Hà Tư Nguyên lập tức đứng lên.
Hành động này làm những người khác đều nhìn lại đây.
Tay Phương lão bản rơi vào khoảng không, sắc mặt tức khắc trầm xuống, thấp giọng uy hiếp: "Người trẻ tuổi cũng không nên không biết tốt xấu."
Hà Tư Nguyên đón nhận ánh mắt hơi khẩn trương của mọi người, biểu cảm bình tĩnh mà vươn tay lấy chai rượu vang đỏ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi rót rượu cho ngài."
Phương lão bản nhìn chằm chằm rượu vang đỏ được rót vào cái ly chân cao, sắc mặt dần dần chuyển biến tốt đẹp, đôi mắt hạt đậu cười híp thành cái khe: "Tôi nói rồi, bây giờ người trẻ tuổi hẳn là đều rất hiểu quy củ, ha ha ha ha ha."
Hà Tư Nguyên cũng mỉm cười rồi ngồi xuống, nhìn đối phương uống một hơi cạn sạch rượu mình rót, trong lòng có chút chán ghét, vì thế gõ hệ thống vả mặt: "Ê Mặt, bên mi có buff gì có thể đối phó móng heo này không?"
Hệ thống vả mặt nhìn qua thương thành: 【 ký chủ, đúng là có một thứ ngon bổ rẻ, đó là trang phục "Tia chớp tăng tốc độ", sau khi mua sắm có thể khiến dòng điện chạy trong cả người cậu "Bíp bíp" không ngừng! 】
Hà Tư Nguyên không hề suy nghĩ liền lựa chọn mua sắm.
Liếc qua bàn cơm 3 lần, bên cạnh có một người trẻ tuổi ngon giai, tay Phương lão bản lại trở nên không thành thật, nhưng lần này, khi tay lão vừa đặt trên đùi người bên cạnh, thì bỗng nhiên có một dòng điện mạnh mẽ chạy vào cánh tay, tê liệt toàn thân.
Cả người không khống chế được mà nằm co giật ở trên mặt đất.
Mọi người không biết đã xảy ra cái gì, nhanh chóng xúm lại, chỉ thấy hai bàn tay mập mạp của Phương lão bản đang ôm trước ngực, đầu nghiêng sang một bên, trợn mắt lè lưỡi, thân hình co giật như chuột bị tẩm độc.
"Phương lão bản, ngài bị làm sao vậy?" Mọi người không dám tới gần, sợ lão có bệnh cấp tính phát tác, ngộ nhỡ lão chết ai chạm vào lão phải phụ trách nhiệm thì làm sao bây giờ?
Khương Thính nhìn thoáng qua, nói: "Hẳn là bệnh động kinh phát tác, đút đũa vào miệng ổng đi."
Đạo diễn cũng sợ nhà đầu tư cắn lưỡi mà chết ở trong bữa tiệc, loại chuyện này truyền ra thật là quá hoang đường, vì thế vội vã cầm một đôi đũa trên bàn cắm vào trong miệng Phương lão bản.
Đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu, đối phương lại trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, "Phụt" một tiếng phun rơi chiếc đũa, đôi mắt đỏ ngầu trừng về phía Hà Tư Nguyên.
"Cậu! Là cậu! Là cậu giật tôi!"
Hà Tư Nguyên xỏ tay vào túi đứng trong đám người, từ trên cao nhìn xuống người ngồi ở dưới đất, nhàn nhạt nói: "Phương lão bản, tôi không biết ông đang nói cái gì."
Phương lão bản dựa vào một người đứng dậy, chỉ vào anh nói: "Vừa rồi tôi sờ chân của cậu, đụng một cái đã bị giật! Không phải cậu còn có thể là ai!"
Khương Thính nghe không nổi nữa, lớn tiếng nói: "Ê, ông ăn nói có thể đừng ghê tởm như vậy được không! Ông sờ chân người khác làm gì! Rõ ràng chính mình có bệnh còn ăn vạ người khác! Tôi thấy ông đúng là bệnh cũng không nhẹ!"
Phương lão bản bị cậu nói tới phát bực, vuốt ngực hơn nửa ngày mới thở nổi, liên mồm nói: "Cậu, cậu, cậu là nhãi ranh không biết lễ phép, có ai nói chuyện với trưởng bối như cậu không."
Khương Thính không dao động, trợn trắng mắt với lão: "Lòng tôi có gì thì nói thế!" Cậu ghét nhất những người ỷ vào thân phận trưởng bối của mình, liền khoa tay múa chân với người ta, rõ ràng lão đã già còn đổ đốn, dựa vào cái gì muốn tiểu bối tôn trọng chớ, thật không biết xấu hổ!
Mọi người cũng cảm thấy Phương lão bản phát bệnh, chắc không thèm mặt mũi nữa mới nói ra được, muốn chiếm tiện nghi của người ta, lại còn muốn ném nồi cho người ta, nhân phẩm còn tàn tạ hơn trong lời đồn.
Cuối cùng bữa cơm tan rã trong không vui, lúc rời đi, tròng mắt Phương lão bản chuyển động, chỉ vào Hà Tư Nguyên: "Cậu, đưa tôi về phòng."
Ám hiệu trong lời này thực rõ ràng.
Trong giới không thiếu người sẽ chủ động tìm cơ hội đoạt tài nguyên, cũng không thiếu người vì hơi câu nệ mà đắc tội người khác, nhưng điều này còn phải xem lựa chọn của mỗi người.
Mọi người phóng những ánh mắt ái muội, một là trào phúng, hai là khinh thường, lẳng lặng chờ đợi trò vui diễn ra.
Khương Thính nhăn mày lại, đang muốn đi lên trước một bước, rồi lại bị Tiền Đồ kéo lại.
Tiền Đồ thấp giọng nói: "Nếu cậu quản cậu ta vậy thì sau này không cần tới gặp tôi."
Hai chân Khương Thính như đóng đinh tại chỗ, cực kỳ rối rắm, cậu nhớ tới người đàn ông hôm bữa bế Hà Tư Nguyên rời đi, lại nghĩ tới những hành vi cử chỉ của Hà Tư Nguyên thường ngày, cảm thấy anh hẳn không phải là loại người vì quyền ưu mà không kiên định.
Vì thế, Khương Thính hít một hơi, thu lại nửa chân muốn bước lên.
Ai ngờ, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Hà Tư Nguyên lại đi tới bên cạnh Phương lão bản, nói: "Được, tôi đưa ngài trở về."
Khương Thính không nhịn được thất vọng mà gọi anh một tiếng: "Hà Tư Nguyên." Nhưng mà, đối phương tựa như không nghe thấy, anh cùng Phương lão bản với vẻ mặt dâm dê đi lướt qua cậu, đến một ánh mắt cũng không hề nhìn cậu.
Tiền Đồ ý vị thâm sâu mà nhìn Khương Thính đứng bên cạnh, bỗng nhiên cười lạnh một chút.
Bên kia, trên hành lang nhà trọ mà đoàn phim thuê, Hà Tư Nguyên đi theo Phương lão bản đến cửa phòng, lấy thẻ mở cửa ra, làm một động tác mời: "Mời ngài vào."
Đôi mắt hạt đậu của Phương lão bản bắn ra những tia nóng rực không hề che giấu, chỉ vào bên trong nói: "Cậu trai à, hiểu chuyện đấy, tôi thích cậu như vậy, vào đi."
Hà Tư Nguyên nở nụ cười giả trân, vừa theo lời đi vào, vừa gõ hệ thống vả mặt: "Ê Mặt, có thứ gì có thể khiến người khác......"
Anh thấp giọng nói một từ, hệ thống vả mặt lập tức hiểu ý: 【 ký chủ, có! "Nữ vu (*) nguyền rủa", cậu cần phải tự mình niệm chú ngữ! 】
(*) Nữ vu 女巫: bà đồng; bà cốt; bà mo; phù thuỷ
Cái gọi là chú ngữ, kỳ thật chính là nói ra nội dung muốn nguyền rủa đối phương, Hà Tư Nguyên bấm mua sắm, liền nghe hệ thống nói: 【 cơ mà chỉ có tác dụng một lần thôi! 】
Hà Tư Nguyên vừa mới niệm "Chú ngữ" xong, nghĩ một chút, cảm thấy bây giờ dùng hết quá lãng phí.
Trong lòng lại nảy ra một chủ ý khác.
Ngay khi hai người đi vào trong phòng, Phương lão bản xoay người, cười đáng khinh, bỗng nhiên dang hai tay ra muốn vồ lấy anh, Hà Tư Nguyên phản ứng nhanh nhẹn lùi về phía sau một bước, né tránh lão.
Phương lão bản xấu xa nói: "Cậu có ý gì? Đều đến nước này, còn làm vẻ thánh nữ đồng trinh sao?"
Nói xong lại muốn lao đến.
Hà Tư Nguyên mỉm cười nói: "Ý tôi chính là như này." Vừa dứt lời, anh nâng một chân lên đá vào trên ngực Phương lão bản, làm đối phương ngã vào trên giường, ngửa mặt lên trời hận đời vô đối.
Phương lão bản bị đá đến nỗi mặt mộng bức, ngực vô cùng đau đớn, lấy lại tinh thần, nói câu "Cậu chờ đó", rồi lập tức cầm điện thoại muốn gọi người.
Ai ngờ, một chiếc gạt tàn rơi trúng đầu lão, bị đập mạnh nên lão xỉu up xỉu down.
【 Huhu! Ký chủ bạo lực quá! 】hệ thống vả mặt run bần bật nói.
Hà Tư Nguyên ném gạt tàn trong tay ra, vỗ tay, anh lại không phải cô nương nhu nhược, dám đi theo lão, tức anh có thể bảo đảm mình trở về an toàn.
Trực tiếp xỉu thật tốt, một chút cũng không phiền toái!
Làm xong xuôi, Hà Tư Nguyên nhấc chân đi ra khỏi phòng, trước khi rời đi còn vô cùng tri kỷ mở cửa phòng.
Đứng ở trên hành lang, đôi mắt trầm thấp của anh từ từ ngước lên, ánh đèn sắc lạnh chiếu vào sống mũi, trên mặt anh đổ bóng ảm đạm.
Hệ thống vả mặt nói:【 ký chủ, cậu không sợ bị lão trả thù à? 】
Hà Tư Nguyên cong môi lên, nói: "Đương nhiên không sợ."
Mục Dĩ Thâm chẳng phải phái người giám sát anh sao? Chờ ngày mai Phương lão bản tỉnh lại, nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu, mà xé to chuyện, tốt nhất nháo đến tai Mục Dĩ Thâm luôn đi.
Anh biết, trước mắt mình chính là con mồi mà Mục Dĩ Thâm nhìn trúng, không có thợ săn nào sẽ chắp tay nhường lại con mồi, hơn nữa, Hà Tư Nguyên nhìn ra được, Mục Dĩ Thâm là một người có tính chiếm hữu cực mạnh, đặc biệt là dục vọng chiếm hữu anh.
Hệ thống tựa như nhìn thấu tâm tư của anh, co rúm lại nói: 【 ra là ký chủ muốn mượn đao giết người! Huhu, ký chủ thật đáng sợ! 】
Hà Tư Nguyên mỉm cười nói: "Tốt nhất mi nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói tiếp."
Ngày hôm sau, đoàn phim bắt đầu làm việc như thường.
Hà Tư Nguyên đi vào trường quay, không ngoài dự kiến mà nhận lại rất nhiều ánh mắt không rõ ý vị.
Bàng Phi Phàm đứng ở bên cạnh anh, cũng trừng lớn mắt, không cam lòng yếu thế làm tất cả ánh mắt hóng hớt lui về.
Lúc sắp quay, Phương lão bản lại xuất hiện với cái trán sưng vù.
Đạo diễn nhìn thấy lão liền đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể nịnh nọt ra đón tiếp, hỏi lão sao lại tới.
Đầu tiên Phương lão bản hung tợn trừng Hà Tư Nguyên một cái, nói với đạo diễn: "Tối hôm qua tôi đã xem kịch bản, viết kiểu quỷ gì thế?! Các anh quay kiểu này mà có thể kiếm lời được à? Sớm biết vậy tôi đã không đầu tư!"
Biên kịch vô tội đứng im một chỗ cũng trúng đạn, mở to hai mắt, đang muốn biện giải gì đó, lại bị đạo diễn ngăn lại.
"Phương lão bản, vậy ngài muốn sửa như nào?"
Phương lão bản chỉ vào Hà Tư Nguyên: "Đất diễn của cậu ta quá nhiều, cắt đi.
Chỗ tôi có một diễn viên nữ, tôi định để cô ấy tham gia, các anh sửa kịch bản đi, để cô ấy vào thay cốt truyện."
Đạo diễn cùng biên kịch gần như là trợn mắt há mồm.
Trong giới, chuyện diễn viên mang tiền xin vào đoàn cũng không ít, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp nhà đầu tư ngang ngược như này, đã đòi cắt đất diễn của nam chính, lại còn thêm một diễn viên nữ?? Cái quỷ gì, bọn tui không phải quay phim bách hợp đâu cha nội!
Đạo diễn hối hận vì để lão đầu tư, khó xử nói: "Cái này......!Chỉ sợ không tốt lắm đâu."
Phương lão bản cả giận nói: "Có gì mà không tốt lắm! Tôi nói được là được!"
Biên kịch bị quăng kịch bản vào mặt, đứng trong gió loạn, nhìn theo bóng dáng Phương lão bản rời đi, tức giận đến phát run nói: "Đạo diễn, đây là người nào vậy! Tôi tuyệt đối không sửa kịch bản! Còn muốn sửa thành như vậy, đầu óc lão bị thủng hả trời!"
Đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, xua tay ý bảo hắn đừng nói chuyện, xoay người hỏi Hà Tư Nguyên tối qua làm gì mà đắc tội Phương lão bản.
Hà Tư Nguyên rũ lông mi xuống, gương mặt trắng nõn như tuyết hơi tái nhợt, lại có vài phần vô tội ủy khuất, anh nói tối hôm qua chỉ đưa Phương lão bản tới cửa, mình không hề vào, sau đó một mực không biết chuyện gì xảy ra.
Đạo diễn gật đầu, hắn cũng cảm thấy Hà Tư Nguyên không lớn mật đến nỗi dám đánh Phương lão bản như thế.
Nom cái trán vừa rồi của Phương lão bản, quả thực sưng y như đầu heo.
Náo loạn một hồi, buổi sáng vẫn tiếp tục quay nhưng buổi chiều phải tạm dừng vì đạo diễn và biên kịch phải bàn bạc lại kịch bản.
Hà Tư Nguyên và Bàng Phi Phàm đi ăn tối, mới vừa rời nhà ăn, thì nhận được cuộc gọi từ Mục Dĩ Thâm.
"Alo," Hà Tư Nguyên phất tay, ý bảo Bàng Phi Phàm đi về trước, còn mình tìm chỗ an tĩnh nói chuyện: "Mục tiên sinh, nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho tôi."
Mục Dĩ Thâm ừ một tiếng, tạm dừng một lát, nói: "Cậu không muốn nói gì với tôi sao?"
Hà Tư Nguyên hỏi: "Chẳng hạn như? Mục tiên sinh muốn nghe tôi nói cái gì?"
Mục Dĩ Thâm hít sâu một hơi, nói: "Chẳng hạn như cậu đang gặp phải rắc rối, không giải quyết được, có thể cầu tôi."
Đậu má, lại giọng điệu bá đạo tổng tài rồi.
Dẫu biết đối phương nhất định là biết được tin tức, mượn tay Mục Dĩ Thâm xử lý sẽ nhanh hơn, nhưng mà Hà Tư Nguyên vẫn nhướng mày, nói: "Thật đáng tiếc, Mục tiên sinh, trên đời này không có vấn đề gì mà tôi không giải quyết được."
Mục Dĩ Thâm cười lạnh nói: "Hà Tư Nguyên, khẩu khí cậu thật lớn."
Hà Tư Nguyên nói: "Cảm ơn."
Mục Dĩ Thâm dừng một chút: "......!Tôi không phải đang khích lệ cậu."
Hà Tư Nguyên nhướng mày nói: "Tôi biết.
Mục tiên sinh là đang tán dương tôi."
Mẹ nó hai từ này có cái gì khác nhau sao?!
Lần nào cũng thế, mỗi khi gọi điện thoại với anh, cho dù đề tài bị cua đến nỗi không biết trôi dạt phương nào, nhưng trong lòng hắn thế mà lại không tức giận.
Mục Dĩ Thâm nheo đôi mắt hẹp dài, cắn răng nói: "Hà Tư Nguyên, cậu thật sự không có gì cầu tôi?"
Hà Tư Nguyên nói: "Mục tiên sinh, anh là đang cầu tôi cầu anh cái gì sao?"
Mục Dĩ Thâm sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, rồi cười nói: "Được, cậu được lắm."
Hà Tư Nguyên nói: "Cảm ơn."
Mục Dĩ Thâm: "......"
Sau khi tắt máy, Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua màn hình tối om, nội tâm không hề gợn sóng mà nhét vào trong túi.
Dù sao hiệu quả anh mong muốn đã đạt được.
Hà Tư Nguyên giương môi, thứ nhất là anh muốn mượn tay Mục Dĩ Thâm đối phó Phương lão bản, thứ hai là anh muốn thử xem sức nặng của mình ở trong lòng Mục Dĩ Thâm, thứ ba, chẳng phải Mục Dĩ Thâm đang tính kế để anh yêu hắn rồi tiến hành trả thù anh sao, anh sẽ không để hắn toại ý nguyện, làm theo cách trái ngược như thế, chính là cách thích hợp đối phó Mục Dĩ Thâm.
Còn không phải chỉ là mạch não bá tổng sao.
Anh hiểu mà, rốt cuộc anh cũng đã từng là một bá tổng mà.
Hà Tư Nguyên nói chuyện điện thoại xong, đang muốn trở về, ai ngờ quay người lại thì thấy được một bóng người quen thuộc.
Hà Tư Nguyên nhíu mày, cô nương này có đam mê trốn ở đằng sau nghe lén người ta nói chuyện à?
Tô Điềm Ảnh mặc một cái váy ren màu trắng, mềm mại yếu ớt, sau hai lần bị phát hiện cũng không còn xấu hổ nữa, ngược lại tiến lên một bước, khuôn mặt tái nhợt mà cười cười, hỏi: "Hà thiếu, người vừa rồi gọi với anh chính là......!vị Mục thị Chưởng Đà Nhân ạ?"
"Ừ."
Nhìn thấy thái độ đối phương có chút lãnh đạm, Tô Điềm Ảnh cúi đầu lộ ra cái cổ mảnh khảnh, nửa ngày mới nâng lên, có chút chua xót nói: "Hóa ra người mỗi đêm anh gọi không phải bạn gái anh, mà là hắn?"
Hà Tư Nguyên cam chịu.
Biểu cảm Tô Điềm Ảnh đột nhiên có vài phần hoảng hốt, cũng không thèm tạm biệt anh, vẻ mặt mất mát mà xoay người, bước đi trong vô vọng.
Hà Tư Nguyên từ trước đến nay không quan tâm đến cảm xúc của người xa lạ, không có nghĩ nhiều, xoay người đi tới cửa, thấy Bàng Phi Phàm vẫn chưa đi, cậu ở cửa đụng độ Khương Thính, hai người một lời không hợp lại đấu võ mồm.
Hà Tư Nguyên đi đến hỏi làm sao vậy.
Hóa ra Khương Thính đang tìm người, thấy Bàng Phi Phàm đứng ở cửa, nên hỏi cậu có thấy Tiền Đồ không.
Bàng Phi Phàm nói không thấy.
Ai ngờ Khương Thính nói: "Cả ngày hôm nay Tiền Tiền đều buồn bực, tôi hỏi anh ấy đã xảy ra chuyện gì thì không nói, tôi vốn định tìm anh ấy để đi ăn cơm, ai biết gọi mãi cũng không nghe......!Có phải xảy ra chuyện không ta?"
Mặc dù Bàng Phi Phàm không thù dai, nhưng mấy ngày nay mỗi khi gặp Khương Thính là lại lạnh lùng trừng mắt, lúc này không chút suy nghĩ liền nói: "Cậu có ý gì? Một người trưởng thành sống sờ sờ, chẳng lẽ bọn tôi làm hại anh ta?"
Khương Thính vốn dĩ trong lòng sốt ruột, vừa nghe lời này liền xù lông: "Này, anh biết nói chuyện không vậy?! Câu nào tôi nói các anh làm hại anh ấy?"
Hà Tư Nguyên thấy hai người vừa mở miệng là cãi nhau, vội làm thủ thế stop: "Được rồi, chỗ này khá lớn, bây giờ cũng không có việc gì, chúng ta cùng đi tìm thử đi."
Khương Thính nghe vậy nhìn anh: "Anh......"
Lần trước sau khi rời khỏi bữa tiệc, đại khái cậu có biết một chút tin, mặc dù biết đối phương không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn sinh ra một tia áy náy quỷ dị, rối rắm một hồi lâu, Khương Thính cũng không nói ra câu xin lỗi, mà là mạnh miệng nói: "Hừ, xem như anh còn biết nói tiếng người."
Hà Tư Nguyên lười đáp cậu, đề nghị cùng đi hỗ trợ tìm người chỉ đơn giản là anh ăn quá no, muốn đi tản bộ mà thôi.
Vì thế, ba người cùng nhau đi bộ hơn mười phút, khi đi qua một con hẻm vắng vẻ, đột nhiên có một bóng người lao ra từ bóng tối.
Sau khi nhìn kĩ, Khương Thính vui vẻ nói: "Tiền Tiền!"
Thần sắc Tiền Đồ hoảng loạn, quần áo xộc xệch, trên mặt còn đỏ bừng.
Hắn vừa thấy ba người, sắc mặt kì dị một lúc, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, chỉ vào phía trong ngõ nhỏ nói: "Phương lão bản điên rồi!"
Khương Thính không kịp phản ứng: "Hả? Sao lão lại ở chỗ này?"
Vừa dứt lời, trong ngõ nhỏ lại có một bóng người chạy ra, đúng là Phương lão bản với quần áo bất chỉnh.
Lão uốn éo bước đi, ngón tay xếp hình hoa lan (*), khẽ khàng chạy tới trước mặt mọi người.
Sau đó hai tay đặt lên trên đầu thành hình trái tim, kiễng mũi chân xoay một vòng nhỏ, ôm mặt hờn dỗi nói: "Ai ya, các người thật đáng ghét, tui sẽ đấm vào ngực các người!"
Hà Tư Nguyên, Bàng Phi Phàm, Khương Thính: "......"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Dĩ Thâm: Nam nhân, cầu tôi, tôi liền thỏa mãn em.
Hà Tư Nguyên: Xéo đi..