Vãn Ngân Hà - Miên Miên Băng Thị Tối Hảo Đích

Chương 80: Chấm dứt ân oán



Tạ Tinh Diêu nhìn tượng đá, rồi nhìn Tần Xước, đột nhiên tiến lại gần hôn lên khóe mắt hắn, mỉm cười nhìn hắn một lúc, sau đó định thần lại, nhíu mày: “Chàng ngắt lời.”

“Nói thật mà thôi.” Tần Xước cụp mắt, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của tượng đá, nụ cười trên mặt cười dần dần khô khốc.

Nàng ngồi xổm xuống, ôm cái đầu đá hỏi: “Chàng còn nhớ như thế nào không?”

Lúc Tạ Tinh Diêu rời thôn mới hỏi dân làng về chuyện này.

Người dân đó chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nếu nói về chuyện trước đây, nhất định là cái thời mình chưa trưởng thành.

Lúc chiến tranh nổ ra mười năm trước, phần lớn người dân ở nơi đó đã bỏ chạy, nhưng có rất nhiều người không thể đi xa nên vẫn ở lại. Người dân kia cũng chỉ là một đứa trẻ, phụ mẫu đã qua đời, bản thân cũng từ bỏ hy vọng sống sót, muốn ở lại để chăm sóc những người có chân cẳng bất tiện.

“Đánh qua đánh lại, binh lính của chúng ta, binh lính của Nam Quốc, luôn tới lui nơi này. Ta đã nhìn thấy người trên tượng đá ba lần. Lần thứ ba, chúng ta đang trốn trong hầm, sợ gặp binh lính Nam Quốc cướp lương thực, vừa nghe tiếng vó ngựa, ta biết người kia đã về. Ta ló đầu ra xem, nhìn thấy người Nam Quốc đã biến mất, ngựa dừng ở trước mặt ta, người kia ngồi trên đó. Kể từ lần đó, tòa thành và các thôn xung quanh mới ổn định. Sau đó, mọi người xây tòa sinh từ cho hắn. Tuy nhiên…”

Sau đó nữa, chính bọn họ tự tay đập tòa sinh từ, niêm phong tượng đá của hắn dưới lòng đất.

Tần Xước đặt tượng đá lên bàn, xoa tay, thấp giọng nói: “Không nhớ.”

Thấy hắn lừa nàng, Tạ Tinh Diêu duỗi hai tay ra, Tần Xước ôm nàng lắc nhẹ, không nói gì cả.

“Tần Xước, ta không muốn chàng bị bọn họ niêm phong dưới lòng đất, không muốn bọn họ coi chàng là tà ám. Ít nhất hiện tại chàng đã thoát tội, sẽ không có chuyện thế này nữa, nên vui chứ.” Nàng thấp giọng nói.

Tần Xước vỗ lưng nàng: “Không sao, ta không quan tâm.”

Xem ra đời này không thể làm hắn nói thật, nàng nên nghĩ cách nhìn thấu lời nói dối của hắn.

“Nếu thật sự không quan tâm, chàng sẽ không đuổi Giang Lãng tướng quân đi.” Nàng lẩm bẩm.

Nghe được ý tứ khác trong lời này, Tần Xước nhíu mày đẩy nàng ra trước: “Nàng muốn làm gì?”

Bị hắn nhìn đến mức chột dạ, Tạ Tinh Diêu cụp mắt do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Ta muốn giúp.”

Ý của Giang Lãng không phải bảo Tần Xước làm Quý Như Tê lại, mà ông muốn Tần Xước làm những gì mà Quý Như Tê đã từng làm.

Lại tập hợp người giang hồ lần nữa để tham gia trận chiến.

Tạ Tinh Diêu chưa bao giờ thấy sắc mặt Tần Xước khó coi như vậy, ít nhất hắn không như thế đối với nàng. Nàng hơi bối rối, nói tiếp: “Không phải ta muốn ép chàng làm việc này, nhưng ta không muốn đứng ngoài cuộc.”

“Vì sao? Không thể bởi vì nàng họ Tạ nên việc này là giang sơn của nhà nàng đó chứ?” Tần Xước cười nói.

Nàng không nghĩ tới chuyện này, nhất thời không giải thích được, sau đó mới trịnh trọng nói: “Rất nhiều việc ở nơi này, rất nhiều chuyện trên đường đi.”

Mấy ngày nàng xuống núi đã chứng kiến nỗi khổ của người xa lạ, Đường Phóng mất phụ mẫu, đã tới nơi này nên nàng không thể làm lơ.

Vốn tưởng rằng Tần Xước sẽ tức giận, không ngờ hắn chỉ cười, còn giằng co hồi lâu, Tạ Tinh Diêu hỏi: “Vì sao chàng cười?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy, nàng và ta khi đó” Tần Xước lại sờ đầu tượng đá, “có chút ngốc nghếch như nhau.”

Nàng hơi ủ ê, Tần Xước nhéo mặt nàng: “Dù sao cũng không ngăn được, ta sẽ không ngăn cản, nếu nàng muốn thì cứ đi.”

Im lặng một lúc, Tạ Tinh Diêu liếc nhìn Nghiêm Liễu đang đưa mắt ra hiệu cho nàng ở góc đối diện, nàng gồng người quay qua nói với Tần Xước: “À, Nghiêm đại ca và mọi người nhờ ta nói với chàng, bọn họ cũng đi.”

“Ăn no quá phải không?” Tần Xước quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Nghiêm Liễu đang chạy trốn, hắn lạnh mặt hỏi tiếp: “Còn ai nữa?”

“Ừm… Ta đã viết thư, thông báo cho chưởng môn và Bách Hiểu Sinh trước, còn có những người ta quen biết ở Lăng Cung và Hợp Hoan Tông…” Nàng mím môi, chớp mắt nhìn Tần Xước.

Tần Xước cảm thấy tức giận, đột nhiên lại im lặng, hừ lạnh rồi nói: “Thôi, bọn họ sẽ không tới đâu.”

Tạ Tinh Diêu tiến lại gần hôn hắn, nhưng hắn né được, nàng cụp mi, chậm rãi đứng dậy khỏi người hắn.

“Biết hắn sẽ không vui mà.” Tạ Tinh Diêu thở dài sau khi nhìn hắn đẩy xe lăn rời đi một mình.

Không biết Nghiêm Liễu xuất hiện bên cạnh nàng từ lúc nào, thở dài nói: “Chắc hắn đang mắng chúng ta không rút ra được bài học nào.”

“Trước đây, hắn không làm sai” nhưng hắn luôn tự trách, Tạ Tinh Diêu nhìn chằm chằm vào nơi bóng lưng đã biến mất, vẻ mặt bình tĩnh lại, “Cho dù làm lại, hay là đổi thành thời điểm khác, ta nghĩ mọi người vẫn sẽ đưa ra quyết định như vậy.”

Nghiêm Liễu không đáp, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhưng không thể mong người ta quên đi quá khứ.”

Nửa tháng sau.

Tạ Tinh Diêu đếm đầu ngón tay tính toán Tần Xước không ngủ chung với nàng bao nhiêu ngày rồi. Đêm qua nhất thời tức giận, nàng ném chăn lên giường Tần Xước, sau đó lập tức nằm xuống vùi mình trong chăn.

Tần Xước đang dựa vào giường đọc sách, nhìn con nhộng bên cạnh, không có phản ứng gì. Tạ Tinh Diêu chỉ nghe thấy tiếng lật sách bên ngoài chăn một lúc, sau đó hắn đứng dậy thổi đèn, cuối cùng mới nằm xuống bên cạnh nàng.

Nàng lặng lẽ duỗi tay đụng, hắn không trốn, nàng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lăn vào lòng hắn.

Định gần thêm chút nữa, hắn nói “Ngủ” khiến nàng nghẹn họng, đành ngoan ngoãn ngủ.

Có Tạ Khung giúp tìm thuốc giải nên khá tiện lợi, tuy rằng đã biết là độc của môn phái nào ở Nam Quốc, nhưng tới xin thuốc giải không có kết quả, thấy Tần Xước vẫn có vẻ suy yếu, Tạ Tinh Diêu không khỏi nôn nóng.

Nàng thấy Nghiêm Liễu chạy đến quân doanh suốt ngày, biết đã có chiến tranh. Một ngày nọ Nghiêm Liễu trở về, nàng và Ôn Lương Thu đang ngồi rửa rau trong sân, thấy Nghiêm Liễu thở gấp và hoảng loạn, đây là điều bất thường đối với một người tập võ.

“Chết rồi.” Hắn chỉ nói hai chữ, Ôn Lương Thu nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Khoan đã chết.

Trong vòng nửa tháng, không đợi chất độc của Tần Xước phát ra, người Nam Quốc đã ra tay trước, đánh hắn trở tay không kịp. Tôn thừa tướng đang làm ăn với Tần Xước lo lắng Tạ Khoan sẽ nói ra chuyện ông và người Trung Nguyên mua bán vũ khí, thừa dịp Tạ Khoan không ở trước mặt hoàng đế, ông muốn diệt trừ hắn trước, làm giả thánh chỉ, sai người ra tay.

Tạ Khoan không ngốc, biết đây là thánh chỉ giả nên dẫn theo thân tín bỏ trốn, nào ngờ giữa đường lại bị chặn giết. Hắn đành quay lại và chạy về phía Trung Nguyên trốn, bị tướng lãnh canh giữ thành trì của Trung Nguyên bắt giữ.

Cũng trong đêm đó, Tạ Khoan đã chết.

“Giang Lãng đã nghe tin, sắc mặt không tốt lắm.” Nghiêm Liễu nói với Tần Xước.

Tần Xước có vẻ như đã dự đoán trước được: “Tôn thừa tướng ra tay với Tạ Khoan, Tạ Khoan lại không thể đến gặp hoàng đế Nam Quốc để cầu xin. Tôn thừa tướng không ngốc, e rằng hiện giờ hoàng đế kia cũng đang mắc kẹt trong ảo giác. Tạ Khoan chỉ có thể chạy đến Trung Nguyên bất chấp nguy hiểm. Hiện nay các tông thất hoàng tộc sắp lấy lại quyền lực, ước gì có thêm một tông thất làm được việc, chỉ cần Tạ Khoan thể hiện lòng trung thành, có lẽ hoàng đế cũng không so đo. Hỗn loạn trăm năm qua đã có nhiều chuyện như vậy. Cho nên tốt nhất là tự chúng ta ra tay, đương nhiên Giang Lãng biết chúng ta làm việc đó, sẽ cho rằng chúng ta làm xáo trộn tình thế.”

Bọn họ luôn theo dõi tung tích của Tạ Khoan, cho nên vào cái đêm Tạ Khoan ở trong thành trì, đệ tử giang hồ chạy tới đã ra tay.

Lúc này Tạ Khoan có một mình, không còn nhiều người bảo vệ hắn, tấn công rất tiện.

“Còn một tin tức không tốt lắm” Nghiêm Liễu nói rồi lấy một hộp thuốc ra, bên trong chỉ có một viên thuốc, “Thuốc giải của ngươi, nhưng chỉ có một nửa thôi.”

“Ai đưa tới?”

“Thanh Nha. Hắn trực tiếp kêu thuộc hạ đưa cho quân đội ở tiền tuyến, quân đội lại chuyển cho Giang Lãng” Nghiêm Liễu nói, “Hắn nhắn, nếu ngươi đồng ý tỷ thí với hắn thì mới đưa nửa viên còn lại cho ngươi.”

Tỷ thí cũng chết, không uống thuốc giải cũng chết, quả thật không phải là tin tức tốt lành gì.

Ôn Lương Thu kiểm tra thuốc, quả nhiên là đúng, chỉ nói: “Nếu kéo thêm mấy ngày, độc sẽ xâm nhập vào nội tạng của ngươi, mất nhiều năm tuổi thọ, hiện giờ uống nửa viên, có thể sống sót vài tháng.”

Tần Xước đã quên còn có Thanh Nha, nhớ tới lại không khỏi đau đầu, nhìn viên thuốc, không thể không uống.

“Ta không hiểu, tại sao hắn hận ta như thế?” Hắn thở dài.

Nhưng thấy bộ dạng có vẻ kỳ quái của Nghiêm Liễu và Ôn Lương Thu, Nghiêm Liễu nói: “Ngươi không hiểu thật à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.