nên cung kính: “Thì ra là bạn gái* của Trình thiếu, thật xin lỗi, là tôi đường đột rồi.”
*Chỗ này bạn gái không phải là người yêu nha, trong tiệc rượu thường sẽ mang theo bạn nhảy nên ở đây tớ để là bạn gái
An Lộc hào phóng ưu nhã nở nụ cười.
Gã đàn ông kia quay người rời đi luôn, cô liền nhẹ nhàng tách bờ vai mình khỏi bàn tay của người đàn ông bên cạnh, ngẩng đầu nói cảm ơn khách sáo:
“Cảm ơn Tứ thiếu.”
Bàn tay Trình Hạo Hiên ở giữa không trung cứng lại, hơi buông xuống, trên mặt không có biểu hiện gì khác.
Thực ra trước kết giao theo hôn ước, An Lộc quen thuộc với Trình Hạo Hiên hơn là Trình Dập.
Lúc đi học cũng không đi theo cha mẹ tham gia các hoạt động, vốn dĩ cũng không quen biết với nhiều người, vì là thế giao với Trình gia, các ngày lễ Tết tới thăm hỏi đều dẫn theo An Lộc. Trình Hạo Hiên quen với việc lấy lòng ông nội, nên vài lần tới thăm hỏi đều có thể nhìn thấy anh ta bên cạnh.
Mà vị hôn phu tương lai người mà cô nghe nói tới từ khi nhỏ, ngược lại không thích lộ mặt, khiến cô cực kỳ tò mò, chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao.
Thái độ của An Lộc đối với Trình Hạo Hiên từ trước tới nay luôn không nóng không lạnh, Trình Hạo Hiên cũng quen rồi, “Sao một mình em ở chỗ này?”
“Tôi tới tìm chút đồ ăn.”
“Đói rồi à?” Trình Hạo Hiên dịu dàng hỏi, “Tiệc tối chẳng có mấy thứ ngon, nếu mà em đói thì tôi đưa em ra ngoài ăn.”
“Không cần phiền Tứ thiếu.” An Lộc lắc đầu, “Tôi có chút thèm ăn, ăn chút bánh ngọt là được rồi.”
Trình Hạo Hiên hứng thú nhìn cô vài giây, khóe miệng cong lên, “Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, cho dù em với Trình Dập đã giải trừ hôn ước, thì gọi tôi một tiếng anh trai cũng không sai chứ.”
An Lộc yên lặng nhìn hắn cười cười.
Trình Hạo Hiên hiểu rõ cô, nụ cười lễ độ mà xa cách, nếu không phải không còn gì để nói thì chính là từ chối trong im lặng.
Tính cách nha đầu này không nóng không lạnh, cũng không thích người hấp tấp đường đột, vậy thì hắn cũng không cưỡng cầu nữa.
Dù sao thì ngày tháng còn dài.
Hai người lại hàn huyên đôi câu, An Lộc nghiêm túc hỏi hắn: “Tứ thiếu, anh quen Bạch Phiên Nhiên không?”
Trình Hạo Hiên gật đàu: “Quen, sao vậy?”
An Lộc chớp chới đôi mắt to vô tội: “Vậy có thể chỉ cho tôi thấy không?”
Mỗi khi cô có việc xin người khác giúp đỡ, biểu hiện chính là thế này.
Trình Hạo Hiên là một tay chơi duyệt qua vô số phụ nữ cũng bị cái chớp mắt này của cô suýt nữa làm bay mất hồn.
Nào còn có thể nói chữ không.
Trình Hạo Hiên cười cười: “Đi theo tôi.”
Lúc gặp được Bạch Phiên Nhiên, An Lộc cảm thấy tìm Trình Hạo Hiên hoàn toàn không cần thiết. Toàn bộ tiệc tối công chúa phách lối nhất chính là cô ta.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Váy đuôi cá màu tím quét đất, chất vải là loại vảy cá lấp lánh dưới ánh đèn, dây váy được đính một bông hoa diên vĩ sinh động như thật, nửa kín nửa hở, sau lưng còn lộ ra một mảng da trắng như tuyết.
Khuôn mặt cũng đẹp không nghi ngờ, dường như thu hút hết ánh mắt của đàn ông xung quanh.
Bạch Phiên Nhiên đang tạm biệt với người đối diện, một mình ngồi trên sô pha ở khu nghỉ ngơi.
An Lộc cũng đi theo sát.
Cô giơ ly rượu tới trước mặt Bạch Phiên Nhiên.
Bạch Phiên Nhiên lười nhác liếc cô một cái, chẳng buồn phản ứng lại, chỉ tự lôi điện thoại của mình ra.
“Bạch tiểu thư, váy rất đẹp.” An Lộc cười đến dịu dàng thân thiện, đôi mắt trong veo nhìn cô ta.
Bạch Phiên Nhiên nhìn điện thoại nhàn nhạt đáp một câu:
“Cảm ơn.”
An Lộc cũng chẳng để ý thái độ thờ ơ của cô ta, sắc mặt vẫn luôn hòa nhã: “Nếu không để ý thì có thể giới thiệu nhà thiết kế cho tôi không?”
Nói xong đem điện thoại tới trước mặt Bạch Phiên Nhiên, màn hình là mã QR wechat* của cô.
* một ứng dụng trò chuyện tương tự zalo của Việt Nam
Bạch Phiên Nhiên lườm cô một cái, ánh mắt trước sau vẫn coi thường, nhưng vẫn quét mã wechat.
An Lộc nhìn card name được Bạch Phiên Nhiên giới thiệu, nhấp một ngụm rượu, “Cảm ơn Bạch tiểu thư.”
Cô cười thật ngây thơ xán lạn, là sự đơn thuần và phấn chấn nên có của tuổi mười tám: “ Để đáp lễ, tôi cũng có thứ tốt tặng cho Bạch tiểu thư.”
Bạch Phiên Nhiên khinh thường nâng mắt lên: “Cô có đồ gì tốt?”
An Lộc nhấn vào phím gửi đi, cười vui vẻ, điện thoại giơ về phía cô ta.
Bạch Phiên Nhiên hơi nghi ngờ, cũng không muốn xem, nhìn thấy đôi mắt hạnh màu hổ phách sáng lấp lánh của An Lộc nhìn cô ta,ma xui quỷ khiến cầm lấy điện thoại.
Vẻ mặt cao ngạo dần dần trở nên cứng ngắc, ngón tay không nghe theo điều khiển mà run lên.
Phút chốc, Bạch Phiên Nhiên trợn tròn mắt nhìn An Lộc: “ Cô muốn làm gì?”
“Tôi chẳng muốn làm gì cả.” An Lộc vô tội lắc đầu, “Là Bạch tiểu thư nên làm gì, ví dụ như, đăng một bài đăng, xin lỗi, làm rõ sự thật đại loại như vậy.”
“Muốn tôi xin lỗi?” Bạch Phiên Nhiên cười lạnh một tiếng, “Cô nghĩ đừng có mơ, Bạch Phiên Nhiên tôi vĩnh viễn sẽ không xin lỗi bất kỳ người nào.”
An Lộc như có như không mà thở dài một tiếng, biểu tình khổ não, lắc nhẹ ly rượu trong tay:
“Theo như tôi biết, cha của Bạch tiểu thư ở Bạch gia tranh giành quyền thừa kế cũng không thuận lợi.” Không thừa không thiếu, ngữ khí vẫn dịu dàng mềm mại như cũ, “Nghe nói Bạch tiểu thư đọc nhiều hiểu rộng, có lòng hiếu thảo trong sáng, như lúc này đây cũng không cần thêm phiền phức cho người nhà chứ?”
An Lộc lắc đầu, biểu hiện khiêm tốn lịch sự: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Bạch, các nhân vật đầu não của thành phố B đều ở đây, sao có thể báo cảnh sát chứ? Bạch tiểu thư nói đúng không?”
“Phỉ báng và bạo lực mạng cũng không phải tội gì to tát, cũng chẳng phải tội gì ghê gớm lắm.”
Hơn nữa cha của Bạch Phiên Nhiên chắc chắn không phải đèn cạn dầu.
Lúc Trình Dập nói với cô trực tiếp chuyển cho ông Bạch, cô cũng có thể đại khái hiểu được tình hình.
Không rõ Bạch Phiên Nhiên bị tức hay bị dọa, trên mặt từng chút mất đi huyết sắc, chỉ còn bờ môi được tô son thì vẫn còn rực rỡ, nhìn có chút dọa người.
Lời nói không còn rõ ràng mạch lạc: “Cô đừng cho rằng tôi…đừng cho rằng thế này tôi sẽ sợ cô, cha tôi là phó chủ tịch của Bạch Thị, cô thực sự cho rằng ông nội sẽ vì chút chuyện cỏn con này mà phạt tôi sao?”
An Lộc cắn môi, hạ mắt xuống.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, sau đó đáng thương nói:
“Bạch tiểu thư, tôi không biết đắc tội cô chỗ nào, cô lại đối xử với tôi như vậy. Những ngày này tôi ăn không ngon ngủ không yên, nằm mơ cũng bị người khác mắng, nhưng tôi không trách cô. Nếu cô thích anh Dập, bây giờ cô cũng có thể ở cùng anh ấy, cô có thể bỏ qua cho tôi không? ”
Cô yếu ớt thở dài một tiếng: “Anh Dập là ngươi đàn ông tốt, khi tôi và anh ấy qua lại đã rất thương tôi, tuy việc học bận rộn, nhưng mỗi ngày đều bớt thời gian ra ttheo tôi. Cô đừng thấy ngày thường anh ấy như vậy, thực ra đối với bạn gái rất ấm áp dịu dàng…” Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
*Min: Các vị đừng ngạc nhiên, đây là skill của nữ chính đó ạ.
“Cô câm miệng”
Âm thanh mềm mại của An Lộc ngừng lại.
Cùng với tiếng hét của Bạch Phiên Nhiên, đỉnh đầu cô truyền tới một trận lạnh lẽo, là rượu vang.
Lập tức có người chú ý tới bên này, rất nhiều cặp mắt đều đồng thời quét tới.
An Lộc từ sô pha chậm chạp đứng lên, dùng mu bàn tay lau đi vệt rượu vang trên mặt, yên lặng, trông càng đáng thương.
Vốn dĩ đôi đồng tử màu hổ phách đã ướt át, phút chốc lệ rơi đầy mặt, như hoa lê ướt mưa tí tách rơi xuống.
Ngay lập tức, trên vai được bao phủ bởi chiếc áo vest còn nhiệt độ người vừa mặc, cô rơi vào khuỷu tay ấ áp, khoang mũi ngập tràn mùi nước hoa nam hương gỗ nhàn nhạt.
“Chuyện gì xảy ra?” Giọng nam cao ngạo lười nhác vang lên, lạnh như băng, quét lên người phụ nữ đang kinh hoảng thất thố phía đối diện.
Bạch Phiên nhiên sợ phát run lên nhìn Trình Dập: “Trình Dập, không phải như anh thấy đâu, là cô ta….”
“Cô tưởng tôi mù à?” Giọng nói Trình Dập cao lên mấy tông, thể hiện sự bất mãn trong lòng anh, “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Bạch, Bạch tiểu thư trong yến tiệc nhà mình bắt nạt người khác, lẽ nào còn có cách giải thích nào khác?”
Bạch Phiên Nhiên cắn môi, nhưng tự biết mình đuối lý, không có cách nào giải thích, giận dữ nói: “Không phải hôn ước của hai người giải trừ rồi sao? Anh còn bảo vệ cô ta như vậy?”
Trình Dập ghì chặt khuỷu tay, đem cô gái nhỏ ôm vào lòng: “Có hôn ước hay không, hai nhà chúng tôi là thế giao, cô ấy cũng coi như em gái tôi. Bạch tiểu thư, tôi không cho phéo người ngoài bắt nạt em gái tôi.”
Một câu “người ngoài”, khiến cơ thể Bạch Phiên Nhiên lảo đảo.
Trình Dập không thèm nhìn cô ta thêm một cái, đỡ An Lộc rời khỏi phòng tiệc.
Trong phòng nghỉ, An Lộc cởi bỏ áo khoác của Trình Dập ra, lấy khăn giấy ở trên bàn lau nước mắt.
Trình Dập treo áo khoác lên, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cô, nhàn nhạt nói: “Chuyện bài đăng để anh giải quyết.”
Anh không nên hi vọng cô gái ngốc này tự mình đi tìm Bạch Phiên Nhiên nói lý lẽ.
Rốt cuộc vẫn còn quá non, chỉ việc đọc theo sách viết, cũng có thể đem bản thân mình làm tới như thế này.
”Không cần đâu.” An Lộc hơi hé môi, lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ, “Bạch tiểu thư sẽ đăng bài xin lỗi.”
Trình Dập rõ ràng không tin, nhíu mày hỏi: “Em bị cô ta làm cho thành thế này, cô ta xin lỗi?”
”Vâng.” An Lộc nghiêm túc gật đầu, “Có lẽ là Bạch tiểu thư tức giận, nên mới hắt rượu lên người em.”
Trình Dập nâng mắt lên nhìn cô, không hề che giấu mà nghi ngờ trí thông minh của cô.
An Lộc dường như không nhìn tới biểu tình của anh, đau khổ sờ mái tóc của mình, “Làm sao bây giờ, phải đi gội đầu mới được.”
Trình Dập thở dài: “Tới đây.”
Trong phòng nghỉ có phòng vệ sinh, anh giơ tay ra thử, vòi nước chảy ra có nước nóng, trong tủ âm tường còn có cả dầu gội.
“Em gội đầu đi, anh đi gọi điện thoại.”
“Được.”
An Lộc đóng cửa nhà vệ sinh, gội sạch rượu vang trên tóc, lúc muốn lấy máy sấy phát hiện trên nóc tủ quá cao với không tới.
Cô chỉ có thể để mái tóc ướt đi gọi người đàn ông ở trong phòng nghỉ.
“Trình Dập, lấy máy sấy giúp em được không?”
Người đàn ông đặt quyển tạp chí lên bàn rồi đứng dậy, bước vào trong, lấy máy sấy từ trên nóc tủ đưa cho cô.
Lúc An Lộc đỡ lấy thì tay bị trượt xuống dưới, vội vàng dùng hai tay đỡ lấy.
Cũng chẳng biết là nhãn hiệu máy sấy gì mà nặng thế.
Trình Dập phát giác ra động tác nhỏ của cô, bất giác cong khóe miệng lên: “Nặng lắm à?”
Trình Dập nhìn khuôn mặt phớt hồng của cô gái qua gương, đôi tay nhỏ nhắn vụng về, anh cầm lấy máy sấy.
Phút chốc gỡ được dây nối ra, cắm vào ổ điện.
Phòng vệ sinh nhỏ hẹp giờ phút này vang lên tiếng rầm rì của máy sấy, át hết đi những âm thanh khác.
Và cả tiếng tim đập nhanh của người nào đó.
An Lộc ngẩng đầu lên.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của Trình Dập nhẹ nhàng vuốt từng sợ tóc đen mượt mềm mại của cô, dùng nhiệt độ vừa phải chầm chậm sấy khô nó.
An Lộc từ tấm gương nhìn qua bộ dáng cẩn thận của anh, nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh rơi trên mái tóc mình, đại não một mảnh trắng xóa.
Ánh mắt của cô không tự chủ mà nhìn theo từng động tác của ngón tay anh.
Mãi đến khi anh gạt nút tắt máy sấy, mọi thứ trở lại yên tĩnh như cũ.
Anh sờ lên mái tóc cô, xác nhận đã khô hoàn toàn rồi mới rút phích cắm điện ra: “Xong rồi.”
“Cảm ơn anh.” Ánh mắt An Lộc ngoan ngoãn nhìn anh qua gương.
Trình Dập đem máy sấy cất vào chỗ cũ, khóe miệng nhếch lê nnụ cười có phần hài hước: “Gần đây em cứ cảm ơn anh suốt vậy.”
“Bởi vì anh thực sự đã giúp em mà.” An Lộc xoay người lại, khóe miệng cong lên hiện ra núm đồng tiền. Vừa nhấc chân lên đã bị người đàn ông giữ chặt cánh tay.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương 4 trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Đừng ra ngoài vội.”
An Lộc vô cùng kinh ngạc.
Trình Dập quay lại phòng nghỉ, cầm một túi đồ mới đưa cho cô.
“Thay đồ trên người ra đi ra đi.”
“…” An Lộc cũng ngại tới mức không dám nói cảm ơn nữa rồi.
Trình Dập chuẩn bị cho cô một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, không phải lễ phục.
Kết hợp với mái tóc vừa sấy khô của cô, không hề quê mua chút nào, ngược lại trông rất tươi trẻ và tinh tế.
Lúc mở cửa, ánh mắt người đàn ông thản nhiên liếc qua, đáy mắt lướt qua sóng nước ngầm không dễ phát giác.
Giây phút nhìn thấy cô gái nhỏ nhẹ nhàng bước tới, Trình Dập đột nhiên cảm thấy, đây dường như là cảm giác hụt hẫng thời niên thiếu của anh.
Cảm giác khi tan học thấp thỏm ở cửa phòng học đợi một cô gái, lại sợ bị giáo viên phát hiện, cũng muốn đưa cô gái ấy đến sân bóng ngắm sao, tới đình hóng gió nghe nhạc, muốn cùng cô ấy chậm chậm bước về nhà.
Thấy anh nhìn mình không nói chuyện, An Lộc ngại ngùng khụ một tiếng.
Trình Dập hồi thần, khó chịu liếc qua một bên, “Tiệc tối kết thúc rồi, để anh đưa em về.”
An Lộc ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Hai người đi tới cửa phòng tiệc, đột nhiên bị một người gọi lại: “An Lộc.” là Trình Hạo Hiên.
“An Lộc, để tôi đưa em về nhà đi.” Trình Hạo Hiên bước tới trước mặt cô, “Vừa đúng lúc tiện đường.”
“Cảm ơn Tứ thiếu, không cần đâu.” An Lộc lắc đầu.
Trình Dập đỡ lấy bờ vai cô, “Em cũng tiện đường, không nhọc anh Tư.”
Trình Hạo Hiên nghiêm túc nhíu nhíu mày: “Như vậy sao được, hai người vừa mới giải trừ hôn ước, không cần phải tránh nghi ngờ sao?”
“Anh tư.” Trình Dập cười như không cười nhếch môi lên, “Anh cảm thấy chia tay rồi tái hợp truyền ra ngoài hay hơn hay là cướp người phụ nữ của anh em truyền ra hay hơn?
Trình Hạo Hiên bị anh chọc tức đến mặt cũng xanh lè.
Hai bên đang cứng lại, bỗng một chiếc maybach màu đen dừng lại trước mặt ba người.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, bên trong vang lên giọng nói của Dư Tâm Nhu: “Con yêu, lên xe nào.”