Vân Sắc

Chương 2



Toudou Kei châm một điếu thuốc, hơi khói bảng lảng quanh miệng. Cô nheo mắt nhìn Diệp Vân Sắc đang chăm chú lái xe, hỏi, “Thần Bắc nói cậu không hút thuốc và không chịu được mùi thuốc là do phổi không tốt, có chuyện này sao?” Cậu mỉm cười trả lời, “Đều tại tật xấu hồi trước, vài năm nay cũng thành quen.”

“Thảo nào cách chị gần vậy mà chả thấy cậu nhăn nhó gì.” Lại rít một hơi, quay đầu đi, gương mặt rọi trên kính xe, nhà cửa băng qua vùn vụt trong tầm mắt tựa như nền màu lót, còn khuôn mặt xinh đẹp của cô chính là bức tranh, cách trang điểm đậy che được tuổi tác, kiểu tóc tinh xảo… Mọi thứ trước mắt cô bỗng chốc trở nên đáng ghét vô vàn, thế là cô thở mạnh ra một hơi thuốc.

“Sao thế, chị Toudou?” Diệp Vân Sắc hỏi.

“Không sao.” Toudou lạnh lùng nói, “Đời người thực ra cũng chỉ là một câu chuyện, trước cứ nghĩ có những chuyện không thể nào chịu nổi, không thể nào làm nổi, thế nhưng đến khi có chuyện thật thì gì cũng chịu được, gì cũng làm được… Bất giác chẳng còn gì là kỳ lạ nữa. Đúng không, Tiểu Diệp?”

Cậu cười, “Đúng.”

“Chắc cậu nghĩ chị không nên kéo cậu đi phải không?” Toudou đổi sang một ngữ điệu khác, “Chắc cậu vẫn đang nghĩ phải dùng cách nào để khuyên Ân Thần Bắc đừng đụng vào thằng bé đó, phải không?”

Cậu không chối, chỉ cười, “Chị Toudou luôn hiểu em.”

“Nhưng cậu lại không hiểu mấy về Thần Bắc. Nhiều năm qua, những gì y coi trọng đều phải đạt bằng được, điều này hẳn cậu biết rõ, mắc sao vẫn cố làm mấy việc ngốc nghếch chẳng có kết quả như thế?”

Cậu điều khiển vận tốc, dễ dàng vượt qua chiếc Hyundai đi đằng trước, điềm đạm nói, “Đứa bé ấy mới có mười bảy tuổi, họ hàng thân thích ở San Francisco đều đã chết hết, không còn cách để về nước, cho nên mới vào Đêm Tuyết.”

“Xì, mô típ cũ mèm. Cứu vớt và báo đáp, tình cảm sâu đậm gớm.” Toudou nhả lời châm chọc, “Chị cá giờ nó còn đang lăn lộn trên giường với Thần Bắc đấy, cậu ở lại đó mà làm gì?”

“Vậy nên em đang đưa chị Toudou về đây.” Cậu cười.

“Ừ, thôi, giờ chị lại không muốn về nữa. Muốn đi uống rượu.” Cô nghiêng mặt lại, mặt mày nghiêm túc, “Cậu đi uống cùng chị.”

Cậu hơi khó xử, “Không hay lắm đâu, anh Thần dặn em chở chị về tận nhà, nếu lòng vòng qua những nơi khác, anh ấy sẽ lo lắng cho chị. Và cả lão gia nữa.”

Toudou lầm lì ngắt lời, “Đừng nói mấy lời vô nghĩa, họ có quan tâm hay không chị làm sao mà biết. Nếu cậu không chịu đi với chị, chị đè cậu trên xe luôn.” Đoạn rướn người áp vào Diệp Vân Sắc. Cậu đành cười khổ, “Đừng quậy nữa chị Toudou, em không uống được rượu không phải chị không biết. Thế này đi, nếu chị không muốn về, em chở chị đi uống trà được không? Có một quán chuyên trà Trung Quốc, khá ngon.”

Biết mình chọc trúng nọc Diệp Vân Sắc, trên mặt Toudou lộ ra vẻ đắc ý, “Ô kê~” Cô cười, “Nhưng cậu mời chị đấy nhé. Tiền trong ví chị chơi đánh bài hết sạch rồi, lần sau gặp chị trả.”

“Vâng, mời thì mời, miễn chị đừng gọi đồ đắt quá là được.” Cậu cười, đánh tay lái, lốp xe rít lên âm thanh ma sát nho nhỏ, bứt mình lao đi trong đêm.

Ân Thần Bắc lật mình Lương Nhiễm lại, cố gắng giảm bớt sức nặng cơ thể mình đè trên người thiếu niên. Lương Nhiễm gắt gao leo bám lấy y, giữa cơn đau đớn gặm nhấm, hơi hơi rên rỉ. Y trông thấy mái tóc ướt nhẹp của nó, mống mắt loạn mê của nó, lòng dạ bất giác rúng động, buột miệng mà gọi: “Tiểu Diệp”… Thế nhưng chữ “Diệp” cuối câu, lại nhẹ hết sức, Lương Nhiễm chỉ mang máng như là y đang an ủi, liền khe khẽ đáp trả ậm ừ.

Toudou Kei ngồi trong quán trà phong cách Trung Hoa, từng hớp từng hớp nuốt thứ nước trà đắng chát, bồng bềnh lá trà xanh xanh xuống dạ dày. Thực lòng mà nói cô chẳng thích thú gì với cái món này, mếu máo nhìn Diệp Vân Sắc, lại thấy cậu buông mi, vẻ mặt an nhiên, nụ cười bên môi cũng không còn công thức như thường ngày.

Nhạc cụ dân tộc trong quán xướng lên âm thanh lách cách tùng tùng réo rắt, dịu dàng và uyển chuyển, nhưng người Nhật Bản lớn lên từ nhỏ nơi Tây phương như cô, phải nghe thứ âm nhạc ề à này thật chẳng khác nào bị tra tấn, cô thà đi nghe R&R và nhạc heavy metal đường phố còn hơn. Cắn răng cố nhịn, lại nhịn, rốt cuộc hết nhịn nổi, cô mắng, “Họ Diệp kia, bao giờ cậu mới định về cho tôi nhờ!”

Cậu mở to mắt, lấy làm khó hiểu, “Chị Toudou, câu ‘Họ Diệp kia’ của chị là kiểu nói cửa miệng của người Trung đó. Anh Thần dạy chị câu ấy sao?”

“Thôi ngay, tôi kêu cậu mời tôi uống rượu, cậu cố tình tấp vô đây giỡn mặt tôi hử?”

“Chị Toudou, oan em quá.” Cậu nhấp trà Thiết Quan Âm(1), theo động tác cậu, phần tóc mái dày nhẹ nhàng rũ qua vầng trán hiền hậu, giọng nói thấm đượm nỗi niềm nhớ nhung, “Chị Toudou, nơi này với chị có lẽ không có ý nghĩa gì, nhưng với em, nó lại đậm hương vị quê nhà khiến em lưu luyến. Đây là bàn trúc, đồ trà sứ, kia là câu đối… Chị nghe âm nhạc nơi đây, có thấy nó giống âm thanh tự nhiên đến từ bầu trời không, vừa có tiếng mây trôi, vừa có tiếng nước chảy…”

Toudou chớp mắt, nhìn đăm đắm gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cậu, cơn phiền muộn trong lòng dần dịu đi thành sự thinh lặng.

“Bộ pha trà ở đây nung từ đất sét, em ngửi thấy mùi của nó, thật giống như vẫn còn đang ở Trung Quốc… Hễ buồn rầu em đều thích đến đây, mọi người ai nấy cũng nói tiếng Trung, ngoại trừ tiếp đãi chào hỏi khách, còn lại giao tiếp đều bằng tiếng Trung Quốc…” Cậu cười mỉm, “Thân thiết biết bao.”

Toudou lặng lẽ thở dài, “Tiểu Diệp, chị không ngờ, thì ra cậu cũng có thứ để thích.”

Cậu cười nhẹ, “Em cũng là con người, đương nhiên phải có thứ để thích chứ.”

“Vậy cậu phải coi chừng!” Toudou đanh mặt, lạnh nhạt mà rằng, “Những gì cậu nâng niu thường dễ trở thành điểm chí mạng của chính cậu. Thần Bắc vốn là người hay nắm thóp điểm yếu của người khác trong lòng bàn tay. Nhỡ có một ngày cậu đổi lòng với y, nhược điểm mà y nắm được thừa đủ đẩy cậu vào đường chết.”

Bàn tay bưng chén của cậu lửng lơ giữa chừng, rồi cách lát sau, cậu ngước lên, trao cho Toudou một nụ cười điềm đạm.

“Thôi, cũng trễ rồi, chị nên về thôi.” Cô vớ lấy túi xách, tay kia thì ôm chặt cậu, giọng ra chiều uể oải, “Chân chị tê quá, Tiểu Diệp, đỡ chị đi.”

Cậu buồn cười nhìn cô, gật đầu, “Thế phải chờ em, em giải quyết nốt một việc nhỏ rồi về đỡ chị.” Cậu gỡ tay cô ra, bước đến ghế ngồi bàn trước.

Bàn đó đang ngồi hai người Hoa trẻ tuổi, gọi một bình trà và hai món bánh khác nhau, xem quần áo vẻ như cũng thuộc dạng có thân phận. Diệp Vân Sắc đi tới bàn họ, ngón tay gõ xuống mặt bàn.

“Xin lỗi, quấy rầy hai anh.” Cậu khách khí mở lời.

Một người đang ngồi ngẩng lên nhìn cậu, “Có chuyện gì thế, thưa cậu?”

Cậu mỉm cười, “Phiền anh đưa chiếc máy ảnh bỏ túi của anh cho tôi, được không?”

Người nọ biến sắc, “Tôi không hiểu cậu nói gì hết. Máy ảnh nào cơ?”

Giọng nói cậu vẫn vô cùng khách sáo, không hề biến chuyển, “Đừng giấu giếm nữa thì hay hơn, tôi không muốn ra tay với hai vị, chỉ cần hai vị đưa máy ảnh cho tôi.”

“Ơ hay!” Người còn lại nện tay cái thình xuống mặt bàn, sẵng giọng, “Phục vụ đâu, ra tính tiền. Chả biết ở đâu tự dưng nhảy ra cái đứa cố ý sinh sự thế này.” Hắn nhấc cặp toan đi, cậu liền giương tay trái, chắn trước người hắn, “Nếu hai vị cứ khăng khăng không nhận, tôi đây đành vô lễ.” Cậu khẽ khàng nâng tay, mà ngay khi mọi người còn chưa kịp thấy rõ động tác của cậu, cậu đã thu tay về, và rồi chậm rãi mở lòng bàn tay. Nằm gọn ghẽ bên trong là một chiếc máy quay bỏ túi hình cột tháp, cậu quay sang người đang vã mồ hôi như tắm, vẫn cười hiền dịu, “Cái của anh, có đưa đây nốt không?”

“Tôi… Tôi… Cậu…” Người nọ bị cậu dồn ép cho líu lưỡi, tay cậu lại chầm chậm vươn ra. Lần này không còn là hành động như như chớp giật, mà là tựa một thước phim quay chậm, từng chút từng chút kiếm tìm ở phần hông của người kia.

Tay cậu đẹp đến nỗi không còn văn vẻ mà tả thấu, người nọ kinh ngạc nhìn chăm chú nó mãi, chỉ cảm thấy một dòng lửa nóng đang tập trung tại nơi bàn tay kia chạm đến, thoáng chốc đã khô nóng đến cùng cực, thế nhưng ngón tay cậu đã dừng lại, rút một chiếc máy quay bỏ túi khỏi vị trí khóa quần hắn.

“Xong.” Cậu phủi phủi tay, hai chiếc máy quay biến mất tiêu khỏi tay cậu. Trở về bên Toudou, đáy mắt cậu le lói ý cười vì vừa đùa vui được một trận, “Mánh lới này từ năm mười lăm tuổi tôi đã tập nhuần nhuyễn. Nhớ, sau này đừng theo dõi chúng tôi nữa.” Vừa nói, vừa sánh vai cùng Toudou Kei ra khỏi quán.

Khi cây xì gà của Ân Thần Bắc đã cháy cụt một nửa, nơi huyền quan mới bắp gặp bóng dáng Diệp Vân Sắc. Áo khoác cậu vắt trên tay, hai vai còn đọng tuyết. Cậu phủi chúng xuống, chớm ngoái đầu, liền giật mình vì không ngờ rằng Ân Thần Bắc hẵng còn ngồi ở phòng khách, bèn hỏi, “Anh Thần chưa ngủ à?”

“Tại sao đi đến giờ này mới về?” Ân Thần Bắc chau mày chất vấn.

“Chị Toudou muốn uống trà, em đưa chị ấy đi.” Cậu vào phòng khách, lấy hai chiếc máy quay trong túi áo ra đặt xuống bàn, cười nhẹ, “Trên đường đụng phải hai con ruồi, bị em lục được thứ này.”

Hai chiếc máy quay lắp ráp vô cùng kỳ công. Ân Thần Bắc chỉ nhìn lướt, thản nhiên nói, “Em vẫn tinh lắm. Còn gì thì để mai xem sau, giờ đi ngủ đi.”

“Vâng.” Cậu gật đầu, xoay người đi về phòng mình. Ân Thần Bắc gọi giật đằng sau cậu, “Tiểu Diệp.”

Cậu dừng chân.

Ân Thần Bắc rút điếu thuốc, chỉ chỉ lên lầu, “Lên trên ngủ.”

Tấm lưng đang thẳng tắp của cậu bỗng chốc cứng đờ, không một động tĩnh. Ân Thần Bắc đứng dậy, xỏ dép lệt xệt lên gác, “Em đi tắm trước hay lên lầu chờ anh? Anh biết em mệt, không tắm cũng chẳng hề chi, anh cũng không chê em.”

Hơi thở *** còn chưa phân tán hẳn, hãy còn lẩn vẩn trong bầu không khí. Thảm trải nhàu nhĩ và bức rèm xõa nửa đã mập mờ tái hiện lại khung cảnh bốc lửa mới xảy ra ban nãy. Diệp Vân Sắc cắn môi, lắp bắp nói, “Anh Thần, Lương Nhiễm đâu rồi… Nó…” Ý cậu hỏi rằng nó còn chưa thỏa mãn anh ư, nhưng lời này dẫu thế nào cũng không sao thốt ra khỏi miệng. Ân Thần Bắc ngoảnh lại nhìn cậu, mắc cười, “Chớ nói em nghĩ chỉ một con chim non đã đủ thỏa mãn anh rồi nhé?”

Cậu càng cắn chặt răng, cúi gằm đầu, gồng mình tránh để Ân Thần Bắc phát hiện nội tâm mình đang giãy giụa. Ân Thần Bắc đã thong thả lên lầu trước, bỏ lại cậu đứng trơ trọi trong phòng khách suốt một lúc lâu, sau rồi mới nhắm mắt, ì ạch lên lầu theo.

Ân Thần Bắc quả nhiên đã chuẩn bị sẵn phòng ngủ chờ cậu, vạt áo phanh ra, phơi bày bắp đùi rắn rỏi săn chắc. Diệp Vân Sắc rối bời, nụ cười luôn treo trên mặt đã mất tăm, chỉ còn lại cảm giác lúng túng và thừa thãi. Ân Thần Bắc gọi, “Em nhanh lên, thẫn thờ hoài vậy!”

Cậu chôn chân tại đó một lúc, cuối cùng đến bên giường, ngồi xuống.

Ân Thần Bắc quàng tay qua ôm eo cậu, hít hà mùi hương nhàn nhạt từ da thịt, tim chợt xôn xao, nghiêng người qua hôn cậu. Cậu bị động đón nhận, hai tay đặt cạnh người đã nắm thành đấm, rất chặt.

. /.

Chú thích:

1. Thiết Quan Âm thuộc loại Trà Ô Long vùng An Khê, tỉnh Phúc Kiến, là loại trà bán lên men, giữa trà xanh không lên men và hồng trà lên men. Nó cũng là một trong thập đại danh trà của Trung Quốc.

Thiết Quan Âm trở thành cực phẩm của trà Ô Long. Phẩm chất đặc trưng của trà là sợi trà cong xoắn, kết tròn đầy đặn, nặng chắc đều nhau, màu xanh lục trạch sa, hình thể tựa như cái đầu con chuồn chuồn, như loa ốc. Sau khi pha, trà màu vàng tươi đậm, đẹp tựa hổ phách, có mùi thơm tự nhiên ngào ngạt của hoa lan, vị trà đậm đà dịu ngọt lâu tan, tục xưng là có “âm vận”. Trà âm vừa ngon vừa lâu, có thể nói “bảy nước còn dư hương”.

Thiết Quan Âm vốn được sản xuất ở trấn Tây Bình huyện An Khê có hơn 200 năm lịch sử. Nguồn gốc của Thiết Quan Âm ở An Khê hãy còn lưu truyền một câu chuyện.

Tương truyền vào đời Thanh năm vua Càn Long, trên vườn trà ở trấn Tây Bình, huyện An Khê, Ngụy Ẩm chế được một loại trà ngon, mỗi ngày sáng tối ông đều pha 3 chum trà cúng dường lên Bồ Tát Quan Âm. Cứ như vậy suốt mười năm trời không hề gián đoạn, đủ thấy lòng thành tin Phật của ông. Một đêm, Ngụy Ẩm mộng thấy ở trên vách núi có một cây trà tỏa ra mùi thơm của hoa lan, đang lúc định hái, bị tiếng chó sủa ở đâu làm tỉnh mất cơn mộng. Sang ngày hôm sau, quả nhiên ở trên chởm đá ông tìm thấy một cây trà giống hệt cây trà trong mộng. Do đó Ngụy Ẩm hái một ít lá non mang về nhà chuyên tâm chế biến. Sau khi chế xong, vị trà dịu ngọt thơm ngon, làm tinh thần nhẹ nhàng. Ngụy Ẩm cho rằng đây là vua trong các loại trà, liền bứng cả cây trà mang về nhà làm giống để trồng. Vài năm sau, trà mọc nhiều và tươi tốt, cành lá xum xuê. Do vì lá trà đẹp như Ngài Quan Âm, nặng như sắt, mà lại do Ngài Quan Âm gia hộ báo mộng cho nên ông gọi trà là Thiết Quan Âm. Từ đó Thiết Quan Âm nổi danh thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.