Vân Nê

Chương 30: “Dường như cậu vẫn luôn là một điều bất ngờ trong cuộc sống của cô.”



Edit: An Tĩnh


Một chiếc tàu chở hàng khổng lồ chạy qua mặt sống phía xa xa, phát ra những tiếng còi dài dằng dặc mà nặng nề. Nước sông cuồn cuộn mãnh liệt, âm thanh nước chuyển động rào rạc.

Không biết ngồi được bao lâu rồi, người tản bộ khu vực gần bờ sông dần ít đi. Sạp bán hàng nhỏ ở ven đường cách đó không xa cũng chuẩn bị dọn dẹp.

Lý Thanh Đàm đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bụi bặm dính trên ống quần rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Ừm.” Nhiệt độ bên bờ sông về đêm thấp hơn những nơi khác rất nhiều. Vân Nê cởi áo khoác ra đưa cho cậu: “Em mặc đi, chị cũng không lạnh lắm.”

Lý Thanh Đàm cầm lấy bàn tay đang đưa áo của cô. Tuy có hơi lạnh nhưng cậu không nhận lại áo: “Không cần đâu, lát nữa lên xe là hết lạnh thôi.”

Tàu từ Đồng Thành và Lư Thành chỉ có một chuyến. Bây giờ vẫn còn sớm nên chưa có tàu, nhưng có rất nhiều xe minivan chờ sẵn ven đường để chở khách.

Lý Thanh Đàm bao một chiếc xe van màu đỏ trông còn khá mới. Bên trong xe đã được sửa chữa lại, vốn chỉ có bảy chỗ ngồi nhưng bây giờ có thể nhét thêm đến tận mười mấy người.

Vân Nê vịn cửa xe ngồi xuống, sau đó Lý Thanh Đàm cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Khe hở giữa hai hàng chỗ ngồi nhỏ đến đáng thương làm cậu không duỗi chân ra được. Cậu động động đôi chân đang để dưới gầm để đẩy văng hàng ghế trước về phía trước.

Tài xế nhận ra hành động đó bèn quay đầu nói: “Nhóc làm xe của chú hư rồi đấy.”

Lý Thanh Đàm cười: “Mỗi hai chân cháu vẫn chưa đủ làm xe chú ra nông nỗi này đâu.”

Tài xế là một người đàn ông trung niên cởi mở thoải mái, nghe cậu nói vậy thì bật cười: “Vốn còn chống đỡ được hai năm đó chứ. Nhưng thêm cú đá vừa rồi của nhóc thì nó có thể chống đỡ đến được cuối năm là quá tốt rồi.”

“Chú đừng đổ lỗi cho cháu thế ạ, vừa rồi cháu có dùng bao nhiêu lực đâu.” Lý Thanh Đàm nói rồi lại quay qua hỏi Vân Nê: “Chị có muốn ngủ một lúc không?”

“Ngủ đi.” Tài xế tiếp lời: “Từ nơi này lái đến Lư Thành mất kha khá thời gian đó.”

Lý Thanh Đàm khoác tay lên lưng ghế phía trước, đầu gối lên cánh tay, còn mặt thì quay về hướng cô. Trông có vẻ còn mệt hơn cô nhiều.

Vân Nê đóng chặt cửa sổ đang mở hé rồi nói: “Chị không mệt, em ngủ đi.”

Quả thật cậu rất mệt nhọc. Từ hôm qua sau khi nhận được tin tức đã không chợp mắt tí nào, cộng thêm việc mới đi Tây Tạng về nên triệu chứng say độ cao vẫn chưa giảm bớt. Dọc theo đường đi cứ lo lắng trong lòng, đến dưới nhà cô thì lại không dám gõ cửa làm phiền. Thức trắng cả đêm và bôn ba một ngày trời khiến cậu sắp không chống đỡ nổi nữa.

Lý Thanh Đàm móc điện thoại ra gõ mấy chữ rồi đưa đến trước mặt cô.

[Em ngủ một lúc, nếu chị mệt thì gọi em dậy nhé.]

Hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa bây giờ đã là nửa đêm. Nếu hai người đều ngủ quên mất thì không thể nói là không nguy hiểm chút nào được.

Vân Nê gật đầu đáp: “Em ngủ đi, đến nơi chị sẽ gọi em dậy.”

Lý Thanh Đàm không nói gì thêm, cậu điều chỉnh tư thế lại rồi ngã đầu dần ngủ thiếp đi. Tiếng hít thở nặng nhọc vô cùng rõ ràng trong khoang xe yên tĩnh thế này.

Cô nhìn chằm chằm dáng vẻ lúc ngủ của cậu một hồi, chợt nghĩ nếu như sáng nay mở cửa ra không nhìn thấy cậu, cũng không có chuyến đi bất ngờ mà khó quên này.

Vậy ngày hôm nay cô sẽ vượt qua thế nào đây.

Đi ra khỏi bệnh viện, có lẽ cô sẽ đi lang thang trên đường rất lâu, cũng giống như ngày hôm qua sau khi chạy ra từ trường học, chỉ đi đi trong vô định, không một mục đích nào.

Sau đó thì sao.

Cô không nghĩ đến nữa.

Có lẽ sẽ không có bất kỳ thay đổi gì, có lẽ còn tồi tệ hơn. Nói tóm lại là sẽ không thể như bây giờ, tạm quên đi tất cả những điều không vui.

Dường như cậu vẫn luôn là một điều bất ngờ trong cuộc sống của cô. Mỗi lần cô lùi bước và trốn tránh, điều bất ngờ này sẽ biến thành một niềm vui, một sự bất ngờ không tưởng.



Lúc sắp đến tiểu khu nhà Vân Nê, một đợt rung lắc dữ dội của xe khiến Lý Thanh Đàm tỉnh giấc. Cậu vừa định duỗi chân ra chút thì chợt có cảm giác tê nhức đau nhói, không nhịn được bật thốt thành tiếng “ui da”.

Khi ấy Vân Nê vừa mệt vừa buồn ngủ, nghe thấy tiếng cậu bèn hỏi một câu: “Sao vậy?”

“Chân em bị tê.” Giọng cậu có hơi khàn, không trong trẻo như bình thường. Âm thanh vang lên trong hoàn cảnh khép kín và khoảng cách gần như vậy làm tai người nghe nóng lên.

Cô bình tĩnh nhích đến gần cửa sổ.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng tiểu khu. Ánh sáng ban đêm mờ ảo, trong không khí tích tụ một tầng bụi li ti, hiện tại sương mù buổi tối cũng đã tan đi đôi chút. Gần đến 0 giờ, các cửa hàng bán bữa khuya ở khu phố cổ đã sớm dọn quán, chỉ có một tiệm hoành thánh vẫn còn mở cửa. Ngọn đèn sáng ngời từ trong tủ kính rọi ra bên lề đường.

Lý Thanh Đàm mặc áo tay ngắn, trong tay cầm chiếc áo khoác đen. Lúc xuống xe chân cậu vẫn chưa ổn hoàn toàn nên đành đứng ven đường chờ một lúc.

Vân Nê xoa xoa bả vơi hơi nhức mỏi, nói: “Có muốn ăn gì đó không?”

“Được, đúng là em có hơi đói.”

Hai người đi đến tiệm hoành vẫn còn mở cửa kia, trong tiệm có vẻ nhỏ hẹp hơn khi đứng bên ngoài nhìn đến từ xa. Chỉ có năm sáu bàn ngồi.

Trong tivi đang chiếu một bộ phim HongKong, ông chủ nằm trên ghế xích đu sau quầy ngủ say sưa.

Lý Thanh Đàm ngó qua xem thử, cánh tay đặt dọc theo mép bàn, quay đầu cười hỏi cô: “Có ăn nữa không chị?”

“Ăn đi, không phải em bảo đói à.”

Cậu gập ngón tay gõ lên mặt bàn hai cái, tiếng động vang lên không hề nhỏ, còn gọi: “Ông chủ.”

Dù như vậy nhưng người đàn ông vẫn không tỉnh lại mà đưa tay gãi gãi bụng. Trong miệng lẩm bẩm phát ra tiếng mắng bất mãn vì bị người khác làm phiền giấc ngủ. Lý Thanh Đàm chống cằm cười, Vân Nê cũng cảm thấy buồn cười, đành nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Đi ra khỏi tiệm, Lý Thanh Đàm thuận tay đóng cửa kính đang mở toang lại. Sau đó cậu đưa mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: “Gần đây còn tiệm nào khác không?”

“Chắc không có rồi.”

“Cũng phải, đã giờ này rồi mà….” Lý Thanh Đàm mặc áo khoác vào, chợt nhìn thấy trên đường có một siêu thị vẫn đang sáng đèn, vội nghiêng đầu nói: “Chị chờ em chút.”

Vân Nê nhìn cậu đi vào trong tiệm, khoảng mấy phút sau mới đi ra ngoài. Lúc ra trong tay còn bưng hai ly mì. Bóng dáng cậu được ánh trăng mờ ảo bao quanh.

Khi còn mấy bước nữa mới đến, cô nhìn thấy cậu nhíu mày nên đi nhanh đến gần, hỏi: “Nóng sao?”

“Có hơi.” Lý Thanh Đàm đặt một ly lên bàn trước cửa tiệm hoành thánh, nương theo ánh đèn nhìn thấy ngón tay đỏ lên vì độ nóng của ly mì.

Vân Nê cũng nhìn thấy. Cô đưa tay ra cầm lấy ngón tay cậu rồi nhìn kĩ càng, “Vẫn ổn, không bị phỏng.”

Cô ngẩng đầu lên, sau khi nói câu này với Lý Thanh Đàm thì mới nhận ra mình đang cầm tay cậu. Vân Nê lập tức buông ra, không nói gì nữa.

Lý Thanh Đàm cười cười, cũng không bận tâm mấy. Cậu vừa xoa xoa ngón tay vừa nói: “Mì được rồi đó, chị ăn nhanh đi.”

“Ừm.”

Hai người đứng trước cửa tiệm hoành thánh ăn mì ly. Thỉnh thoảng có xe chạy lướt qua con đường cái trước mặt. Bóng đêm tràn ngập muôn nơi. Lý Thanh Đàm vứt rác xong thì đưa cô đi vào tiểu khu.

Khi đến dưới tòa nhà, cậu dừng bước nói: “Em về nhé.”

“Được.” Vân Nê đứng dưới ánh đèn đường, nhìn cậu đi xa dần, bỗng chốc lại lên tiếng gọi: “Lý Thanh Đàm.”

Cậu không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên quơ quơ trong không trung.



Sau đêm đó, Vân Nê vẫn không quay lại trường học. Mãi đến lần thi tháng cuối cùng trước kì thi tốt nghiệp trung học thì cô mới lên trường một lần.

Lần thi tháng đó không chia phòng mà chỉ kéo bàn ra, mỗi người một vị trí.

Vân Nê là người cuối cùng bước vào phòng học. Lúc ấy vẫn chưa đến thời gian đi, đa số các bạn học trong lớp vẫn đang tán gẫu hoặc đùa giỡn.

Nhưng tất cả những việc làm đó đều dừng lại ngay khi cô xuất hiện.

Chuyện liên quan đến Tôn Niệm Niệm đã được điều tra rõ ràng. Những lời chỉ trích và chửi rủa của họ trước khi chân tướng sự việc được làm rõ cực kì cay nghiệt và vô trách nhiệm.

Khi Vân Nê chưa quay lại trường học, họ có thể giả vờ như chẳng có gì xảy ra cả. Không cần nói xin lỗi cũng không cảm thấy áy náy.

Bây giờ Vân Nê vừa xuất hiện đã xé nát lớp vỏ bọc bình tĩnh giả tạo kia. Tất cả mọi thứ lại được bày lên mặt nổi lần nữa.

Cả lớp học rơi vào sự yên lặng đầy lúng túng và khó xử. Vân Nê chẳng màng để ý đến những thứ này. Cô đi thẳng đến vị trí trong góc, lấy bút và giấy nháp từ trong túi xách ra.

Khoảng mấy phút nữa là đến giờ thi, những người trong phòng học không nói chuyện gì nữa.

Vân Nê cúi đầu trả lời tin nhắn của Lý Thanh Đàm trong điện thoại để ở hộc bàn. Mấy ngày nay cô không đến trường học, cũng không gặp lại Lý Thanh Đàm. Thỉnh thoảng hai người sẽ trò chuyện đôi câu trên QQ.

Chuyện của Tôn Niệm Niệm không hề đơn giản như họ nghĩ. Cô đã từng hỏi thăm qua, rất có thể là liên quan với chuyện của Ngô Chinh trước kia. Tuy nhiên Lý Thanh Đàm lại không cho cô tham gia vào chuyện này nên cũng không nói cho cô biết nhiều chi tiết.

Sau khi thi thử xong, Vân Nê dọn dẹp sách vở và bài thi lúc trước chưa kịp mang đi. Chợt nhìn thấy một bóng người đang đến gần mình.

Cô dừng tay lại rồi ngẩng đầu lên nhìn nữ sinh đó.

Chu Hiểu Ngôn đặt bộ trang phục lớp trong tay lên bàn cô, nói: “Lúc trước không liên lạc được với cậu nên tớ đã đặt theo kích thước nhỏ nhất giúp cậu.”

Vân Nê không cầm đồ mà chỉ thờ ơ đáp: “Cảm ơn.”

“Chuyện lần trước….” Chu Hiểu Ngôn nói rồi lại đi về trước hai bước, dường như đã đưa ra một quyết định lớn lao, “Chuyện lần trước là do tớ gấp gáp quá nên đã hiểu lầm cậu, cho tớ xin lỗi nhé. Tớ biết hiện tại tớ có nói gì cũng vô dụng thôi, cũng không có hy vọng xa vời là cậu sẽ tha thứ cho tớ nhưng câu xin lỗi này là tớ nợ cậu.”

Vân Nê im lặng mấy giây rồi mới nói: “Tớ biết rồi.”

Chu Hiểu Ngôn cũng không biết nên nói gì tiếp, “Vậy cậu lấy đồ lớp về thử đi nhé, nếu kích thước không vừa vẫn có thể đổi được.”

Cô “ừm” một tiếng.

Chu Hiểu Ngôn đứng một lúc, sau đó xoay người về chỗ ngồi.

Vân Nê thu dọn đồ đạc xong, mang cặp sách trên vai đi được mấy bước. Cuối cùng lại vòng về cầm lấy trang phục lớp đặt ở góc bàn.

Sự tổn thương là một điều khó vãn hồi. Chuyện đã xảy ra, họ nói xin lỗi hay không là một chuyện, cô có bỏ qua được hay không lại là một chuyện khác.

Buổi chụp ảnh tốt nghiệp của lớp hai dự kiến tổ chức vào ngày 28/5.

Buổi tối trước ngày hôm đó, Vân Nê nhận được cuộc gọi từ Lưu Nghị Hải. Ý của ông là dù sao mọi người cũng học cùng lớp hai năm, sắp phải xa nhau nên đừng để bản thân cảm thấy tiếc nuối điều gì.

Cô nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Em biết rồi, ngày mai em sẽ đến.”

Buổi chụp ảnh tốt nghiệp đến buổi chiều mới bắt đầu. Sắp xếp theo thứ tự lớp học nên lớp hai chụp ở thứ hai.

Vân Nê mang trang phục lớp sẵn ở nhà rồi lên trường. Phương Miểu đứng trong đám người xa xa nhìn thấy cô bèn vội vàng chạy về phía bên này.

Dạo trước cô bạn vẫn luôn bận bịu chuyện học hành ở Thượng Hải. Chờ đến khi biết được chuyện xảy ra ở trường học trong mấy ngày đó đã nổi giận òa khóc ngay trong điện thoại.

Sau cùng vẫn là Vân Nê dỗ cô ấy nín khóc.

Bây giờ gặp lại nhau, Vân Nê nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của cô bạn thì cười nói: “Cậu đừng khóc nữa, nếu không tớ lại phải dỗ cậu đấy.”

“Cái gì chứ.” Phương Miểu nhìn sang chỗ khác, dù cảm xúc bị phá hỏng nhưng cũng không nhịn được cười, “Bây giờ cũng sắp thi đại học rồi đó, cậu đã chọn được trường mình thích chưa?”

Câu trả lời vẫn không thay đổi, “Tớ ấy hả, phải chờ xem điểm thi đã.”

“Khoảng thời gian này cậu luôn tự học tại nhà à?”

“Ừm.” Mặc dù mọi chuyện đã kết thúc nhưng những lời nói bóng nói gió vẫn tồn tại trong trường học. Cô không muốn mình bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhảm nhí đó vào giờ phút quan trọng như hiện tại.

“Vậy thì tốt quá, mấy ngày nay tớ cũng không bận chuyện gì, tớ đến nhà cậu chăm sóc cậu ha.”

“Cậu chắc chắn không phải là tớ chăm sóc cậu đó chứ?”

“….”

Hai người đang nói chuyện với nhau thì Lưu Nghị Hải đứng ở phía xa bảo các cô quay về đứng xếp hàng. Lớp hai có 56 người, nam sinh chia thành ba hàng đứng phía sau, nữ sinh thì được kẹp ở giữa họ.

Sau khi chụp ảnh tập thể xong, Phương Miểu bị các bạn học ở lớp khác kéo đi chụp ảnh chung. Vân Nê đi đến bóng râm dưới tàng cây, thất thần nhìn chằm chằm vào trời mây xa xa.

Trong lúc đang ngẩn người thì đột nhiên có người vỗ lên hai bả vai cô từ phía sau. Vân Nê ngoảnh đầu lại theo bản năng, cùng lúc đó, Tưởng Dư cũng giơ máy chụp ảnh lên ngay trước mắt.

“Nào, đàn chị, chị cười một cái đi.”

Cậu còn chưa kịp hiểu mô tê gì mà Tưởng Dư đã nhanh chóng bấm nút. Bức ảnh được chụp lại trong nháy mắt, nữ sinh trong chiếc áo sơ mi trắng phối cùng váy ô vuông màu xám tro và khuôn mặt ngơ ngác.

Lý Thanh Đàm cũng từ phía sau đi đến, nhận lấy máy chụp ảnh từ tay Tưởng Dư rồi xem thử bức hình vừa mới chụp, đột nhiên nở một nụ cười rất khó hiểu.

Vân Nê hơi xấu hổ khi nhìn thấy cậu cười, vội hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Lý Thanh Đàm trả máy chụp ảnh lại cho Tưởng Dư, nói: “Rất đẹp.”

Cô càng mất tự nhiên hơn, lập tức chuyển chủ đề: “Sao các em cũng đến đây?”

“Vội đến chụp ảnh cho chị đó.” Tưởng Dư lại giơ máy chụp ảnh lên, trong ống kính vừa nhỏ vừa hẹp, hình ảnh cô thiếu nữ và cậu thiếu niên đứng bên cạnh nhau trông vô cùng đẹp và bắt mắt.

Cậu đi lui về sau mấy bước, “Nào nào, em chụp cho hai người một tấm nha.”

Hai người họ đứng thẳng người, mặt nhìn về ống kính. Thế mà giữa hai người lại có một khe hở đủ để nhét thêm một người vào đứng, Tưởng dư thấy vậy bèn buông máy ảnh xuống nói: “Hai người có thể đứng gần hơn chút không. Em lấy cảnh không lớn như vậy được đâu.”

Lý Thanh Đàm nhích sang trái một bước, cánh tay vô tình đụng vào ống tay áo của cô. Lúc này, Tưởng Dư giơ máy ảnh lên, miệng đếm “ba, hai, một”.

Ngay khi chữ “một” vang lên, Lý Thanh Đàm đột nhiên giơ tay đặt lên đầu cô. Vân Nê bất ngờ nên quay đầu nhìn cậu.

Mà đúng lúc ấy, cậu cũng cúi đầu xuống nhìn cô.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, cơn gió mùa hạ chợt nổi lên từ bốn phương tám hướng. Hòa cùng hơi thở ấm áp của cậu thiếu niên rồi lan tràn trong đáy lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.