Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 64: Chưởng môn tiền nhiệm



Thiên Diện Hồ đến một thị trấn nhỏ ở phương nam để tìm sư tỷ của nàng.

Đường Phóng vốn là người ồn ào nhất, nhưng đột ngột phát hiện sư phụ của cậu đã thành thân, cậu phải gọi Tần Xước là sư đà. Nhớ tới vụ hoa thiên kim lúc trước, cậu tức giận giùm Tạ Tinh Diêu, dọc đường đi nặng mặt với Tần Xước.

Đang chuẩn bị đối phó với Lâm Tri Vương, Tần Xước không có thời gian so đo với trẻ con, nhưng thỉnh thoảng vẫn mua một ít đồ để dỗ Đường Phóng, nào ngờ người dễ tính nhất lại trở nên cứng rắn phớt lờ hắn.

Tần Xước cũng thở dài không ít, nhìn sắc mặt u ám của Tạ Tinh Diêu, biết nàng lo lắng cho huynh muội Hoắc Vân Sơn trong lòng, một câu “Đừng gây phiền toái cho sư phụ của ngươi” đã thuyết phục Đường Phóng cư xử đúng mực, Tần Xước cũng quan tâm đến Tạ Tinh Diêu nhiều hơn.

“Tiền bối, ngài định tìm ai? Vì sao chuyện của Hợp Hoan Tông, không có người kia thì không thể giải quyết được?” Tạ Tinh Diêu hỏi, đã tới thị trấn, Thiên Diện Hồ đang bối rối tìm địa chỉ.

Tần Xước cũng tò mò, Thiên Diện Hồ chậm rãi nói: “Là chưởng môn tiền nhiệm của Hợp Hoan Tông, năm đó nàng đã để lại mệnh lệnh yêu cầu chúng ta trở về chính đạo, nhưng…”

Chưa nói xong, trên đường vang lên một giọng nữ rõ ràng và lảnh lót.

“Đã nói với ngươi rồi, hoặc là đưa tiền, hoặc là để ruột lại. Ngươi thật là keo kiệt, cứ đòi lấy bộ ruột này. Ta không muốn tranh cãi với ngươi, nhưng cũng không muốn phá vỡ quy tắc vì người như ngươi. Bớt vô nghĩa đi.”

Lúc Tạ Tinh Diêu quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử có gương mặt khí khái, cột tay áo, tay trái chống nạnh, đeo tạp dề dính máu, trước mặt là một gói thịt gà đầy máu. Một nam tử trung niên mặc áo vải thô đang đứng trước quầy hàng của nàng, có vẻ như là người hầu trong phủ nào đó.

Thấy nam tử kia còn muốn lý luận, nàng giơ con dao vừa giết gà đập xuống thớt, nhướng mày, khiến người kia sợ hãi bỏ chạy.

Khi nhìn thấy nàng kia, sắc mặt của Tần Xước và Ôn Lương Thu đều biến đổi. Hai người chưa kịp làm gì, đã nghe Thiên Diện Hồ kêu “Sư tỷ”, khiến cho hai người bọn họ càng trừng to mắt hơn.

Thiên Diện Hồ chạy tới, Tạ Tinh Diêu thấy hai người bất động, thúc giục bọn họ tiến lên.

Đến gần, Tạ Tinh Diêu mới phát hiện dung mạo của nữ tử này xinh đẹp và oai hùng, cả người dính máu nên trông hơi đanh đá. Nàng ngước mắt, sửng sốt khi

thấy Thiên Diện Hồ, sau chút vui mừng thoáng qua, vẻ mặt chợt lạnh lùng, nàng thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện à?”

Thiên Diện Hồ bất đắc dĩ gật đầu.

Lúc này nàng mới phát hiện có vài người phía sau Thiên Diện Hồ. Thấy nhiều người như vậy, nàng dọn quầy hàng, nói “Đi”, dẫn bọn họ vào một viện sạch sẽ.

Nàng vừa quay lại đã chú ý Ôn Lương Thu luôn lấy tay che mặt suốt đoạn đường, nảy sinh lòng nghi ngờ, nên đi vòng quanh thật nhiều lần.

“Lương Thu?” Nàng kêu lên. Khuôn mặt Ôn Lương Thu giấu trong tay không khỏi nhăn nhúm.

“À… Lâu rồi không gặp, Thiên Thiên tỷ.” Nàng đành bỏ tay xuống, cười ngượng ngùng.

Hiển nhiên mọi người ở đây đều không hiểu cử chỉ này, thấy Dư Thiên Thiên ôm vai Ôn Lương Thu cười: “Trước đây từng ở chung phía nam, không ngờ ngươi vẫn còn sống.”

Lúc này, ánh mắt Dư Thiên Thiên chuyển qua Tần Xước, nhíu mày đến gần nói: “Trông ngươi hơi quen…”

“Sư tỷ, đây là môn chủ của Lược Ảnh Môn, đừng nhận nhầm người.” Thiên Diện Hồ thấy Dư Thiên Thiên càng ngày càng gần, sắc mặt Tần Xước rõ ràng trở nên khó coi, vội vàng ngăn lại.

“Ồ vậy à, chưa gặp bao giờ. Các ngươi ngồi trước đi, ta đi lấy trà tới.”

Nhân dịp Thiên Diện Hồ đang giúp Dư Thiên Thiên, Tạ Tinh Diêu nhỏ giọng hỏi Tần Xước: “Quen à?”

Hiển nhiên Tần Xước vừa mới phản ứng kịp, cúi đầu nhẹ giọng nói với nàng.

“Quen. Trước đây Dư Thiên Thiên cũng tòng quân với cả đám chúng ta, nhưng khi đó nàng dùng thân phận giả. Vừa rồi nhìn thấy nàng, chúng ta mới biết nàng là người của Hợp Hoan Tông…”

Tạ Tinh Diêu nhíu mày: “Vì sao hai người lại căng thẳng như vậy? Không muốn nhận vị tiền bối đó hay sao?”

“Không phải không muốn nhận.” Ôn Lương Thu nhìn sắc mặt Tần Xước, lắc đầu nói: “Có chút… mâu thuẫn.”

Tuy nói vậy, nhưng biểu hiện của Dư Thiên Thiên không hề có khúc mắc. Nàng chuẩn bị trà cho bọn họ, nghe Thiên Diện Hồ kể sự việc, đập tay lên bàn, sau đó giẫm chân lên ghế hừ lạnh: “Bọn họ phản rồi, ngày mai ta sẽ đi cùng ngươi tìm những đệ tử còn lại trở về, nghĩ cách đối phó với Ma giáo. Mấy năm nay ta không biết tin tức của Ma giáo, lão đầu nhi của chúng đã chết chưa?”

Thiên Diện Hồ nói: “Chết từ lâu rồi, đấu mấy năm, nghe nói giáo chủ hiện tại mới nắm quyền hai năm trước.”

“Đồ chó.”

Tạ Tinh Diêu nhìn Dư Thiên Thiên, xuýt nữa trực tiếp phun xuống đất, nhất thời trợn mắt.

Lúc này một cái đầu nhỏ đột nhiên nhô ra chỗ cửa gỗ, Tạ Tinh Diêu vốn đang sợ hãi trong lòng, thì thấy cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh kia gọi “Nương”. Du Thiên Thiên ở bên cạnh lập tức dịu vẻ mặt, bước tới ôm đứa trẻ.

“Đi tìm tỷ tỷ chơi đi.” Dư Thiên Thiên dỗ dành đứa trẻ đôi câu, thuyết phục cậu bé rời đi mới ngồi xuống.

“Thiên Thiên tỷ đã có con rồi à.” Ôn Lương Thu cười.

“Ừ, nào, các ngươi uống trà đi.” Dư Thiên Thiên rót trà, mới vừa nghe Thiên Diện Hồ nói vì sao mấy người bọn họ sắn sàng giúp đỡ, vẻ mặt thân thiện hơn nhiều, nói tiếp: “Năm đó sợ đệ tử chính đạo như các ngươi không vui, ta và sư muội mai danh ẩn tích đi về phía nam tòng quân. Sự kiện Thiên Du Sơn, ta rất khó khăn mới giữ được mạng sống, lưu lạc đến nơi xa xôi hẻo lánh này, dưỡng thương rất lâu mới tỉnh lại, kể từ đó sống ở đây luôn. Tuy nhiên, mấy năm ở cùng các ngươi, cảm thấy chính đạo cũng không tệ lắm. Trước trận chiến cuối cùng, ta viết thư cho tông môn, bảo bọn họ quay về chính đạo. Lúc ta tỉnh lại, Hợp Hoan Tông đã thay đổi, ta nghĩ ta không có gì tiếc nuối, cho nên không muốn dính dáng đến chuyện giang hồ nữa.”

Nàng được một bà lão trong thôn nhặt về, điều trị một thời gian mới tỉnh lại. Khi đó chiến tranh đã trôi qua hai tháng, công lực của nàng cũng chưa hồi phục, không rõ tình hình bên ngoài, vì thế bắt đầu làm chút việc dệt vải và thêu thùa trong thị trấn. Sau khi biết Hợp Hoan Tông không có vấn đề gì, nàng bắt đầu có ý nghĩ sống ẩn dật.

“Tỷ phu đâu?” Thiên Diện Hồ hỏi.

Dư Thiên Thiên cười, nụ cười ôn hòa hơn so với sự đanh đá tàn nhẫn vừa nãy: “Đi ra đồng rồi.”

Lúc nàng muốn định cư ở đây, đã thuê người tới sửa nhà, tình cờ thuê trúng phu quân hiện nay của nàng. Lúc ấy nàng chỉ nghe nói nam tử này có không ít đất đai, thu tiền thuê nhà cũng đủ sống, nhưng vẫn muốn làm việc. Nàng thấy nam tử kia xây tường cho nàng cao hơn những bức tường xung quanh nên hỏi vì sao.

“Nữ nhân ở một mình thì nên xây cao tốt hơn.” Hắn bình thường không thích nói chuyện, chỉ nhàn nhạt một câu như vậy.

Lúc chưa xây nhà xong, nàng ở tạm trong túp lều tranh. Nào ngờ một buổi tối nọ, hỏa hoạn xảy ra, nàng được nam tử ôm ra khỏi đám cháy. Nàng nhớ rõ đêm đó, hai người dính đầy khói bụi, cần phải tắm rửa, chỉ nhìn thoáng qua, nàng

thấy đường cơ săn chắc dưới ánh nến, khẽ động lòng, nhướng mày, bàn tay chậm rãi duỗi ra, kéo người đó lên giường.

Chuyện nam nữ giao hoan, đôi khi thật sự không có lý do gì để nói. Nàng cũng từng có không ít kiến thức, học được những chiêu nghe đồn có thể làm cho nữ nhân thăng hoa. Nhưng cử chỉ thô lỗ và mới lạ của người nọ khiến nàng cảm thấy vui sướng chưa từng có.

Sáng hôm sau, nam nhân bưng đồ ăn đến đặt ở mép giường nàng, nhìn nàng ăn từng miếng nhỏ, hỏi: “Thành thân không?”. Dư Thanh Thanh cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, lúc ấy không đồng ý. Sống như vậy được một năm, nàng vốn tu thân dưỡng tính, nghe nói có người làm mai cho hắn, cuối cùng không nhịn được, lại kéo người ta lên giường rồi gật đầu.

Tuy nàng không cầm kiếm nữa, nhưng lại làm nghề bán thịt, cảm giác thoải mái và vui vẻ.

Nghe Dư Thiên Thiên nói chuyện của mình, Ôn Lương Thu gật đầu nói: “Như vậy là tốt nhất, coi như tự tại.”

Dư Thiên Thiên cũng cười: “Vừa rồi ngươi như vậy, là sợ ta còn so đo chuyện trước đây à?”

Nhìn sắc mặt Ôn Lương Thu mất tự nhiên, Dư Thiên Thiên cười khổ: “Sư muội của ta đã chết, cái tên Quý Như Tê kia cũng không còn sống, đã bao năm rồi, có gì để so đo?”

Tạ Tinh Diêu cảm giác có chút không đúng, Thiên Diện Hồ hỏi trước: “Ủa, các ngươi có ân oán hay sao?”

“Là tam sư tỷ của ngươi đó.” Dư Thiên Thiên cười khổ, “Năm đó ta và tam sư muội cùng đi tòng quân. Nàng không có mắt nhìn người, không thích ai, lại đi thích Quý Như Tê, quấn lấy Quý Như Tê vài lần. Nam nhân kia cũng nhẫn tâm, từ chối không chừa chỗ nào, cuối cùng bị sư tỷ của ngươi ép quá mới nói, nếu ai có thể hái ngôi sao cho hắn, cả đời này sẽ thích người đó. Chỉ vì chuyện này mà ta không thích người kia. Khi đó đám Lương Thu thân thiết với Quý Như Tê, kết quả chúng ta cũng thường khắc khẩu, không hoà nhã với nhau.”

Tạ Tinh Diêu liếc Tần Xước, thấy hắn cúi đầu, hiếm khi có chút chột dạ. Thiên Diện Hồ nghe xong cũng không cảm thấy là chuyện gì to tát: “Chuyện ngươi tình ta nguyện, không trách được ai.”

“Đúng rồi, không thể trách ai. Nhưng lúc ấy ta cảm thấy, Quý Như Tê thật nhàm chán.” Nói đến đây, Dư Thiên Thiên trừng mắt, Tần Xước xoa trán không dám lên tiếng, nghe Dư Thiên Thiên hừ lạnh, “Mỹ nhân xinh như hoa mà không cần, suốt ngày cứ nghĩ tới chuyện đánh nhau với người khác. Chỉ khi nào tỷ thí với người khác thì cặp mắt kia mới tỏa sáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.