Ngay khi nàng vượt qua thành trì cuối cùng chuẩn bị vào Hành quốc, đi ngang qua một hẻm núi lớn, hai bên đường cây xanh rì, trong không khí có chút mát mẻ theo cùng hương vị Giang Nam, một chiếc xe ngựa màu xanh đứng bên đường dường như cố ý đợi ai đó. Nàng nhấc màn xe nhìn sang, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra, theo sau là một giọng nói ôn nhuận: “Mặc Quân, biệt lai vô dạng”.
Tử Lan hơi nhướn mày: “Lý công tử, biệt lai vô dạng”.
Bên trong xe kia truyền ra tiếng cười khẽ: “Ở Hành quốc tên tại hạ là Hiên Viên Nhuận, Nhuận đã đợi công tử thật lâu, trên đường đi vui vẻ cả chứ?”.
Vừa nói hắn vừa bước ra khỏi xe, không còn làn da hơi rám nắng của Lý Nhiên, không còn yêu dã của cái người mang nàng đi đó. Hiên Viên Nhuận là một công tử khí độ nho nhã, gương mặt tuấn mỹ có vài phần văn nhược, duy chỉ có đôi mắt phượng thâm thúy kia vẫn không đổi. Tử Lan nhướn mày lần nữa, thì ra hắn dịch dung, thảo nào nàng không tài nào tìm ra hắn. Cái tên Hiên Viên Nhuận này không phải là quá nổi bật trong triều đình Hành quốc, hắn đơn giản là con trai thứ hai dòng chính của Hộ quốc tướng phủ, là một người nhìn bên ngoài có vẻ nhu nhược. Nhưng làm sao biết được hắn lại là người thâm sâu khó lường như vậy.
“Hiên Viên Nhuận, hóa ra đây mới là tên thực của ngươi, hiện ta đang muốn đến Hành quốc dạo chơi, ngươi không có việc gì thì cứ đi trước”. Tử Lan không mặn không nhạt nói, tay vẫn phe phẩy quạt, một điệu bộ nhàn nhã.
“Nhuận cũng đang về kinh, không biết có may mắn cùng đồng hành với Mặc Quân không?”. Hiên Viên Nhuận mỉm cười nói.
“Tùy ngươi”. Tử Lan khẽ hừ, nếu hắn có năng lực truy ra hành tung của nàng mà chờ sẵn ở đây thì cho dù không đi cùng hắn, tới Vũ Phách thành hắn vẫn sẽ như trước đón mời.
Suốt gần nửa tháng đi cùng hắn nàng thật thưởng thức con người này, hắn là người có mưu lược, suy nghĩ thấu đáo, hiểu biết rộng rãi. Tuy nhiên hắn là người tâm tư khó lường, tâm ngoan thủ lạt, nàng biết mình không thể tin tưởng người này. Thừa Mạc cho dù lạnh lùng nhưng hắn không dùng nét mặt ôn hòa đi lừa dối người khác, là một người nói là làm, cho dù có thủ đoạn ti bỉ thì cũng không dùng dối gạt ám toán người khác, là một người đáng tin. So ra nam nhân nhà mình vẫn là tốt nhất, Tử Lan thở dài.
“Còn một ngày đường nữa sẽ về đến kinh, Mặc Quân có muốn dừng lại trấn nhỏ trước mặt nghỉ ngơi một chút không?”. Hiên Viên Nhuận mỉm cười hỏi.
“Được”. Nàng dễ dãi đồng ý, thầm tính trong lòng, giờ này có thể Thừa Mạc đã lên đường đến đây rồi, vốn nghĩ hai người an tĩnh làm việc, xem ra hơi khó. Thôi đi bước nào tính bước đó vậy, cánh tay Linh U Cung vốn rất dài, đã vươn đến cả bốn nước, điều này khiến nàng không mấy lo lắng. Tử Y, Bạch Dạ và Ám Dạ vẫn như trước ở tại bên người nàng, còn Vô Ảnh và Lê Hi đều ẩn trong tối. Nàng ngồi vào bàn ăn đã được gọi sẵn.
“Thuộc hạ của công tử võ nghệ không tồi, Nhuận ngưỡng mộ”. Hiên Viên Nhuận quan sát hai người luôn theo sau Tử Lan, cười cười nói.
Tử Lan không nói gì, trực tiếp làm lơ hắn, tay vẫn không nhanh không chậm dùng cơm.
“Thế lực Vũ Phách rắc rối phức tạp, vào đó công tử cũng không nên tùy ý hành động, Nhuận cũng không thể đảm bảo có thể hoàn toàn che chở được cho công tử”. Hiên Viên Nhuận trịnh trọng nói.
“Ta nghĩ chúng ta cùng đường vậy là đủ rồi, ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, không cần liên quan đến nhau nữa”. Tử Lan nhíu mày nói.
“Nhuận thực muốn làm bằng hữu với công tử, mong muốn được tiếp đón công tử”. Hiên Viên Nhuận hơi nhíu mày, hắn nói lời này là nghiêm túc, không ai so với hắn rõ hơn về thế cục rắc rối của Vũ Phách thành, hắn không muốn người trước mắt gặp phải rắc rối không đáng có. Hơn nữa vị trong cung kia rất muốn gặp người nam tử này.
“Bằng hữu? Thật không dám nhận”. Tử Lan hơi suy nghĩ lời Hiên Viên Nhuận vừa nói, nàng biết hắn nói đúng, tuy nhiên lúc nào cũng có hắn kè kè bên cạnh rất khó cho nàng hành sự. Mặc dù chuyến này đi cũng chỉ đơn giản là xem xét tình hình ở đây rồi tùy cơ ứng biến nhưng cũng không thể tránh làm một vài hành động. Song theo như lời Hiên Viên Nhuận nói, thế cục ở Vũ Phách cũng không đơn giản, như vậy nàng trước nên dựa vào hắn rồi xem xét tình thế tùy thời hành động có vẻ hợp hơn cả. Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, nàng làm ra vẻ tùy ý nói: “Tuy nhiên ta nghĩ ngươi cũng sẽ không để ta tự do ở Vũ Phách, nếu vậy ta có điều kiện, ta đương nhiên có thể nằm dưới mi mắt của ngươi, nhưng ngươi không được hạn chế sự tự do của ta”. Ý Tử Lan là nàng muốn đi đâu hay làm gì, không thuộc điều Hiên Viên Nhuận có thể quản.
“Được, đến lúc đó biết đâu Nhuận còn có thể trợ giúp một tay”. Hiên Viên Nhuận cười cười, khẽ gõ gõ chiếc quạt trong lòng bàn tay, sâu kín nói.
Tử Lan buông đũa, không lên tiếng đáp lại mà quay lưng lên lầu nghỉ ngơi.
“Công tử, đi cùng hắn…”. Tử Y lên tiếng.
Tử Lan phất tay ngăn lại lời Tử Y đinh nói. “Không sao, ta tự có tính toán, truyền tin về cho Lam Y, nếu kinh thành không có chuyện gì nữa thì để lại ám vệ, ba người họ cũng đến đây đi”.
“Dạ, công tử”. Tử Y trầm giọng đáp ứng rồi quay người đi đưa tin.
“Thừa Mạc đi đến đâu rồi?”. Tử Lan hỏi Bạch Dạ.
“Hẳn là đã qua biên giới rồi ạ!”. Bạch Dạ suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Tiểu Hồ vẫn chưa về?”. Nghe câu trả lời như vậy Tử Lan đoán là nhóc con kia hẳn vẫn chưa về. Lâu nay nàng vẫn dùng nó để trao đổi thư với Thừa Mạc, mặc dù tương đối ít, cả quãng đường đi này nàng chỉ mới đưa tin hai lần thôi.
“Chắc hẳn đang rong chơi ở đâu đó rồi”. Ám Dạ khúc khích cười nói. So với Bạch Dạ nghiêm túc thì người anh Ám Dạ lại vui vẻ hơn.
“Các ngươi cũng về nghỉ đi, ngày mai tiến vào Vũ Phách thì không được nghỉ ngơi đàng hoàng đâu, đợi Thừa Mạc đến ta phải thu đủ thông tin về thế cục ở đây”. Tử Lan vuốt cằm phân phó, sau đó quay người vào phòng. Nàng không phải tận trung gì với Vân quốc, tuy nhiên ở đó có những người mà nàng quan tâm, vì vậy nàng sẽ đem hết năng lực của mình để bảo hộ họ.
“Công tử, Linh U Cung truyền tin tới nói là một tháng rưỡi nữa sẽ tổ chức Võ lâm đại hội ở Vô Nhai thành”. Tử Y từ bên ngoài vào báo.
“Vô Nhai thành?”. Hiển nhiên Tử Lan không biết đây là đâu.
“Là một thành thuộc Hành quốc, cách Vũ Phách thành chừng ba ngày đi đường, ở đó có Bích Kiếm sơn trang, là kiếm trang số một trong giang hồ, trang chủ ở đó đang là Võ Lâm minh chủ”. Tử Y giải thích cho Tử Lan hiểu.
“À ra vậy, lúc đó chắc hẳn sư phụ, sư nương cùng với sư huynh và sư tẩu sẽ đến, lúc đó chúng ta cũng tranh thủ ghé qua dạo chơi”. Tử Lan cười cười nói, sư nương đã xuất sơn, sự việc đông vui như vậy cũng không thể thiếu mặt bà. “À sư phụ bọn họ đang ở đâu?”
“Lam giáo chủ hiện tại đã bắt được phản đồ, chắc là đang cùng Vô Cung chủ ở Ma giáo thiết lập lại trật tự, còn Ngân Tuyết công tử cùng với nương tử cách đây vài ngày đang ở gần biên giới Hành quốc thì phải, chắc sẽ hướng đến đây”. Tử Y báo cáo.
“Ừ, chắc hẳn sẽ gặp lại họ sớm thôi”. Tử Lan cũng không quá bất ngờ, hẳn là họ lo lắng cho nàng nên mới để sư huynh đến trước.
Sáng hôm sau, nàng như trước ngồi xe ngựa, chậm rãi tiến về phía thành Vũ Phách, đế đô của Hành quốc. Khi vào đến thành đã là chập tối. Hiên Viên Nhuận ở bên cạnh lên tiếng nói: “Mặc Quân vẫn nên đến biệt viện của Nhuận, nơi đó đẹp đẽ thanh tịnh, hẳn là công tử sẽ thích”. Tử Lan không đáp, chỉ gật đầu, lúc chiều Tiểu Hồ đã tới nơi, Thừa Mạc ngựa không ngừng vó khoảng ba ngày nữa sẽ đến Vũ Phách. Nàng đã đáp ứng sẽ theo Hiên Viên Nhuận rồi nên không có ý kiến gì nhiều.