Từ trước đến nay Tống Thả là một tên ăn chơi điển hình, không học vấn không nghề nghiệp, học ở một trường quốc tế hàng đầu, dù thành tích kém như bùn nhưng với thế lực của con trai chủ tịch hội đồng quản trị, cậu vẫn có thể vào một trong top 10 trường đại học hàng đầu thế giới theo kế hoạch đã định.
Nhiều nhất thì cậu sẽ không vào được lớp ưu tú, nhưng ít ra cũng không bị chú ý quá nhiều.
Nhưng hôm nay buổi sáng, trong một tiết học bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều cho rằng Tống Thả đã lén học tập, giờ đây quyết định xem thử tài năng thực sự của cậu.
Lúc này trong văn phòng giáo viên ——
"Thầy Trương, thầy nói đề này là do Tống Thả làm sao?"
"Đúng vậy, chính em ấy làm, đề thi này chỉ mất mười phút, ý tưởng và bước giải đều rất chuẩn xác, cho thấy kiến thức cơ bản của em ấy rất vững chắc."
Thầy Trương vừa nói, vừa mở hệ thống để kiểm tra thành tích tháng này của lớp.
Sau đó thầy Trương cảm thấy các giáo viên khác đang im lặng nhìn mình.
Thầy Trương nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người, ngưng tay lại: "Sao vậy?"
"Thầy Trương, chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở nhẹ nhàng rằng đối với vị này, phải dùng tư tưởng "tôn trọng vận mệnh của người khác, buông tay trợ giúp vận mệnh của họ".
* tôn trọng vận mệnh của người khác, buông tay trợ giúp vận mệnh của họ: nhấn mạnh việc tôn trọng sự tự do và lựa chọn của mỗi người, đồng thời không can thiệp hoặc giúp đỡ quá mức vào cuộc sống của họ, để họ có thể tự mình đối mặt và giải quyết các vấn đề trong cuộc sống.
Thầy Trương nghe được lời nhắc nhở từ giáo viên kế bên, điều chỉnh lại kính mắt, không hiểu: "Tống Thả làm sao vậy? Rất thông minh mà, một đứa trẻ rất giỏi."
Lớn lên còn đẹp như vậy, tư duy nhanh nhạy, rõ ràng là một đứa trẻ có nền tảng kiến thức vững chắc.
Các giáo viên trong văn phòng: "......"
Được rồi, trước đây chúng tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cuối cùng đều cảm thấy "tôn trọng vận mệnh của người khác, buông tay trợ giúp vận mệnh của họ" nên được dán trong phòng học của lớp M, như một lời răn dạy cho mọi giáo viên, vì lớp này không cần lời răn.
Học sinh lớp M có phương pháp học tập riêng mà bọn họ không thể can thiệp được.
Thầy Trương không hiểu họ đang nói gì, kiểm tra thành tích của lớp, sau khi xem xong, thầy nhíu mày, nhận thấy thành tích lớp này rất rối loạn.
Chương trình AP chấm trên thang điểm năm, mỗi môn học tối đa là 5 điểm, mỗi môn có 1-5 điểm tương ứng, điểm số căn cứ vào độ khó của đề bài, không cần điểm tối đa mới đạt được 5 điểm.
Chẳng hạn như AP Calculus BC chỉ cần đạt 64 điểm là có thể được 5 điểm.
Thầy đầu tiên xem qua thành tích của Tống Thả, tên này chọn các môn học mà các trường top đại học yêu cầu, nhưng tất cả đều chỉ đạt 1 điểm, mỗi môn thực tế điểm chỉ từ 0-20 điểm, thành tích thực sự là kém đến mức không thể nhìn nổi.
Đặc biệt là các môn khoa học tự nhiên, điểm các môn này cực kỳ thấp, trong đó Calculus BC chỉ đạt 1 điểm, phần thi thực tế là 0 điểm.
"......"
Vậy vừa rồi làm được đề thi khó nhất lịch sử là ma quỷ sao?
"Thầy Trương, cố lên nhé."
Thầy Trương cảm thấy vai mình bị vỗ bởi một giáo viên bên cạnh, nhìn qua và bắt gặp ánh mắt thương hại nhưng bất lực của đối phương: "?"
Được rồi, có vẻ như mình đang dạy một lớp cặn bã.
Lớp nâng cao G3.
Lúc này, không khí ở hàng ghế phía sau lớp học vô cùng đặc biệt.
Nhóm ba người giữ thế chân vạc, đều tỏ ra rất hứng thú và tò mò về Tống Thả đang viết lia lịa ở giữa. Dường như họ lần đầu tiên nhận ra bạn mình, người vốn được coi là lười biếng, nay lại bắt đầu lén lút học tập.
Bây giờ gọi cậu ấy ra ngoài chơi cũng không đi, làm cho họ mất hết hứng thú.
Đột nhiên, Chu Minh giơ chân đá vào ghế của Lục Bắc Hoài. Ghế bị trượt trên sàn tạo ra âm thanh chói tai.
"Này, Lục Bắc Hoài, có phải là thiếu gia nhà cậu đang lén học ở nhà không?"
Lục Bắc Hoài bị đá bất ngờ, cơ thể nghiêng sang một bên, vừa làm xong bài thì bị đá, bút của hắn vạch một đường dài trên giấy, làm rách cả trang giấy.
Thấy bài làm bị rách, hắn siết chặt bút trong tay, ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh, nhưng vẫn giữ im lặng.
Chỉ có đôi môi mím chặt mới mơ hồ thấy được sự chịu đựng.
—— Con trai, chúng ta không so được với mấy đại thiếu gia đó, đừng chọc vào họ, nhịn một chút là qua thôi, ba cầu xin con, nhịn một chút được không?
"Chậc."
Tiếng "chậc" này nghe rất bực bội.
Tống Thả nhìn thấy bài thi của Lục Bắc Hoài bị rách, cậu biết Lục Bắc Hoài làm bài rất nghiêm túc, giấy luôn sạch sẽ, thế mà giờ lại bị làm hỏng, cậu cảm thấy khó chịu.
Thấy Lục Bắc Hoài vẫn im lặng, Tống Thả hít một hơi sâu, trừng mắt nghiêm khắc mắng Chu Minh:
"Cậu làm hỏng bài thi của cậu ấy!"
Vừa nói ra, cậu đã hối hận, thật không biết cố gắng, mới cãi nhau một chút đã nghẹn ngào, mất mặt quá!
Thiếu niên đột nhiên bật khóc, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm, khuôn mặt vốn dịu dàng giờ lại càng tỏ ra đáng thương, khóc làm cậu càng thêm yếu đuối, làm người ta cảm thấy chọc cậu khóc quả thực là xấu xa.
Chu Minh thấy Tống Thả như vậy thì luống cuống, không còn giữ được vẻ ngạo mạn ban nãy, lập tức buông dáng vẻ tự cao tự đại.
Hắn ta kéo ghế lại gần, nhẹ nhàng an ủi Tống Thả, giọng dịu đi: "Tống Tống, cậu khóc gì chứ, tôi đâu có hung dữ với cậu."
"Tại sao cậu lại đá vào ghế của Lục Bắc Hoài? Sao không thể nói chuyện đàng hoàng?" Tống Thả cố nén tiếng nghẹn ngào, nghĩ bản thân thật không biết cố gắng, nhưng vì đứng ra bảo vệ Lục Bắc Hoài nên nước mắt cứ thế chảy ra:
"Đúng, xin lỗi cậu ấy." Tống Thả hít mũi, vẻ mặt nghiêm túc. Chu Minh chống hai tay lên đùi, mặt mày nhăn lại, nhìn chằm chằm Tống Thả, giọng nói trầm xuống: "Tống Thả, cậu mẹ nó có phải bị điên rồi không, muốn tôi xin lỗi Lục Bắc Hoài? Tôi là ai, còn cậu ta là ai chứ."
"Cậu nói chuyện thật là thô lỗ." Tống Thả - người vốn chưa từng nghe những lời thô tục như vậy, vừa sợ vừa khó chịu, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn rơi, cậu khó có được sự dũng cảm là vì mỗi lần đều bất chấp tất cả để làm, cậu nức nở nói: "Tôi không chơi với cậu nữa."
Nói xong, cậu nháy mắt ngây người.
Cho nên những lời này, đã trở thành thứ mà cậu lặp đi lặp lại trong đầu vô số lần trước khi ngủ đêm nay và sẽ cảm thấy e thẹn.
Hiện tại chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào thôi.
—— tôi không chơi với cậu nữa.
Lời nói này chỉ có trẻ mẫu giáo mới nói ra.
Thật tốt, cuộc đời này thật ngắn, sẽ không còn quan hệ nữa.
Chu Minh nhìn khuôn mặt đỏ bừng và nước mắt đang rơi của Tống Thả, chính mình nổi giận mà trừng mắt nhìn hắn ta, đôi mắt vốn dĩ đã xinh đẹp, bọn họ vẫn luôn biết Tống Thả lớn lên rất đẹp, nhưng tên này không phải là kiểu người hay khóc, cậu rất ương ngạnh và tùy hứng.
Lúc này không khỏi nổi da gà, nhưng vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ này, có chút không muốn cậu khóc.
Thật chưa từng thấy Tống Thả khóc, cảm giác rất vi diệu.
Nếu là ngày thường hắn ta thật sự sẽ chế nhạo, khóc lóc như đàn bà, nhưng hôm nay lại không thể cười nổi, có loại cảm giác sợ lỡ làm cậu khóc thì hắn ta sẽ luống cuống chân tay.
Thì ra khi Tống Thả khóc là như vậy, bộ dạng khi khóc khiến người khác cảm giác cậu rất dễ bị ức hiếp.
Tống Thả biết mình đang cảm thấy xấu hổ vô cùng, rất có khả năng sẽ bị tự bế trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cậu vì Lục Bắc Hoài vẫn là phải căng da đầu mà liều thôi, nhìn về phía bên cạnh Tạ Cảnh Sơ và Thẩm Thính Tư.
"Cậu, còn cậu nữa, đều đến xin lỗi Lục Bắc Hoài."
Tạ Cảnh Sơ vẻ mặt "Tại sao mình cũng bị dính đạn": "Không phải tôi làm cậu khóc mà, cậu mắng Chu Minh đi!"
Thẩm Thính Tư nhún vai tỏ vẻ đồng tình: "Hôm nay tôi không có chọc cậu."
"Sau này không được ức hiếp cậu ấy, bao gồm cả tôi, ức hiếp cậu ấy chính là ức hiếp tôi."
Tống Thả hơi nghiêng người, che chắn Lục Bắc Hoài phía sau, cũng liếc hắn một cái: "Bài làm bị hỏng rồi thì có thể tức giận, chính bởi vì cậu không nói lời nào nên mới bị ức hiếp đấy."
—— con trai, cặp sách hỏng thì đã hỏng rồi, ba sẽ vá lại cho con, đừng đối nghịch với thiếu gia.
—— con trai, ba biết ngươi chịu ấm ức, ba vô dụng, thật xin lỗi con, để ba vá quần áo cho con được không?
—— con trai, quần áo lại bị Tống Thả làm hỏng rồi sao, thôi đi, cậu ấy là thiếu gia, chỉ có đi theo cậu ấy thì chúng ta mới có thể đi học ở đây, sau này chúng ta chắc chắn sẽ trở nên nổi bật hơn, con nhịn một chút được không?
—— con trai, sức khoẻ của Tống Thả không tốt, đừng chọc cậu ấy giận, con xem con cao lớn như vậy, lỡ làm cậu ấy bị thương thì sao? Nhường cậu ấy đi, làm cậu ấy vui vẻ thì cậu ấy sẽ không đối xử tệ với con nữa.
Lục Bắc Hoài nắm chặt cây bút trong tay của mình, bàn tay khẽ run, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào của bản thân.
Từ nhỏ đến lớn, ba hắn vì có thể làm tài xế cho Tống gia, đã cố gắng để hắn có thể đi theo và học cùng trường với Tống Thả, dạy hắn phải nhẫn nhịn, học được cách chịu đựng, nhịn một chút thì mọi chuyện sẽ qua.
Hắn tự nhiên biết rằng một suất học như vậy ở bên ngoài có thể tốn đến mấy trăm vạn cũng chưa chắc học được, từ tiểu học đến cấp ba, hắn đều đi theo Tống Thả học trường này, chỉ cần nghiêm túc học thì sẽ có cơ hội đi du học, có thể học trường quốc tế danh tiếng, có thể đạt được học bổng lớn, tương lai có lẽ sẽ thay đổi.
Nhưng tất cả điều này đều yêu cầu trả một cái giá lớn, yêu cầu vứt bỏ lòng tự trọng, yêu cầu chịu đựng tính tình của Tống Thả, yêu cầu biến mình thành con chó trước mặt Tống Thả.
Chính hắn cũng không rõ tại sao ba lại muốn hắn chịu đựng Tống Thả như vậy, nghĩ đến bộ dáng hiền lành của ba mình trước mặt Tống Thả, rõ ràng mình mới là con của ông ta không phải sao?
—— bài làm bị làm hỏng rồi có thể tức giận, chính là vì cậu không nói lời nào nên mới bị ức hiếp.
—— ức hiếp cậu ấy chính là ức hiếp tôi. Có thể tức giận?
Hắn nghiêng mắt nhìn người đang che chắn trước người mình là Tống Thả, thấy mắt cậu đã đỏ nhưng vẫn kích động, tổ tông này lại vì hắn mà giận dữ với bọn họ.
Tuyệt đối không có khả năng. Tình yêu có thể khiến người mù quáng như vậy sao?
"Lục Bắc Hoài, thật xin lỗi." Tống Thả hít sâu, nhìn Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài đối diện với đôi mắt ướt át, nhíu mày, bộ dạng nghiêm túc như vậy, lúc nào cũng khóc, xem ra thật sự đặc biệt thích hắn.
Tâm tình tức khắc rất là âm trầm.
Lời xin lỗi này, trong phòng học thực rõ ràng.Trong phòng học còn có các học sinh khác, đều kinh ngạc nhìn về phía này, không nghĩ tới chuyện này lại rõ ràng như vậy, nội dung quả thực sống động như phim 3D.
Tống Thả chỉ chỉ Chu Minh, khẽ nâng cằm, cố nén thanh âm run rẩy: "Đến lượt cậu đó."
Chu Minh nhăn mày, hắn ta đứng lên, đẩy ghế, bóng dáng âm trầm đi ra khỏi phòng học.
Tạ Cảnh Sơ thấy tình huống không ổn, một phen giữ chặt Chu Minh: "Chu Minh, cậu làm gì mà tích cực vậy?"
"Tôi tích cực? Chính cậu nên hỏi lại là ai tích cực."
Đôi tay Chu Minh đút túi, không quay đầu lại, trong giọng nói lộ ra sự khó chịu: "Muốn chơi với con chó này thì tự cậu chơi đi, đừng có kéo tôi vào."
"Ai là chó!" Tống Thả nghe xong câu nói không nhịn xuống được mà cất cao âm lượng.
"Là tôi." Lục Bắc Hoài giữ chặt cánh tay Tống Thả: "Thiếu gia, không cần vì tôi mà tổn thương tình cảm giữa các người, tôi không đáng, không sao đâu."
Tống Thả nhíu mày: "Cậu không cần phải làm chó con."
Lục Bắc Hoài dùng mu bàn tay lau nước mắt cho Tống Thả: "Muốn làm chó con của cậu."
Tống Thả: "......"
Không biết cố gắng gì cả, làm chó thì có gì tốt chứ!