Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Chương 8: Lão Đại Kim Chủ Là Ai





Hà Tư Nguyên vừa mới trở lại phòng thì trong đầu truyền đến một âm thanh điện tử "Đinh".
Hệ thống vả mặt nói: 【 chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ “Ăn miếng trả miếng”, khen thưởng 200 điểm giá trị sinh mệnh.


Đúng thế, khi đang quay cảnh trong mưa kia, hệ thống vả mặt tuyên bố một nhiệm vụ: ăn miếng trả miếng đáp trả tiện nhân, đêm nay có một vở diễn như vậy phó đạo diễn đừng mơ lăn lộn được trong đoàn phim.

Đương nhiên, mặc dù không có nhiệm vụ này thì Hà Tư Nguyên vẫn sẽ nghĩ cách trả thù gã.
Anh không thích bên người mình có một thứ dơ bẩn như thế.

Nói mới nhớ kỳ thật vẫn còn có một sự uy hiếp tồn tại…
Bàng Phi Phàm thấy anh suy nghĩ đến mức nhập thần bèn hỏi làm sao vậy.
Hà Tư Nguyên cầm bịt mắt mang lên, nhàn nhạt nói: “Không có gì.

Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hành động thuận theo hoàn cảnh vậy, dù sao từ trước tới nay anh chưa bao giờ sợ điều gì cả.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Nguyên và Bàng Phi Phàm đi ăn sáng, vừa đi vào trường quay thì nghe thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi một tin tức —— phó đạo diễn đắc tội Vương đạo diễn nên bị đuổi ra khỏi đoàn phim.

Chỉ có vài người có mặt vào tối hôm qua mới biết rõ nguyên nhân cụ thể còn một số người thì nghe được một ít tiếng gió, lời đồn bát quái truyền đi càng ngày càng nhiều.
Cũng không biết là ai để lộ tin tức cho truyền thông, họ đào hết chuyện phó đạo diễn từng quy tắc ngầm với nhiều diễn viên, cuộc sống sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, cư dân mạng trên Weibo bàn tán xôn xao.
Tin tức cuối Hà Tư Nguyên nghe được là phó đạo diễn không chỉ đắc tội một mình Vương đạo diễn mà còn đắc tội một vị lão đại ngoài giới giải trí, bị phong sát hoàn toàn.

Thanh danh xấu, tiền đồ cũng không có, đời này gã coi như toang rồi.
Bàng Phi Phàm nói chuyện vui vẻ với Hà Tư Nguyên: "Quả gì mà cay cay thế, xin thưa rằng quả báo.


Đúng là nghiệp quật không chừa một ai! Gã này làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy, quả thật quá đáng đời.

Khoan đã Hà thiếu, anh nghĩ xem gã đã đắc tội với vị lão đại nào thế?”
Hà Tư Nguyên hơi suy tư rồi nói: “Làm sao anh biết được.”
Phó đạo diễn không chỉ mâu thuẫn với một mình Hà Tư Nguyên, cho nên khi gã vừa đi thì rất nhiều người trong đoàn phim vô cùng yêu đời, tiến trình quay tổ B cũng nhanh hơn rất nhiều.

Không lâu sau, nhân vật như ý muốn mà Hà Tư Nguyên đóng đã được xuất hiện ở trên TV.
Không ngoài dự đoán, thần y vừa lên sóng đã hút rất nhiều fans, một phần là do giá trị nhan sắc Hà Tư Nguyên xuất chúng, thứ hai là bởi vì tính cách nhân vật.

Đặc biệt ở cảnh bao vây của nhân vật phản diện, cảnh tượng thần y vì cứu nữ chính mà bị vạn tiễn xuyên tâm vừa ngược tâm vừa cảm động, rất nhiều fans khóc lóc lập topic cho anh, thậm chí còn lên hot search.
“Trời ơi! Trên đời này thế mà có một anh đẹp trai như vậy! Không ổn rồi, em biết yêu rồi!”
“Vì sao thần y nhà tôi mới lên có 4 tập mà đã phải nhận cơm hộp! Biên kịch, đồ yêu tinh tàn nhẫn mau đến đây cho tôi!”
“Người diễn vai thần y là người mới à? Vừa đẹp trai kỹ thuật diễn lại tốt, không được yêu thích mới là lạ!!!”
“Nhan cẩu tới liếm màn hình đây! Nhìn chung toàn phim tôi chỉ thấy mỗi giá trị nhan sắc Hứa ảnh đế mới phân đua được!”
“……”
Từ Nhất Phàm lướt Weibo, cái mũi nhăn lại vì tức giận.
Tiểu Trần đứng bên cạnh hắn, cẩn thận nhìn mặt đoán ý: “Nhất Phàm, anh ta chỉ là vai phụ nhỏ, mấy ngày nữa là bị lãng quên ngay, không vượt được sức nóng của anh đâu.”
Từ Nhất Phàm cười lạnh nói: “Đương nhiên hiện tại cậu ta không thể.” Nhưng khó có thể đảm bảo trong tương lai nhỡ đâu Hà Tư Nguyên được một công ty lớn để mắt, thêm phần marketing, bằng những điều đó Hà Tư Nguyên chắc chắn sẽ hot.
Từ Nhất Phàm bực bội ném điện thoại xuống đất, đau đầu mà xoa thái dương, nửa ngày sau hắn mới mở mắt ra, tia xảo trá chợt lóe, cười nói: “Tiểu Trần, tôi nhớ trước khi chuyện đó xảy ra cậu có chụp được mà nhỉ?”
“Dạ?” Tiểu Trần không hiểu.
Từ Nhất Phàm mỉm cười quỷ quyệt: “Thời điểm cậu ta vừa mới hot cũng là lúc dễ dàng bôi đen nhất.”
【 leng keng —— kích phát cảnh tượng, nhiệm vụ “Bổn cung ban ngươi nhất trượng hồng” online.


(*) Nhất trượng hồng là một trong thập đại hình phạt trong hậu cung, được bên Thậm hình ti (nơi trừng phạt cung nhân) ưa chuộng nhất, hình phạt này chuyên được các nương nương phạt lũ nô tài không biết điều.

Nhất trượng hồng là lấy một thanh gỗ dài 3 trượng, dày 5 phân đánh mạnh vào phần thân dưới từ eo cho đến mông, đánh đến khi nào máu thịt lẫn lộn thành một dải hồng sắc mới dừng lại, chính vì dải hồng sắc đó nên mới có tên là Nhất trượng hồng.

Người chịu hình nếu là nữ tử yếu nhược thì chắc chắn sẽ hương tiêu ngọc vẫn, nam tử thì cũng tàn phế suốt đời.

Hà Tư Nguyên đang nằm ở phòng khách sạn xem hợp đồng thì bỗng dưng lỗ tai vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống vả mặt.

Anh gõ một cái, nói: “Mau nói đi, lại có tiện nhân nào muốn hãm hại bổn cung?”
Hệ thống vả mặt cười đê tiện: 【 nương nương đừng nóng vội nà, sớm muộn gì ngày mai nương nương cũng biết thôi! 】
Hà Tư Nguyên vỗ cánh tay nổi đầy da gà: “Bổn cung đã biết, tiện tì lui ra đi.”
Hệ thống vả mặt không dám tin: 【 ký chủ, anh dám mắng tôi? Huhuhu.


Sau khi kết thúc vai diễn thần y, Hà Tư Nguyên và Vương đạo diễn hẹn nhau chuẩn bị thương lượng về ký hợp đồng công việc một chút.
Bởi vì bộ phim tiên hiệp này đã giúp anh có chút danh, có rất nhiều công ty quản lý tìm tận cửa muốn ký với anh, trong đó không thiếu mấy công ty lớn nổi danh trong giới.

Nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ Hà Tư Nguyên quyết định ký hợp đồng với Vương đạo diễn, đơn giản vì Vương đạo diễn này rất đáng tin cậy, thứ hai là không thiếu tài nguyên, thứ ba là anh biết ơn Vương đạo diễn, điều này coi như trả ơn ông.
Hà Tư Nguyên tự nhận mình là một người ích kỷ, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm gì để đền ơn ai đó, mỗi khi hành động anh đều suy xét cân nhắc giữa lợi và hại trước.
Khi Hà Tư Nguyên mang bản hợp đồng đến gặp Vương đạo diễn thì ông lại nói một chuyện khác với anh.
“Tiểu Hà, thật ra tôi rất coi trọng cậu.


Nhưng mà có một công ty quản lý cũng coi trọng cậu, lãnh đạo cấp cao trực tiếp đòi người, tôi không thể cự tuyệt vì sẽ đắc tội với người đó.

Còn nữa điều kiện của họ tốt hơn bên tôi nhiều.”
Hà Tư Nguyên nhíu mày nói: “Tôi có thể hỏi đó là công ty của ai không?”
“Là công ty thuộc tập đoàn Mục thị, chuyên về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Khoảng chừng ngày mai họ sẽ đến tìm cậu bàn bạc, nắm chắc cơ hội cho tốt nhé.”
Một khi đã như vậy, Hà Tư Nguyên cũng không thể nói thêm gì.
Trò chuyện với Vương đạo diễn một lúc, sau khi rời đi anh không quay lại phòng mà là tìm một quán cà phê ngoài trời gần khách sạn, chọn đồ uống xong rồi ngồi im suy tư.
Tập đoàn Mục thị.

Mục Dĩ Thâm.
Trong nguyên tác không hề có cảnh nguyên chủ ký hợp đồng với tập đoàn Mục thị.

Từ khi xuyên tới đây anh đã quyết định tránh xa vị Mục Dĩ Thâm tràn ngập khí chất kiêu ngạo này, không khéo lại bị thương thì chết.

Nhưng hiện tại thứ này lại chủ động tìm tận cửa, sao lại thế nhỉ, hay là kế hoạch trả thù mình bắt đầu rồi sao?
Hà Tư Nguyên gõ tay trên bàn, rơi vào trầm tư.
Lúc này, giọng Bàng Phi Phàm từ xa truyền đến: “Hà thiếu, hóa ra anh ở chỗ này! Em tìm anh suốt, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện!”
Cậu vội vã chạy tới, Hà Tư Nguyên bảo cậu ngồi xuống, có việc cứ bình tĩnh nói.
Bàng Phi Phàm lấy đồ uống của anh tu một hớp lớn mới mở miệng: “Là về chuyện của anh.

Haiz, em không biết nói gì giờ, anh mau lên mạng xem đi.”
Hà Tư Nguyên hoài nghi mà mở điện thoại ra, vừa vào Weibo là hiểu hết luôn.
Trên hot search có tên anh, mấu chốt là những hình ảnh bất nhã.

Hà Tư Nguyên click mở, hóa ra đó là chuyện hôm anh mới xuyên tới đây.

Mấy tấm hình là cảnh anh uống say, bị hạ thuốc, dáng vẻ không đứng đắn nằm trên giường.

Chuyện này cũng không có gì đáng nói nhưng phía sau còn có mấy bức anh mặc áo choàng tắm xộc xệch bước ra từ một phòng.
Mọi người đều là người ngoài cuộc không rõ chuyện nên rất dễ dàng hiểu lầm.

Sức tưởng tượng cư dân mạng vốn rất phong phú, hơn nữa có cả thuỷ quân cố ý dắt mũi, nói anh nhận được vai nam phụ số 5 trong phim chính là nhờ quy tắc ngầm, còn đào lại cuộc sống phóng túng của nguyên chủ trước khi Hà thị phá sản.
Một vài fans không hiểu chuyện đã quay lưng, họ cảm thấy tính cách diễn viên hoàn toàn trái ngược trong phim, sôi nổi kêu thất vọng.

Nhưng cũng có một ít fans tương đối bình tĩnh, nói người trưởng thành uống chút rượu thì đã làm sao, diễn viên cũng đều là người đó thôi? Chỉ bằng mấy tấm hình không rõ đầu đuôi mà đã quay lưng với idol thì nhất định không phải fans chân chính…
Bàng Phi Phàm lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Hà thiếu, sao anh không sốt ruột vậy?”
“Sốt ruột có tác dụng sao?”
“Không…có.”.

||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
“Vậy tại sao anh phải lãng phí cảm xúc của mình vào những chuyện vô nghĩa?” Hà Tư Nguyên vân đạm phong khinh (*) nói, tắt tính năng comment trên acc Weibo của mình, nhưng đã có rất nhiều thuỷ quân và người qua đường không hiểu chuyện chửi rủa acc anh.
(*).

Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Hà Tư Nguyên không thèm để ý, xóa vài comment, chỉ giữ lại một ít, chờ đến lúc sự thật được đưa ra ánh sáng thì sẽ có nhiều người yêu mến anh hơn.
Bàng Phi Phàm bóp chặt ly nước, rối rắm nói: “Chẳng lẽ chúng ta không làm gì à.” Vừa mới nói xong thì thấy Hà Tư Nguyên đứng dậy: “Hà thiếu, anh đi đâu đó?” Trong lòng Bàng Phi Phàm cảm thấy Hà Tư Nguyên đã trải qua quá nhiều chuyện bi thảm, cậu vô cùng sợ đối phương nghĩ luẩn quẩn rồi làm chuyện ngốc.
Hà Tư Nguyên xoay người cất bước, đưa lưng về phía cậu vẫy tay: “Đương nhiên là đi tìm chứng cứ.”
Hà Tư Nguyên trở về khách sạn, yêu cầu xem camera tháng trước, nhân viên công tác lấy lý do vì quyền riêng tư của khách hàng nên không đồng ý, nhưng vẫn gục ngã trước thẻ ngân hàng mà anh đưa.

Có điều Hà Tư Nguyên vẫn không tìm được đoạn video mình cần.
Chắc chắn Từ Nhất Phàm và Tiểu Trần đã đi trước một bước xóa mất rồi.
Ngay sau đó Hà Tư Nguyên mới nhận ra mình có thể mua được nhân viên thì đương nhiên đám người Từ Nhất Phàm kia cũng có thể.
Nghĩ một chút, Hà Tư Nguyên bảo nhân viên công tác khôi phục lại.
Làm xong chuyện, Hà Tư Nguyên thản nhiên đi vào trường quay.

Đáng lẽ anh đã hết cảnh quay nhưng muốn ở lại đoàn phim hỗ trợ cảnh đánh đấm, mọi người thấy đại thiếu gia này đã thay đổi nên dần dần có thiện cảm với anh, nhưng chuyện trên Weibo hot đến nỗi người trong đoàn phim đều biết, hiện tại thấy anh tới, ánh mắt rất nhiều người lại thay đổi.
Hà Tư Nguyên cũng không thèm để ý chút nào, nhưng Bàng Phi Phàm đều tức giận bất bình thay anh.
Buổi tối trở lại phòng, Bàng Phi Phàm thật sự không nhịn được, nói: “Hà thiếu, anh lớn lên đẹp, tính cách lại tốt.

Vì sao bọn họ thà tin những thứ trên mạng mà không chịu tin người mình quen?”
Hà Tư Nguyên nhướng mày, quay đầu nhìn cậu: “Kẻ giả nhân giả nghĩa luôn tồn tại khắp nơi trên thế giới.

Cho nên ở một góc độ mà nói thì họ không hề sai.

À mà từ tính cách tốt, không thích hợp với anh đâu.”
“Ơ.” Bàng Phi Phàm gãi đầu, dáng vẻ không hiểu gì: “Dù sao đi nữa thì em vẫn cảm thấy trên mạng nhất định là lời đồn.

Quy tắc ngầm cái gì chứ.

Anh không phải phụ nữ, lại cũng không có đam mê này.” Thủy quân trên mạng ám chỉ vị quy tắc ngầm với anh là một lão đại kim chủ nào đó bụng phệ tóc trắng, nói Hà Tư Nguyên vì tài nguyên mà không từ thủ đoạn, là loại người nào cũng húp.
Hà Tư Nguyên buồn cười: “Sao chú biết anh không có đam mê này?” Bởi vì nhìn qua anh không giống gay sao?
Bàng Phi Phàm nghe vậy thì cúi đầu ngượng ngùng, ngập ngừng nói: “Hai ta ở cùng nhau lâu như vậy mà cũng không thấy anh có ý quá phận với em.”
Hà Tư Nguyên: “……” Thằng con ngu ngốc này.
Thời gian không còn sớm, ngày mai hai người đều có việc, khi tắm rửa xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Bàng Phi Phàm có thói quen mở weibo xem chuyện lên men đến đâu rồi, ai ngờ cậu nhìn một lúc thì bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Vãi cả chó! Hà thiếu! Vị lão đại kim chủ quy tắc ngầm trong lời đồn với anh bị đào ra, còn có cả video! Hình như là từ camera giám sát! Hắn thật sự đi ra cùng một phòng với anh! Đệt mợ!”
“Ồ.”
Trái ngược Bàng Phi Phàm khiếp sợ thì Hà Tư Nguyên vô cùng bình tĩnh đeo bịt mắt, ngày thường không đóng phim anh đều ngủ trước 10 giờ.
Mà Bàng Phi Phàm là người “Hoàng đế không vội thái giám đã gấp”, cậu nhảy xuống giường, lo lắng lướt tin tức, vừa nhìn vừa gào: “Vãi cả chó! Là người đứng đầu tập đoàn Mục thị!”
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Mục tổng tài lướt Weibo, vô cùng hoài nghi nhân sinh mà cúi đầu nhìn cơ bụng tám múi của mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.