Vãn Phong Vị Lạc - Trạm Dao Tiểu Sinh

Chương 10



Tinh Tinh của ta, thoáng cái đã sắp ba tuổi. Và ở tuổi này, dường như con bé đã bước vào giai đoạn nổi loạn, nhiều việc bắt đầu có ý kiến riêng.

Ta bảo nó ngủ trưa, nó lại không muốn ngủ. Ta không cho nó ăn đồ ngọt, nó lại cố tình lấy kẹo ăn. Nếu gặp lúc Triệu Minh Huy ở đó, con bé càng bướng bỉnh hơn. Đứa trẻ nhỏ như vậy, nhưng rất biết cách làm nũng, biết rằng chỉ có phụ hoàng là yêu chiều con bé nhất, và lời của phụ hoàng thì không ai dám cãi.

Tinh Tinh ba tuổi, suốt ngày như cái đuôi nhỏ bám theo Triệu Minh Huy, dường như quên mất người mẫu thân là ta.

Ôi, tức đến nhức đầu.

Khi ăn cơm, ta và Triệu Minh Huy ngồi hai bên, Tinh Tinh ngồi ở giữa. Ta gắp một cọng rau xanh vào bát của Tinh Tinh, nói: "Nghe lời, ăn cái này đi."

Tinh Tinh lắc đầu như trống bỏi, ta biết con bé không thích ăn món này. Ta kiên nhẫn dỗ dành: "Tinh Tinh ngoan, ăn nhiều rau xanh sẽ không bị ốm nhé."

Tinh Tinh nhìn Triệu Minh Huy, cười nịnh nọt: "Phụ hoàng, người giúp Tinh Tinh ăn đi, được không?"

Triệu Minh Huy lại rất chiều chuộng Tinh Tinh, không nói một lời liền gắp thức ăn vào bát con bé.

"Bệ hạ." Ta nhíu mày lắc đầu: "Đâu có ai nuông chiều con như người."

Có lẽ vì sắc mặt ta hơi khó coi, Triệu Minh Huy đành ngượng ngùng thu lại đũa, không nói thêm gì nữa.

Thấy phụ hoàng cũng không giúp mình, Tinh Tinh bĩu môi nổi giận, trực tiếp ném rau xanh xuống đất.

Thật là, con học thói hư hỏng từ đâu mà ra vậy? Ta không kìm được cơn giận, đặt đũa xuống, bế Tinh Tinh sang một bên, bảo con bé đứng úp mặt vào tường, nghiêm khắc nói: "Phụ hoàng mẫu phi bảo con ăn rau là vì muốn tốt cho con, con đang nổi giận với ai vậy?"

Ai ngờ đứa trẻ này lại khóc nức nở, vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng gọi: "Phụ hoàng..."

Triệu Minh Huy rõ ràng không ngồi yên được. Ta tức giận vô cùng, nếu hắn can thiệp, ta sau này không thể dạy dỗ con được nữa.

Tinh Tinh thấy Triệu Minh Huy không động đậy, khóc càng to hơn. Ta nghiêm mặt, giận dữ nói: "Triệu Dao Tinh, đừng nghĩ rằng ta không dám đánh con!"

Triệu Minh Huy khẽ thở dài. Hắn cúi xuống trước mặt Tinh Tinh, bất đắc dĩ nói: "Tinh Tinh, lần này phụ hoàng không thể giúp con được. Con thấy mẫu phi con dữ thế này, phụ hoàng cũng sợ bị đánh đòn đấy."

"Bệ hạ." Ta không nhịn được trách hắn một câu. Trước mặt con, nói gì mà nhảm nhí vậy.

Tinh Tinh nhìn ta và Triệu Minh Huy, ngẩn ngơ.

Nhưng đêm đó, Triệu Minh Huy trên giường hành hạ ta đến mức ta gần như rã rời. Hắn cắn nhẹ tai ta cười nói: "Ban ngày dạy con hung dữ thế, sức lực đâu cả rồi? Trẫm thật muốn xem nàng khi đánh con sẽ ra sao."

Ta yếu ớt đấm vào ngực hắn, buông xuôi nói: "Vậy thần thiếp sau này không quản nữa, nếu bệ hạ có sức lực như vậy, sau này con để người tự lo."

"Thế thì không được." Hắn hôn lên dái tai ta: "Sức lực của trẫm đều dùng để chăm sóc nàng rồi, Kỷ Bảo Lâm phải chịu trách nhiệm với trẫm chứ."

Trần Vân Vân vẫn thường mang nhiều trái cây đến tìm ta, khiến ta có chút ngại ngùng. Những thứ này ta không thiếu, nhưng phần ăn của tài nhân vốn đã ít, đều là nàng lấy từ khẩu phần của nàng tiết kiệm được mang tới.

Ta thực sự cũng hiểu, nàng gần gũi với ta chẳng qua là muốn tìm cơ hội gặp Hoàng thượng nhiều hơn.

Khi xuân đến, ta thường dẫn Tinh Tinh ra chơi ở vườn hoa, Trần Vân Vân đôi khi cũng đi cùng. Nàng thực sự rất thích Tinh Tinh, làm diều, may búp bê cho con bé, ngón tay nàng đầy vết thương từ việc may vá.

Ta và Trần Vân Vân ngồi trong đình hóng gió, nhìn Tinh Tinh vui vẻ chạy trong vườn hoa, Triệu Minh Huy vừa lúc đi tới.

Ta và Trần Vân Vân đứng dậy hành lễ, Triệu Minh Huy đỡ ta dậy, nói bình thân. Trần Vân Vân thấy hắn, mặt liền đỏ bừng, cúi đầu không dám nói gì.

Ta kéo tay Trần Vân Vân, cười nói với Triệu Minh Huy: "Bệ hạ, đây là Trần Tài nhân, trước đây người cũng đã gặp qua."

Không biết sao hôm nay tay nàng lại lạnh đến phát run.

Triệu Minh Huy gật đầu nói: "Cứ ngồi đi."

Chúng ta ngồi trong đình uống trà, phần lớn thời gian, Triệu Minh Huy nói chuyện với ta, Trần Vân Vân chỉ im lặng ngồi bên cạnh, không nói một lời.

Khi ta rót trà cho Triệu Minh Huy, chợt thấy ánh sáng lạnh lóe lên trong tay áo Trần Vân Vân, nàng rút dao từ trong tay áo, đâm về phía Hoàng thượng.

"Bệ hạ!" Sự việc xảy ra quá đột ngột, ta không kịp suy nghĩ, liền lao tới chắn trước Triệu Minh Huy.

Mũi dao cắm sâu vào cánh tay ta, cảm giác đau đớn thấu xương, ta đã lâu rồi không trải qua cảm giác này.

Triệu Minh Huy ôm chặt ta, giật con dao khỏi tay Trần Vân Vân, nhanh chóng có thị vệ tới bảo vệ, bắt giữ nàng.

Máu ta chảy nhiều, dần dần mất đi ý thức. Trước khi ngất đi, ta lần đầu tiên thấy trong mắt Triệu Minh Huy có sự lo lắng, thậm chí là sợ hãi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.