Vạn Niên Bất Biến Nguyệt

Chương 19: Mỹ nhân trong ảo ảnh









Cảnh Hào nhận ra mình đã rơi vào thế hạ phong rồi, đành phải kiếm đường bỏ trốn. Y là kẻ phục thù, nên không thể vì xung động nhất thời mà bỏ mạng được. Đã nhịn được tám năm rồi, cớ sao lúc này lại không nhịn được. Y vận sức xuất thủ một kiếm thế cực mạnh. Bảo Ngọc liền thu hai kiếm lại, chống đỡ trước người mình. Lợi dụng ngay khoảnh khắc đó, Cảnh Hào liền tung người bỏ chạy.



Bảo Ngọc vì tham đấu liền đuổi theo. Kinh nghiệm lão luyện của Nguyệt Lãnh biết ‘chó cùng bứt dậu’, lúc này truy bắt Cảnh Hào là cực kỳ nguy hiểm. Hắn cũng phóng tới để đề phòng. Quả nhiên Cảnh Hào quay người đi như vội vàng bỏ chạy, nhưng lại móc trong người ra một nắm bột chọi về phía sau. Bảo Ngọc vì háo thắng nên không tránh được chiêu này, nhận lãnh toàn bộ số bột vào mặt.



Đột nhiên bị tập kích nên nàng liền loạng choạng trên không. May sao ngay lúc đó Nguyệt Lãnh đã xông tới kịp, dùng tay trái thuận lợi đón được cả thân người nàng sắp té xuống. Tay phải còn còn kịp tung ra thiết ti. Sợi tơ mảnh và sắc đó cuốn lấy tay Cảnh Hào, siết mạnh một cái, cánh tay đó liền từ biệt hắn. “Cho đáng đời, dám tập kích Bảo Ngọc.” Còn tên Cảnh Hào kia như thằn lằn đứt đuôi, liền mất tăm mất tích.



Nguyệt Lãnh ôm nàng đáp xuống, cảm thấy cơ thể người trong lòng mình rất khác lạ. Tuy để cải trang thành một phụ nhân xấu xí mập mạp, Bảo Ngọc đã mặc vào rất nhiều áo độn, nhưng rõ ràng đây là cơ thể một nữ nhân. Chỗ nào tròn nên tròn, có lồi có lõm, mềm mềm, mịn mịn. Đây là trực giác của đàn ông, đối với cơ thể của nữ nhân liền linh mẫn phi thường.



Hắn nhìn thấy trên mặt Bảo Ngọc bị phủ đầy bụi trắng, nước mắt ràn rụa nhưng hai mắt không thể nào mở ra nổi. “Hy vọng không có độc.” Nguyệt Lãnh ôm Bảo Ngọc đi thẳng một đường, xông vào một quán ăn nơi góc đường rồi dịu dàng đặt nàng xuống ghế ngồi. Hắn tức tốc đi tìm một bình nước cho Bảo Ngọc rửa mặt.




- Cố gắng mở mắt ra. Rửa cho sạch hết những thứ dính vào mắt đi. – Hắn động viên.



Bảo Ngọc cũng hiểu phải rửa trôi đi hết bụi thì mới không còn khó chịu nữa. Nàng đã nhận ra đây chỉ là bột nhang thông thường, may mà không phải là thứ thuốc quỷ quái gì, nếu không là huỷ nhan mất rồi.



Đổ xong hết nước, Nguyệt Lãnh liền lấy khăn lau chùi mặt nàng, kỹ càng như lau chùi một món đồ cổ. Bình nước lúc nãy ngoại trừ rửa đi bột nhang, cũng rửa trôi đi hết lớp phấn hoá trang trên mặt nàng. Một gương trái xoan xinh đẹp hiện ra trong tay hắn, lớp da trắng bóc và mịn màn như trứng luộc. Đôi môi mím chặt lại chịu đựng nên bây giờ ửng đỏ lên đầy mị lực. Duy chỉ có đôi mắt đỏ ké của nàng là mới hé hé ra được một chút, nước mắt vẫn còn tuôn ra giàn dụa. Tim hắn đập nhanh như trống trận vang liên hồi.



- Đại thúc, lấy thêm nước!. – Nàng nói.



- Ừ - Hắn liền quay đi ngay lập tức.



Khi Nguyệt Lãnh quay lại đã thấy vị thái tử kia cũng đã theo đến nơi. Hắn mặc kệ không cần lẽ nghi gì hết, trực tiếp đổ nước cho Bảo Ngọc rửa mặt. Đến khi nàng ngẩn lên, lại là khuôn mặt quen thuộc của Hàn đệ. Chẳng lẽ trước đó chỉ là ảo giác của bản thân hắn thôi sao? Nguyệt Lãnh lại lấy khăn lau mặt Bảo Ngọc, bảo đảm dù có lớp hoá trang gì cũng phải trôi xuống hết. Thế nhưng chỉ nghe nàng la to oai oái đẩy hắn ra.



- Đại thúc, hết rồi. Không còn dính bột nhang nữa mà.



Nghe nàng kêu la như thế hắn mới hơi tỉnh lại. Chẳng lẽ ảo giác lúc nãy, là bởi vì tận trong thâm tâm hắn muốn Hàn đệ là con gái sao.



“Ta ... ta đã biến thái hết thuốc chữa rồi!” Nguyệt Lãnh cảm thấy trong lòng đau khổ, lại thêm một chút giày vò.



Hàn Bảo Huy nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn hết một cảnh này. Y có hơi nhíu mày một chút. Bảo Ngọc sau khi mở mắt ra, nhìn thấy thái tử ca ca liền ngay lập tức quỳ xuống hành lễ, còn tên cứng đầu Nguyệt Lãnh vẫn đứng một bên trơ trơ đứng nhìn. Bảo Huy hết nhìn nàng rồi lại quay qua nhìn Nguyệt Lãnh, cuối cùng y phất áo quay người.



- Đi theo ta.



Câu này dĩ nhiên là dành cho Bảo Ngọc. Làm sao thái tử lại không nhận ra vị biểu muội đáng yêu nghịch ngợm của mình chứ? Nhưng bởi vì bên cạnh nàng hiện nay có một người lai lịch bất minh, hơn nữa lại là kẻ lai lịch bất minh vô cùng nguy hiểm. Nhìn cách hắn ra tay với đám thích khách đó, là đủ hiểu hắn thuộc loại người gì.




Hai người bọn họ đi ra tận đến bờ sông rồi mới bắt đầu trao đổi. Hoàng thái tử có vẻ như vô cùng giận dữ la mắng, Bảo Ngọc chỉ xoề xoà cười trừ, thỉnh thoảng lại xoay qua luôn miệng giải thích. Nguyệt Lãnh vẫn đứng yên trong quán ăn nọ im lặng quan sát hai người bọn họ. Cuối cùng thái tử xoay qua trừng mắt nhìn về phía hắn rồi mới lên thuyền bỏ đi. Nguyệt Lãnh hơi giật mình. Cái nhìn đó là căm tức hay đe doạ đây? Tuy hắn không phải là loại ai nhìn cũng yêu, nhưng cũng không cần ba lần bảy lượt, bất cứ người nào cũng nhìn hắn đe doạ. Trước giờ cũng chỉ có hắn doạ cho người ta sợ, chứ cũng chưa có ai hù được hắn đâu nha.



Bảo Ngọc cúi gầm mặt lếch thếch trở về.



- Y nói cái gì? – Hắn lạnh lùng hỏi.



- Thái tử chỉ muốn cảm ơn chúng ta cứu giá, sau đó từ biệt thôi. – Nàng vừa nói vừa cười.



Đôi mắt không nhìn thẳng về phía hắn, rõ ràng là nói dối che dấu rồi. Lòng hắn buồn so, cảm thấy bọn họ chưa thể nào đạt đến mức tin tưởng đối phương vô điều kiện được. Suy cho cùng nàng và hắn có là gì đâu, chỉ là bạn đồng hành mà thôi.



- Chúng ta lại khởi hành chứ? – Nàng hỏi.



- Về nhà trọ lấy đồ. – Hắn trả lời.



Thế là cả hai người cùng nhau sóng bước. Bạn đồng hành chỉ có thể đi chung một đoạn đường, không thể ở cùng nhau cả đời được. Mối quan hệ này, cũng có lúc phải chia ra thôi.



^_^



Đại dương là một thứ lớn hơn so với trong tưởng tượng của Bảo Ngọc rất nhiều. Bọn họ bây giờ đã ở trên tàu đi tới đảo Mã Lai của Triệu Đảo, Nguyệt Lãnh coi như đã về tới nhà rồi. Không hiểu sao gương mặt hắn càng lúc lại càng lạnh băng, còn thường xuyên trầm ngâm như rơi đến một thế giới khác. Nàng cảm thấy càng lúc càng không thể chạm đến hắn nữa rồi.



Bảo Ngọc ngồi tựa cửa sổ, nhìn mặt biển xanh biếc tiếp giáp với bầu trời nơi đằng xa xa kia. Nàng đưa tay gãi đầu, chạm vào huyệt vị có mấy cây thấu cốt trâm đang cắm đó. Khi bọn họ ở bến Loan Kiều, chắc chắc Nguyệt Lãnh đã từng nhìn thấy diện mạo thật của nàng. Dáng bộ nữ nhi của nàng quả thật hù doạ hắn hoảng sợ, bàn tay lau mặt cho nàng quả nhiên run rẩy, hắn muốn chùi thật kỹ để đào bới dấu vết của Hàn đệ trên gương mặt nàng sao? May mắn là Bảo Ngọc đã kịp biến thân trở lại, quan hệ của họ mới có thể trở về mức bình thường.




Hắn thật sự chỉ thích nam nhân, chứ không thích nữ. Nàng đã từ bỏ hy vọng chữa trị cho hắn rồi, mặc kệ hắn muốn làm loan đao thì cứ làm. Haizz ... Nàng thở dài thườn thượt. Nếu thân phận của nàng bị lộ, có lẽ bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không thể làm.



Nguyệt Lãnh đang ngồi yên ngưng thần, tranh thủ thời gian để luyện nội công thì bị tiếng thở dài đó đánh thức. Hắn mở mắt ra nhìn tên tiểu tử đó đang tựa cửa nhìn về phía đại dương mênh mông. Đôi mắt Bảo Ngọc rất to, tròn xoe trong veo như hai viên bi lấp lánh, cái mũi cao thanh tú và đôi môi đỏ thắm nổi bật nước da rất trắng. Tuy rất đáng yêu nhưng không thể phủ nhận đó là một tên nhóc con được. Thân thể cứng ngắc vuông vắn đó là thân thể của nam nhi. Cho dù nữ nhân có đem vải bó lại cho chặt, thì cũng không thể nào giống đến như thế được. Nguyệt Lãnh nhíu mày, hắn lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ rồi. Thời gian gần đây không khi nào có thể tập trung luyện công được. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, không biết ngày nào hắn sẽ tẩu hoả nhập ma. Lại có thêm một người thở dài phiền muộn.



- Đại thúc, đến bến cảng Sinh Ga sẽ có vé tàu đi thẳng đến kinh đô của Triệu Đảo hả? – Bảo Ngọc đột nhiên quay lại hỏi.



- Đúng vậy, bất quá chúng ta sẽ không đến kinh đô liền. – Hắn trả lời.



- Tại sao? – Bảo Ngọc nhảy dựng lên. – Đại thúc không gấp đi gặp nhị cữu cữu hả?



- Không gấp. – Lần này thì hắn nói thật lòng. – Chẳng phải chúng ta đang đi du ngoạn sao? Ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi rất đẹp.



- Nơi nào?



- Cao Lương thành ở đảo Nghịch Thiên phía nam Triệu Đảo.



Nơi đó chính là quê nhà của hắn, là nơi có địa cung của Thượng Nguyệt giáo. Là nơi mười lăm năm trước hắn vì bảo vệ Kim thành mà xém mất mạng. Theo lời của Cảnh Hào thì xem ra Thượng Nguyệt giáo vẫn còn tồn tại đến bây giờ. Là ai thay hắn và sư phụ phục hưng giáo phái? Hắn phải điều tra cho kỹ càng.



Mươi lăm năm trước hắn đã ngã xuống ở nơi đó. Mười lăm năm sau, muốn có một khởi đầu mới thì hắn chắn chắc phải bắt đầu từ đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.