Vạn Người Chỉ Yêu Em

Chương 2: Ai lớn hơn?



Đúng như Liễu Bảo Trân nghĩ ngợi, hắn về rất trễ thay vì cô đợi hắn về như mọi ngày thì không, hôm nay cô rất mệt, cô muốn ngủ vùi và không muốn đợi chờ nữa.

Tư Tố đưa Bảo Trân về nhà, cô liền lấy điện thoại gọi đi, chỉ sau vài tiếng tút đầu dây bên kia liền bắt máy, khuôn mặt Tố đã không còn dáng vẻ lạnh lùng, ân cần nữa:

- Tôi đã đưa cô ấy về rồi.

Bên kia trả lời: - Tốt, đừng nói cho Trân Trân biết gì cả, cứ làm đúng vai diễn của cô đi.

Ở bên phía bên kia đầu dây, Dương Thiên Hải cúp máy, hắn ngồi tựa vào chiếc ghế xoay màu đen bọc da, khóe môi hắn nhếch nhẹ biểu lộ sự thích thú.

Reng Reng...

Tiếng chuông đồng hồ vang lên đánh thức giấc ngủ ngon lành của Liễu Bảo Trân, cô cựa quậy, đầu vẫn còn úp xuống gối, hươ tay đập phăng chiếc đồng hồ phiền phức, mái tóc dài của Trân thả dài rối tung lên. Sau một lúc tìm hoài không thấy cô dường như chịu hết nổi, ngóc đầu mặt nhăn nhó. Khóe mi đã ướt đẫm lệ, thì ra cô chỉ mơ mà thôi.

- Sáng rồi ư?.

Tay cô vô thức sờ đến bên cạnh giường nhưng chẳng có chút hơi ấm nào, người bên cạnh vẫn chưa về, người có bận với cuộc vui chưa tàn kia nữa mà.

Liễu Bảo Trân lúc bước xuống nhà đã gặp ngay Hoa Thiên Tuyết, cô đôi phần ngạc nhiên, rồi nhảy đỏng lên như đứa con nít nhào vào lòng Tuyết:

- Mẹ! Mẹ về rồi sao không nói con ra đón?.

Thiên Tuyết nở nụ cười dịu dàng, khuôn mặt cô vẫn hiền lành, ôn nhu như ngày nào, dù đã qua độ tuổi bốn mươi nhưng làn da của Tuyết vẫn cứ căng mọng chẳng khác nào thiếu nữ ngoài hai mươi, cô vỗ nhẹ vào má Trân Trân, sủng nịnh bảo:

- Con còn ngủ sao mẹ lại phá giấc của con chứ? Mà Thiên Hải đâu, mẹ gọi mãi mà không được.

Trân Trân buông Thiên Tuyết ra, cô ngó quanh tìm kiếm lời biện minh cho hắn:

- Dương Thiên Hải ngốc ấy còn bận đi diễn, lúc này anh ấy phải tham gia vào bộ phim bom tấn sắp đến nên ít khi về nhà lắm!.

Hoa Thiên Tuyết nheo mắt, cô sống đến tận này năm rồi không lẽ một chút dối trá cũng không thể nhìn ra, nhìn Liễu Bảo Trân lúc này cô lại muốn khóc, Trân Trân thật giống Thiên Tuyết thời trẻ lúc nào cũng chịu đựng vì người đàn ông mình yêu.

Biết làm gì bây giờ, Thiên Tuyết cuối đầu thở dài, những ngón tay thon dài của cô khẽ vuốt ve từng sợi tóc mượt mà buông dài bên vai Bảo Trân. Cô thật không muốn nhìn thấy Trân Trân phải buồn khổ đâu, cô không muốn lịch sử lập lại, bắt một bông hoa xinh đẹp đang trong thời kỳ nở rộ phải bị vùi dập, thống khổ, ôm những nỗi đau trong tim đến hết đời.

- Nếu như con thích một ai khác... Mẹ sẽ giúp con!.

- Dạ, không cần đâu ạ!.

Lòng Liễu Bảo Trân biết rằng Hoa Thiên Tuyết rất lo cho cô, dù không phải mẹ ruột nhưng cũng là người nuôi dưỡng, yêu thương, chăm sóc cô từ lúc nhỏ đến giờ. Với lại thật lòng Bảo Trân rất yêu Dương Thiên Hải dù hắn có vô tâm đến cỡ nào đi nữa. Cô chịu được mà, tình yêu không có thử thách, sóng gió thì còn gì là đẹp.

Hoa Thiên Tuyết cũng không ở lại lâu, tầm một giờ sau Dương Hạ Vũ đã đến đón Thiên Tuyết đi mất, hai người họ đang bận bịu rất nhiều việc trong công ty, quanh năm suốt tháng luôn đi sang nước ngoài để dự hội nghị, tham gia dự án, ký hợp đồng,... Không còn thời gian bên cạnh Trân và Hải như xưa nữa, Dương Tính giao lại công ty cho Dương Hạ Vũ, sau đó ông đến thành phố H thanh tĩnh, tuổi già vui vẻ bên những người giúp việc còn sống xưa, hằng ngày bên cạnh chăm lo cho mộ phần Hạ Lan.

Vũ và Tuyết rời đi cũng là lúc Dương Thiên Hải ngà ngà hơi rượu trở về, có lẽ hôm qua hắn phải đi đâu đó cùng fan hay bạn diễn:

- Anh về rồi.

- Ừ.

- Anh tắm không?.

- Ừ.

Liễu Bảo Trân giúp hắn cởi đồ, pha nước vừa vừa không lạnh cũng chẳng nóng, cô ngồi bên thành bồn nhìn hắn ngâm mình, hắn ngắm mắt mệt mỏi, Thiên Hải hình như đang chìm vào giấc mộng. Thấy thế Trân Trân liền đưa tay giúp hắn kỳ cọ ở lưng, môi cô mỉm cười rất tươi, không hiểu sao mọi thất vọng đau buồn hôm qua như làn khói tan vào không khí.

- Hôm nay anh có đi diễn nữa không?.

Dương Thiên Hải lắc đầu.

- Vậy hôm nay đi chơi nha?.

Thiên Hải vẫn tiếp tục lắc đầu.

Liễu Bảo Trân thu lại nụ cười, khóe mắt tắt luôn cả niềm hy vọng mong manh, cô xịu mặt nhưng vẫn cứ nhẹ nhàng kỳ lưng cho hắn. Bỗng ánh mắt cô lóe lên tia giảo hoạt:

- Tôi đi chơi với Lý Chử Thiên được không?.

Dương Thiên Hải bỗng nhiên mở to mắt, trong đôi ngươi kia dường như có ngàn tia máu đỏ, hắn quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen lạnh lùng lườm nhẹ, Bảo Trân im bật cuối đầu nhìn xuống chiếc khăn bông trên tay, chiếc răng thỏ đáng yêu đang ra sức cắn vào bờ môi mọng đỏ.

Hắn nhìn cô một lúc lâu, rồi hắn thở dài bảo:

- Đi rồi về sớm.

Chỉ vậy thôi sao? Trong lòng Liễu Bảo Trân buồn vời vợi, chẳng lẽ hắn phải ghen lồng ghen lộn lên chứ, hắn cứ thản nhiên dặn một câu như không. Dương Thiên Hải lại tiếp tục nhắm mắt, cổ họng hắn phát ra từng tiếng hừ hừ thoải mái theo nhịp tay Liễu Bảo Trân di chuyển, đôi tay Bảo Trân như có ma lực làm hắn đê mê cứ mỗi lúc cô ngưng động tác để vắt nước, hắn lại mở to mắt nhìn cô.

Liễu Bảo Trân đang rất là hờn không thèm đoài hoài đến vẻ hụt hẫng của hắn, cô phải trả thù nữa mà.

Một lúc sau, Dương Thiên Hải yên vị trên chiếc giường ấm áp, hơi thở đều đều đưa hắn vào cõi mộng. Liễu Bảo Trân đứng bên hiên cửa sổ ngóng ra ngoài, nơi những cơn gió tươi mát lượn quanh cô, gió thổi mạnh hất tung làn váy trắng ngủ mờ ảo, chiếc áo bằng lục mượt mà dáng sát vào cơ thể thiếu nữ, để lộ ra những đường cong quyến rủ, ẩn hiện sau lớp áo trắng. Khiến người khác khó chịu muốn giật phăng cái áo dở hơi đó ra để thoải mái chiêm ngưỡng sắc xuân tiềm tàng bên trong.

Phảng phất mùi hương của sữa tắm từ sau gáy tai, Thiên Tuyết không quay đầu lại, cô vẫn cứ đứng đó hướng mắt ra ngoài nhìn ngắm cảnh vật chẳng có gì đặc sắc.

- Em buồn vì tôi không ngăn cản em đi sao?.

Liễu Bảo Trân cười nhạt đánh trống lảng:

- Dương Thiên Hải, nếu tính theo năm tháng thì anh phải gọi tôi là chị chứ?.

- Chúng ta sinh cùng năm.

- Nhưng tôi vẫn là lọt lòng trước.

- Cùng năm, bằng tuổi, con trai mạnh mẽ, cao hơn cái đầu. Miễn bàn cãi.

Dương Thiên Hải ôm lấy Liễu Bảo Trân từ phía sau lưng, hắn mở hờ mi mắt say đắm trong mùi hương dịu ngọt trên cơ thể cô. Bảo Trân như không còn sức lực, tựa vào lòng ngực hắn.

Cô cứ đứng như vậy và hắn cũng cứ im lặng như thế, thời gian trôi qua giữa hai người không có gì để nói hay hỏi nữa, Bảo Trân ôm tâm tư buồn khổ riêng, còn Thiên Hải thì âm mưu cái gì đó rất vui vẻ. Trò đùa của hắn không hề vui nhưng được cái rất nhây.

Lý Chử Thiên đến mang theo cả trà sữa trân châu thạch phô mai, món Liễu Bảo Trân thích nhất, lúc nào đi chơi cũng bắt cậu mua cho bằng được. Trân Trân nhìn thấy mắt đã sáng quắc lên, trong đầu cô chỉ còn cái món béo béo thơm thơm trong tay Chử Thiên, còn hình ảnh Thiên Hải tạm thời dẹp qua một bên đi.

- Ngon quá!.

Liễu Bảo Trân cắm nhanh ống hút, đưa miệng hút liền một hơi dài, cái vị lạnh nơi đầu lưỡi rồi béo ngậy đang dần lan tỏa trong miệng cô, vài viên trân châu giòn giòn nhưng mềm, cắn nhẹ liền bở chứ không giống dạng bình dân tựa cao su kia.

Dương Thiên Hải đứng ở phía cầu thang, hắn khoanh tay trước ngực đưa mắt sắc bén quan sát.

Lý Chử Thiên không được sắc sảo như Thiên Hải nhưng cậu may mắn thừa hưởng khuôn mặt tuấn lãng của cha, và nụ cười xinh đẹp hút hồn của mẹ, dáng Thiên cao không thua kém Hải mấy phân. Kẻ lạnh người nóng, hai người này mỗi lúc đi chung cứ như lửa với nước, vui thì đấu đá nhau bằng ánh mắt, buồn thì cứ nói sốc lẫn nhau, Bảo Trân ở giữa luôn phải nghe và ngăn cản đến đau đầu.

- Trân muốn đi đâu? Anh đưa em đi.

Liễu Bảo Trân đánh mắt, cô nheo mi cảnh cáo:

- Tôi là chị cậu đấy.

Chử Thiên cười hòa, cậu híp mắt giả vờ ngây ngô xoa đầu Bảo Trân:

- Lùn thế này ai cho làm chị.

Trân Trân tức muốn hộc máu, lùn hơn là cái tội à? Thế nào năm nay cô cũng đã hai mươi hai tuổi rồi cơ mà, cậu chỉ mới hai mươi mốt, tính theo vai vế thì... Tất nhiên Liễu Bảo Trân nhỏ hơn, vì Lý Mẫn Hạo là em chứ không phải anh của Thiên.

- Im ngay.

Liễu Bảo Trân cạn lời với Lý Chử Thiên, nhưng vẫn cứ tiếp tục dây dưa cãi mãi về một vấn đề duy nhất là ai lớn ai nhỏ, bóng dáng hai người khuất dần sau cánh cửa cổng xanh cao. Dương Thiên Hải đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung, hắn vuốt mặt rồi đưa tay vào túi quần, lầm lủi đi lên phòng, giờ hắn chỉ muốn ngủ thôi. Còn những việc khác đợi khi nào hắn dậy rồi tính sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.