Đó là một con quái thú dài hơn trăm mét, thân rắn vẩy rồng, quấn một vòng thân đã kín cả mặt đất, thân rắn cuộn tròn lại thành một bức tường cao ngất, ngăn cách tất cả với bên ngoài. Hai mắt nó nhắm chặt, cái đầu rồng mặt người trên cao từ từ ghé sát xuống chỗ Thiều Khuynh Tri.
Thước Cần đứng cạnh y cứng đờ cả người, chết lặng nhìn thứ sinh vật mang thứ kích thước y như quái thú ngoài hành tinh trước mặt, đến khi Thiều Khuynh Tri nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, hắn mới giật mình hồi thần, run rẩy nói: “Boss à, cổ nhân có nói, núi xanh còn đó không sợ thiếu củi đốt, anh suy nghĩ lại đi, tẩu vi thượng sách, chúng ta về nhà được không?”
“Là Chúc long?!” Ninh Cửu Nguyệt cảnh giác thủ thế.
Thước Cần nhìn về phía Thiều Khuynh Tri.
Thiều Khuynh Tri xác nhận: “Chúc Long, thần cai quản Chung Sơn, thân dài ngàn dặm. Mở mắt là ban ngày, nhắm mắt là ban đêm, hít vào là mùa hạ, thở ra là mùa đông, có thể hô phong hoán vũ.”
Thước Cần phát điên: “……… Không tính đến hô phong hoán vũ, chỉ riêng cái kích thước này cũng đủ đè chết chúng ta rồi!”
Thiều Khuynh Tri siết chặt tay hắn, cười khẽ, “Cuối cùng cũng vẫn phải để em nhìn thấy nguyên thân rồi, hy vọng không dọa em chạy.”
Thước Cần yên lặng oán thầm, vốn đã sợ chết khiếp rồi!
Thiều Khuynh Tri buông tay hắn ra, bước lên trước vài bước, trên người y bắt đầu xuất hiện một tầng bạch quang bao phủ.
Thước Cần nhìn y chằm chằm không chớp mắt, đến lúc này mới hiểu ý của Thiều Khuynh Tri là nói nguyên thể của bản thân y, trong lòng vừa kích động lại vừa bồn chồn không yên.
Từ trước đến giờ hắn mắc chứng nhan khống, chẳng may nguyên thể của boss xấu quá……. Sai rồi, sao lại có thể nông cạn đem tiêu chí xấu đẹp của con người áp cho giống loài sinh vật thần thánh như boss được QAQ
Luồng bạch quang bạc trắng lạnh lẽo mà diễm lệ bao lấy Thiều Khuynh Tri, nuốt chửng thân ảnh y. Một khắc sau, trong quầng sáng bước ra một con cự thú trắng muốt, bộ lông dày mềm mại sạch sẽ như tuyết, hai chiếc sừng gai góc mà tinh xảo như gỗ đàn chạm khắc, đôi cánh trên lưng mở rộng, tao nhã thánh khiết cao quý đến khó tả.
Thước Cần vô thức bước đến gần cự thú, nhìn nó đến thất thần.
Cự thú quay đầu lại, “Có hài lòng không?”
“Hài lòng, hài lòng.” Thước Cần chùi chùi nước miếng, được rồi, ngoài nhan khống hắn còn bị bệnh cuồng động vật có lông, “Tôi sờ được không?”
Đôi mắt màu lam xinh đẹp của cự thú tràn ra ý cười: “Đương nhiên.”
Cộng Công đột nhiên kêu lên: “Ngươi là —— Bạch Trạch!”
Bạch Trạch? Bảo sao nhìn lại thấy quen thế, hóa ra chính là thú cưỡi siêu cấp Bạch Trạch trong game! Aaa!!!
Lúc trước khi còn chơi game Thước Cần vẫn luôn ao ước mua nó nhưng mãi không được, bây giờ lại xuất hiện một con hàng thật giá thật trước mặt, nhất định là tổ tiên tích đức, phải thắp hương ba ngày ba đêm!
“Thiên Khải thần thú Bạch Trạch, đúng là không ngờ.” Trái với lời nói, Cộng Công dường như cũng không mấy ngạc nhiên, “Nhưng Bạch Trạch thì sao? Ngươi cuối cùng cũng chỉ là thần thú, Chúc Long đã được thăng lên thành thần, ngươi chống lại được nó sao? Cứ cho là được, thì cũng không chống được Tứ đại thần khí! Hahahaha!” Cộng Công ngửa mặt lên trời cười dài, cực kỳ cuồng vọng.
Bạch Trạch trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại dặn dò: “Gạo kê, ngoan, sang chỗ Cửu Nguyệt đi. Tôi phải làm việc rồi.”
Thước Cần cực kỳ lưu luyến rút tay ra, đi ba bước lại quay đầu nhìn một cái.
“Được rồi, lúc nào rồi mà còn diễn mười tám lần đưa tiễn hả!” La Vũ rống lên, “Boss à ngài nhanh nhẹn lên một tí được không!”
Bạch Trạch vỗ cánh, cuồng phong bạo phát, bay lên không trung, đứng đối diện với gương mặt khổng lồ của Chúc Long.
“Chúc Long, tỉnh lại đi!” Thanh âm Bạch Trạch vang khắp trăm dặm, biến ảo khôn lường.
Chúc Long vốn đang đứng yên đột nhiên chuyển động, khiến cho cả mặt đất bắt đầu chấn động. Mí mắt khổng lồ của nó chậm rãi mở ra, hào quang bắn ra tứ phía.Trong nháy mắt, ngày đêm luân chuyển, bóng đêm tiêu tán, nắng sớm hiện ra, trời xanh rực rỡ.
Thước Cần há hốc mồm, Chúc Long thật sự có thể điên đảo ngày đêm, người thì to skill thì trâu bò, thế này thì còn đấu đá cái gì?!
Hai mắt Chúc Long mặc dù đang mở, nhưng lại dại ra không có tiêu cự, đờ đẫn nhìn về phía trước.
“Trời đất có linh, ban cho ngươi thân thể, để ngươi giữ vững thiên quy, duy trì trật tự vạn vật. Đừng để cái ác trong lòng chế ngự, đừng để kẻ khác lợi dụng làm điều xấu. Đến từ đâu thì nên về đó. Trở về thôi!” Thanh âm của Bạch Trạch không ngừng vang vọng, dư hưởng không dứt.
Chúc Long dường như đang đấu tranh nội tâm, thân thể điên cuồng vặn vẹo, mặt đất rung chuyển ầm ầm, tất cả mọi người đều ngã trái ngã phải. Một lúc sau, nó dần dần yên tĩnh lại, chậm rãi khép mi mắt, thân thể khổng lồ chìm dần xuống lòng đất.
Cộng Công hét lớn: “Chúc long! Ngươi đã ngủ say hàng vạn năm, rõ ràng có khả năng thống lĩnh thiên hạ, bây giờ lại cam tâm trở về sao!”
Đáng tiếc Chúc Long hoàn toàn không nghe được, tiếp tục trầm mình xuống, trong tiếng ầm ầm định tai nhức óc từ từ khảm sâu thân thể khổng lồ vào mặt đất. Tất cả diễn ra quá nhanh, giống như một màn hiện thân vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người.
Sắc trời lại trở tối, đêm đen một lần nữa bao phủ đất trời.
Cộng Công tức giận nhìn chằm chằm Bạch Trạch vẫn còn lơ lửng trên không trung.
Bạch Trạch vỗ cánh bay xuống, “Thuỷ thần Cộng Công, Chúc Long đại diện cho trật tự của luân hồi, nó chính là nhật nguyệt luân hồi, là bốn mùa luân phiên, ngay cả thần tiên cũng không có năng lực khống chế, huống hồ là một kẻ bị tước bỏ thần tịch như ngươi.”
Cộng Công cười lạnh: “Không hổ là Thiên Khải, nhưng một con Chúc Long cũng không thể làm hỏng kế hoạch của ta! Ngươi rốt cuộc cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ta hoàn thành nghiệp lớn mà thôi!”
Bạch quang lóe lên, Bạch Trạch khôi phục nhân dạng, biến trở về hình người. Thiều Khuynh Tri ảm đạm cười: “Ta đúng là không có năng lực phá giải trận pháp do Tứ đại thần khí kết thành. Nếu ngươi muốn thì cứ tiếp tục đi, cố gắng hoàn thành hết mộng lớn trong lòng, nếu không sau này không còn cơ hội nữa đâu.”
Cộng Công nghi ngờ nhìn y, nghĩ có lẽ y chỉ đang phô trương thanh thế, làm lung lạc nhân tâm, vậy nên lại bình thản ngồi xuống, tiếp tục khai trận.
Thước Cần lập tức bổ nhào vào Thiều Khuynh Tri, sờ hết từ đầu đến chân y một lượt.
Thiều Khuynh Tri mỉm cười: “Đừng lo, tôi không sao.”
Thước Cần chán nản thở dài: “Có lông sờ vẫn thích hơn hẳn.”
“………”
Cộng Công vẫn đang tiếp tục khai trận, mà bên này Thiều Khuynh Tri lại vô cùng bình thản, hoàn toàn không có động tĩnh.
“Anh đang đợi cái gì?” Thước Cần nhỏ giọng hỏi.
“Ngoan nào.” Thiều Khuynh Tri nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
“……..” Nói tiếng người đi anh giai, da gà da vịt tôi nổi khắp người rồi!
Không lâu sau, từ chân trời truyền đến tiếng đàn du dương như tiếng trời, âm thanh tựa như có ma lực, khiến cho người ta vô thức bị cuốn theo. Một con chim lớn mang theo quang hoa xé tan màn đêm, phía sau còn có hai con chim ngũ sắc bay theo, sáng rực một góc trời.
“Là Yến Tây Như!” Thước Cần vừa nhìn đã nhận ra chị dâu Phượng Hoàng nhà mình, hai con chim bay theo sau trên lưng còn chở người. Một là Thước Thừa Dụ, người còn lại là Trịnh Mân.
“Khuynh Tri.” Phượng Hoàng đáp xuống đất, trở về hình người, trong tay còn cầm theo một cây mộc cầm cổ.
Trịnh Mân chân vừa chạm đất lập tức chạy đến đứng cạnh Yến Tây Như, lại bị Thước Thừa Dụ ẩn văng sang một bên, còn hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
Cái gì thế này…… Lúc nào rồi mà các người còn diễn vợ cả đại chiến tiểu tam ba trăm hiệp hả?!
“Quân khu bên dàn xếp ổn cả rồi chứ?”
Yến Tây Như mỉm cười gật đầu: “Thước Đại tá giải quyết rất gọn gàng, tôi chỉ giúp đỡ dọn dẹp hậu quả thôi.”
Thước Cần thở ra một hơi.
“Nếu bên đó xong rồi, vậy giải quyết nốt chuyện bên này thôi.”
Yến Tây Như nhìn một hàng tiểu thần xếp vòng tròn quanh Cộng Công giúp lão bày trận, chân mày cau lại: “Thân là thần, phải duy trì an ổn cho nhân giới, bây giờ lại vì chút lợi ích phù du mà âm mưu nhiễu loạn nhân gian!”
“Không phải. Mục đích ngay từ đầu của bọn họ vốn không phải là nhân giới. Đại thần đều đã ẩn vào hư vô, thiên giới hiện đang bỏ trống. Cộng Công muốn nhân cơ hội trở về, thâu tóm thiên giới, nhưng lại không tìm thấy đường lên trời, vậy nên bọn họ không tiếc bất cứ giá nào, một bên tìm cách gây nhiễu loạn nhân gian đánh lạc hướng chúng ta, một bên âm thầm sử dụng Tứ đại thần khí thiết lập pháp trận, thông qua nó mở ra thông đạo dẫn lên thiên giới.”
Thiều Khuynh Tri vừa dứt lời, không chỉ Yến Tây Như giật mình, mà ngay cả Cộng Công cũng kinh hoảng mở to mắt.
“Ngươi, sao ngươi lại đoán được!”
“Ta không đoán, ta nhìn thấy, cảm nhận được.” Thiều Khuynh Tri chỉ vào hộp đồng, “Bên trong chính là Đá ngũ sắc của Nữ Oa, đúng không?”
Cộng Công sắc mặt đại biến, vẫn cố gắng mạnh miệng: “Phải thì sao? Nếu đã biết đá Nữ Oa, các người còn không mau nhận thua!”
“Từ khi ta xuất hiện trên thế gian này, vốn không biết đến hai chữ nhận thua.” Thiều Khuynh Tri quay về phía Trịnh Mân: “Trịnh đổng, không ngờ lại là đồng minh, cảm ơn đã ra tay hỗ trợ.”
“Tôi chỉ muốn giữ gìn thánh địa gia tộc và dốc sức cho tôn thần, không phải là vì muốn cứu vớt thiên hạ chúng sinh gì đâu, đừng cảm ơn.” Trịnh Mân rút trong người ra một thanh u quang bảo kiếm. Thân kiếm thật lớn, cổ sơ chất phác.
“Hiên Viên kiếm!” Cộng Công sửng sốt, “Ngươi là hậu nhân của Hoàng Đế?!”
“Nói chính xác thì gia tộc chúng tôi là hậu nhân của Bạch Đế Thiếu Hạo.” Trịnh Mân nắm chặt thanh kiếm trong tay, “Mảnh đất này từng là nơi tổ tiên thờ phụng thánh điểu Phượng Hoàng, tôi không thể để các người làm ô uế nó được!”
Ngón tay Yến Tây Như khẽ động, một cầm trong tay phát ra âm thanh như ánh sáng xuyên thấu vào lòng người.
“Phục Hy Phượng hoàng cầm?” Cộng Công nghiến răng, gương mặt dữ tợn vặn vẹo, “Hiên Viên kiếm cộng thêm cả đàn Phục Hy cũng đừng mong có thể chống lại uy lực của Tứ đại thần khí và đá Nữ Oa!”
“Đá Nữ Oa thần lực khôn cùng, có thể mở ra hư vô, xuyên qua trục thời gian. Nhưng mà Cộng Công, ngươi đã quên mất một thứ rồi.”
Thiều Khuynh Tri cầm lấy cái búa nhỏ từ tay Thước Cần, giơ lên.
Cộng Công kỳ quái nhìn chằm chằm cái búa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, kinh hãi chỉ vòa nó, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
“Thiên địa thuở ban sơ chỉ là một cõi hỗn độn, Bàn Cổ cầm búa khai thiên tích địa, phá vỡ hỗn độn, phân ra trời đất, tạo ra sông núi, sinh ra vạn vật. Trên thế gian này không thần khí nào có thể chống lại búa của Bàn Cổ.”
Thiều Khuynh Tri không nhanh không chậm nói. Từng chữ từng chữ rơi vào tai Cộng Công như hòn đá đập mạnh xuống mặt nước, chấn động không dứt.
“Tây Như, Trịnh Mân, ra tay đi.”
Tiếng cổ cầm lập tức vang lên dồn dập, Trịnh Mân vung Hiên Viên kiếm, bổ một nhát thật mạnh xuống kết giới trận pháp.
Kiếm khí bổ ra một đạo ánh sáng, đánh vào tâm trận, tiếng sấm vang trời, kết giới hộ trận hoàn toàn sụp đổ.
Tâm trận càng lúc càng mở rộng, như một vết nứt rạch ngang trên nên đất, phía dưới là vực sâu không đáy. Cộng Công và các tiểu thần đang định nhảy xuống, đột nhiên lại bị một tiếng gầm giận dữ kéo trở về.
Một con quái thú chín đầu đột nhiên xuất hiện, chín cái miệng đồng thời gầm gừ đe dọa.
Cộng Cộng trợn mắt: “Khai Minh thú! Không thể nào! Sao nó lại xuất hiện ở đây?!”
__________________
Sau bao nhiêu kỳ vọng thì anh nhà cuối cùng cũng biến hình rồi ạ. Tôi chỉ muốn nói là các cô đoán anh nhà rất ngầu lòi, là rồng với kỳ lân, nhưng sự thật thì ổng chỉ là một con cừu có cánh lông xù……
Có 1 tỉ phiên bản của anh nhà nhưng tôi nghĩ nếu xét về độ lông dày thịt béo như Cần Cần miêu tả thì nguyên thể của anh nhà chắc là con dưới này cmnr =))))