Vân Nê

Chương 11: “Giữa hai người chỉ có thể đến đây mà thôi.”



Edit: An Tĩnh


Vân Nê quen biết Lý Thanh Đàm không đến ba tháng, cô chưa từng nghĩ sẽ có quá nhiều liên quan đến cậu. Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đã vượt quá dự tính của cô.

Cô chỉ có thể dừng quan hệ giữa hai người tại đây, trước khi chuyện chưa phát triển theo hướng khó có thể dự đoán được.

Dừng lại tại một vị trí cô nghĩ rằng là thích hợp nhất.

Sau đêm đó, Vân Nê rất ít khi gặp được Lý Thanh Đàm ở trường học.

Vốn không phải là học sinh cùng khối, nếu không phải cố ý tạo một số cơ hội thì hai người rất khó để gặp được nhau.

Cuộc sống tại trường học vẫn khô khan và bận rộn như cũ. Học, thi, đi làm thêm. Vân Nê bận bịu không biết phải làm thế nào.

Trong nháy mắt, Lư Thành đã lặng lẽ bước vào cuối thu. Nhiệt độ cao chợt giảm xuống mười mấy độ chỉ trong một đêm, trong làn gió man mát mang theo chút ít hơi lạnh thấu xương rùng mình.

Ngày hôm nay vào buổi sáng, lúc Vân Nê mới thức dậy đã cảm thấy có hơi không thoải mái. Có lẽ là tối hôm qua quên choàng khăn, trên đường đạp xe về bị nhiễm lạnh.

Trước khi ra ngoài, cô uống thuốc cảm và mang theo hai gói đến trường học.

Không khí buổi sáng cuối thu lạnh lẽo. Lá khô của cây cối hai bên đường rơi rụng, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi, đem đến cảm giác hoang liêu quạnh quẽ.

Vân Nê đến trường học không quá sớm, vẫn bước vào phòng học đúng giờ.

Khoảng thời gian này Phương Miểu tham gia ôn tập tại trại huấn luyện nên vị trí của cô bạn luôn để trống. Bình thường Lưu Nghị Hải đến canh giờ tự học đều sẽ ngồi ở đây.

Sáng sớm hôm nay cũng vậy, ông vui tươi hớn hở chào hỏi cô, sau đó ngồi im tại chỗ.

“….”

Cô muốn ngủ bù một giấc cũng không được.

Mơ màng cả một tiết đọc buổi sáng, Vân Nê cảm giác triệu chứng choáng váng của mình không chỉ không giảm bớt mà trái lại còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Chống đỡ hết hai tiết học, cô dành thời gian đến phòng y tế.

Gần đây nhiệt độ ở Lư Thành giảm rất mạnh, người lui đến phòng y tế cũng nhiều hơn. Vân Nê nhận nhiệt kế từ giáo viên y tế, sau đó ngồi xuống ghế trong góc để đo nhiệt độ.

Mùa đông sắp đến, các quán BBQ làm ăn rất tốt. Mấy ngày nay cô luôn tan làm muộn hơn bình thường một giờ đồng hồ. Đêm khuya sương gió mịt mù, đoạn đường về nhà sau khi tan làm vừa dài đằng đẵng vừa lạnh buốt giá.

Bị ốm đúng là tra tấn con người ta, Vân Nê ngồi một lúc bỗng có cảm giác hơi lạnh. Vừa đứng lên thì đúng lúc giáo viên y tế kiểm tra cho một người xong, cô ấy nhìn về phía cô cười nói: “Đến đây, thời gian đủ rồi, đưa nhiệt kế cô xem nào.”

Vân Nê đáp tiếng “vâng” nồng nặc giọng mũi, cầm nhiệt kế đưa đến.

“Hơi sốt nhẹ đó.” Giáo viên y tế lấy đơn tiểu sử bệnh ra, vừa viết vừa hỏi: “Lớp mấy?”

“Lớp mười hai.”

“Vậy cô lấy cho em ít thuốc trước, nếu không đỡ hơn thì đến đây truyền nước nhé.”

Vân Nê gật đầu và nói được.

Sau khi viết tiểu sử bệnh xong, Vân Nê đến phòng thuốc bên cạnh để lấy thuốc. Phía trước có người đang xếp hàng, cô chậm rãi đứng ở cuối hàng, cúi đầu nhìn cái bóng bên chân.

Lấy thuốc xong thì cũng sắp vào học.

Vân Nê không ở lại lâu, lấy túi thuốc rồi bước nhanh xuống lầu dưới. Từ đầu đến cuối cô luôn cúi đầu, không chú ý những người đi lướt qua mình.

Trên bậc thang.

Lý Thanh Đàm dừng bước, lách mình sang bên cạnh nhìn. Lúc đi lên lầu có một bóng dáng màu xanh trắng chợt lướt qua, sau đó nhanh chóng biến mất.

Tưởng Dư đang được cậu dìu đi ngẩng đầu lên nhìn: “Sao vậy?”

“Không sao.” Lý Thanh Đàm thôi nhìn, đi được mấy bước mới phát hiện cậu và Vân Nê đã không nói chuyện với nhau gần nửa tháng rồi.

Lần gặp mặt cuối cùng vào buổi tối kia, mặc dù cô không nói quá nhiều nhưng Lý Thanh Đàm nghe được sự hời hợt trong lời nói của cô. Tuy không hiểu tại sao, song cậu cũng không phải một người mặt dày.

Có lẽ là.

Giữa hai người chỉ có thể đến đây mà thôi.



Lần này Vân Nê bị bệnh khá nghiêm trọng. Uống thuốc giáo viên y tế cho rồi vẫn không thấy đỡ hơn chút nào, nhưng cô không có ý định truyền nước ở bệnh viện trường học vì rất đắt đỏ.

Thứ sáu cô xin nghỉ nửa ngày ở trường và cả ca làm đêm ở quán BBQ.

Buổi trưa lúc tan học, người khác thì đến nhà ăn ăn cơm. Còn cô thì đeo cặp sách đẩy xe đi ra ngoài, trông vô cùng nổi bật khi hòa trong dòng người.

Trong chiếc xe Audi màu đen đỗ ở phía đối diện của con đường ngoài trường học, Lý Thanh Đàm ngồi ở hàng ghế sau nhìn bóng dáng nữ sinh đạp xe đi xa qua cửa sổ.

“Ba đưa em đến Lư Thành chỉ là một quyết định bất đắc dĩ thôi, em gây chuyện đánh nhau trong trường học, với thân phận của gia đình chúng ta ở đó thì nếu không đưa em đi, đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ. Ba đã tốn không ít tâm tư vì chuyện của em nên em đừng quấy rối nữa, có biết không?” Lý Minh Nguyệt nói xong hồi lâu vẫn không thấy ai lên tiếng, cô ngẩng đầu lên khỏi laptop. Thấy em trai thất thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thì vẫn nhìn cậu và không lên tiếng.

Lý Thanh Đàm nhận ra sự yên tĩnh khác thường trong xe, cậu lấy lại tinh thần, nhìn người chị không hề giống mình trước mắt, nói: “Em biết rồi.”

“Em biết cái gì nói chị nghe nào, những gì chị vừa nói em nghe lọt chưa?”

“Nghe rồi mà.” Lý Thanh Đàm nhìn cô, nói vô cùng nghiêm túc: “Thật sự nghe rồi.”

Lý Minh Nguyệt thấy cậu như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, đổi chủ đề khác: “Gần đây học tập sao rồi?”

“Chỉ như vậy thôi.” Lý Thanh Đàm buồn cười: “Dù sao sau này cũng phải về Bắc Kinh tham gia kì thi đại học, ở đây có học tốt hơn nữa thì có lợi ích gì.”

“….”

Lý Minh Nguyệt lười nói tiếp, lại nhìn vào tài liệu trong laptop: “Buổi chiều chị có buổi họp ở Nam Kinh. Lát nữa không đi ăn cơm trưa với em được, với cả chị có mang theo chút quần áo và đồ ăn cho em đấy, tự ra cốp sau lấy đi.”

Lý Thanh Đàm cười nói: “Cảm ơn chị.”

Sau khi lấy đồ, Lý Thanh Đàm đứng bên đường đưa mắt nhìn Lý Minh Nguyệt lái xe đi. Cậu không trở về phòng học nữa mà bắt một chiếc taxi ven đường rồi về thẳng nhà.

Trong một năm cậu đến Lư Thành, ngoại trừ Lý Minh Nguyệt thì những người khác ở nhà họ Lý đều chưa từng đến đây thăm cậu. Lý Chung Viễn thì chỉ biết gọi điện thoại đến trách mắng mỗi khi cậu làm sai chuyện gì đó.

Còn về bà Lý và đứa con trai cả nhà họ Lý là Lý Thanh Phong thì có lẽ họ càng mong muốn người tên Lý Thanh Đàm này chưa từng tồn tại hơn.

Lý Thanh Đàm về đến nhà, đặt đồ trong tay xuống bàn trà nhỏ. Cả người ngã ra nằm trên ghế sofa, trong phòng không mở máy điều hòa và lò sưởi, nhiệt độ rất thấp.

Cậu nhắm mắt nằm một lúc rồi sực nhớ ra điều gì đó, vội lấy điện thoại mở QQ ra, nhìn chằm chằm một người trong số những người liên lạc.

Cuối cùng Lý Thanh Đàm vẫn không làm gì. Cậu ném điện thoại sang một bên, nằm trong phòng khách ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng vẫn lạnh như băng, không hề có hơi người. Khi cậu đứng dậy thì chợt phát hiện cổ họng mình có hơi không thoải mái, nhưng cũng chẳng buồn để ý, đi chân trần vào phòng tắm.

Ngày kế tiếp là thứ bảy, nhiệt độ ở Lư Thành lại giảm xuống.

Hôm qua Vân Nê đã truyền nước ở phòng khám trước cổng tiểu khu. Buổi sáng nay lại đến truyền một lần nữa, đến trưa thì ăn tạm chút cháo, sau đó ngồi xe đến nhà họ Tống.

Trình Vân Hoa vừa mở cửa đã thấy giọng của cô hơi khác bình thường, nói: “Sao con cũng bị bệnh thế này? Buổi sáng lúc Tiểu Đàm đến cũng khàn giọng với phát sốt mà không biết đó.”

Vân Nê ngơ ngác mấy giây mới nhận ra Tiểu Đàm trong câu nói trên là ai. Cô cất giọng ồm ồm: “Gần đây nhiệt độ giảm thấp nhanh quá, con không chú ý nên bị nhiễm lạnh.”

“Nào, mau vào nhà đi.” Trình Vân Hoa ân cần nói: “Đến bệnh viện khám chưa con?”

“Khám rồi ạ, đã truyền hai bình nước rồi.”

Trình Vân Hoa nói: “Nếu sớm biết con bị bệnh thì dì đã hủy buổi học thêm hôm nay, để con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Không có gì đâu dì, con đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Trình Vân Hoa vẫn lo lắng, vội rót một ly trà gừng cho Vân Nê, “Con ở nhà một mình thì cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu không ba con đi làm ở bên ngoài sẽ không yên tâm mà làm được.”

Vị gừng bay vào mắt Vân Nê, hốc mắt cô hơi cay cay, cầm ly đáp lại.

Cân nhắc đến việc cô đang bị bệnh, cũng không muốn phí công sức cô đến đây. Thế là Trình Vân Hoa quyết định giảm một giờ thời gian học thêm.

Bà nói: “Vừa khéo gần đây Chi Chi bận nhiều việc trong trường học, hiếm khi đến cuối tuần, có lẽ nên cho con bé chút thời gian để nghỉ ngơi.”

Vân Nê biết đây là ý tốt của người lớn nên cô không từ chối.

Thời gian hai giờ ngắn ngủi hơn hẳn so với ba giờ. Tống Chi gục xuống bàn, mặt đầy vẻ mệt mỏi, “Lớp chín thật sự không phải là cuộc sống của con người mà.”

Vân Nê thu dọn cặp sách xong, cười nói: “Đến lớp mười hai em cũng sẽ nói như vậy đó.”

“….”

Khi hai người đang tán gẫu thì bên ngoài phòng khách cũng có âm thanh trò chuyện.

Vân Nê nghe thấy giọng của Trình Vân Hoa: “Con đi luôn à, không ở lại ăn cơm tối rồi mới đi sao?”

Mấy giây sau.

Giọng nói khàn khàn của nam sinh vang lên.

“Không dì ạ, con có việc hẹn với bạn học rồi, bây giờ phải đến đó.”

Trình Vân Hoa: “Vậy trên đường về con nhớ chú ý an toàn nhé, nhớ uống thuốc dì mua cho đấy. Đừng bỏ mặc sức khỏe như vậy.”

“Vâng.”

Ngay sau đó là tiếng mở cửa.

Vân Nê lấy lại tinh thần, đeo cặp sách lên vai, cầm chìa khóa và khẩu trang lên: “Vậy chị cũng về trước đây, tuần tới chị mang bài thi cho em làm.”

“Được, hẹn gặp lại chị ạ.”

Vân Nê đi ra khỏi phòng ngủ. Trình Vân Hoa vẫn không quên dặn dò, cô đáp ứng mọi điều, khi đến cửa mới nói: “Dì, hẹn gặp lại ạ.”

“Trên đường về đi chậm thôi con nhé.”

“Được ạ.”

Vân Nê từ nhà họ Tống đi ra ngoài, nhiệt độ trong nhà và ngoài hành lang chênh lệch quá lớn. Cô cúi đầu hắt hơi một cái, thoáng chốc nhìn thấy một đôi giày thể thao màu đen.

Khi nhìn lên.

Nam sinh mặc cả cây đen, vai rộng chân dài. Khẩu trang che kín nửa gương mặt, để lộ ra sống mũi cao thẳng và đôi mắt đen nhánh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Vân Nê nghe giọng nói quen thuộc của cậu, song lại hơi khàn khàn: “Đàn chị.”

Cô nheo mắt, khẩu trang khiến cô hít thở khó khăn. Lúc kéo xuống để lộ mũi và miệng thì mới ổn định lại.

Cô hỏi: “Chị nghe dì Trình nói em bị bệnh, đỡ hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Cậu nói

“À.”

“Còn chị?”

“Cũng ổn cả rồi.”

“Ừm.”

Hai người đi cùng chuyến thang máy, cùng đi ra cổng tiểu khu. Vân Nê nghĩ cậu sẽ đi hướng khác nên cô dừng bước nói: “Vậy chị đi trước nhé.”

Cậu không dừng bước chân: “Đến trạm xe buýt sao, em cũng đến đó.”

Vân Nê hơi sửng sốt, đuổi theo nhịp bước của cậu.

Gió bên ngoài lạnh thấu xương, lướt qua đau rát cả mặt. Cô đeo khẩu trang lại, cúi đầu vội vàng băng qua con đường cái không quá rộng.

Trạm xe buýt cách đây không xa, lúc này không phải giờ tan học của trường nghề nhưng vì là cuối tuần nên ở trạm xe buýt vẫn có rất nhiều người.

Vân Nê nhìn chuyến xe buýt mình đợi sắp từ xa xa chạy đến. Cô nghiêng đầu hỏi Lý Thanh Đàm: “Em ngồi chuyến bao nhiêu?”

Lúc bấy giờ, Lý Thanh Đàm đang nhìn điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, tuyến số một vừa khéo đến trạm, cậu hất cằm chỉ: “Ngồi chuyến này.”

Vân Nê cùng đường với cậu.

Tuyến xe buýt số 1 đi hết nửa vòng thành phố. Thời điểm này người ngồi xe không hề ít, xe vừa dừng lại, một đống người đã xông lên cửa trước như ong vỡ tổ.

Vân Nê tìm hai đồng xu trong túi, chen chúc ở ngoài dòng người. Đột nhiên có người đứng phía sau kéo mũ áo khoác lông vũ của cô.

Cô quay đầu.

Lý Thanh Đàm buông tay, giọng nói rất hờ hững: “Lên từ cửa sau trước đi.”

Vân Nê đuổi theo bước chân của cậu, lên xe bằng cửa sau đang rộng mở. Những người khác thấy vậy cũng đi theo, tài xế chờ dòng người lên hết một lượt rồi mới nói: “Những ai mới lên từ cửa sau nhớ bỏ tiền vào, tôi có theo dõi đấy.”

Lý Thanh Đàm lấy ra một tờ tiền năm tệ trong ví, chuẩn bị nhờ người phía trước đưa đến. Vân Nê kịp thời kéo cánh tay cậu lại, “Chị có tiền xu.”

Cô quay đầu đưa bốn đồng xu cho dì bên cạnh, nhờ bà ấy đưa đến phía trước giúp.

Trên xe có rất nhiều người mà chỗ đứng thì có hạn. Vân Nê cố gắng cầm tay vịn, một tay khác vịn ở lưng dựa của ghế ngồi cạnh mình.

Lý Thanh Đàm đứng sau lưng cô, một tay cầm thanh xà ngang phía trên tay vịn. Cổ tay cậu lộ ra ngoài, xương cổ tay trông đẹp vô cùng.

Xe chạy chẳng vững vàng chút nào. Quẹo cua, tăng tốc, thắng xe. Tất cả đều rất đột ngột, người trong xe lúc nghiêng ngã lúc lắc lư, Vân Nê cứ ngã về sau mãi, đầu đụng vào cằm Lý Thanh Đàm.

Cậu thoáng đứng thẳng người lại, ánh mắt nhìn xuống.

Nữ sinh hơi cúi đầu, lộ ra phần cổ thon nhỏ trắng nõn. Không biết vì lí do gì mà sau vành tai và toàn bộ tai cô đều đỏ ửng.

Lại một cái quẹo cua nữa.

Vân Nê mất khống chế ngã sang bên cạnh. Lý Thanh Đàm nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra, nắm lấy cánh tay giúp cô đứng vững lại.

Lúc quần áo hai người chạm vào nhau.

Vân Nê ngửi thấy hương chanh quen thuộc, phảng phất trong không gian nặng nề này tựa như tiếng suối chảy róc rách trong núi rừng khô xơ xác.

Sạch sẽ, trong veo, không dính một hạt bụi nào.

Cũng may tình cảnh chật chội này không kéo dài quá lâu. Trên đường có ghé ngang ga tàu nên người trong khoang xe ít đi một phần ba.

Lý Thanh Đàm vỗ vỗ bả vai Vân Nê, nhắc nhở: “Ở kia có chỗ ngồi kìa.”

Hai người ngồi xuống hàng ghế thứ hai đếm ngược trong khoang xe.

Trong xe ấm áp mà oi bức, sau khi Vân Nê ngồi xuống thì hơi mơ màng buồn ngủ. Cả người dựa ra lưng ghế, hoàn toàn đi vào trạng thái thả lòng, lắc lư theo xe chạy.

Lý Thanh Đàm ngồi xuống lại chơi điện thoại, khe hở giữa ghế ngồi quá nhỏ. Một chân cậu phải cong lại, một chân khác để bên ngoài ghế.

Thỉnh thoảng có sức nặng dồn lên bả vai cậu nhưng sau đó đã kịp thời rút lại.

Không biết qua bao lâu, sức nặng đó lại dồn đến lần nữa. Một giây, hai giây, ba giây. Một phút trôi qua rồi mà vẫn không thấy dấu hiệu ngẩng đầu lên.

Lý Thanh Đàm dừng tay đang chơi game lại.

Cậu nghiêng đầu nhìn hai bóng người trên cửa kính sạch sẽ, lắc lư, đung đưa theo sự chuyển động của xe buýt.

Ngắm nhìn hình ảnh này chỉ khoảng mười mấy giây.

Cậu thôi nhìn, cúi đầu mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.