Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 47: 47: Tiểu Thử 1





Rõ ràng hôm nay là ngày hội trung thu, nhưng bên người Thái Tử đến cả một cung nhân hầu hạ cũng không có.

Một mình hắn đơn độc ngồi trong đình hóng gió, trên bàn chỉ có một chén rượu, ánh trăng ánh lên lấp lánh trên chén rượu hắn cầm còn ánh nến thì hắt lên mặt hắn một vầng sáng nhàn nhạt.

Đại khái là tiếng ta đạp lên đường sỏi làm kinh động đến hắn, hắn chuyển mắt nhìn qua ta.

Đôi mắt phượng của hắn như chợt lóe lên cái gì, nhưng không chờ ta thấy rõ ràng thì hắn đã thu hồi tầm mắt, cúi đầu uống một ngụm rượu.

Cung nhân dẫn ta tới đình hóng gió xong liền cụp mi rũ mắt rời đi, không dám nghỉ chân dù chỉ một chút.

Ta đem bánh trung thu đặt ở trên bàn, "Phụ hoàng bảo ta mang cho ngươi."
Vừa bước vào đình hóng gió ta liền ngửi được mùi rượu nồng đậm trên người Thái Tử.

Mấy bầu rượu lăn lóc trên bàn hình như đã trống không, hắn uống nhiều rượu vậy rồi ư?
Thái Tử quét mắt lên hộp bánh trung thu, câu môi khẽ cười một tiếng, "Đệ đệ giúp cô mở hộp bánh ra đi, tay cô bị thương rồi."
Nói xong hắn liền giơ tay lên ý bảo ta nhìn vết thương đi, lúc này ta mới chú ý đến tay trái hắn đang bọc băng gạc, không biết là vì nguyên do gì.

Thật ra ta định tặng bánh xong rồi đi luôn, nhưng lòng ta lại hiểu rõ vì sao Hoàng Thượng bảo ta đưa bánh trung thu tới, ông ấy đơn giản hy vọng ta có thể giảng hòa với Thái Tử.

Hoàng Thượng mong chúng ta có thể anh em hòa thuận.

Ta nhấp môi dưới, sau đó duỗi tay mở hộp bánh ra, cầm bánh trung thu lên rồi đặt trước mặt Thái Tử.

Vốn tưởng rằng như vậy là có thể rời đi rồi, nào ngờ hắn lại nói tiếp: "Đệ đệ nhìn thấy cô bị thương mà không định đút cho cô ăn sao?"
"Không phải ngươi còn một tay nữa à?" Ta nhịn không được nhăn mặt lại.

Thái Tử nghe vậy lại lộ ra vẻ mặt vô tội, "Chính là tay này ta dùng để uống rượu rồi, không còn rảnh tay nào để ăn bánh trung thu nữa"
"Vậy thì đừng ăn." Ta phất tay áo chuẩn bị rời đi, mới vừa đi ra khỏi đình hóng gió thì ta nghe được phía sau có tiếng người hừ cười một tiếng.

Bất chợt ta nhớ tới cung nữ chết thảm lần trước.

Lúc ấy vết máu của cung nữ đó nhỏ giọt trên nền gạch, uốn lượn như một con rắn, đỏ đến chói mắt.

Bước chân của ta không khỏi dừng lại, ngay sau đó ta lại phát hiện mới vừa rồi cung nhân dẫn ta tới đã cầm luôn đèn cung đình đi.

Giờ trong tay ta không có đèn, nếu ta tự mình về thì nhất định sẽ phải đi qua một chỗ tối om.

Ta đã chết một lần rồi nên càng tin tưởng chuyện trên đời này có ma quỷ.

Rối rắm một hồi, ta quyết định quay trở lại đình hóng gió một lần nữa, lúc này khắp nơi im lặng, tại đây chỉ có ta và Thái Tử.

"Ngươi còn muốn uống rượu đến lúc nào nữa? Không mau gọi cung nhân của ngươi tới đi?"
Thái Tử nhướng mày liếc xéo ta một cái, tiện đà cười cười nói: "Ăn bánh trung thu xong thì đi."
Ta hiểu ra ý tứ của hắn, vì không muốn thỏa hiệp nên ta dứt khoát ngồi xuống phía đối diện, để xem hắn có thể uống bao lâu.


Nào biết bụng hắn như cái động không đáy vậy, cứ một ly lại một ly, hơn nữa thần chí còn cực rõ ràng.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ta định tự gọi người tới.

Nhưng đừng nói là người, đến cả quỷ ta cũng không gọi nổi một ai.

Hôm nay là ngày trung thu nên ta cho Nữu Hỉ nghỉ, hắn cũng không đi cùng ta tới đây.

Thái Tử ngồi đối diện hừ cười một tiếng, phảng phất như đang cười nhạo ta.

Ta cắn răng, chỉ có thể cầm lấy một chiếc bánh trung thu đưa cho hắn.

Trong mắt hắn mang ý cười nhìn ta, sau đó chậm rãi kề sát miệng tới cắn nhẹ một miếng.

Ta thấy hắn ăn liền chuẩn bị buông tay, nhưng hắn lại gọi ta lại.

"Ta còn chưa ăn xong mà."
Ta chỉ có thể tiếp tục nâng tay lên, miếng bánh trung thu còn lại hắn ăn đến càng chậm, ta không khỏi nhìn hắn chằm chằm.

Khi hắn ăn đến miếng cuối ta không kịp thu tay lại, cuối cùng bị hắn cắn một ngụm.

Trong nháy mắt đó ta có thể cảm nhận được rõ ràng khoang miệng ấm nóng vì uống nhiều rượu của Thái Tử.

"A——" ta nhanh chóng rút tay ra, đầu ngón tay đã xuất hiện một dấu răng nhợt nhạt.

Còn chưa kịp nhìn kỹ thì tay ta đã bị bắt lấy.

Thái Tử kề sát mặt vào ngón tay ta nhìn, miệng phát ra thanh âm tấm tắc, "Ngón tay xinh đẹp của đệ đệ bị cô cắn thương rồi, nếu để phụ hoàng biết thể nào cũng lại muốn phạt cô." Hắn nâng mắt nhìn ta, dưới góc độ của ta thì nhìn hắn trông càng có vẻ âm nhu giảo hoạt, "Nếu không để cô liếm liếm cho đệ đệ bớt đau nhé?"
Cảm giác ghê tởm lập tức nảy lên trong lòng ta.

Ta dùng sức rút tay về, "Không cần, chỉ là một cái dấu răng thôi, tí nữa sẽ tiêu ngay.

Ngươi ăn bánh trung thu xong rồi thì đi được chưa?"
Thái Tử lại cười cười, ta chỉ thấy hắn vỗ nhẹ tay, mới vừa rồi ta còn không gọi được ai mà bây giờ đã xuất hiện một cung nhân cầm đèn cung đình tiến lại đây.

"Không cần ngươi dẫn đường, đưa đèn cho cô, thu dọn bánh trung thu và rượu trên bàn đi." Thái Tử phân phó cung nhân kia.

Cung nhân gật đầu, kính cẩn nghe theo đưa đèn cung đình cho Thái Tử.

Thái Tử cầm lấy đèn cung đình xong liền dẫn đầu đi ra khỏi đình hóng gió.

Hắn đi được hai bước thì chợt xoay người lại nhìn ta đang đứng tại chỗ, "Không đi sao?"
Ta nhìn cung nhân đang lúi húi thu dọn đồ trên bàn, do dự một lát rồi vẫn quyết định chạy về phía Thái Tử đằng trước.


Ta cố ý đi sau hắn một bước, ta không muốn đi song song với hắn chút nào.

Đi được một đoạn đường, Thái Tử bỗng mở miệng nói.

"Nghe nói con thứ hai của Thái Bộc Tự thiếu khanh Đoạn Cao Hàn bị sơn phỉ giết chết."
Người hắn nói chính là Đoạn Tâm Đình.

Hô hấp của ta rối loạn trong chớp mắt, nhưng thực mau ta đã bình tĩnh lại, "Vậy sao? Thật đáng thương."
Thái Tử quay đầu lại nhìn ta, phảng phất như hắn thuận miệng mà nói: "Mà nhắc đến cũng trùng hợp, con thứ hai của Đoạn Cao Hàn và đệ đệ có chút liên quan sâu xa đó, hắn chính là người dạo trước bị ngươi ném vào hồ hoa sen.

Không ngờ mới đó mà giờ hắn đã chết rồi, đệ đệ có thấy vui không?"
Gương mặt hắn một nửa ẩn trong bóng đêm, nửa còn lại lập lòe trong ánh nến hắt lên từ đèn cung đình, hơn nữa từ trước đến nay mặt mày hắn hung ác nham hiểm nên trông càng thêm có vẻ khiến người ta sợ hãi.

Làn gió thu từ xa thổi tới, hàn khí quanh quẩn khiến lòng ta khiếp nhược, nhưng ngoài mặt ta vẫn cố ý nhăn mặt lại, làm ra vẻ không vui nói, "Có gì đâu mà vui chứ."
Thái Tử cười cười, một lần nữa quay mặt đi, "Cô còn tưởng rằng đệ đệ sẽ rất vui cơ, dù sao người đệ ghét đã chết."
Ta thấy hắn tỏ vẻ quan tâm như vậy khiến tinh thần không dám lơi lỏng.

Thái Bộc Tự thiếu khanh chỉ là quan viên hàng tứ phẩm, trong phủ hắn dù có chết một đứa con thì theo lẽ thường hẳn là Thái Tử không nên chú ý mới phải.

Vì sao hắn biết chuyện này, hơn nữa còn lấy nó hỏi ta?
Ta suy nghĩ một chút, thấp giọng giải thích nói: "Ta đúng là không thích hắn, nhưng chẳng qua vì hắn gọi ta bằng tên người khác thôi, không đến mức ta muốn hắn chết."
"Thì ra là thế à, vậy chỉ có thể nói là do mệnh hắn không tốt thôi." Thái Tử nói với ý vị sâu xa.

Bởi vì lời này của Thái Tử mà suốt đêm đó ta trằn trọc không ngủ được, ta sợ Thái Tử đã biết chuyện gì rồi.

Bởi vì không ngủ nên hôm sau lúc lên lớp ta không khỏi gà gật, nhưng ta không muốn để Thượng Quan đại nhân cảm thấy ta là gỗ mục không thể đẽo nên cứ mỗi lúc thấy buồn ngủ lại trộm véo tay cho tỉnh, véo nhiều quá cuối cùng bị Lâm Trọng Đàn ngồi bên cạnh phát hiện.

Lâm Trọng Đàn lợi dụng lúc không có ai để ý trộm nắm lấy tay của ta.

Hắn dùng ánh mắt ý bảo ta đừng véo nữa, sau đó buông tay ta ra rồi nói với Thượng Quan đại nhân: "Thượng Quan đại nhân, hôm nay chúng ta cũng đã học được kha khá rồi ạ, nếu không thì nghỉ ngơi một chút đi, ta đi pha trà cho đại nhân."
Thượng Quan đại nhân vừa nghe Lâm Trọng Đàn nói xong liền vui vẻ đáp ứng ngay, còn nói với hắn: "Vừa lúc, để ta nhìn xem trà nghệ của ngươi có tiến bộ chút nào không."
Lâm Trọng Đàn cười một chút với Thượng Quan đại nhân, sau đó sai người bưng trà cụ lên.

Lâm Trọng Đàn ngồi bên bệ cửa sổ rửa tay pha trà, ta vốn là chống đầu định cố gắng chống đỡ cơn mệt mỏi, nào ngờ lại bất tri bất giác ngủ từ lúc nào không hay.

Chờ ta tỉnh lại thì Thượng Quan đại nhân đã không còn ở đây, ta nằm úp trên bàn, trên người khoác một kiện áo choàng, Lâm Trọng Đàn đang ngồi ở bên cạnh viết gì đó.

Ta ngồi dậy, vì thân thể nhức mỏi mà nhịn không được hít một hơi.

Lâm Trọng Đàn lập tức nhìn về phía ta, thấy ta lấy tay xoa vai liền vươn tay giúp xoa cùng, "Thượng Quan đại nhân đã rời đi rồi, nếu ngươi thấy ngủ chưa đủ thì có thể về tẩm điện ngủ tiếp."
Ta nghe được Thượng Quan đại nhân rời đi liền nói: "Sao ngươi không gọi ta dậy? Ta cứ thế mà ngủ cũng không khỏi thất lễ."
Ta quay đầu tìm Nữu Hỉ, lại phát hiện hắn không ở đây.


Lâm Trọng Đàn ngồi bên cạnh bỗng cất tiếng nói, trong giọng hắn như có chút ý bất đắc dĩ "Ta gọi rồi nhưng ngươi không tỉnh, gọi mấy lần ngươi liền rầm rì."
Lâm Trọng Đàn nói vậy làm ta cứng đờ, ta bất giác cảm thấy trên mặt như có chút nóng lên, khi nói chuyện ngữ khí không khỏi thấp đi vài phần, "Vậy ngươi cũng có thể đánh thức ta mà.

Nữu Hỉ đâu? Sao chỗ này chỉ còn hai người chúng ta thế?"
Lâm Trọng Đàn nói: "Hắn dẫn đại nhân đi rồi, các cung nhân đang chờ ở ngoài điện."
Ta theo ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài, cửa điện rõ ràng đang mở rộng, cho dù Lâm Trọng Đàn có định làm gì ta thì chắc chắn cũng sẽ không thành công.

Cũng không biết ta đã ngủ được bao lâu rồi, giờ chẳng còn thấy buồn ngủ chút nào nữa.

Ta cầm lấy thứ Lâm Trọng Đàn đang viết lên cẩn thận đọc một chút, đọc được một nửa thì thanh âm của hắn vang lên, "Hôm qua ta có đưa tư chương cho người, không biết Cửu hoàng tử có đọc chưa?"
Ta đoán được hắn sẽ hỏi, cho nên cũng không hoảng, "Không có."
Lâm Trọng Đàn nghe vậy ngẩn ra một lát, thanh âm so với lúc trước thấp đi rất nhiều, "Ta muốn lén ở cùng Cửu hoàng tử một chút, không biết đã được chưa?"
Ý tứ của hắn là muốn ta bảo cung nhân đóng lại cửa điện.

Ta có chút chần chờ, thật sự là ngày hôm trước Lâm Trọng Đàn quá không biết xấu hổ, ở trước mặt ta biểu hiện như thế thì cũng không nói làm gì, nhưng hắn còn dám mặc cái quần dơ đó đi ra khỏi cung, cũng không biết có bị người khác phát hiện hay không.

Thấy ta không nói lời nào, thanh âm của Lâm Trọng Đàn lại đè thấp đi một chút nữa, "Ta có một chút chuyện muốn hỏi Cửu hoàng tử."
Ta quay đầu nhìn về phía hắn, phát hiện ánh mắt Lâm Trọng Đàn trong sáng, không giống như hôm qua nên mới giương giọng bảo cung nhân đem cửa điện đóng lại.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Ta hỏi hắn.

Ánh mắt Lâm Trọng Đàn có chút phức tạp, "Vào đêm ngươi rời khỏi Vinh phủ có gặp được ai sau đó không?"
Ta không nghĩ tới chuyện hắn định hỏi sẽ là sự việc vào hôm ta chết, lời của hắn khiến ta như bị kéo về cái đêm giông tố nọ.

Khi đó ta chỉ biết chạy một cách vô thức trên phố, bộ quần áo được ta tỉ mỉ chọn lựa vừa dơ vừa ướt vì nước mưa, tiếng sấm ù ù bên tai, ta gặp Đoạn Tâm Đình.

Dù trời mưa to gió lớn nhưng Đoạn Tâm Đình vẫn cười đến vui vẻ vô cùng, ngữ khí hắn cũng như là đang vui lắm, cứ một câu lại một câu Đàn Sinh ca ca.

Hắn nói hắn theo lệnh của Đàn Sinh ca ca tới giết ta.

Sau đó ta bị thủ hạ của hắn đẩy vào hồ Bích Dao.

Vì sao Lâm Trọng Đàn lại muốn hỏi chuyện này?
Hắn muốn biết xem liệu ta có biết hung thủ giết ta là hắn hay không sao?
Ta thong thả mà lắc lắc đầu, "Ta không nhớ rõ."
Lâm Trọng Đàn nhăn lại mi, "Không nhớ rõ?"
Ta rũ xuống lông mi, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ nhớ rõ hôm đó ta rời khỏi Vinh phủ khi trời mưa rất lớn, ta chạy ở trên phố, sau đó......" Ta che lại đầu, làm bộ vì nghĩ không ra mà thống khổ, "Ta không biết......!Ta nghĩ không ra......"
Lâm Trọng Đàn duỗi tay ôm lấy ta, không ngừng an ủi.

"Nhớ không nổi thì thôi, không có việc gì." Hắn nhẹ tay vỗ vỗ lưng ta, nửa câu sau thanh âm của hắn nhẹ đi rất nhiều, "Không nhớ rõ cũng là chuyện tốt."
Ta không khỏi cắn chặt răng.

Quả nhiên là Lâm Trọng Đàn, là hắn bảo Đoạn Tâm Đình giết ta, còn giết Lương Cát.

Chỉ có hung thủ mới có thể cảm thấy việc ta không nhớ rõ là chuyện tốt.

Lâm Trọng Đàn lại nói với ta: "Việc ngươi chết rồi lại sống lại tốt nhất chưa nên nói cho bất kỳ ai, đặc biệt là......" Hắn đột nhiên ngừng một lát, "Người nào cũng không được kể, cho dù là Trang quý phi nương nương ngươi cũng không thể nói cho nàng rằng trước đây mình là Lâm Xuân Địch, biết chưa?"
Ta đúng là không định nói cho Trang quý phi, bởi vì nếu nàng biết ta chết như nào thì chắc chắn sẽ khổ sở, hơn nữa còn có thể định giúp ta báo thù.

Nhưng chủ yếu vẫn là vì kiếp trước ta ti tiện như thế, ta không muốn để Trang quý phi biết ta là loại người đó.


Nhưng Lâm Trọng Đàn bảo ta đừng nói cho Trang quý phi, ta lại cho rằng hắn là đang sợ Trang quý phi nếu biết sẽ gây phiền toái cho hắn, thậm chí trị tội hắn.

Ta càng thêm tức giận, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ quá rõ, sợ Lâm Trọng Đàn phát hiện ta biết sự thật hắn là hung thủ.

Lời Thái Tử nói đêm qua tựa hồ có chút hoài nghi việc Đoạn Tâm Đình chết có liên quan tới ta hay không, ta không thể lại khiến cho Lâm Trọng Đàn nghi ngờ ta đã biết rõ chân tướng chưa.

Hiện tại ta còn chưa biết liệu Thái Tử đã có chút lòng nghi ngờ nào với Lâm Trọng Đàn không.

Đang lúc ta cố nén cảm xúc hết mức thì Lâm Trọng Đàn lại nói: "Mấy ngày nữa ta phải chuẩn bị tham gia khoa cử, sợ là không thể vào trong cung được nữa."
Thời gian cấm túc của Thái Tử cũng chỉ còn mấy ngày nữa là hết.

Ta nghe được hai chữ "Khoa cử", trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Lâm Trọng Đàn thân cưỡi đại mã, hoa phục ngọc quan dạo bước chốn kinh thành phồn hoa.

Khả năng Lâm Trọng Đàn đỗ Trạng Nguyên gần như là trăm phần trăm, nếu hắn dỗ Trạng Nguyên thật thì chỉ sợ ba chữ "Lâm Trọng Đàn" sẽ vang danh thiên hạ.

Nghĩ đến việc này, ta liền nhẹ nhàng đẩy Lâm Trọng Đàn ra "Ngươi nhất định phải tham gia khoa cử sao?"
Lâm Trọng Đàn nghe ta hỏi như vậy, tựa hồ ngẩn ra, "Ừ?"
Ta gần như cong môi xuống ngay lập tức, trào phúng nói: "Nếu ngươi tham gia khoa cử, đến lúc đó đỗ Trạng Nguyên thì khẳng định thế nhân đều sẽ biết đến Lâm Trọng Đàn ngươi, còn ba chữ Lâm Xuân Địch này cả đời còn lại nhất định sẽ bị đạp lên bùn lầy, bị gọi là một tên đạo văn ti tiện, nhưng lúc trước rõ ràng chính ngươi đồng ý cho ta mượn văn thơ!"
Sắc mặt Lâm Trọng Đàn nhanh chóng cứng đờ, một lát sau, hắn duỗi tay định nắm lấy tay của ta nhưng bị ta né tránh.

"Đừng chạm vào ta!" Ta lạnh mặt nhìn hắn, "Trong buổi tư yến của Thái Tử tư hôm đó, ngươi tỏ ra như không quen biết ta, không ai biết những việc ngươi đã làm.

Lâm Trọng Đàn, dựa vào cái gì mọi chuyện tốt trong thiên hạ đều là ngươi chiếm chứ? Nếu ngươi thật sự muốn ta tha thứ thì năm nay đừng tham gia khoa cử nữa, thời gian ba năm hẳn là cũng đủ để ta nguôi giận."
Khoa cử ba năm mới tổ chức một lần, nếu bỏ lỡ lần này thì chỉ có thể đợi ba năm sau.

Lâm Trọng Đàn nhấp môi liên tục, phảng phất như đang tự hỏi xem định mở miệng nói chuyện như nào với ta, ta cũng không sốt ruột, nhẫn nại đợi xem hắn định nói gì.

"Tiểu Địch, khoa cử lần này ta không thể không tham gia, ta cần phải có công danh thì trong tương lai mới có thể bảo vệ ngươi, nếu ngươi muốn nguôi giận có thể bảo ta làm việc khác, trừ việc này."
Ta nghe xong lời hắn giảo biện chỉ muốn cười to.

Bảo vệ ta? Rốt cuộc là vì bảo vệ ta hay là vì chính hắn đây?
"Dù cho cả đời này ta không tha thứ cho ngươi thì ngươi vẫn nhất định phải tham gia khoa cử sao?" Ta lạnh giọng hỏi Lâm Trọng Đàn.

Sắc mặt Lâm Trọng Đàn ngưng trọng, một lát sau hắn gật đầu.

Gần như hắn vừa gật đầu là ta cho hắn một cái bạt tai ngay lập tức.

Ta dùng toàn bộ sức lực của mình, gương mặt trắng nõn của hắn nhanh chóng hiện lên dấu năm ngón tay.

Lâm Trọng Đàn bị ta đánh nhưng chỉ nhắm mắt nói, "Thực xin lỗi, Tiểu Địch."
"Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, ta biết ngươi suy nghĩ điều gì.

Căn bản ngươi làm vậy không phải vì muốn bảo hộ ta, ngươi là vì chính ngươi mà thôi, đừng có nói như thể ngươi cao cả lắm.

Lâm Trọng Đàn, không đúng, tên Lâm Trọng Đàn này vốn dĩ không phải của ngươi, nó là của ta mới phải, ngươi là Phạm Xuân Địa, là con của tên nghiện cờ bạc Phạm Ngũ.

Sở dĩ ngươi làm nhiều chuyện như vậy chẳng qua vì ngươi không đành lòng với xuất thân của ngươi đúng không? Vốn chốn kinh thành là đất của con em nhân gia lá ngọc cành vàng, ngươi tự ti, đúng chưa? Ngươi sợ thân phận của chính mình sẽ bị người ta phát hiện, vì thế mà liều mạng đi lấy lòng những người đó, đến mức thành con chó bên người Thái Tử.

Ngươi thi khoa cử, bất quá cũng là vì muốn tẩy rửa đi những vết nhơ còn xót lại của thân phận mà thôi, chính ra xuất thân của ngươi là một con chó hoang hèn mọn mới phải.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.