.
“Ta sẽ không bỏ qua”. Thừa Mạc nói, ý hắn đó là hắn không chấp nhận cách giải thích đó của Trịnh Thần, sau đó Thừa Mạc quay qua Tử Lan:“Nàng thấy thế nào?”.
“Ta sẽ trị cổ độc trước, tuy nhiên nguyên liệu dụ cổ trùng hơi khó tìm là thứ nhất, thứ hai là vì còn hai loại độc kia nên dụ cổ trùng ra xong thì có thể độc kia dễ bộc phát, lúc này cần phải kiểm soát đc việc này. Cần hai thứ, một là tinh thần người trúng độc phải thanh tĩnh cùng kiên cường, thứ hai là người hạ châm phải tập trung. Ta sẽ cho người tìm nguyên liệu trước, trong mấy ngày này ngươi ở lại phủ, ta sẽ kê đơn bổ máu cho ngươi để tẩm bổ, tránh lúc đó máu chảy hết mà cổ trùng cũng không chịu ra”. Tử Lan nói.“Vì ngươi trúng hai loại độc kia nên bây giờ người ngươi không hề có cảm giác gì nữa đúng không, việc trị độc không thể trì hoãn nữa rồi”.
“Vậy nhờ nàng”. Thừa Mạc đáp, vì Trịnh Thần đã trực tiếp á khẩu ngồi bên cạnh. Hắn đã bỏ cuộc từ rất lâu rồi, hắn không muốn hi vọng nữa. Hôm nay người này lại nói rằng hắn sẽ được cứu.
“Vậy đi, bây giờ ta có việc ra ngoài, chàng sắp xếp cho sư đệ của chàng đi, qua chừng vài ngày hẳn là sẽ tìm đủ nguyên liệu”.
“Đi sớm về sớm”. Thừa Mạc nói
“Đã biết”. Tử Lan nhếch mép cười, tiêu sái đi ra ngoài, gió lạnh thổi vào làm cổ áo bằng lông đung đưa trông rất đẹp mắt.
***
“Cung chủ!”
Tử Lan bước vào sau vườn một căn nhà nhỏ: “Ta cần những thứ này, càng sớm càng tốt”. Tử Lan đưa một tờ danh sách cho người đối diện.
“Vâng”.
Sau khi làm xong việc nhỏ đó, nàng tiêu sái đi dạo. Lạc Phượng Thành này vẫn còn tương đối sầm uất, dù chiến tranh đã cách họ không xa. Nàng ngồi vào một quán ven đường, gọi một bát sữa đậu nành rồi im lặng uống. Nàng đang đợi một người.
“Huynh đài, tại hạ ngồi chung được không?”. Một người là mặt ngồi xuống trước mặt Tử Lan.
Nàng mỉm cười rất nhẹ, sau đó làm như không quan tâm, thấp giọng hỏi: “Mọi chuyện ở đó vẫn tốt chứ?”
“Đang tiến hành theo kế hoạch, đại bàng rất vui khi được săn mồi, đã bắt đầu rồi”. Âm thanh nam tính vang lên.
“Nên nhắc nhở, hẳn là sẽ không muốn chó cùng rứt giậu”. Tử Lan uống hết bát sữa, để lại một vài đồng tiền rồi đứng lên.
“Chuyện đó ngươi không cần lo, có người đã chăm sóc tốt lắm”.
Tử Lan cười ấm áp, sau đó không hề keo kiệt nhìn người đối diện, dùng truyền âm nhập mật để nói. “Gửi lời cảm ơn của ta với Võ Vương gia, còn có nói với Thái tử, nợ của hắn, ta sẽ đòi sớm thôi”.
***
Qua vài ngày Y Cốc mang dược liệu cần thiết đến. Tử Lan nhanh chóng giải độc cho Trịnh Thần. Trước khi ép trùng độc đi ra, nàng để cho Bạch Dạ và Ám Dạ canh cửa, viết sẵn đơn giải dược để Tử Y đi sắc, ngay khi nàng bức trùng độc thành công sẽ cho Trịnh Thần uống giải dược rồi nàng sẽ thi châm là xong, sau đó chỉ cần bồi bổ là ổn. Nàng đổ dược vào bồn sau đó bắt Trịnh Thần ngồi vào, dùng một con dao sắc cắt mạch máu cở cổ tay rồi đặt vào trong một cái bồn khác, bên trong bồn là mùi dược cực kì thơm dụ dỗ trùng độc.
“Cố gắng chịu đựng, ngươi không được phép ngất đi, rõ chưa?”. Tử Lan chau mày thật chặt dặn dò.
Trịnh Thần gật đầu, vết cắt ở cổ tay cực kì nhỏ nên lượng máu đi ra là nhỏ giọt, hắn tin mình có thể kiên trì được, hơn nữa bây giờ xúc giác hắn đang tạm thời tê liệt nên cũng không có đau đớn gì. Qua chừng một nén nhang, Tử Lan mới nhìn thấy một vật nhỏ động đậy ở gần ngực Trịnh Thần, sau đó dùng tốc động cực kì chậm rãi bò về phía vết cắt. Lúc này sắc mặt Trịnh Thần đã hơi tái, hắn bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn từ cổ tay và mỗi khi trùng độc nhúc nhích. Tử Lan khi thấy trùng độc nhúc nhích ra thì cảm thấy hơi hơi thả tâm. Tuy nhiên nàng chưa an tâm được lâu thì thấy nhiều con trùng khác bắt đầu đi ra. Tử Lan bắt đầu lo, nàng biết khi trùng độc nhúc nhích sẽ cực kì đau đớn. “Kiên trì một chút”. Tử Lan vừa quan sát trùng độc vừa dặn Trịnh Thần, nàng gọi với ra ngoài: “Mạc, ta cần chàng”.
Thừa Mạc nghe Tử Lan gọi thì đẩy cửa vào, thấy sắc mặt Trịnh Thần thì lo lắng, Tử Lan nhanh chóng nói cho hắn: “Chàng mau lại đây dùng nội lực bảo vệ tâm mạch cho Trịnh Thần, trùng độc ở quá lâu trong cơ thể hắn có thể đã sinh sản nên phải bảo vệ tâm mạch cho đến khi toàn bộ trùng này chui ra”. Thừa Mạc gật đầu rồi bắt đầu vận công. Đến hơn một nén nhang sau toàn bộ trùng mới được bức ra khỏi người Trịnh Thần. Nàng ngay lập tức cho hắn uống thuốc rồi thi châm, quá trình thi châm cực kì thống khổ, sẽ giống như hàng ngàn mũi kim châm chích khắp người. Trịnh Thần khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì mất máu nay càng thêm trắng. Sau khi hạ kim châm cuối cùng lên người hắn, Trịnh Thần ho ra một bãi máu đen rồi hoa hoa lệ lệ ngất đi. Tử Lan gật đầu vừa lòng, sai Tử Y ở lại chăm sóc Trịnh Thần: “Tử Y, ngươi chăm sóc hắn đi, từ nay về sau cho đến khi hắn hoàn toàn khang phục ngươi không cần đi theo ta”.
“Dạ, công tử”. Tử Y nhu thuận đáp. Qua một vài ngày, trong lúc Tử Lan lười biếng đi dạo, chợt nghe tiếng chuông báo từ trên thành, chân mày chau lại: “Cuối cùng cũng đến”. Nàng nhanh chóng dùng khinh công bay đến tường thành, khi đến nơi nàng thấy Thừa Mạc cùng một số tướng sĩ khác đã đứng sẵn. Thần sắc ai cũng nghiêm trọng. Tới khi nàng nhìn thấy thế trận trước tường thành, chân mày nhướng cao, đầy vẻ thích thú.
“Vương gia, ngài biết trận này?”. Tử Lan hỏi, nàng không biết Thừa Mạc có hiểu biết về bố trận hay không.
Thừa Mạc im lặng không lên tiếng, trận này quá lạ lẫm đối với hắn, tuy hắn cũng có tìm hiểu về bố trận nhưng trận đồ như thế này hắn chưa từng thấy. Tử Lan thấy hắn không trả lời cũng hiểu. Trận này không phải là thứ những tay mơ có thể bày ra, nhìn thấy thế trận này xuất hiện ở đây, nàng có đôi chút nghi ngờ, Lý Nhiên quả là người thú vị.
Bên dưới không ngừng đánh trống trận dụ dỗ tướng lĩnh trong thành ra xuất chiến. Tử Lan hơi nhìn sắc trời nói: “Không việc gì phải vội, đi uống trà nào, đợi đến chính ngọ ra phá trận cũng không muộn”. Tử Lan cười cười đi xuống.
Mọi ngừoi tuy không hiểu gì nhưng có thể nhận ra Tử Lan biết trận này, còn biết cách phá giải, vì thế mọi người đều đi xuống theo chân Tử Lan. Sau hơn một canh giờ cũng đã tới chính ngọ, mọi người đến tìm Tử Lan. Nhìn thấy vẻ mặt uất nghẹn của họ nàng cảm thấy tương đối vui vẻ, những người này dám xem thường nàng.
“Quân sư, có thể phá trận chưa?”. Quách Hạ âm dương quái khí hỏi.
Tử Lan nhấp một ngụm trà từ tốn nói: “Trận này hẳn là Lý Nhiên bày ra, tên trận này là Bát môn kim tỏa trận, sở dĩ đặt tên như vậy là vì ban đầu trận này có tám cửa dựa trên Bát môn độn giáp: hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai. Cửa sinh, cảnh, khai là cửa sống, còn lại thương, kinh, hưu, đỗ, tử là cửa chết. Trận này vốn phức tạp, về căn bản có bốn thế biến, tuy nhiên Lý Nhiên chỉ học được đệ nhị biến. Cách phá trận rất đơn giản, chỉ cần một tướng sĩ, dẫn năm trăm binh lí từ cửa sinh đánh vào rồi hướng đến cửa cảnh đánh ra, trận này tất vỡ.
“Ta đi”. Quách Hạ lên tiếng trước.
“Vào trận, bên cạnh sức mạnh còn phải có kiến thức bát quái cũng như biết linh động trong việc phá trận, tránh những tình huống phát sinh. Trận này, Vương gia người nên đi”. Tử Lan không do dự bác bỏ lời Quách Hạ.“Hơn nữa, còn phải có hậu chiêu”.