Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 90: 90: Chương 89




Nghe nói người Bắc Quốc uống máu như nước lã, nhưng trong khoảng thời gian ta tiếp xúc với Thiệu Bố, ta cảm thấy hắn thật ra rất có ý tứ, tỷ như khi hắn dùng bữa sẽ không bao giờ để phát ra âm thanh.
Hắn đại khái hẳn là có xuất thân quý tộc, có lẽ người Bắc Quốc cũng không hoàn toàn hung hãn giống như lời đồn.
Ăn cơm xong, Thiệu Bố từ trong xe ngựa đi ra ngoài.

Ta nghe thấy tiếng hắn mở cửa xe liền trộm kéo băng che mắt xuống.
Rèm che cửa sổ xe ngựa đã bị cuốn lên, làn gió nóng buổi đêm phảng phất quét qua mặt ta, ta phóng tầm mắt ra xa, bên ngoài ánh trăng không rõ, đằng xa loáng thoáng vài bóng cây như quỷ mị đêm du.
Ta thử che mỗi bên mắt để kiểm tra, hôm nay ta nhìn mọi thứ đã rõ hơn rất nhiều, hôm qua nhìn còn loáng thoáng một thành hai, chứ giờ thì rõ lắm rồi.
Qua một hồi lâu, ta ẩn ẩn nghe được động tĩnh Thiệu Bố trở về, liền vội vàng đeo miếng vải lên mắt.

Trước lúc đeo ta có để ý tới mặt nạ trên bàn, Thiệu Bố không có mang mặt nạ đi.
Gần như ta vừa buộc xong miếng vải che là Thiệu Bố bước lên xe ngựa.

Hắn ngồi ở trong xe ngựa, trước sau như một không nói lời nào.


Nhưng có vẻ Thiệu Bố cũng cảm thấy hai người ngồi một chỗ không nói gì thật không thú vị, chỉ chốc lát sau ta nghe được tiếng hắn thổi một loại nhạc cụ.
Thiệu Bố thổi một khúc nhạc ta chưa bao giờ nghe qua, giai điệu của nó du dương, nhịp âm có lực, tiếng nhạc phảng phất như dẫn ta đến một một vùng đất khác.
Ta chưa bao giờ xuất ngoại, tầm hiểu biết về những quốc gia khác cũng chỉ dừng lại qua những câu chữ đọc được trên sách.

Có người viết Bắc quốc là một vùng không thua gì Giang Nam, cúi đầu thấy dê bò, ngẩng đầu thấy trời xanh, trời cao rộng lớn xanh ngát, mặt đất bao phủ bởi những bãi cỏ rộng mênh mông.

Cũng có người nói nơi đó cực khổ vô cùng, gió cát bụi đất, ngày ngày người dân bị gió thổi đến rơi lệ.
Nghe tiếng nhạc ta liền trộm mở bừng mắt.

Vì thời tiết nóng bức nên miếng vải lụa băng mắt ta đã được đổi thành một miếng vải sa mỏng.

Tuy nó mỏng nhưng ta cũng chỉ nhìn thấy bóng người mờ mờ, cũng thấy không rõ trong tay Thiệu Bố là loại nhạc cụ gì.
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa to, mùa hạ chưa qua nên những cơn mưa rào thế này vẫn thường xuyên xảy ra.

Ta ngồi ở bên cửa sổ, nước mưa lất phất hắt vào trong xe.

Có vài giọt mưa hắt trên mặt ta, đang ngắm mưa thì ta nhìn thấy có bóng người động nên liền vội vàng nhắm mắt lại.
Thì ra Thiệu Bố đang trải đệm ra, ta ngửi được mùi hương trên người hắn, trong đó còn thoang thoảng một mùi dược liệu mà ta quen thuộc.
Ta nghe được tiếng hắn trải đệm xong nhưng lại không nghe thấy tiếng hắn rời đi, trong xe yên tĩnh đến lạ và tương phản hoàn toàn với tiếng mưa rào bên ngoài, đang lúc ta cho rằng việc mắt mình nhìn thấy đã bị phát hiện thì Thiệu Bố rốt cuộc mở miệng, "Băng mắt của ngươi bị ướt rồi, đổi cái khác đi."
Ta chột dạ mà A một tiếng, lại gật gật đầu.

Ngay sau đó, ta cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo chạm vào gáy ta, Thiệu Bố đang cởi dây băng bịt mắt cho ta.

Xe ngựa bỗng dưng lắc lư mấy cái, ta theo bản năng mở mắt ra, mà lúc này, Thiệu Bố cũng vừa lúc cởi băng che mắt của ta xuống.
Đột nhiên ta không kịp phòng bị gì chạm mặt với hắn, mà khuôn mặt ta nhìn thấy khiến ta như chết trân tại chỗ.
Ta hẳn là hoa mắt, hoặc là đang nằm mơ, bằng không ta không biết giải thích tại sao người trước mắt ta lại là Lâm Trọng Đàn.

Khuôn mặt này khác toàn gương mặt ta nhìn thấy của hắn lúc ta tháo mặt nạ hắn xuống ở khách điếm, gương mặt này hoàn hảo vô khuyết, một vết xước cũng không có.
Hắn là Lâm Trọng Đàn......
Hắn là Lâm Trọng Đàn!
Ta vốn cho rằng thời gian trôi qua đã lâu nên ta hẳn cũng đã dần quên hắn trông như nào, nhưng khi nhìn thấy lần thứ hai ta vẫn nhận ra hắn cực nhanh.

Hắn trông có chút khác so với ba năm trước đây, từ một thiếu niên nay hắn đã trở thành một thanh niên trưởng thành hoàn toàn, mặt mày xa cách lạnh nhạt cũng càng thêm rõ ràng, trừ cái này ra thì ta không thể không thừa nhận gương mặt hắn càng ngày càng đẹp.
Ánh đèn lắc lư trên đỉnh đầu chiếu vào trong đáy mắt Lâm Trọng Đàn, đôi mắt hắn xưa nay luôn đen sậm, giờ có chút ánh sáng lại trông có vẻ ôn nhu.

Hắn tựa hồ còn không nhận ra ta đã nhận ra hắn, động tác tay vẫn đều đều như cũ, cho đến khi ánh mắt hắn trực tiếp đối diện với ta.
Ta tận mắt nhìn thấy vẻ mặt Lâm Trọng Đàn có chút thay đổi, ta không biết nên hình dung bộ dáng hắn lúc này như thế nào, nếu nói hắn lúc trước ôn nhu nho nhã, thì hiện giờ không thể nào hình dung hắn bằng những tính từ đó nữa.
Với tình trạng của ta hiện giờ thì có chạy cũng không biết chạy đi đâu, người vốn nên chết hơn hai năm trước giờ lại xuất hiện trước mặt ta, mới mấy ngày trước ta còn niệm kinh văn siêu độ ngay trước mặt hắn.
Ta cũng nhất thời nhận ra mình đã luôn bị lừa suốt thời gian qua, cái gì mà mặt bị hủy dung chứ, chỉ sợ Thiệu Bố vẫn luôn là do Lâm Trọng Đàn ngụy trang.
Ta nên sớm phát hiện ra mới phải, trên đời làm gì có chuyện người giống người từ giọng nói đến cử chỉ nhưng lại có hai gương mặt khác nhau chứ.
Những giấc mộng kỳ quái đó hẳn cũng không phải là mộng mà do ta đã thật sự trải qua.
Ta phải chịu đủ loại khốn đốn bất kham trong mộng, bị Lâm Trọng Đàn cởi quần rồi dùng mọi cách dâm loạn, hắn còn bảo ta sinh con cho hắn, ta lúc ấy tưởng hắn thật sự chết rồi nên còn cùng hắn thương lượng xem có thể đổi sang điều kiện khác hay không.
Trước đó vài ngày, hắn còn lấy thân phận của Thiệu Bố cố ý vây ta trong góc xe ngựa, niết xoa hai chân ta, dùng ngôn ngữ xâm phạm, còn nói hắn không ngại cưỡng gian tử thi.
Ta càng nghĩ càng tức đến phát run, thần sắc Lâm Trọng Đàn khẽ biến, hắn duỗi tay tới che hai bên tai của ta, tựa hồ như cho rằng ta đang sợ tiếng mưa rơi bên ngoài.

Nhưng tay hắn vừa mới chạm đến tai ta đã bị ta kịch liệt tránh ra.

"Ngươi đừng chạm vào ta!" Ta gần như gằn ra từng chữ trong cổ họng.
Tay của Lâm Trọng Đàn dừng ở giữa không trung, ánh mắt hắn lạnh lẽo, "Vì sao không cho ta đụng vào ngươi? Tiểu Địch nhìn thấy ta mà không vui chút nào sao?"
Hắn từng câu từng chữ ép sát, trong giọng nói xen lẫn cảm xúc tức giận không đè nén được.
Mà ta vẫn còn đang chìm trong cảm xúc oán hận vì đã bị lừa dối nhiều ngày, cũng bất chấp vẻ mặt khó coi của Lâm Trọng Đàn, "Không vui, ta không vui một chút nào hết! Vì sao ngươi còn chưa chết?"
Lời này của ta phảng phất chọc trúng vết thương sâu nhất trong lòng Lâm Trọng Đàn, cằm hắn căng chặt, môi cũng mấp máy, sau một lúc lâu, hắn không màng ta giãy giụa mà mạnh mẽ duỗi tay nắm chặt cằm của ta, "Sao ta có thể chết được chứ? Nếu ta chết rồi thì ngươi sẽ quên ta mất.

Ngươi quên ta đi rồi ngươi sẽ trải qua cuộc sống an ổn được một thời gian, sau đó khi phụ hoàng ngươi vừa chết là ngươi sẽ lại bị vị Thái Tử ca ca kia giam cầm trên giường cả đời.

Ta nghĩ vậy liền không cam lòng chết nữa, cho nên ta cố chống một hơi tàn bò ra khỏi bãi tha ma mà sống dậy đây."
Lâm Trọng Đàn cười trầm thấp, nhưng trong mắt không có vẻ gì là vui vẻ cả "Nhưng Tiểu Địch lại không muốn gặp ta chút nào, một lòng chỉ muốn ta chết, mong ta sớm nhập luân hồi.

Được, Tiểu Địch, tự ngươi tới giết ta đi." Đang nói chuyện, hắn đột nhiên hôn môi ta một chút, đồng thời rút ra một cây tiểu đao từ bên hông đưa cho ta, "Nếu ngươi không giết chết ta, ta sẽ ở chỗ này cùng ngươi mây mưa (ý chỉ chuyện ấy á mn)."
Bên ngoài mưa rền gió dữ, lòng bàn tay ta tiếp xúc với chuôi đao thấy lạnh toát, ta có cảm giác thời tiết nóng bức đã bị cơn mưa to kia quét đi sạch sẽ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.