Vạn Năm

Chương 62: Chương 62




Bước vào Cần Chính điện, Tử Lan và Thừa Mạc không nhanh không chậm hành lễ chào Hoàng Phủ Thất. Đế vương trên cao mặt đều là nụ cười chào đón hai người. Sau gần một canh giờ đánh thái cực với hắn, Tử Lan và Thừa Mạc xin phép về nghỉ ngơi, hôm sau mới tổ chức thịnh yến đón tiếp. Trên đường đi về Lê viện, Thừa Mạc nói: "Sau khi giải quyết xong việc ở đây nàng có muốn tham dự Đại hội võ lâm không?".
"Đương nhiên là muốn, sau khi tham gia đại hội có thể đến biển Nam Hải chơi, thuận tiện đi thăm nhị ca của chàng". Tử Lan ôn nhu đáp ứng.
"Được, nếu lúc đó nhị hoàng huynh chưa xong việc chúng ta có thể ghé thăm huynh ấy". Thừa Mạc cưng chiều cười cười.
"Quan hệ của hai người rất tốt?". Tử Lan hỏi lại.
"Cũng không được xem là tốt, nhưng huynh ấy không những không xem thường ta mà còn chiếu cố có thêm, chỉ là bình thường tính ta lạnh nhạt mà huynh ấy cũng là bộ dạng không nóng không lạnh nên trông có vẻ xa cách". Thừa Mạc dịu dàng nói.
Đến đây thì hai người đã vào tới Lê viện, Hiên Viên Nhuận đang ở cửa đón hai người. Rất nhanh mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tử Lan được đưa vào viện mà trước kia nàng ở. Sau khi thấy khách nhân đã yên vị, Hiên Viên Nhuận cáo từ. Trong lòng hắn chậm rãi bốc lên một chút chua xót. Thì ra từ lúc nào không biết hắn đã để nàng trong lòng, tuy nhiên hắn cũng biết không thể nào có được nàng, chỉ có thể là người mãi trông về hình bóng nàng mà thôi. Đêm càng sâu, tâm càng trầm, Hiên Viên Nhuận tự mình uống rượu quên sầu ở sân viện. Khoé môi vẫn như cũ chứa nụ cười nhạt, nhưng trên mặt và đôi mắt lại tràn ra chút đau lòng, nuối tiếc cùng bất đắc dĩ.
Sáng hôm sau Thái tử Hoàng Phủ Tường đến rất sớm, định bụng mời hai vị khách quý đi du hồ nhưng người ta lại chưa dậy. Bất đắc dĩ hắn phải đánh thức người vẫn còn chưa tỉnh rượu là Hiên Viên Nhuận dậy đánh cờ chờ khách.

"Ngươi có chuyện?". Hạ một quân cờ, Hoàng Phủ Tường quan tâm hỏi. Nhìn bộ dạng say mèm của tên kia lúc sáng, không hề còn bộ dạng tiêu sái thường ngày, là một người bạn hắn tương đối lo lắng.
"Không việc gì". Hiên Viên Nhuận cười nhạt, hắn đã lấy lại phong thái lỗi lạc thường ngày, chuyện kia cứ chôn xuống đáy lòng là được. "A Vân, ngươi đến viện Vương gia, nếu thấy hai người kia dậy thì thông báo Thái tử đang đợi, đừng đánh thức bọn họ". Hiên Viên Nhuận nói với thị vệ bên cạnh.
Thị vệ kia ứng lời rồi đi về phía viện kia.
Mặc dù hôm qua có chút mệt mỏi nhưng Tử Lan theo thói quen đã thức dậy từ sớm. Thừa Mạc nằm bên cạnh thấy nàng động thì mở mắt theo. Tử Lan nhìn sang người bên cạnh. Chỉ thấy hắn ngũ quan xuất sắc nhu hoà, đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ, hắn đã ra roi thúc ngựa thật nhanh đến đây nên tất nhiên là cực kì mệt mỏi. Thừa Mạc mở đôi mắt còn mông lung nhìn Tử Lan, giọng khàn khàn hỏi: "Nàng dậy sớm vậy? Ngủ thêm chút nữa".
Đôi mắt nhập nhèm cùng chất giọng trầm khàn đầy mị lực khiến cho người trước mắt trở nên cực kì phong tình. Tử Lan thầm thở dài trong lòng. "Chàng đây là cố ý dụ dỗ ta sao, thực muốn ăn sạch chàng". Tử Lan lúng búng trong miệng.
Nghe được nàng nói thầm, Thừa Mạc cười đến xinh đẹp, rỉ tai Tử Lan: "Nếu nương tử muốn, vi phu luôn sẵn sàng hiến thân".
Tử Lan hơi đỏ mặt, đánh yêu hắn một cái rồi hờn dỗi nói: "Không đùa với chàng nữa, chàng mệt thì nằm nghỉ đi, ta đi luyện công". Nói rồi rất nhanh thoát khỏi vòng tay hắn đi luyện công. Thừa Mạc mỉm cười nhìn bóng lưng chạy trối chết của Tử Lan sau đó nhắm mắt lại yên tâm ngủ tiếp, mấy ngày qua đi vội vàng hắn chưa có giấc ngủ nào cho đàng hoàng cả.

Tử Lan đứng trước viện, chầm chậm tập một chuỗi động tác Thái cực quyền. Sau khi tập hai lần, cảm thấy đã ra mồ hôi thì dừng lại, nàng không muốn tập bộ võ quá kịch liệt, có thể sẽ làm ồn đến người đang ngủ nên mới tập bộ võ này. Tử Lan cho người đem nước vào dục phòng, tắm rửa xong mới bước vào gọi Thừa Mạc dậy. Lúc nãy Băng Đồng nói với nàng là Thái tử đã đến, Tử Lan chọn một bộ bạch y làm từ vài chục lớp áo mỏng như cánh ve, bên hông đeo ngọc bội thay cho túi thơm. Chải một kiểu tóc đơn giản, dùng một cây ngọc trâm cố định lại. Sau đó đợi Thừa Mạc vào, chải tóc cho hắn, nàng không dùng ngọc quan mà chỉ dùng một sợi dây màu đỏ hai đầu đính trân châu đen buộc lại. Sau khi thu thập thoả đáng và dùng bữa sáng, cả hai mới chậm rãi đến viện của Hiên Viên Nhuận.
Hoàng Phủ Tường chờ một canh giờ sau mới thấy hai vị khách quý lững thững đi về phía này. Một đôi bích nhân tiến tới, vạt áo màu trắng tung bay theo từng bước chân có cảm giác siêu phàm thoát tục.
"Vương gia cùng Vương phi ân ái, quả là làm người khác hâm mộ". Hoàng Phủ Tường tươi cười nói. Trong mắt Hiên Viên Nhuận rất nhanh xẹt qua một tia bi thương.
"Đã để Thái tử phải đợi, thật thất lễ". Tử Lan cười nhẹ ra vẻ hối lỗi.
"Không hề gì, đã lâu không chơi cờ cùng Nhuận, hôm nay lại được lĩnh giáo". Thái tử xua tay nói. "Hôm nay bản thái tử là muốn mời Vương gia cùng Vương phi đi du hồ, thuyền đã chuẩn bị tốt lắm, chúng ta lên đường thôi".
"Vậy đi thôi nào". Tử Lan cười cười đáp.

***
Đoàn người đến bên Diệc Hồ, là hồ tự nhiên lớn nhất ở ngoại ô kinh thành. Xung quang cảnh đẹp không sao tả xiết. Một chiếc thuyền hoa lệ đến đón họ. Chỉ thấy thuyền sơn đen, xung quanh có treo màn màu trắng bay bay trong gió xuân rất đẹp mắt. Tử Lan dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chiếc thuyền rồi theo chân Hoàng Phủ Tường lên thuyền. Trên thuyền đã bày tốt điểm tâm cùng trà ngon, hương trà thoang thoảng đem đến một không gian văn nhã. Xa xa bên trong khoang thuyền hiện lên một bóng nữ tử ngồi sau màn, thấy họ đã an vị thì tiếng đàn réo rắt vang lên, như có như không truyền vào tai họ.
"Thái tử quả nhiên là người biết hưởng thụ a". Tử Lan cười nhẹ nói.
"Vương phi quá khen, chỉ là đón tiếp hai vị không thể quá sơ sài". Hoàng Phủ Tường khiêm tốn đáp.
Tử Lan mỉm cười nhận lấy tách trà từ tay Thừa Mạc, từ chối cho ý kiến. Trong khoảng một nén nhang, không hề có ai nói gì. Sau khi thuyền ra tới giữa hồ đang chầm chậm trôi thì Tử La cũng hướng sẹ chú ý của mình ra ngoài bờ hồ. "Một vườn đào rất đẹp a". Tử Lan cảm thán.
"Đến mùa hè hẳn là sẽ có quả ăn". Thừa Mạc đón ý nói hùa cùng tiểu nương tử của hắn.
"Không sai". Tử Lan gật gù rồi lại than: "Vườn bạch quả bên kia cũng thật tươi tốt, còn có hoa quế cũng rất đẹp".
"Bạch quả để nấu canh rất ngon, hoa quế cao cũng được nhưng rượu hoa quế thì lại rất tuyệt vời". Thừa Mạc vẫn cưng chiều đáp.

"Mạc a, chàng thật hiểu ta". Tử Lan cười khúc khích nói.
Hai người đối diện nghe cuộc đối thoại có phần ngốc ngếch của hai người này thì giật giật khoé miệng. Đây là Tuân Úc Vương lãnh mạc vô tình ư? Đây là Vương phi cao quý xuất trần ư? Hình như có gì đó không được đúng cho lắm thì phải.
"Uống trà lâu như vậy rồi, thứ nên đến cũng không chịu đến". Tử Lan nhỏ giọng càu nhàu.
Hôm nay bốn người họ đều không dẫn theo thuộc hạ lên thuyền, rất thích hợp cho người khác làm một số động tác mờ ám. Tử Lan vừa ngắt lời thì từ dưới nước nhảy lên khoảng hai mươi hắc y nhân, loan đao sáng loáng. Một trong số hắc y nhân lên tiếng: "Chúng ta muốn đầu Thái tử, Tuân Úc Vương gia và Vương phi nếu không muốn ra tay thì nên tránh đi".
"Bình sinh ta đây lại rất thích xen vào chuyện người khác, lại nói Thái tử đây làm cho ta thấy như vừa gặp đã quen, hết sức thân thiết, Mạc , chàng nói xem như vậy chúng ta có nên nhiều chuyện không a?". Tử Lan dương dương tự đắc nói.
"Chỉ cần nàng muốn là được". Thừa Mạc không quan tâm người khác, ôn nhu nói.
Trong lòng hắc y nhân hơi trầm xuống. Xem ra lời đồn Tuân Úc Vương đại diện Vân quốc ủng hộ Thái tử là không có sai. Hắc y nhân con ngươi rét lạnh, trảm đinh chặt sắt nói: "Nếu vậy các ngươi đừng trách chúng ta vô tình".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.