Mọi người còn đang tiếp tục đi, Yến Tây Như đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Thước Thừa Dụ vội hỏi.
“Tôi cảm thấy nơi này có hơi quen quen.” Yến Tây Như nhíu mày.
Thước Thừa Dụ quét mắt nhìn một vòng: “Khắp nơi đều toàn là cây cối đen thui, nhìn giống nhau cũng dễ hiểu thôi. Chúng ta đi xuống dưới từ nãy tới giờ, làm gì có chuyện quay lại chỗ cũ?”
Vệ sĩ phía trước gật đầu, tỏ ý vẫn đi theo ký hiệu đã đánh trước đó, không có vấn đề.
Vì thế bọn họ lại tiếp tục đi tới. Mạc Lam hồ nghi trao đổi ánh mắt với Yến Tây Như, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Cứ thế đi tiếp 20 phút, những người còn lại cũng bắt đầu cảm thấy không đúng. Thước Thừa Dụ hỏi vệ sĩ: “Lúc chúng ta lên núi chỉ mất nửa tiếng, bây giờ đã hơn 40 phút, tại sao vẫn chưa xuống đến chân núi?”
Vệ sĩ cũng rất hoang mang gãi gãi đầu. Một đồng chí tương đối mê tín run giọng hỏi: “Liệu có phải chúng ta gặp phải quỷ đánh tường không…”
“Chúng ta đúng là đã đi một vòng, anh nhìn xem.” Yến Tây Như lấy từ trên thân cây bên cạnh xuống một thứ gì đó, “Đây hình như là mảnh quần áo của ai đó trong chúng ta bị vướng vào cây vẫn còn đây.”
“Đúng thế, đây là vải ở đầu khăn quàng cổ của tôi, mọi người nhìn xem.” Một vệ sĩ chạy đến, sắc mặt khiếp sợ giơ lên đầu vải vàng nhạt trên khăn quàng cổ của mình.
Thước Thừa Dụ tương đối bình tĩnh, “Bây giờ là mấy giờ?”
“2 giờ 35 phút.”
“Anh có muốn đợi đến hừng đông rồi đi tiếp không?” Yến Tây Như hỏi.
Thước Thừa Dụ nheo mắt, dường như rất vui vẻ, “Tây Như, chúng ta càng ngày càng tâm linh tương thông rồi.”
Yến Tây Như bất đắc dĩ, “Làm ơn đi, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng suy nghĩ mấy thứ đó.”
“Bây giờ cách hừng đông còn rất lâu, trên núi lại lạnh, xem tình hình cũng không biết liệu có nguy hiểm không, ở lâu cũng không tốt. Bây giờ bỏ qua ký hiệu đánh dấu đi, con chim nhỏ kia của cậu có vẻ rất lanh lợi, nó có thể dẫn đường không?” Thước Thừa Dụ chỉ vào Tiểu Cát.
“Tiểu Cát cũng lạc đường. Nó hình như cũng bị thứ gì đó làm ảnh hưởng.” Mạc Lam buồn bã nói.
“Anh có mang mấy thứ như thiết bị định vị vệ tinh không?” Yến Tây Như hỏi.
Thước Thừa Dụ bức xúc nhìn vệ sĩ: “Có mang, nhưng mang cái chất lượng không tốt lắm, vừa vào núi đã y như đồ bỏ.”
Một vệ sĩ yên lặng rút trong túi ra một vật hình tròn: “Tôi có mang la bàn……”
“…… Thiết bị nguyên thủy có khi lại hữu dụng.” Thước Thừa Dụ chỉ về phía trước, “Chúng ta cứ đi theo hướng nam đi, hướng nam là hướng xuống núi.”
Yến Tây Như đưa mắt nhìn Mạc Lam, hai người dần dần tụt lại cuối đoàn người, Mạc Lam hiểu ý bắt chuyện với vệ sĩ cuối cùng để đánh lạc hướng.
Yến Tây Như xem đúng thời cơ, chuẩn bị yên lặng lén lút rời đi, đột nhiên cánh tay bị túm lại.
“Cậu lại làm gì đấy? Tôi đã dặn phải theo sát tôi còn gì? Lơ là một cái là lại không thấy đâu rồi.” Thước Thừa Dụ dùng sức rất lớn, trực tiếp kéo thẳng Yến Tây Như vào giữa đoàn người, tay cũng hoàn toàn không có ý buông lỏng ra.
“…… Tôi có chạy mất đâu, anh túm thế làm gì.” Yến Tây Như rút tay ra.
Thước Thừa Dụ vẫn kiên quyết không thả tay, hung hăng trừng mắt: “Đi cạnh tôi, nếu còn dám lén lút trốn đi nữa thì đừng có trách tôi.”
Yến Tây Như không ngờ Thước Thừa Dụ lại làm đến mức này, không giãy ra được lại càng không trốn đi được, trong lòng bắt đầu nóng nảy, nếu không cứ để tất cả bọn họ ngủ một giấc…
“Có tiếng gì thế?” Vệ sĩ đi đầu tiên đột nhiên kêu lên.
Mọi người lập tức trật tự lại, yên lặng lắng nghe.
“Trên kia có ánh sáng! Có phải mấy người mất tích không đấy…”
“Tôi ngửi được mùi người, có ít nhất bốn người, à, có cả chim nữa…” Một giọng nữ vô cùng dễ nghe xen vào.
Yến Tây Như nhẹ nhàng thở ra, “Khuynh Tri, là các cậu phải không?”
Trên đường lên núi dần dần xuất hiện bốn người, đúng là đám Thiều Khuynh Tri.
Nghi hoặc trong lòng Thước Thừa Dụ càng lúc càng lớn, ngữ điệu cũng không mấy vui vẻ: “Đây rốt cuộc là nơi phong thuỷ bảo địa gì mà ngay cả Thiều chủ tịch đêm hôm khuya khoắt cũng lên đây thế này.”
Thiều Khuynh Tri khẽ cười, “Chẳng phải Thước đổng cũng vậy sao?”
“Chúng tôi bị giam ở đây, đi lòng vòng mãi không xuống núi được.” Yến Tây Như cũng không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng tình huống hiện tại.
Thiều Khuynh Tri đảo mắt nhìn quanh một vòng, “Nhưng tôi không cảm nhận được có gì không ổn cả.”
“Tiếng gì thế?!” Vệ sĩ đi đầu lại kêu lên lần nữa.
“A Võ, anh làm cái gì mà cứ hét lên…” Người bên cạnh còn đang muốn trách cứ vệ sĩ đi đầu vài câu thì dột nhiên bị Đỗ Khâm kéo sang một bên.
Đỗ Khâm lạnh lùng nói, “Có thứ đang đến.”
Ninh Cửu Nguyệt vuốt ve ngón tay dài mảnh, thản nhiên gật gù, “Ừm, số lượng hình như cũng không ít đâu.”
La Vũ kêu lên: “Chúng đều ở dưới mặt đất, mọi người nhanh chóng quây thành vòng đi!”
Những người khác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhanh chóng quây thành vòng, dựa lưng vào nhau.
“Tự bảo vệ bản thân, đừng có gây thêm phiền phức!” La Vũ tức giận chỉ bọn họ, “Sao tự dưng lại có lắm người thường thế này, phiền quá đi mất!”
Quần chúng người thường nhất thời cảm thấy vô cùng bị phân biệt đối xử, đặc biệt là Thước Thừa Dụ: “Các người rốt cuộc đang làm cái quái gì….”
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Yến Tây Như bịt chặt miệng.
Thước Thừa Dụ sửng sốt, khóe mắt đột nhiên cong lên, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay đối phương. Yến Tây Như y như bị điện giật, vội vàng bỏ tay ra, kinh hãi nhìn tên lưu manh đội lốt doanh nhân trước mặt.
“Anh ——”
Lần này đến phiên Thước nhị thiếu đưa tay bịt kín miệng Yến đại giáo sư, còn vô cùng vui vẻ suỵt một tiếng.
Cánh rừng yên tĩnh nguyên bản bỗng chốc vang lên rất nhiều tiếng động sàn sạt từ khắp các bụi cỏ, âm thanh kia càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, càng khiến người nghe thêm kinh hoảng.
“Rắn!” Có người hét lên.
Tiểu Cát đã sớm co rúm lại thành một cục bông vàng nhỏ trốn tron ngực Mạc Lam, mà bản thân Mạc Lam cũng không giữ được sắc mặt bình tĩnh: “Sao lại nhiều thế này! Rõ ràng ban nãy đâu có thấy gì!”
Thiều Khuynh Tri phất tay: “Tây Như, Cửu Nguyệt, hai người dẫn bọn họ chạy trước, chúng tôi sẽ yểm trợ phía sau.”
Thước Thừa Dụ vừa định nói đã bị Yến Tây Như ngăn lại: “Thừa Dụ, nghe cậu ấy đi. Chuyện lần này anh không giải quyết được đâu, tin tôi.”
Bị người ta ngay trước mặt nhiều đàn ông như thế nói mình không được, Thước nhị thiếu cảm thấy bị đả kích vô cùng, là đàn ông thì ai cũng không nhịn nổi! Nhưng Thước Thừa Dụ cũng rất nhanh trấn tĩnh lại, mình là một người thành thục trầm ổn lại độ lượng, lời nói chỉ là thứ tiểu tiết, không đáng nhắc.
“Theo sát tôi, tôi nhất định sẽ đưa cậu an toàn ra khỏi đây.” Thước Thừa Dụ giữ chặt tay Yến Tây Như, ánh mắt kiên định.
Yến Tây Như có hơi giật mình, buột miệng nói, “Cảm ơn.”
“Bây giờ mà còn rảnh rỗi liếc mắt đưa tình, chán sống rồi à!” Ninh Cửu Nguyệt bắt đầu tiến vào trạng thái biến đổi nhân cách, vứt hết cả dịu dàng thùy mị hằng ngày ra sau đầu, cực kỳ bưu hãn rống lên, sau đó phất tay tung ra một đống bột phấn, rắn ở gần đó lập tức bò lui ra xa, “Đi!”
Bị một cô gái xông ra trước, đám vệ sĩ mất mặt vô cùng, nhanh chóng hộ tống thiếu gia nhà mình và phu nhân thiếu gia (tương lai) rời đi.
Chạy chưa được bao lâu, nương theo ánh sáng lờ mờ, mọi người rốt cục cũng nhìn rõ. Thứ trên đất căn bản không phải là rắn, đúng hơn là có thân rắn, nhưng lại có thêm sáu chân, trên lưng còn có bốn phiến cánh nửa trong suốt, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.
“Khốn kiếp, đây rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì!” Một vệ sĩ kinh hãi kêu lên, nhanh chóng rút trong vạt áo ra một khẩu súng, nhằm thẳng vào đầu con gần bọn họ nhất, con vật kỳ lạ chết ngay tại chỗ.
“Vệ sĩ của anh có súng?!” Yến Tây Như mở to mắt.
“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn quan tâm vấn đề có phạm pháp hay không.” Thước Thừa Dụ cực kỳ đúng tình hợp lý lấp liếm.
“……”
“Vấn đề là bọn họ chọc giận đến chúng nó rồi!” Mạc Lam chọc chọc Thước Thừa Dụ.
Quả nhiên, cánh của đám quái xà trên mặt đất bắt đầu kích động đập liên hồi, đầu lưỡi dài ngoằng như rắn rết nhằm thằng về phía bọn họ đang đứng.
“Bên này!” Ninh Cửu Nguyệt tiếp tục tung bột phấn, mang theo bọn họ chạy về hướng khác.
Đoàn người cứ thế dựa theo đường bột phấn mà chạy, nhưng dường như chạy thế nào cũng không ra khỏi đó được. Đám quái xà cũng giống như có linh tính, lùi lại nhưng vẫn duy trì một vòng tròn khép kín, không cho bất cứ ai thoát ra.
Ánh mắt Đỗ Khâm tối lại, “Để tôi giải quyết.”
La Vũ nhướn mày: “Tốt xấu gì cũng là họ hàng gần, anh hạ thủ được à?”
“……”
“Này này! Đúng chỗ này rồi! Sao mọi người quá đáng thế hả, vứt tôi lại xe một mình ở cái nơi đồng không mông quạnh đấy!” Có tiếng Thước Cần từ phía xa gào lên.
“Lùi về, đừng có sang đây! Sao càng ngày càng loạn thế không biết!” Ninh Cửu Nguyệt tức giận rống ngược lại.
Thước Cần chạy đến chưa được ba bước đã vội vàng nhảy về chỗ cũ: “Mẹ ơi cái gì thế này!”
Cùng lúc đó, sau lưng hắn xuất hiện một nhóm người, người nào người nấy đều quét sơn ngụy trang, hơn nữa trên tay ai cũng có súng.
“Anh cả!” Thước Thừa Dụ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Thước Thừa Huân nghe vậy lại bức xúc vỗ đầu Thước Cần: Thằng nhóc thối, xem thằng hai nó còn nhận ra anh kia kìa!
Lúc đoàn người đi lên, đám quái xà không biết vô tình hay cố ý lùi sang hai bên chừa ra một con đường, chờ đến lúc bọn họ hội hợp lại khép thành một vòng tròn vây kín tất cả bên trong.
“Chỉ huy, làm sao bây giờ?” Một binh sĩ mặc trang phục ngụy trang, trên mặt bôi sơn đen hỏi Thước Thừa Huân.
“Tấn công!”
Vì thế, trong rừng đồng loạt vang lên hàng chục tiếng súng liên tiếp.
Yến Tây Như day trán, thật sự là càng lúc càng loạn rồi……
“Đủ rồi, dừng hết lại cho tôi!” Thiều Khuynh Tri quát to một tiếng.
Thước Cần lần đầu tiên thấy y lớn tiếng như thế, triệt để bị dọa sợ.
“Mấy thứ này vây kín khắp núi rồi, dùng súng bắn thì có mà đến tết mới xong. Đúng là càng lúc càng phiền phức! Để tôi giải quyết, các người xuống núi hết đi, nhanh lên!” La Vũ không kiên nhẫn phất tay.
“La ——” Yến Tây Như muốn ngăn lại, nhưng động tác của La Vũ còn nhanh hơn, cả người tỏa ra một quầng sáng đỏ rực. Chờ ánh sáng biến mất, cả người La Vũ cũng biến mất không thấy đâu.
Thước Cần chiếu đèn pin sang, phát hiện người đã mất tích, thay vào đó trên mặt đất lại xuất hiện một con chim lông đỏ chỉ có một chân.
……Cứ tưởng phải xuất hiện hoành tráng như Cửu Nguyệt lần trước chứ, chẳng uy vũ tí nào cả……
Chim nhỏ vỗ cánh bay lên, mỏ dài hé ra.
Một bức tường lửa đỏ rực nháy mắt bùng lên, bao trùm lấy toàn bộ cánh rừng.
Thước Cần miệng há ra không ngậm lại được, cái đệch, còn nghịch thiên hơn cả hôm nọ……
Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, tường lửa trên không vỡ vụn thành từng quả cầu lửa nhỏ, rơi xuống trên người đám quái xà. Quái xà trên đất bị đốt, từng con từng con vặn vẹo quay cuồng. Ánh lửa cháy rực khắp rừng núi, khung cảnh rùng rợn như dưới âm ti địa ngục.
“Đứng đơ ra đấy làm gì, chạy mau!” Đỗ Khâm thúc giục nói.
“… Liệu có thiêu đến nhà dân dưới thôn không?” Thước Cần hỏi.
“Yên tâm, lửa này không thiêu được những thứ khác.” Thiều Khuynh Tri túm lấy cổ áo hắn, kéo người chạy về phía chân núi.
Hơn mười phút sau, đoàn người cuối cùng cũng xuống được đến chân núi. Tất cả sợ hãi quay đầu lại nhìn, trên núi vẫn là một biển lửa đỏ cao vút đến tận trời, vừa quỷ dị lại vừa diễm lệ.
“Các người...... Rốt cuộc là ai......” Thước Thừa Dụ rốt cuộc không nhịn được nữa, nghi ngờ đề phòng hỏi.
Ánh mắt Thước Thừa Huân thâm trầm, giống một con dã thú đang vận sức chờ phát động, cảnh giác nhìn chằm chằm Thiều Khuynh Tri.