Quán rượu vẫn tấp nập người. Nhìn mặt trời bên ngoài, Tần Xước tính canh giờ, đoán lại bị người ta cho leo cây, thở dài, nhìn hộ vệ ra hiệu “Đi thôi”.
Đang đứng dậy, đột nhiên nghe câu “Dừng bước”, Tần Xước quay người lại, thấy một nam tử từ lầu hai của quán rượu đi xuống.
Hóa ra là đợi bên trong.
Hắn nhìn bóng dáng người đi tới, hẳn là người ở trong quân doanh quanh năm, đoán là cấp dưới của Thanh Nha, mỉm cười ngồi xuống, nói: “Đã ba ngày rồi, chủ tử của ngươi cuối cùng cũng yên tâm mới dám để ngươi xuất hiện hay sao?”
“Xin hãy kiên nhẫn, chủ tử rất đa nghi, mất mấy ngày để xác nhận thân phận của ngài mới để cho ta tới gặp.” Nam tử nói.
“Đương nhiên có thể kiên nhẫn, nhưng ta muốn giá cao hơn. Nếu không, ta ngồi đây mấy ngày uổng phí.” Tần Xước cũng nói theo hắn.
Người nọ trả lời: “Đó là điều đương nhiên, cho dù ngài đưa ra giá nào, chúng ta đều có thể thương lượng. Không biết môn chủ có điều kiện nào khác không?”
“Sử dụng” Tần Xước tiếp lời, “Ta muốn biết, liệu các ngươi có lãng phí của trời hay không.”
Người nọ nhìn trên lầu, cười trả lời: “Không khó, chỉ cần môn chủ không tiết lộ ra ngoài, chúng ta có thể nói.”
Thấy Tần Xước gật đầu, người nọ nói: “Bởi vì chủ nhân của thanh kiếm này đã từng có giao tình với chủ nhân của ta, là vì tình bạn của cố nhân.”
Tần Xước nhíu mày, hắn không cảm thấy mình có giao tình với Thanh Nha đến mức độ này, chỉ nhớ lúc trước, cứ hai ba ngày là Thanh Nha tới tìm hắn tỷ thí, cả ngày đòi cạnh tranh.
Có lẽ là chấp niệm của Thanh Nha, Tần Xước đưa tay ra hiệu, coi như báo giá. Nam tử kia nhàn nhạt cười, trả giá chỉ bằng sáu phần của giá hắn đưa ra.
Hắn buồn cười, nói: “Trả giá đủ kỹ lưỡng.”
“Ngài hiểu lầm rồi, chúng ta trả giá này là vì định thêm một thứ khác nữa.” Người nọ rót chén trà cho Tần Xước rồi nói: “Nghe nói Tần môn chủ và tiểu trưởng lão của Tuần Kiếm Tông đang định thành thân. Còn nghe nói, tiểu trưởng lão là đời sau của Phùng Sương Kiếm năm đó?”
Ánh mắt Tần Xước trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm người nọ đầy ác ý.
Hắn không thấy lạ khi tin tức bị truyền ra, nhưng thân thế của Tạ Tinh Diêu vẫn chưa được tiết lộ rộng rãi ra bên ngoài.
“Môn chủ đừng đa nghi. E rằng chủ tử của ta biết thân thế của nàng còn trước ngài, là chuyện bảy tám năm trước. Bạch Sương tiền bối và chủ tử của ta cũng có chút giao tình, nên biết tung tích của con gái bà.”
Nam tử thấy sắc mặt hắn dịu đi mới nói tiếp: “Ta nghĩ môn chủ cũng muốn biết nguyên nhân cái chết của nhạc mẫu, cho nên bốn phần tiền giảm được coi như tiền tìm hiểu của môn chủ, thế nào?”
Tần Xước cho rằng Thanh Nha và Bạch Sương có giao tình, nhíu mày nói: “Cũng được, Di Sơn Xuyên ở đây, tin tức đâu?”
Người nọ mở hộp kiếm ra nhìn, giống với miêu tả trong lời đồn, sau khi đóng hộp kiếm lại mới cười nói: “Bảy năm trước, Sở Dương Vương chết vì bị bệnh ở tiền tuyến Nam Quốc, môn chủ còn nhớ không?”
“Nhớ.”
Giống như Lâm Tri Vương, Sở Dương Vương vốn là đầu sỏ giết người giang hồ năm đó, chết vì bệnh tật trước khi bọn họ trả thù.
“Không phải ông ta chết vì bị bệnh. Sở Dương Vương và Lâm Tri Vương lén gặp nhau ở biên giới, lúc đó Lâm Tri Vương đã là quan viên của Nam Quốc. Hai người muốn bàn bạc mượn thế lực của Nam Quốc để đối phó với quyền thần trong triều. Bạch Sương nữ hiệp đã ám sát hai người, không thành công nên bị giết. Tuy nhiên, bà đã đâm Sở Dương Vương, sau đó sở Dương Vương chết vì bị thương nặng, nhưng nói với bên ngoài là chết vì bệnh tật.”
Tần Xước nghe xong, không nói lời nào, sửng sốt một lát, sau đó bảo người nhận tiền của người này, cười hành lễ: “Đa tạ tin tức này, coi như giao dịch đã hoàn thành.”
Sau đó hắn thoải mái bước ra khỏi quán rượu, nhưng lập tức nấp trong góc khuất với các hộ vệ, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì mới đi đến nơi đã dự định.
“Môn chủ, có gì khác thường không?”
Tần Xước nhìn rương tiền, nghĩ tới biểu tình của người nọ vừa rồi, lắc đầu, không nói gì thêm.
Nếu những lời của người nọ là sự thật, làm sao Thanh Nha biết tin tức này? Cuộc gặp gỡ đó quá bí mật, nếu hắn có mặt, vì sao không giúp Bạch Sương? Nếu không có mặt, người có thể báo tin cho hắn chỉ có Lâm Tri Vương, Sở Dương Vương và thân tín. Chẳng lẽ bọn họ đã cấu kết?
Xem ra thanh kiếm này đã bị trao nhầm người, không biết bây giờ bọn họ đang bày ra phục kích gì, sau này cần tìm cơ hội lấy lại.
Lúc này tại quán rượu, người vừa giao dịch với Tần Xước chào Thanh Nha và nói: “Hắn trốn rất nhanh, nếu hộ vệ đánh nhau với chúng ta sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.”
“Đừng vội, từ từ tìm, chúng ta có không ít tai mắt ở trong thành. Ta vẫn còn một phần quà lớn chưa tặng hắn, làm sao để hắn rời đi được.” Thanh Nha nhàn nhạt cười.
Sẹo Đứt nhìn bộ dạng của hắn thì nói: “Vậy nơi này giao cho ngươi, muốn đối phó với Quý Như Tê, ta phải chờ mệnh lệnh của chủ tử. Ta đi xử lý chuyện của Hợp Hoan Tông trước.”
Thanh Nha gật đầu, nhìn hắn rời đi, nghĩ tới vụ ám sát của Bạch Sương năm xưa.
Khi đó hắn lưu lạc ở Nam Quốc, mới vừa tòng quân, không hiểu sao lại đi theo đội ngũ, tạm thời nhận mệnh lệnh bảo vệ Lâm Tri Vương đã đầu hàng.
Hắn gặp Bạch Sương lúc ấy, trước đây từng gặp một lần khi hành tẩu trên giang hồ, biết bà đang theo dõi Sở Dương Vương, tới đây để ám sát, bắt một lúc hai người. Sau đó hắn mới biết sự thật về Thiên Du Sơn từ Bạch Sương, cho nên hứa sẽ giúp Bạch Sương.
Nhưng không ngờ, năm đó Bạch Sương đã giấu hắn, không nói cho hắn biết Quý Như Tê còn sống.
Sau khi bàn bạc kế hoạch, cả hai bị mắc kẹt trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, trốn một lúc. Bạch Sương ngủ say một hồi, lẩm bẩm cái tên “Tinh Diêu”. Khi bà thức dậy, thấy Thanh Nha đang nhìn chằm chằm.
“Tiền bối vừa rồi gặp ác mộng à? Hình như kêu một cái tên.” Hắn hỏi.
Có lẽ trong khoảng thời gian này, thần kinh quá căng thẳng, Bạch Sương hiếm khi thả lỏng, bà cười nhạt nói: “Là con gái của ta, vừa rồi mơ thấy nàng luyện kiếm bị thương ở tay, hơi sợ.”
“Nghe nói tiền bối có một cô con gái, đã thu xếp hết chưa?”
Dù sao cũng là chuyện liều mạng.
Bạch Sương gật đầu: “Giao cho bạn tốt rồi. À, nếu chuyến này ta không về được, nhờ ngươi đưa Phùng Sương Kiếm đến Lược Ảnh Môn. Bọn họ là người hiểu kiếm, sẽ biết xử lý như thế nào.”
“Vì sao không giao cho con gái của ngài?”
“Ta… không muốn người ta biết nàng là con gái của ta.”
Thanh Nha hứa với bà, thở dài: “Không biết võ lâm Trung Nguyên thay đổi nhiều ít trong năm nay.”
Nói đến chuyện này, Bạch Sương tỏ ra thích thú, kể cho hắn nghe không ít sự kiện lớn của võ lâm.
Bà không để ý, khi nói tới sự thay đổi địa vị của Hợp Hoan Tông, sắc mặt Thanh Nha khác rất nhiều.
Lần ám sát đó, Thanh Nha không ra tay cùng với bà. Một mình bà không thể chống đỡ, hoàn toàn thất bại. Bà nhìn Thanh Nha đầy khó hiểu, sau đó bị thủ hạ của Lâm Tri Vương đâm xuyên tim.
Thanh Nha nhớ, lúc đó máu chảy đầy đất. Hắn nghĩ, cả đời này mình sẽ không bao giờ quay về võ lâm Trung Nguyên, tại sao lại bận tâm trả thù cho những người không liên quan.
Việc cuối cùng mà hắn giúp Bạch Sương là nhờ người đưa Phùng Sương đến Lược Ảnh Môn.
Một thời gian trước, hắn nghe Lâm Tri Vương nói tiểu trưởng lão của Tuần Kiếm Tông tên là Tạ Tinh Diêu, nghĩ đến năm đó Bạch Sương và chưởng môn của Tuần Kiếm Tông quả thật có giao tình, cho nên mới nhớ tới việc này.
Đúng là trò đùa của tạo hóa, để hắn tình cờ gặp được, cũng là sự xui xẻo của hai người khi gặp phải hắn.
Tần Xước trở về chỗ ở, vội vàng bảo người thu dọn hành lý rời đi. Khi đang tìm xe ngựa ở trên đường, đột nhiên bị người đập vai từ phía sau.
Hắn toát mồ hôi lạnh, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc và cánh tay bị cụt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nghiêm Liễu đại ca, huynh đã trở lại?” Hắn kinh ngạc hỏi.
Nghiêm Liễu gật đầu, kéo hắn tới một nơi vắng vẻ, hạ thấp đấu lạp nói: “Ta theo dõi hành động của Thanh Nha ở biên giới, thấy hắn tới Trung Nguyên mấy ngày nay, đi theo hắn nhưng bị hắn phát hiện, cho nên muộn hai ngày. Đang thắc mắc hắn tới làm gì, hôm nay nhìn thấy ngươi mới rõ ràng.”
“Hắn đang định làm gì?”
Nghiêm Liễu đen mặt nói: “E rằng hắn đã gặp Lâm Tri Vương, ngươi ở đây sẽ không an toàn, mau rời đi.”
Lúc này Tần Xước nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân vội vã, chỉ nói: “Chắc không kịp đâu." Sau đó, hắn đẩy Nghiêm Liễu nói: “Đi mau”. Mới bước ra khỏi con hẻm hai bước, hắn thấy một đám quan binh đang bao vây thuộc hạ của hắn.
Hắn chuẩn bị bước tới đối phó, thì thấy một người ăn mặc như bộ đầu hỏi người đội mũ có rèm: “Là hắn phải không?”
Người đội mũ có rèm gật đầu.
Bộ đầu quay qua nói với Tần Xước: “Vị công tử này nói rằng một số tiền của hắn đã bị đánh cắp, mời ngài đi cùng chúng ta đến nha môn.”