Vân Phù Nhược Mộng Lai - Khai Tân

Chương 9



Triệu thái thái dù biết rõ lai lịch của ta có phần không ổn, vẫn giữ ta lại trong phủ.

Rõ ràng họ đã lãng phí rất nhiều nguyên liệu quý.

Nhưng có điều này khiến ta không khỏi băn khoăn…

Những người biết nấu nướng trong phủ hẳn là không ít.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Mạnh thẩm, ta dường như đã hiểu ra đôi chút.

Dù bên ngoài có bao nhiêu người tài giỏi đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là người ngoài. Mạnh thẩm dù có hạn chế ra sao, nhưng bà ấy là người của Triệu thái thái, là người thân tín, có thể tin cậy.

Triệu thái thái giữ ta lại, trả lương hậu hĩnh, chính là để ta dạy Mạnh thẩm.

Mạnh thẩm chịu bỏ ra một lượng bạc, cũng chính là để học từ ta một vài ngón nghề.

Quả là tính toán khôn ngoan.

Làm đầu bếp và dạy nghề vốn có giá trị khác biệt hẳn.

“Vân nương tử, thế nào?”

Ta đặt đũa xuống: “Lửa chưa đủ, mùi vị cũng ổn.”

“Khi nào Vân nương tử có thể chỉ bảo một chút?”

“Đợi thân thể ta khỏe lại đã.”

Mạnh thẩm gật đầu lia lịa, liên tục nói tốt.

Có lẽ để làm thân, cũng có thể là để ta bớt cảnh giác, Mạnh thẩm kể rằng bà ấy từng không giỏi nấu nướng, phải học qua nhiều người mới có được tay nghề hôm nay.

Bà còn khuyên ta đừng lo rằng, khi bà ấy đã học được rồi, Triệu thái thái sẽ không “thay ngựa giữa đường” mà đuổi ta đi. Thái thái là người nhân hậu, trừ khi ta muốn rời đi, nếu không thường sẽ giữ lại.

Rồi bà nói điểm quan trọng nhất: “Triệu gia có tiền, thái thái nhà ta cũng chẳng thiếu tiền.”

Triệu thái thái quả thực có tiền.



Những người làm việc nặng như Thành An mỗi tháng được hai trăm tám mươi văn, còn ta làm đầu bếp trong nội phủ lại nhận đến ba trăm văn, còn có tiền thưởng. Chưa kể ta mới làm được một ngày đã kiếm được bạc ‘không phải tiền lương chính thức’, hiện ta có một lượng bốn trăm văn, tức là ba ngàn sáu trăm văn tiền, bằng lương cả năm của Thành An.

Ta mỉm cười đồng ý.

Ta nhẹ nhàng nói với Mạnh thẩm một vài mẹo nấu nướng, như cách thái rau, cách gia giảm, châm nước sệt cho món ăn, cách điều chỉnh lửa cho phù hợp.

“Vân nương tử từng làm việc ở đâu mà lại biết nhiều như vậy?”

Ta nhìn Mạnh thẩm, mỉm cười, hạ mắt xuống và nói từng lời: “Nơi tôn quý nhất thiên hạ.”

Là nơi nào ư?

Cứ đoán đi.

Ta không nói rõ ràng, nhưng liệu Mạnh thẩm có dám hỏi đến tận cùng không? Chắc chắn là không.

Còn Triệu thái thái? Bà ấy có dám hỏi không? Chắc cũng không dám.

Họ chỉ có thể giả câm giả điếc, tạo điều kiện thuận lợi cho ta làm việc. Nếu ta có lối thoát khác, họ cũng không dám ép buộc. Còn nếu có món nào ta không muốn dạy, họ cũng chẳng dám cưỡng cầu.

Dù ta rời đi chẳng vẻ vang gì, nhưng lỡ như có chút giao tình nào trong cung thì sao…

Có đoán cũng đoán không ra, họ đương nhiên sẽ e dè đôi chút.

Triệu thái thái là người thông minh, sẽ không tự rước rắc rối.

Đây chính là cách ta dùng uy danh để lấn át người khác.

“Ồ…” Mạnh thẩm mở to mắt, ngơ ngác hỏi: “Đó là nơi nào vậy?”

“Mạnh thẩm, không nói về quá khứ của ta nữa, tiếp tục bàn về nấu ăn đi.”

“À, phải phải.”

Mạnh thẩm lơ đễnh nghe ta nói một lát, rồi lấy lý do là ta còn yếu, bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, còn nói thái thái tạm thời không cần ta phục vụ, bảo ta quay lại tiểu viện nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng chỉ cần qua kiểm tra hầm chứa là được.



Ta mang theo trà và đường đỏ bà ấy tặng trở về tiểu viện.

Xung quanh có vài đứa trẻ, phần lớn là con cái của Triệu phủ, một số là con nhà lao công như Thành An.

Có một bé gái rụt rè ló đầu ra, rồi nhanh chóng thu lại.

Dường như cảm thấy không ổn, bé gái mở cửa bước ra, đứng thẳng người, ngập ngừng muốn nói điều gì nhưng không biết mở lời thế nào.

“Ngươi có thể gọi ta là Vân tỷ tỷ, hoặc gọi là nương tử của Thành An.”

Bé gái mặt đỏ bừng, lí nhí gọi: “Vân tỷ tỷ.”

“Ta ở ngay kia, khi nào nhà dọn dẹp xong, ngươi qua nhà ta chơi.”

Bé gái ngượng ngùng cười, gật đầu rồi nhanh chóng quay về nhà.

Ta nhìn cánh cổng sân đóng lại, trong lòng thầm nghĩ: “Thật tốt.”

Trở về nhà sao, thôi thì cứ tạm gọi là nhà vậy.

Ta rửa mặt qua loa rồi nằm xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần. Thân thể này thực sự chưa hoàn toàn hồi phục, bận rộn một chút đã thấy trống rỗng, tim đập loạn nhịp, cảm giác như rất mệt mỏi.

Cơ thể là của mình, ta phải biết cách nghỉ ngơi và chăm sóc. Những việc không nên ra mặt thì đừng làm quá nhiều.

Vừa nhắm mắt, ta đã ngủ thiếp đi. Đến khi Thành An làm xong công việc quay về, nghe trong bếp có tiếng động, ta lờ đờ đi ra cửa.

Hắn đã cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc quần lót đầy chắp vá, đang dùng một miếng vải cũ lau người.

“…”

Khuôn mặt hắn đen sạm, nhưng những chỗ không bị nắng ăn thì lại rất trắng.

Nhận thấy ánh nhìn của ta, hắn quay đầu lại, cả người đỏ bừng.

“Ta… ta…”

Hắn lắp bắp, đầy lúng túng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.