Trình Dĩ Hiên tay bóp chặt ly rượu đỏ, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.
Tiện nhân! Lam Hàn Kì cô về rồi sao? Tất cả là tại cô nên mới khiến tôi và Tuyết nhi không thể đến được với nhau. Không được, tôi sẽ không để cho cô đắc ý, cứ chờ đó đi! Đừng tưởng có Lam gia bảo vệ thì tôi không làm gì được cô. Tiện nhân, là cô tự chui đầu vào lưới.
Phạm Thiên Tuyết đứng bên cạnh, tay gắt gao nắm chặt. Dựa vào cái gì, tiện nhân Lam Hàn Kì lại có fans hâm mộ, còn cô ta lại phải lấp trong bóng tối làm tiểu tình nhân của Trình Dĩ Hiên. Dựa vào cái gì...
Cô ta tiến lên nắm chặt lấy tay của Trình Dĩ Hiên mà nói: “Hiên, anh làm sao vậy? Không khỏe sao?”
Cô ta thấy ánh mắt của Trình Dĩ Hiên cứ luôn tập trung vào chỗ Lam Hàn Kì hần cả tơ máu, cô ta khẽ cười nói: “Hiên, không sao cả. Lam tiểu thư là một người thiện lương, lúc đó mới chỉ có 16 tuổi. Là thời vẫn còn bồng bột ngu dại, anh không cần thiết phải so đo.”
Trình Dĩ Hiên rời tầm mắt khỏi Lam Hàn Kì, ôn nhu say đắm nhìn Phạm Thiên Tuyết: “Tuyết nhi, em là đứa ngốc. Sống trong hào môn thế gia, 16 tuổi là quá đủ để tâm tư sâu không lường được.”
Vừa nói, hắn ta vừa nghĩ đến cơ thể no đủ của Trình Như Tình, liền tiếc nuối nghĩ. Tay không nhịn được trêu đùa Phạm Thiên Tuyết.
Họp báo kết thúc tốt đẹp, An đạo dẫn diễn viên về trường quay chính thức khai máy.
Cảnh một lần một: Lâm Bạch Bạch gặp u linh Huyết Lệ U.
Lam Hàn Kì bước ra, toàn thân mặc một bộ đồ trắng, tóc đen xõa dài trong đêm. Giữa trán có một nốt chu sa đỏ nổi đỏ rực. Lam Hàn Kì bên cạnh một bia mộ, ngâm nga một giai điệu không biết tên. Đôi mắt vẫn khép hờ yêu mị, cả thân thể lười biếng dựa vào ngôi mộ, chướng khí mờ mịt xung quanh.
Đột nhiên, đôi mắt đen láy chợt mở ra, môi đỏ mọng khẽ nhếch cười nhìn cẩm y nữ tử đang bước tới gần.
Lam Hàn Kì nhẹ nhàng di chuyển, dí sát mặt vào Lưu Tiểu Tuyết, mị hoặc hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi đi đâu vậy?”
“Cắt! Hoàn hảo!”
An đạo kích động hô to, không nghĩ tới Lam Hàn Kì vừa diễn xuất tốt, giọng hát cũng không kém phần chút nào. Như vậy càng không cần diễn viên hát thế, nhìn lại cảnh quay nãy, An đạo càng kích động hơn. Vốn dĩ cảnh quay này là MV tuyên truyền nên khá quan trọng, bình thường, nếu là các bộ khác... An đạo không hổ danh phong tặng, quay hơn trăm lần đến mức hoàn mĩ mới qua.
Đến cả Triệu Lưu cũng phải nhìn Lam Hàn Kì bằng ánh mắt khác. Làng giải trí không thiếu gì “bình hoa di động”, nhưng chân chính người vừa xinh đẹp vừa có tài thì rất hiếm. Hắn ta lúc đầu cứ nghĩ Lam Hàn Kì dùng quy tắc ngầm, dựa vào vẻ xinh đẹp của mình để trèo lên vai nữ phụ, không nghĩ tới lại là năng lực thật. Mà cũng đúng, hắn ta không thể phủ định, 18 tuổi đặc cách tốt nghiệp đại học điện ảnh Đế đô, năng lực không thể nào hơn được!
Quay từ giữa trưa cho đến tối, tiến độ nhanh đến An đạo vui mừng mở tiệc thiết đãi đoàn phim. Ngày đầu tiên, có hy vọng!
Lam Hàn Kì lại không rảnh như vậy, xin cáo lui về trước, cô đã dành thời gian 12 tiếng đồng hồ chơi rồi, bây giờ phải đi làm việc đã.
Nói là làm ngay, Lam Hàn Kì quay về phòng của mình, chăm chỉ làm việc với máy tính. Lúc đầu có ý định vào 《 Thịnh Thế Phồn Hoa 》nhưng công việc lại chưa xong nên Lam Hàn Kì vẫn luyến tiếc cất nó đi.
Ô ô, hẹn hôm nào gặp lại.
“Lão bản đại nhân....”
Lam Hàn Kì nhìn khuôn mặt thân quen đến không thể không thân quen được nữa của Hà Lương liền cau mày khoanh tay: “Dừng. Nói thẳng luôn đi.”
Hà Lương thở dài nói lí nhí: “Lão bản, ngài xem. Trên All fans hâm mộ của ngài rất muốn được chứng kiến dung nhan của ngài a...”
Lam Hàn Kì bĩu môi, cầm lấy gói đồ ăn vặt nhai mấy tiếng ròn tan: “Sao? Thấy ta làm quảng cáo đồ ăn vặt sẽ đông khách chứ!”
Hà Lương vỗ trán, trong lòng gào thét: “Đấy không phải trọng điểm lão bản. Fans hâm mộ biểu tình đến tận cửa rồi kia kìa.”
Lam Hàn Kì nhìn mấy gói đồ ăn vặt xung quanh, cầm nhanh một gói yêu thích rồi mới nói tiếp: “Thì cứ cho mấy tiểu thiên sứ chờ đi. Hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp.”
Nói rồi không khí giảm xuống, trừng mắt nhìn Hà Lương: “Đừng nói gọi điện thoại cho tôi chỉ vì chuyện bé này chứ?”
Hà Lương rùng mạnh một cái, não hoạt động vội nghĩ sẽ đối đáp như thế nào. Cuối cùng vẫn là to gan tắt điện thoại.
Điện thoại của Lam Hàn Kì rung nhẹ mấy cái, Hà Lương gửi tin nhắn qua All với nội dung: “Lão bản, ngài đọc xem.”
Lam Hàn Kì ấn vào đường link, một đoạn trạng thái hiện ra.
“Hôm nay thế nhưng may mắn, gặp một em gái như nữ thần bước ra từ màn ảnh, từ nay quyết gọi là nữ thần. Cái gì ảnh hậu, cái gì đại minh tinh chúng tinh phủng nguyệt? Đây mới chân chính là đại mĩ nữ....”
Lam Hàn Kì lược bỏ 1000 từ thao thao bất tuyệt của chủ trạng thái. Kéo xuống xem ảnh, mắt khẽ giống như cười thành một độ cong. Nguyên lai là ảnh chụp cô trước khi đi họp báo, đúng cảnh đang ăn KFC.
Lại kéo xuống xem bình luận, Lam Hàn Kì lần này thiếu chút làm rơi nguyên gói đồ ăn ra. Thế nhưng hơn mấy chục nghìn bình luận, All của cô cũng bị nhắc đến đến N lần.
“Nữ thần nhà ai? Ăn vẫn có thể đẹp như vậy?”
“Chính là nữ thần nhà chúng ta! Đây là đồ ăn ngon hay người đẹp đây? #Lam Hàn Kì “
“Đột nhiên muốn ăn KFC. #Lam Hàn Kì.”
“Nữ thần nhà ta, đột nhiên muốn ăn KFC x124. #Lam Hàn Kì.”
Nhìn một hàng dài bình luận, Lam Hàn Kì đau mắt trả lời tin nhắn của Hà Lương, “Hà phó tổng, anh cũng rảnh quá nhỉ! Có hay không cần tôi điều anh đến miền Bắc thành Y cải tạo lại chút không? Anh không ngồi im làm boss như Giang tổng được à!”
Hà Lương xem xong tin nhắn, biết mình tự lấy đá đập chân mình, giống như bị ăn đau, liền tin nhắn cũng không nhắn lại. Lam Hàn Kì nhún vai tỏ ý không biết, nhà mình phó tổng 36 tuổi nhưng lại như 16 tuổi.