Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện

Chương 6



Khuôn mặt lành lặn này của tôi là một kì tích. Kì tích ấy là chiến công của vị anh hùng mang tên lớp trưởng. Cậu ta là người duy nhất không bị trạng thái kích động của tôi lúc đó dọa sợ. Lúc thần hồn tôi đang trôi nổi, cậu ta đã chầm chậm nhích lại gần. Cái quạt kia là cậu ta dùng tay hất ra rồi vội vã mang tôi đến phòng y tế. Tôi chỉ bị ngất, tay cậu ấy không biết là trật hay xước xát, chỉ thấy bị băng kín.

Tôi nhận ra, sức mạnh của cơ bắp rất đáng nể. Nghĩ vậy, lại nhớ ra mình chưa hỏi thăm người ta lấy một câu từ hôm ấy đến giờ, trước đó, ba năm đại học, mình cũng chẳng mặn mà khi bị dính tới mấy cái trò thị phi, ngoài vài sự thêu dệt thì cũng cứ tính là mình ổn đi, mình đã ổn mà còn vì bị xốc lên hung dữ mà đạp thẳng vào chỗ trọng yếu của cậu ấy, tôi thấy hơi có lỗi. Thế là tôi ngồi dậy, hơi váng vất, cố gắng đứng lên, xuống bếp bắc nồi cháo.

Câu chuyện mang cháo cho trai

Thời gian: Sáng sớm cuối đông có nắng có gió hơi lạnh.

Địa điểm: Vườn trường cây cối xanh um quanh năm tươi mát lại cổ điển.

Nam chính: Đẹp trai, có chức tước, khỏe mạnh nhưng tay băng bó.

Nữ chính: rất nhiều nữ chính, rất tiếc, trong số đó không có Ngọc Thanh Hiên.

Khi Thanh Hiên rảo bước đi bộ vừa tới trường, tay vẫn cầm cặp lồng cháo nóng hổi, đã va phải một người.

Chính xác là chạm mặt nhau. Thầy giáo nhìn lướt qua cô gái gầy gò trước mặt, mỉm cười:

- Hiên, em cầm tập tài liệu này photo ra 90 bản, phát cho lớp mình, đếm đủ đưa qua lớp K197b, đưa lại cho thầy bản gốc.

- Vâng.

Đôi mắt cô gái sững lại, lập tức chứa đầy sự ngạc nhiên, bối rối, hiểu ra cái gì, bất đắc dĩ, rồi chấp thuận, gợn sóng rồi rất nhanh bình lặng trở lại. Tất cả chỉ trong một tích tắc mà thôi.

Nhìn bóng lưng lấp lánh dưới nắng, chàng trai đẩy nhẹ gọng kính, khẽ thầm thì một câu thơ

“Mơ khách đường xa, khách đường xa

Áo em trắng quá nhìn không ra”

Câu thơ ấy, lúc mê man sau cơn chấn động kia, khi anh bế xốc cô lên chạy thẳng tới phòng y tế trường bất chấp mọi ánh mắt kinh hoảng lẫn những lời bình luận, cô đã thì thầm, hai câu cuối cô để rơi vào thinh không mất rồi, nhưng anh vẫn bất giác đọc thành lời:

“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.