“Mục Tàng, Mục Tàng”. Tử Lan đến khu đóng quân của Sất Nhận
“Quân sư”.Mục Tàng nghe tiếng nàng gọi thì chạy đến. Tử Lan đưa cho hắn hai mươi cái gói giấy nhỏ rồi dặn dò một chút. Nhãn tình Mục Tàng hơi sáng lên, sau đó nhanh chóng đáp ứng chạy đi. “Phải cố phá thế đông cứng này”. Tử Lan lẩm bẩm, nhìn theo hướng Mục Tàng chạy đi rồi chậm rì rì quay về doanh trướng Thừa Mạc
“Nàng vừa đi đâu à?” Thừa Mạc đã tỉnh dậy, đang rửa mặt.
“Ta vừa đến chỗ Sất Nhận, ta muốn phá thế này sớm, không thể chờ Lý Nhiên phản công được, phần quân lính bị độc chưa hồi phục hoàn toàn, lúc này nếu hắn ra tay ta sợ có biến”. Tử Lan đáp.
“Không sai, đây cũng là ý của ta”. Thừa Mạc đứng dậy kéo kéo chiếc áo lông cho Tử Lan.
“Vương gia, không tốt, Lý Nhiên dẫn quân ra khỏi thành”. Bên ngoài Tường Hách vọt vào.
“Nàng ở lại”. Thừa Mạc chau mày, rất nhanh đi theo Tường Hách chạy đi.
Tử Lan gật đầu đáp ứng. Thừa Mạc dẫn quân đi, chỉ để lại năm ngàn binh lính chưa tiêu hết độc và năm ngàn binh ở lại quân doanh. Sau khi Thừa Mạc đi, Tử Lan cảm thấy có chút nóng lòng. Không hiểu tại sao nàng lại có chút lo lắng. Sau khi Thừa Mạc đi khoảng một nén nhang, Lý Nhiên dẫn quân một đường đột kích vào quân doanh. Tử Lan thấy tình hình không ổn, không có cách nào khác là rút lui trước, một vạn binh tán thân nơi biển lửa. Sất Nhận quân đã theo lời Tử Lan lén vào thành trước đó, chắc hẳn không có vấn đề gì. Tử Lan lên ngựa chạy một vòng sau đó bỏ ngựa, sửa sang lại ăn mặc, chuẩn bị luồn vào Trung Tĩnh thành. Nàng cố ý ăn mặc như một khất cái, theo đám nạn dân vào thành. Nàng để cho Bạch Dạ và Ám Dạ theo Lê Hi và ô Ảnh ẩn vào chỗ tối. Nàng biết Thừa Mạc sẽ không vì một cái kế nhỏ mà chết, nàng xé một mảnh vải, lại dùng than củi viết lên hành tung của mình, nàng buộc nó vào chân Tiểu Hồ rồi nói với nó: “Tiểu Hồ, đi tìm Thừa Mạc, giao cái này cho chàng được không?”.
Tiểu Hồ “chi chi” đồng ý, dụi dụi vào tay Tử Lan một chút rồi nhanh chóng lủi đi, chỉ để lại một dải ngân quang xẹt qua. Tử Lan nhìn theo hướng Tiểu Hồ, sau đó quay người dứt khoát đi, sau lưng là Trích Nguyệt cầm và Kì Nha kiếm được bọc lại bằng vải. Tử Lan một đường an toàn vào thành. Việc đầu tiên nàng làm đó là tìm đến cơ sở của Linh U Cung, nhưng trên đường đi, nàng lại gặp Lý Nhiên dẫn quân về thành, nàng vội vã lùi vào trong hẻm nhỏ, đôi mắt phượng của Lý Nhiên mị mị liếc qua, đôi môi kéo lên một độ cong rất nhỏ. Tử Lan né vội nhưng không nhanh bằng Lý Nhiên. Hắn đáp xuống trước mặt Tử Lan: “Bách Lý quân sư, biệt lai vô dạng”.
Tử Lan biết là không toàn thân trở ra được, cười nhẹ đáp: “Lý công tử, biệt lai vô dạng”.
“Gặp được Bách Lý quân sư ở đây làm Lý mỗ thật bất ngờ”. Lý Nhiên cười tà nói.
“Lý công tử đây là muốn gì?”. Tử Lan không nặng không nhẹ hỏi.
“Lý mỗ quả thực cũng không muốn làm gì, chỉ là đành mời Bách Lý quân sư đến phủ tại hạ làm khách một chuyến thôi”. Lý Nhiên nhanh chóng thả ra một ít mê hương, Tử Lan đương nhiên biết đó là gì, thuận lý thành chương ngã xuống, nàng muốn tìm hiểu, rốt cuộc Lý Nhiên này là ai, tại sao vận dụng đến cả Linh U Cung vẫn không thể tìm được thông tin về hắn.
Về phần Thừa Mạc, sau khi hắn đánh thắng trận kia xong cũng phát hiện ra điều khác thường, dùng hết tốc lực chạy về quân doanh nhưng mọi thứ đã quá trễ. Tường Hách đi bên cạnh Thừa Mạc, thấy khí tức của hắn càng ngày càng trầm, trong mắt là một mảnh lạnh băng vội nói: “Vương gia, Tử Lan võ nghệ cao cường, băng tuyết thông minh, nàng sẽ không bị cái kế nho nhỏ này vây khốn, hẳn là nàng đã có đối sách, chúng ta nên tìm xem nàng có lưu lại gì không”. Thừa Mạc nghe vậy cũng chậm rãi bình tĩnh lại, bàn tay vẫn luôn nắm chặt từ từ thả lỏng, đúng vậy, hắn làm sao lại giận đến mất khôn như vậy, nàng tài giỏi như vậy, lại một thân bách độc bất xâm, làm sao có thể bị vây khốn. Thừa Mạc tiến đến doanh trướng, đúng lúc này Tiểu Hồ chạy đến nơi, nhanh chóng nhảy lên vai Thừa Mạc: “Chi chi chi”.
“Tiểu Hồ”. Thừa Mạc thấy là Tiểu Hồ thì mừng rỡ, hắn lại nhìn đến mảnh vải buộc trên chân nó thì vội vàng tháo ra. Bên trong là chữ của Tử Lan: “Thừa Mạc, chúng ta trúng kế địch, nhưng chàng yên tâm, ta vẫn ổn. Sất Nhận đã theo lời ta lẻn vào thành, ta đã cho người thả độc vào thành, rất nhanh sẽ có dị biến, lúc đó chàng cứ an tâm tiến vào, ta ở bên trong thành đợi chàng”. Kết thư là một hình hoa lan, ấn kí của Tử Lan. Đọc đến đây thì hắn cảm thấy vạn phần may mắn. Thừa Mạc ra lệnh cho quân lui 10 dặm, lập quân doanh chờ thời cơ, hắn lại điều thêm năm ngàn quân từ hậu phương đến bổ khuyết vào số quân đã mất. Hắn tin nàng sẽ có dấu hiệu để trong ứng ngoại hợp. Thừa Mạc ngồi vuốt ve ngân hồ: “Tiểu Hồ, ta muốn ngưoi đem thư tới cho nàng, có thể không?”
Tiểu Hồ ngồi trong lòng Thừa Mạc, rất thích ý, nghe vậy thì “chi chi” tỏ vẻ đồng ý, nó nhớ nữ nhân kia rồi a. Trên ngừoi nữ nhân kia lúc nào cũng có mùi thuốc nhàn nhạt, nó rất thích. Thừa Mạc thấy Tiểu Hồ đáp ứng thì mừng rỡ, vội viết một bức thư sau đó bỏ vào ống trúc buộc vào cổ Tiểu Hồ. Tiểu Hồ sau khi chén một con gà nướng, cực kì thích ý phóng đi, nữ nhân a, sắp được gặp ngươi rồi.
***
Lý Nhiên vừa ra khỏi phòng, Tử Lan liền mở mắt, nàng không tiếng động quan sát căn phòng. Đây là một căn phòng tráng lệ, đồ vật đều rất tinh xảo, hương trầm từ đỉnh lô tản ra tạo nên một cảm giác xưa cũ và cổ kính. Bên ngoài truyền đến tiếng thị tì: “Này, có thật là đại nhân mang một nam nhân vào ở Thấu Phương Trai không?”
Một thị tì khác đáp: “Phải a, chính mắt ta còn thấy đại nhân ôm cái nam nhân kia nữa mà”.
Thị tì ban đầu lại hỏi: “Ngươi nói xem, có phải đại nhân là cái kia….thích nam nhân không?”
Một thị tỳ khác lên tiếng: “Các ngươi ở đó nói hưu nói vượn cái gì, phủ Lý đại nhân không có chỗ cho nô tài nhiều miệng đâu!”
Hai thị tỳ kia cả kinh đáp: “Âm Tích tỷ tỷ, chúng ta không dám nữa”
Âm tích trầm giọng nói: “Mau đi mang nước lại đây, vị đại nhân bên trong hẳn là cần tắm rửa, các ngươi không được nhiều lời, rõ chưa?”
“Dạ, Âm tỷ tỷ”. Hai ngừoi kia đáp lời rồi rời đi.
Sau đó là tiếng mở cửa, Tử Lan liền nhắm mắt lại, lúc này chưa phải thời điểm để tỉnh dậy. Người đi vào là Âm Tích, nàng ta để một kiện y phục ở trong phòng, tiến đến gần Tử Lan và cho nàng ngửi một mùi hương. Tử Lan nhận ra đây là hương giải dược, nàng chau mày, làm bộ vừa mới tỉnh dậy: “Ngươi là ai?”.
“Tham kiến Bách Lý công tử, nô tỳ là Âm Tích, nô tỳ được đại nhân giao phó chăm sóc cho công tử”. Âm Tích khéo léo thi lễ, nàng cũng không quên lúc nãy đại nhân dặn dò, tuyệt không được để mất lòng người này.
“Đứng lên đi”. Tử Lan nhu nhu huyệt thái dương nói.
Lúc này hai nô tỳ khác chỉ huy người mang nước tắm vào phòng, Tử Lan nhìn thấy thì tương đối vừa lòng.
“Đồ đạc của ta đâu?”. Nàng nhớ đến Trích Nguyệt cầm và Kì Nha kiếm.
“Thưa công tư, đều để ở kia”. Âm Tích chỉ về một hướng trong phòng.
Tử Lan nhìn thấy Trích Nguyệt cầm vẫn còn bọc kĩ càng thì gật gật đầu. “Các ngươi đi ra ngoài đi, ta tự lo được”. Hiện tại nàng vẫn còn chưa muốn để người khác biết mình là nữ nhi. Ngay khi những người kia đi ra khỏi phòng, một đạo ngân quang xẹt vào phòng, trực tiếp ngồi lên đùi Tử Lan. Tiểu Hồ nâng đôi mắt to tròn nhìn Tử Lan, ra sức cọ vào người nàng. Nữ nhân, nữ nhân, thật tốt, gặp lại ngươi thật tốt a.
“Tiểu Hồ”. Tử Lan vui vẻ vuốt ve nó rồi lấy ra lá thư Thừa Mạc để trong ống trúc trên cổ nó. Bên trong Thừa Mạc nhắc nhở nàng tự chăm sóc tốt bản thân, hắn đợi tín hiệu của nàng. Tử Lan thấy lòng ấm áp hẳn, hắn bình an là nàng thấy thoải mái rồi. “Tiểu Hồ thực ngoan, mai ta cho ngươi hai còn gà nướng nha”.