Tống Thả cảm thấy có chút mệt mỏi, vốn định ngủ thêm một chút thì nhận được cuộc gọi video từ ba mẹ Tống.
Cậu hơi kinh ngạc, làm sao mà họ biết chuyện?
Là Lục Bắc Hoài nói sao?
Khi mở video lên, cậu thấy hai người họ đang sốt ruột.
"Bé con, Bắc Hoài nói con lại tái phát bệnh tim, bây giờ thế nào rồi?" mẹ Tống nhìn khuôn mặt tái nhợt trong video, trong lòng phức tạp vô cùng. Dù cho đứa trẻ này không phải do bà sinh ra, nhưng bà đã nuôi dưỡng suốt 18 năm, làm sao mà không có tình cảm.
Ai ngờ đứa trẻ này tính cách cứng đầu như vậy, nói đi ra ngoài học là đi luôn. Ngày thường cũng rất ít liên lạc với họ.
Ba Tống càng xem càng bực mình, liên tục lắc đầu: "Con đúng là tính tình khó hiểu, nếu không phải Bắc Hoài nói, con có phải sẽ không nói gì luôn không? Con nghĩ rằng ra ngoài chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu là hiếu thuận sao? Con cái gì cũng không nói, ba mẹ làm sao không lo lắng cho con, con tự cảm nhận đi."
Tống Thả á khẩu không trả lời được.
Cậu không thể nói kỳ thật cậu không phải con ruột của họ.
Nhưng trong lòng cũng biết ba Tống và mẹ Tống mẫu đối xử với "Tống Thả" rất tốt, nếu không sẽ không nuôi dưỡng thành như vậy. Đương nhiên đối với cậu hiện tại cũng không tồi, ít nhất về mặt vật chất và sự ủng hộ cũng không thiếu.
Chỉ là cậu nên xử lý như thế nào về mối quan hệ này đây.
"Không phải, con đang định nói." Tống Thả dựa vào đầu giường, thấy ba Tống và mẹ Tống vẫn mặc đồ ở nhà, hiện tại ở trong nước mới 7 giờ sáng, còn rất sớm, chưa bắt đầu làm việc: "Cái kia... Lục Bắc Hoài sao lại tới đây ạ, hai người nói với cậu ấy sao?"
"Ba nào biết nó muốn đi chứ." ba Tống định nói chuyện này, nhưng thấy sắc mặt Tống Thả không tốt, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cậu: "Nhưng Bắc Hoài qua đó cũng tốt, ít nhất nó sẽ chăm sóc cho con."
Tống Thả biểu cảm vi diệu: "Ba cũng biết, chăm sóc này của cậu ấy, ba tưởng là chăm sóc bình thường sao?"
Trước đây hắn còn công khai "come out" trước mặt ba Tống, như kẻ điên, hiện tại không biết muốn chơi trò gì, hoàn toàn không đâu vào đâu, nói là chăm sóc cậu nhưng thực ra là khẩu thị tâm phi.
"Nó lại nói bậy cái gì hả?" ba Tống nghĩ đến Lục Bắc Hoài thì đau đầu, nhận lại con trai, tưởng rằng sẽ cần cù chăm chỉ như trước, ai ngờ lại có tính tình khó chịu, nói một không nói hai: "Trước đây một hai phải tìm con, chúng ta không nói với nó con ở đâu, khi trở về ăn Tết sắc mặt đều không tốt, như thể là kẻ thù, đến giờ ba vẫn còn nhớ rõ."
Tống Thả nghe đến đó, nhấp môi, muốn nói lại thôi.
Tên kia vốn dĩ thích mang thù, cốt truyện này cũng không phải cậu muốn nó diễn ra như vậy, hiện tại đến bước này, cậu kỳ thật cũng là đi một bước tính một bước, nhưng duy nhất chỉ có Lục Bắc Hoài là biến số.
Người này quá mang thù.
Nói thật cậu vẫn lo lắng cốt truyện kia sẽ xảy ra, Hứa Đình Thâm rốt cuộc có phải là người "Tống Thả" trước đây muốn cướp không, cậu cũng không rõ.
Mẹ Tống nhìn trong video, thấy đứa con mình nuôi dưỡng mười mấy năm, giờ đã trưởng thành ưu tú như vậy, bà cảm thấy công sức của mình không uổng phí, nhưng lại có cảm giác như là đã trộm được, đặc biệt là mấy tháng trước khi Tống Thả ra nước ngoài, đứa trẻ này bỗng nhiên thay đổi tính tình.
Tâm trạng của bà cũng rất phức tạp, không muốn từ bỏ, Lục gia không có nhiều con cái, bà không muốn Tống Thả bù đắp cho gia đình kia.
"Bé con, con thật sự không cần chúng ta sao? Ba năm không trở về ăn Tết, ba và mẹ không thương con sao?" Những lời này nói ra nghe như đang cười, nhưng lại đầy chua xót.
Trong hiện thực, việc nhận nhầm con có vẻ không thể tưởng tượng, nhưng lại tồn tại. Làm sao xử lý tốt mối quan hệ này, không muốn từ bỏ và bù đắp, rất khó làm cả hai.
Tống Thả nghe giọng nói nghẹn ngào của mẹ Tống, tâm trạng phức tạp, quyết định nếu là "Tống Thả" thì sẽ lựa chọn như thế nào, trước đây bắt nạt Lục Bắc Hoài, chắc chắn cũng sẽ không quay đầu lại, cảm thấy không có mặt mũi để gặp người.
Không phải ruột thịt nhưng lại dám bắt nạt thiếu gia thật, là "tu hú chiếm tổ".
Nhưng lời này lại từ miệng của ba mẹ Tống nói ra, đối với Lục Bắc Hoài quá không công bằng.
Người này vốn dĩ đã rất tủi thân.
Cậu nhẹ nhàng cười: "Công lao nuôi dưỡng lớn hơn trời, con không phải là không cần hai người ạ. Nhưng gia đình này đã là của Lục Bắc Hoài, hai người hãy dành hết tình thương cho cậu ấy, cậu ấy mới là người chịu tủi thân nhất, đừng để cậu ấy biết hai người còn muốn con về nhà, trước mặt cậu ấy hạn chế nhắc đến con, đừng làm cậu ấy giận."
"Chúng ta không nhắc đến con, nhưng nó lại nhớ con cả ngày." ba Tống tức đến nỗi uống trà cũng không hết giận: "Con không biết nó cả ngày suy nghĩ cái gì đâu, thành tích tốt, nhiệm vụ cũng hoàn thành được, nhưng hắn cứ nhất định phải nói muốn kết hôn với con. Ba giới thiệu cho nó biết bao cô gái xinh đẹp, không biết bị từ chối bao nhiêu lần."
"Hiện tại bạn bè, anh em của ba đều nói nó lỡ hẹn nhiều lần, nói nó máu lạnh vô tình, không phải đối tượng thích hợp."
"Ba đã nói con trai ba tuyệt đối không thể là đồng tính luyến ái!"
Tống Thả: "..." Chuyện này cậu không thể kiểm soát, đó là con của ba, không phải con con.
Mẹ Tống suy nghĩ mãi, dù sao bà cũng là một người mẹ, con nuôi cũng cần, con ruột cũng muốn: "Chồng à, nếu không... anh cứ để Bắc Hoài đi đi, em muốn bé con về nhà." Nói xong, nữ cường nhân trên thương trường này vì nhớ con mà đỏ mắt.
Ba Tống nổi tiếng yêu vợ, thấy vợ mình rơi nước mắt, lập tức hoảng loạn: "Sao, sao lại khóc rồi." Ông tức giận nhìn Tống Thả: "Nhìn xem con không về nhà, mẹ con khóc rồi! Trước đây cả ngày nói ba mẹ không quan tâm con, giờ thì ngược lại, một mình chạy xa như vậy, thân thể con thế này làm mẹ con lo lắng gần chết."
Tống Thả: "..." Ai, cậu cũng muốn khóc.
Nhưng cậu không phải là "Tống Thả", cậu chỉ có thể đứng ở góc độ công bằng nhất để xử lý chuyện này, đó là bỏ qua "Tống Thả", để tất cả lại cho Lục Bắc Hoài.
"Chồng à, nếu không anh đồng ý với Bắc Hoài, đồng ý cho bọn nhỏ kết hôn đi." mẹ Tống dựa vào vai ba Tống, rơi nước mắt: "Hai đứa con cũng tốt, dù sao cũng không phải cùng một sổ hộ khẩu."
Ba Tống sắc mặt trầm xuống, sao có thể, ông không chấp nhận được.
Tống Thả trừng lớn mắt, sắc mặt cũng không tốt hơn: "Đây là Lục Bắc Hoài đơn phương——"
"Tôi đồng ý."
Đúng lúc này, cửa vang lên tiếng nói đầy uy quyền.
Tống Thả nghe tiếng nhìn qua, thấy Lục Bắc Hoài giơ tay lên, cậu lại bắt đầu cảm thấy choáng váng, không muốn thấy: "Tôi không đồng ý."
Lục Bắc Hoài bước nhanh vào phòng bệnh, đi đến mép giường ngồi xuống, tiến đến bên cạnh Tống Thả nhìn ba mẹ Tống trong video, biểu cảm nghiêm túc: "Cảm ơn ba mẹ, con sẽ mang cậu ấy về nhà."
Tống Thả không thể nhịn được nữa, giơ tay "bang" đánh lên mặt Lục Bắc Hoài: "Cậu cho tôi bình tĩnh một chút! Đừng nói giỡn nữa."
"Bang" một tiếng, âm thanh hơi to, nhưng thực tế lực đánh rất nhẹ, vì cậu vừa tỉnh dậy, trạng thái không tốt lắm.
Lục Bắc Hoài nắm lấy tay cậu, đặt vào lòng bàn tay mình mà xoa: "Đừng đánh làm bị thương chính mình."
Tống Thả rút tay ra, thấy Lục Bắc Hoài còn muốn sờ, lạnh lùng nhướng mày, không nói câu nào, ánh mắt cảnh cáo.
Lục Bắc Hoài lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Tống Thả, bị thần thái này hấp dẫn.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng: "Được rồi, không chạm vào, tôi nghe cậu."
Tống Thả nghe giọng điệu của Lục Bắc Hoài, nhíu mày, đối diện với ánh mắt thâm trầm dưới gọng kính của hắn, đột nhiên đầy tình cảm chân thành, trong khoảng thời gian ngắn không biết hắn lại đang phát bệnh gì, không khỏi giật mình.
Nổi da gà.
Cậu muốn bỏ qua đề tài này: "Vậy con cúp máy trước ạ."
Mẹ Tống vội vàng nói trước khi cậu cúp máy: "Bắc Hoài, con năm nay nếu không mang bé con về nhà thì đừng trở về nữa!"
"Vợ à, em——"
Tút——
Video kết thúc.
Tống Thả đặt điện thoại sang một bên, không muốn nhìn thấy Lục Bắc Hoài, quay lưng lại và nằm nghiêng, nhắm mắt, hơi thở đều đặn. Cậu tự an ủi bản thân, cố gắng không tức giận.
Dù tên này không phải là người xấu, nhưng miệng lại không tha người. Không quan tâm đến hắn là được.
"Bất công thật, tại sao mẹ lại thương cậu đến vậy, bà ấy không thương tôi," Lục Bắc Hoài ngồi bên mép giường, chân dài duỗi ra thoải mái, nhìn chăm chú vào bóng dáng của Tống Thả và tự giễu cười: "Còn muốn tôi mang cậu về nhà."
"..."
Sau khi nói xong, Lục Bắc Hoài không nhận được câu trả lời từ Tống Thả.
Trên giường bệnh, chàng trai nằm nghiêng, chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng, chăn chỉ đắp đến phần eo. Đường cong cơ thể mảnh khảnh từ bờ vai mỏng manh kéo dài xuống, khuỷu tay tùy ý đặt trên giường. Đường nét xương bả vai phác họa rõ ràng, không giống như sự mềm mại của con gái, lại mang vẻ ôn nhu hơn cả nam giới.
Cùng với gương mặt ấy, vẻ đẹp vượt qua ranh giới giới tính, từ đầu đến chân đều tinh tế.
Tại sao trước đây lại không có cảm giác như vậy?
Tại sao trước đây lại chán ghét Tống Thả đến vậy?
Lục Bắc Hoài vẫn chưa hiểu rõ lý do vì sao Tống Thả lại muốn trêu chọc hắn, và tại sao sau đó lại đột nhiên thay đổi, thậm chí lấy lòng hắn.
Nhưng tại sao không tiếp tục lấy lòng?
Nếu hắn được dỗ tốt thì sao?
Chẳng lẽ hắn khó dỗ đến vậy sao?
"Tống Thả."
Tống Thả cảm thấy hơi chóng mặt, nghe Lục Bắc Hoài gọi, đáp lại qua loa: "Ừm."
Lục Bắc Hoài kéo ghế đến bên mép giường, đặt hai tay lên giường, cúi đầu suy tư một lúc rồi tiến gần đến sau đầu Tống Thả, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có phải nghĩ rằng tôi rất khó dỗ, nên trước đây dỗ một nửa rồi dừng? Hay là do cậu cảm thấy chuyện tôi bắt cậu mặc váy là quá ác liệt?"
Tống Thả vốn đang mệt mỏi, bị câu hỏi này làm cho bật cười, quay đầu định trả lời. Nhưng ngay khi quay người, vô tình cọ vào một sự mềm mại.
Khoảng cách rất gần, bốn mắt nhìn nhau.
Lục Bắc Hoài biểu hiện vẻ suy tư, xoa môi, đối diện ánh mắt hơi hoảng loạn và xin lỗi của Tống Thả, hắn bình tĩnh nói: "Cậu hôn tôi."
Tống Thả đột ngột ngồi dậy, tai đỏ ửng, thấy Lục Bắc Hoài còn vuốt môi, khó có thể miêu tả sự ngượng ngùng này.
"Cậu nói thì nói, vì sao muốn dựa gần như vậy, tôi lại không biết cậu——"
"Nghe giọng chẳng phải sẽ biết tôi đứng rất gần sao." Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả thẹn quá hoá giận, "Cậu cố ý, chính là muốn hôn tôi.
"Tống Thả: "..." Cậu biết mình không thể thắng Lục Bắc Hoài, ngực phập phồng, cảm thấy đầu chóng mặt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nằm trở lại giường, quay lưng không muốn nói nữa.
"Tức giận à?" Lục Bắc Hoài đứng lên, vòng sang phía bên kia giường, ngồi xuống, cúi lưng nhìn chăm chú vào cậu: "Chuyện cậu hôn tôi thì cứ tính như là cậu đang dỗ tôi."
"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Trước khi ra nước ngoài, cậu rõ ràng dỗ tôi rất tốt, tại sao đột nhiên ngừng lại?"
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài cúi đầu chăm chú, nghiêm túc đến mức như đang thực sự phân tích nguyên nhân.
Cố chấp làm cậu tức giận...
Cực kỳ ấu trĩ.
Câu hỏi này tưởng dễ, nhưng con trai ai lại thích bị uy hiếp, còn bị bắt mặc váy, chụp ảnh? Nhưng đối với một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, dù xuất sắc đến mấy cũng không ngừng bị ba nuôi đánh giá thấp, dù nỗ lực cũng không nhận được sự khen ngợi, thậm chí còn bị thay đổi cuộc đời, bị thiếu gia giả bắt nạt lâu như vậy, vốn đáng lẽ phải là đại thiếu gia được yêu thương nhưng lại trở thành một chú chó nhỏ đáng thương.
Dường như không có gì để nói.
Cậu cười khẩy: "Cậu nói đi, đổi lại là cậu thì có thích không? Nếu tôi bắt cậu mặc váy, cậu có mặc không? Nếu tôi bắt cậu chụp ảnh, cậu sẽ chụp chứ? Nếu tôi làm như vậy, cậu có chút nào muốn tha thứ cho tôi không? Rất nhiều lần như vậy, tôi đều cảm thấy phương thức này không đúng, cậu không thích, không muốn tha thứ, chỉ muốn chơi tôi. Vậy tôi sẽ không dỗ nữa."
"Đây là tư duy bình thường của con người."
Huống chi người sai căn bản không phải cậu.
Người sai chính là "Tống Thả".
"Vậy cậu lại dỗ một lần." Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm Tống Thả.
Tống Thả cười ra tiếng: "Dựa vào cái gì hả?"
"Lỡ như cậu dỗ tốt thì sao?" Lục Bắc Hoài không thích giọng điệu này của Tống Thả, giống như tất cả mọi chuyện đều không sao cả, nhưng dựa vào cái gì lại không sao cả chứ, chuyện quá khứ sẽ không qua đi: "Cậu lại dỗ tôi một lần."
Dỗ một lần rồi lại một lần, nói không chừng hắn sẽ khác.
Vậy một lần nữa bắt đầu.
Giống như là ghi chú hắn mới đặt, Beforeanyoneelse (bae).
Thanh niên ngồi ở mép giường cao lớn mặc áo hoodie màu đen, đeo kính gọng mạ vàng, nhan sắc anh tuấn, thoạt nhìn thông minh và khôn khéo. Hắn nhìn chằm chằm vào người trên giường bệnh, dựng thẳng một ngón tay, nhẹ nhàng lung lay, ánh mắt thâm trầm biểu lộ vài phần sốt ruột, mang theo thái độ cầu cứu không dễ phát hiện.
"Lại dỗ hống tôi một lần."
Sự tương phản rất mạnh mẽ.
Đây chính là "dã thú" hung mãnh trên lôi đài, là kẻ kiên nhẫn thù hận suốt mười năm, là nam chính trong câu chuyện báo thù sảng khoái.
Không tiếp tục báo thù với cậu mà nói là chuyện tốt, cho thấy cốt truyện đã đi trật.
Nhưng Lục Bắc Hoài lại vì cái gì mà dao động.
Kỳ thật không cần dao động.
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài đong đưa ngón tay, cảm thấy buồn cười, duỗi tay nắm lấy: "Không được."
Lục Bắc Hoài bị cự tuyệt, biểu tình nháy mắt âm trầm: "Vì sao?"
"Cậu không cần tôi dỗ thì cậu vẫn có thể đạt được điều cậu muốn, vì cái gì phải dựa vào ánh mắt của người khác mới buông tha bản thân chứ." Tống Thả buông ngón tay ra: "Cậu phải biết rằng, cậu hiện tại không phải cái gì cũng không có, cậu là người thừa kế thực sự của Tống gia, là lãnh đạo của tập đoàn Thả Hoài."
Cậu nói xong cười: "Là đối thủ cạnh tranh của tôi."
Bốn mắt nhìn nhau, ngắn ngủi trầm mặc.
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài: "Tôi đã lấy của cậu rất nhiều hạng mục, trong lòng cậu hẳn là rất không vui, và điều này sẽ tiếp tục."
Câu này rất bình thản, nhưng mang theo sự khiêu khích.
Lục Bắc Hoài mặt sắc dần dần lạnh lùng, nắm chặt tay Tống Thả đang muốn rút lại, ánh mắt dưới cặp kính rõ lạnh lùng: "Cậu nghĩ tôi không có bản lĩnh đào cậu qua sao? Lương cao không phải có thể sao? Tập đoàn Hồng Vũ cho cậu bao nhiêu, tôi sẽ cho gấp ba."
"Muốn tôi không phải lương cao thì có thể." Tống Thả đối diện với đôi mắt khiến bản thân nhiều lần cảm thấy nhút nhát.
Sợ thì sợ, nhưng cậu không hèn nhát.
Ít nhất trong lĩnh vực quen thuộc của mình, cậu không sợ.
"Đó là cái gì?" Lục Bắc Hoài nắm tay Tống Thả, cảm giác như bàn tay nhỏ này căn bản không thể nắm được.
Tống Thả biết không thể so với lực của hắn, rút tay lại, nhìn chăm chú lên trần nhà trắng tinh không tì vết, cười nhẹ: "Bởi vì tôi không phục cậu, cậu còn không có bản lĩnh làm tôi phục cậu."