Vân Phù Nhược Mộng Lai - Khai Tân

Chương 16



Đến chiều tối, ta sang thăm Thành An. Hắn nằm đó một mình, yếu ớt, còn phụ mẫu và huynh đệ hắn thì đang bận ăn uống, bỏ mặc hắn nằm đó với mồ hôi lạnh đầm đìa trong y phục ướt sũng.

Có vẻ như họ thật sự không mong muốn hắn sống tiếp.

Hiện tại hắn không thể cử động, ta chỉ có thể dùng khăn lau mồ hôi cho hắn, dùng muỗng nhỏ đút từng ngụm nước ấm để làm dịu đôi môi khô nứt nẻ của hắn.

“Vân Phù…”

“Ta đây.”

“Đau…”

Ta không rõ hắn đang đau vì cơ thể hay vì sự thờ ơ của phụ mẫu mình. Nhưng ta biết, hắn rất đáng thương, trong giây phút này, chỉ toàn là sự bất lực và sợ hãi.

Hắn thậm chí không biết nên tin ai. Phụ mẫu hắn muốn đổi mạng hắn lấy tiền, còn ta - người mà hắn từng cứu sống, danh phận vẫn chưa chính thức - có phải cũng đang mong hắn c.h.ế.t hay không?

Ta nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán Thành An, cẩn thận đút nước cho hắn uống. Toàn thân hắn nóng hầm hập, ta mở áo ngoài của hắn, dùng khăn ẩm lau kỹ ở nách, lòng bàn tay và bàn chân. Nếu không vì hắn bị nội thương, ta đã dùng rượu mạnh để hạ nhiệt cho hắn.

Phụ mẫu Thành An quay lại, ngồi ngoài cửa còn buông lời oán trách: “Nhà họ Triệu lớn vậy mà chẳng cho nổi miếng thịt ăn, thật là keo kiệt!”

Thật là mặt dày!

Ta chẳng để ý đến họ, họ cũng không buồn bước vào phòng để xem tình trạng của Thành An ra sao. Mãi đến khi đại phu đến, họ mới làm bộ làm tịch vào trong, nhìn thấy ta liền ngạc nhiên lắp bắp:

“Ngươi… ngươi ngươi sao lại ở đây?”

Ta không đáp lời họ, chỉ nhờ đại phu xem kỹ tình trạng của Thành An và hỏi xem có thể kê thuốc hạ sốt không.

“Hắn sốt cao thế này, nếu không giảm nhiệt sợ sẽ tổn thương đến não.”



Vị đại phu rõ ràng là người nhà của đứa trẻ được Thành An cứu, ông rất dễ nói chuyện và hết lòng vì bệnh nhân. Sau khi bắt mạch cho Thành An, ông lập tức kê thuốc hạ sốt. Ông châm cứu trước để giảm bớt nhiệt, sau đó nhờ ta nhanh chóng lấy thuốc về sắc lên.

Người nhà của Thành An, tất cả chỉ như đám người vô hồn, kẻ đứng lấp ló ở một góc, kẻ thì đi vào nằm, chẳng một ai bận tâm đến sự sống c.h.ế.t của Thành An.

Sau khi sắc thuốc xong, ta chầm chậm đút từng ngụm cho hắn uống.

Ta nghĩ, có lẽ giờ phút này, Thành An cũng giống như ta khi trước, có một khao khát mãnh liệt được sống.

“Thành An, huynh nhất định phải sống, sống thật tốt.”

Hãy vì chính mình và sống một cuộc đời xứng đáng hơn.

Ông trời cũng có mắt, chẳng nỡ thực sự hà khắc với kẻ khổ mệnh.

Sau một đêm chật vật, nhiệt độ cơ thể của Thành An dần hạ xuống, nhịp tim cũng ổn định lại, nhẹ nhàng mà đều đặn. Hắn đã qua cơn nguy kịch.

Vị đại phu đã thức trắng đêm, đứng thẳng người, vuốt râu mỉm cười: “Lão phu cuối cùng cũng không phụ lòng phó thác.”

“Nhanh mang thuốc đến, cho cậu ấy uống rồi để cậu ấy ngủ một giấc thật sâu.”

A Hỷ mang thuốc vào, trên gương mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi.

“A Hỷ, vất vả cho muội rồi.”

A Hỷ mỉm cười lắc đầu.

Thành An uống thuốc hoàn toàn dựa vào bản năng, mở miệng rồi nuốt xuống từng chút một. Quản gia còn phái một nhũ mẫu đến thay ca cho chúng ta và sắp xếp ba người sai vặt trẻ tuổi canh giữ, nhìn qua đã biết họ đều là người lanh lẹ, không dễ chọc vào.

Phụ mẫu Thành An ngồi trên ghế với gương mặt đầy u ám, huynh trưởng và đệ đệ hắn cũng lộ rõ vẻ không vui. Ta chẳng buồn để ý đến họ.

Trở về phòng, ta rửa mặt qua loa rồi nằm xuống ngủ. Giấc ngủ kéo dài đến tận tối, khi nghe thấy tiếng A Hỷ nhỏ nhẹ gọi ngoài cửa:



“Vân tỷ tỷ, tỷ đã dậy chưa?”

“Dậy rồi.”

“Vân tỷ tỷ, Thành ca tỉnh rồi, phụ mẫu huynh ấy cũng đi rồi, còn nói muốn đuổi Thành ca ra khỏi nhà nữa.”

A Hỷ lại nói tiếp: “Thành ca vừa tỉnh, mẫu thân huynh ấy đã mắng xối xả, Thành ca bảo bà cứ coi như huynh ấy đã c.h.ế.t đi. Thế là bà ta chửi mắng còn khó nghe hơn, thậm chí còn định lao vào đánh, may mà có người ngăn cản.”

“Thành ca nói, chia gia tài cũng được, đuổi huynh ấy ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ cũng được, miễn là họ vui vẻ. Thành ca thật đáng thương.”

Thật là đáng thương.

Ngay trong lúc này, bà ta còn làm ầm lên, rõ ràng là muốn chọc cho Thành An tức chết. Tâm địa đúng là quá ác độc.

Sau khi dọn dẹp qua loa, ta ăn chút gì đó. Mạnh thẩm nói đã nấu cháo cho Thành An, bảo ta mang qua.

“Đa tạ Mạnh thẩm.”

“Cảm ơn cái gì chứ, chỉ là chút việc nhỏ thôi.”

Người ta hay nói rằng bệnh tật đến nhanh như núi đổ, nhưng lúc khỏi bệnh thì chậm rãi, từ từ như kéo từng sợi tơ ra.

Chỉ trong vài ngày, Thành An đã gầy rộc hẳn đi, gương mặt tiều tụy. Khi thấy ta, hắn nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Đêm qua ta đã canh chừng huynh cả đêm. Sáng sớm, đại phu nói huynh đã qua cơn nguy hiểm nên ta mới đi nghỉ, vừa mới dậy thôi. Đây là cháo Mạnh thẩm nấu riêng cho huynh, để ta đút huynh ăn một chút.”

“Cảm ơn nàng.”

“Giữa chúng ta không cần nói lời khách sáo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.