Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện

Chương 13



Tối đó, bảo vệ trường như thường lệ nhận ca trực, chia nhau cầm đèn pin đi một loạt các dãy nhà kiểm tra. Người bảo vệ nhận nhiệm vụ đến khu D vui vẻ huýt sáo. Khu D là khu ít người đến nhất, ngoài tầng một là  dãy phòng máy còn hay dùng, những tầng còn lại không có người lui tới, luôn luôn chốt khóa cẩn thận. Đi kiểm tra khu này không tốn công, lướt qua một vòng là được. 

Nhưng không hiểu sao càng tới gần khu nhà này, người bảo vệ lại càng cảm thấy hơi rờn rợn. Anh ta còn trẻ, mới nhận được công việc này, mấy hôm trước bốc thăm phải khu F, đi tuần tra liền bị sinh viên trêu chọc cho luống cuống. Hôm nay bốc thăm được khu D, nhẹ cả người. Nhưng rồi anh hối hận ngay lập tức. Khu nhà này quá vắng vẻ, ban ngày thì không sao, ban đêm thật rùng rợn. Gió đêm mang theo hơi lạnh còn lại của những ngày cuối đông, trời không có lấy một gợn sao. Những cành cây tối đen không một cọng lá, lều khều như cánh tay hay bộ xương của ma quỷ nào đó. Anh ta đứng lưỡng lự trước dãy nhà D, nhớ lại đủ thứ chuyện ma quỷ từng nghe từ bé đến giờ, cả những chuyện vô lí nhất để dọa trẻ con, rồi quyết định vô trách nhiệm một lần. Đứng dưới sân, chỉnh đèn pin cỡ sáng nhất, soi lên lần lượt từng cửa phòng. Bàn tay liếc đèn cứ nhanh dần. Rồi anh ta co giò chạy thẳng. Bởi khi ánh sáng đèn pin lướt qua một căn phòng, anh ta nhìn thấy một bàn tay áp lên cửa kính. Lúc anh ta vờ như soi tầng tiếp theo để lướt qua phòng ấy một lần nữa, bàn tay ấy đã biến mất.

Cuối cùng cũng chạy về đến phòng bảo vệ. Anh ta lao vào phòng, chốt cửa, hai tay chống gối thở gấp, lòng thầm chửi bậy cái trường gì rộng quá mức cho phép thế! Hai người cùng trực ca đêm thấy anh ta hốt hoảng liền trêu chọc

- Lại bị gái nó đuổi cho đái ra quần à?

- Gái gú gì. Hôm nay em trực khu D mà. Hay ông anh toàn ở bên đấy mà "đái ra quần" nên lập tức nghĩ đến bên ấy.

- Thằng chó con chỉ được cái bậy bạ là giỏi. Không thì làm cái gì mà chạy như ma đuổi thế?

- Không... không có gì... em buồn đái nên vội.

- Tuổi còn trẻ mà đã yếu thận rồi thế, hà hà.

Cậu bảo vệ trẻ không chú ý tới mấy câu đùa giỡn, cẩn thận hỏi:

- Trường mình, khu D ấy, toàn phòng khóa cửa quanh năm suốt tháng thôi đúng không anh?

- Ai bảo mày thế? À, thằng Khuỳnh ca sáng phải không? Nó lại kể cho mày khu D khóa kĩ như nào, ít người như nào, để mày thoải mái trốn việc hả?

- Không... không... em nghe thế nhưng em kiểm tra cẩn thận mà.

- Khu đấy thường thì văn thư hay qua lại, tầng một là tầng máy tính nên nhiều học sinh cũng tới, làm gì có chuyện khóa cửa quanh năm suốt tháng. Mấy bố ấy lòe mày thế để mày không cảnh giác, kiểm tra qua loa. Nửa đêm chúng nó vào cạy cửa ăn cắp ấy. Đến cái nắp cống lắm lúc cũng bị nạy mất. Anh em, biết chúng nó đói ăn chả nhẽ mình khăng khăng báo cáo lãnh đạo thì không được. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn. Hôm qua tao báo cáo lên trên là khóa hỏng rồi, người ta sẽ xuống kiểm tra rồi thay mới sớm thôi. Thời gian này mày liệu mà kiểm tra cho cẩn thận. Đến lúc có vấn đề gì, tình ngay lí gian, rách việc! - Một người bảo vệ trung niên mặt mày nghiêm nghị.

- Vâng... em... em rõ rồi ạ.

- Thế sao mày lắp ba lắp bắp thế? Khu ấy có vấn đề gì hả?

- Không, không, mà... mà... có, có ạ - Cậu bảo vệ trẻ trong lòng hốt hoảng, mặt mũi cũng méo xệch.

- Sao? 

Không biết họ nói điều gì, cửa phòng bảo vệ mở tung ra. Một người ở lại vị trí gác, hai người kia cầm đen pin xăm xăm tiến về khu D Trường Đại học Quốc tế AMB.

Cùng lúc đó, khu D, một căn phòng tối, người con gái mất đà chới với chống bàn tay lên cửa kính, người con trai vừa đè lên người con gái vừa nhanh chóng dùng bàn tay bịt miệng cô lại. Tư thế vô cùng ám muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.