Vạn Người Chỉ Yêu Em

Chương 9: Hôm nay chỉ cho em nhiêu đó thôi!



Âm thanh rên rỉ của cô vừa phát ra, Trân liền muốn cắn đứt lưỡi mình cho rồi, nhưng sức hút của Lăng Vĩ Dạ càng lúc càng cao, cô không thể cưỡng lại được sự mời gọi nơi đầu môi.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, một tay tì lưng cô áp sát lên mặt bàn kiếng, tay còn lại nhanh chóng giải thoát cậu bé hiếu chiến. Đôi má Liễu Bảo Trân áp sát xuống mặt bàn trơn bóng, cái nhiệt độ lành lạnh nơi đó thấm nhuần vào da cô. Lăng Vĩ Dạ mỉm cười nhìn cái vẻ thuần phục quyến rũ nơi cô mà cau mày. Anh chính là không thích vẻ thõa mãn dễ dàng như vậy.

- Mới tý đó đã hứng tình đến vậy rồi sao?.

Đôi tay ma quái di chuyển bên dưới cô bé hồng nhuận của cô, khẽ dao động một ngón tay đưa sâu vào bên trong. Liễu Bảo Trân tê dại rên lên từng tiếng đứt ngang, cô đung đưa theo nhịp tay của anh. Và rồi...

- Á...

Đôi mắt đục ngầu vì dục hỏa của cô trong phút chốc trở nên mờ ảo được bao phủ một lớp sương mờ, Bảo Trân đau nhói, cô cắn môi đến bật máu để chịu đựng cái đau xé thịt nơi vai. Một dòng máu đỏ như lụa uyển chuyển lăn dài trên vai Bảo Trân, từng giọt hoa huyết diễm lệ đáp xuống sàn xe sang trọng bóng bẩy. Dấu răng của anh in hằn kỳ dị, sâu hoắm loang lỗ máu tươi.

Chưa dừng ở đó anh còn liếm sạch máu quanh môi, nhấm nháp chúng như một ly rượu vang thượng hạng, Vĩ Dạ đưa lưỡi lướt dọc sống lưng cô, sau đó ngắm nghía khuôn mặt bị bao phủ bởi lớp nước mắt mặn đắng, cô chịu đựng khiến cả thân người run lên dưới đôi tay siết chặt. Lăng Vĩ Dạ dùng hết sức lực bóp mạnh vào hai bầu ngực sữa của Bảo Trân, cô đau đớn nhướng người về phía trước cố thoát ra khỏi bàn tay tùy tiện kia. Và sự di chuyển tránh né của cô làm anh hết sức hài lòng, nắm lấy mái tóc dài của Trân Trân, Vĩ Dạ giật mạnh về sau khiến da đầu cô đau điếng như mảnh da tý nữa thôi sẽ không còn là của cô nữa.

- Chúng ta bắt đầu thôi.

Hai chân cô quỳ, đôi tay chống xuống, tóc bị kéo về sau nên đầu cô cũng tiện đà ngã về sau, cả người nhức nhối không thể thoát ra khỏi:

- Đa...uu...

Lăng Vĩ Dạ nhếch môi, dùng một lực vừa đủ thúc vào bên trong Liễu Bảo Trân, bên trong cô chặt hẹp bó chặt lấy anh, cái thớ thịt bên trong vì bị cọ sát bất ngờ mà không ngừng co thắt bao quanh dị vật xâm nhập. Vĩ Dạ rầm lên một hơi dài, cảm giác này quả thật rất sung sướng, Bảo Trân cũng chẳng khác anh là bao, cô phát ra một tiếng rên dài rồi bắt đầu ngắt quãng theo từng nhịp đẩy, tung hứng của anh. Lăng Vĩ Dạ dồn dập tiến công không để cho cô có cơ hội dừng lại tiếng rên rỉ.

Anh dùng những đầu móng tay cấu lấy bờ mông tròn trĩnh của Trân, lực mạnh đâm sâu vào trong khiến da thịt cô bắt đầu rỉ máu. Nhưng sự đau đớn đó không làm mất đi dục hỏa giữa hai người mà còn tăng thêm kích thích cường độ cao. Lăng Vĩ Dạ dùng một vật nhỏ tầm hai ngón tay, đầu nó tròn và mềm, anh đẩy nhẹ vào cửa sau của Trân, nhẹ rồi mạnh cho đến khi nó yên vị bên trong đó.

- Xi...n a..nhhh... á ... ưm ...ưm...

Lời cô không kịp phát ra đã bị anh nuốt ngược vào trong, dưới thân anh càng thêm mạnh mẽ bao nhiêu cô càng gục ngã, quỵ lụy bấy nhiêu, một thoáng trong Bảo Trân đã không còn lý trí tồn động nữa, cô nhắm hờ mắt, môi hé mở phát ra từng tiếng rên khát tình.

Lăng Vĩ Dạ cắn lên vai, lên lưng, vành tai cô đến máu tuôn đầm đìa, cô đau đến khóc thét, nhưng cô không thể dừng. Đau đớn và sung sướng hòa vào làm một khiến Bảo Trân điên dại, như một cô gái cuồng dâm bé nhỏ đung đưa theo Lăng Vĩ Dạ.

- Ưm...

Anh gồng mình, thúc mạnh và ôm chặt cô vào lòng.

Kích tình qua đi anh để cô trong lòng mệt nhoài ngủ thiếp đi, bản thân Vĩ Dạ đã thõa mãn mỉm cười tủm tỉm, mùi hương nam tính tỏa ra mạnh mẽ làm Bảo Trân ngủ say rồi mà vẫn tìm đến tham luyến vùi đầu nũng nịu.

Lăng Vĩ Dạ vuốt ve mái tóc đen tuyền như làn suối mây của cô mà phút chốc hứng thú, thầm tiếc.

Hôm nay tôi chỉ cho em nhiêu đó thôi!.

Lăng Vĩ Dạ nhắm hờ mi tiệp, ổn định dần hơi thở, ôm nhẹ cô trong lòng xoa dịu bên vai cô, nơi vết thương đã khô máu tấy đỏ lên. Cảm thấy thương Liễu Bảo Trân phải chịu đau, nhưng lại quá đỗi thích thú, nhìn cô bị tổn thương nặng nề về thân thể hay tâm chí, và khi nép vào lòng anh sợ hãi, Vĩ Dạ như thấy bản thân cần phải bảo vệ, chăm sóc cô. Tuy nhiên sự đùm bọc đó lại xuất phát từ những tổn hại do anh gây ra cả.

Lúc Bảo Trân tỉnh dậy đã thấy bản thân yên vị trên giường ở nhà Dương Thiên Hải, vai trái cô đau nhức, bụng dưới râm ran hơi thốn lên, cả cửa sau nữa, nó như bị nông ra và nhét một thứ gì đó vào. Cô xoa nhẹ thái dương cố nhớ lại chuyện gì mới xảy ra, nhưng trong ký ức của cô hoàn toàn trống rỗng, cô không thể nhớ bất cứ thứ gì, dù trong tâm thức đang gào thét lên một cách mãnh liệt.

Liễu Bảo Trân đã bỏ đi phần ký ức quan trọng nào đó rồi.

- Khoan đã.

Cô định đứng dậy bước đi thì hình ảnh sắc nét như cơn lũ ùa về, tua nhanh đến từng thời điểm, hình ảnh rõ ràng. Hình như cô nhớ ra được rồi.

- Lăng Vĩ Dạ? Anh ta đâu rồi?.

Liễu Bảo Trân sợ hãi, thổn thức hỏi chính mình, cô không ngừng lục tung phòng để tìm anh, mở tủ, ngó gầm giường, rón rén mở cửa nhà tắm,... Nhưng bóng dáng của Lăng Vĩ Dạ vẫn biệt vô âm tín.

Tại sao anh có thể mang cô vào nhà được thế này? Dấu chấm hỏi to đùng đặt trên đỉnh đầu Trân Trân, cô hoang mang quá! Trong lòng lại dấy lên nỗi kinh sợ, kính cẩn và phục tùng, cô cấu chặt mười ngón tay vào gấu áo, mắt lia tới rồi lại đánh vòng xung quanh.

Người cô mệt nhoài, chân còn hơi run vì hoạt động quá sức, Bảo Trân ngồi bệt xuống đất, thở dài chán nản. Đã cố gắng chạy thoát nhưng vẫn không thể, Lăng Vĩ Dạ vì sao không chịu tha cho cô? Bảo Trân không hề yêu Vĩ Dạ, nhưng bên anh cô không thể chống cự lại được sức hút đó, sức hút về tình dục, về những đường vuốt ve nóng bỏng khiến cô quỵ lụy.

- Em về rồi sao? Đi chơi vui chứ?.

Dương Thiên Hải từ khi nào đã đứng ngay khung cửa, hắn tựa lưng vào khung, tay khoanh trước ngực, vẫn một vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc nói chuyện với cô, nhưng lần này ánh mắt sắc bén khiến cô rùng mình run rẩy, như một nhát dao cứa nát tim cô. Hắn đang nhìn cô một cách khinh bỉ.

- Ừ, rất vui. Còn anh thì sao? Vui không? Chắc là có rồi, ngày nào cũng anh anh em em, tay nắm tay như hình với bóng mà.

Giọng Bảo Trân lộ rõ vẻ ghen ghét, đố kỵ, nhưng nhiều hơn là chế giễu, hắn có quyền ngoại tình với người khác, sao cô lại không thể?.

- Có lẽ hắn đã khiến em thõa mãn.

Khóe môi Thiên Hải nhếch lên một đường viền nhỏ rồi rất nhanh trở về ban đầu, giọng nói bỡn cợt vang quanh tai cô. Liễu Bảo Trân sờ hai má mình, không lẽ má cô vẫn còn đỏ vì ý nghĩ về thân xác Lăng Vĩ Dạ.

Nhưng không...

- Lăng Vĩ Dạ để lại dấu hiệu chiếm hữu của riêng luôn đấy.

Nói rồi Dương Thiên Hải đút tay vào túi quần, chậm rãi bước vào nhà tắm, một lúc sau tiếng nước róc rách từ bên trong vang vọng ra.

Liễu Bảo Trân vẫn còn ngây người ra chưa thông nổi những lời của Thiên Hải, cũng nhờ tiếng nước mới khiến cô sực tỉnh, lấy lại được phản ứng bình thường. Cô đứng phắt dậy chạy đến chiếc bàn trang điểm.

Hình ảnh phản chiếu bên trong chiếc gương khiến Trân Trân cứng người, cô không thể tin được người mình từ khi nào đã bị người ta cạo gió hay quánh cho bầm dập thế này. Trân Trân muốn khóc nhưng lại mắc cười đến nội thương.

- Lăng Vĩ Dạ ơi là Lăng Vĩ Dạ. Anh đúng là...

Từ chiếc cổ trắng ngần thon dài xuống tận đôi gò bồng hồng nhuận ngượng ngùng nấp trong vạt áo mỏng manh, nhờ màu da của cô đã đánh bật những nụ hôn mãnh liệt của anh, từng đốm đỏ, xanh, tím không đồng đều. Lăng Vĩ Dạ cư nhiên để lại nó, chứng tỏ Bảo Trân là của anh.

Mắt đẹp của Trân khẽ đưa đến bên vai, một vết thương sưng tấy đỏ ửng, hiện rõ từng dấu răng sâu hoắm, máu đã khô tanh từ lúc nào rồi.

- Bất ngờ thật! Chỉ có nhiêu đây thôi.

Bảo Trân thở dài nhẹ nhõm, lòng như trút được gánh nặng kinh hoàng về nỗi sợ giao cấu tình dục của Lăng Vĩ Dạ. Nó đúng là ác mộng, một cơn ác mộng khiến con người vừa đau vừa mụ mị không thể dứt khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.