Vân Thần Mặc Tiên

Chương 5



(5)

Bàn tay đang chỉnh thắt lưng của Ngụy Vô Tiện nháy mắt khựng lại, hắn sửng sốt hồi lâu mới tìm lại được giọng nói, nghi hoặc xác nhận:

" A Uyển thật sự còn sống sao?! "

Lam Hi Thần gật đầu khẳng định:

" Ừ. "

Sau khi nghe được câu trả lời đầy khẳng định ấy, Ngụy Vô Tiện liền hưng phấn đến không biết phải làm thế nào:

" Thật tốt... thật tốt, hắn còn sống, A Uyển còn sống... "

Lại qua một lát nữa Ngụy Vô Tiện mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn điều chỉnh cảm xúc, hỏi Lam Hi Thần:

" Vậy A Uyển hiện tại ở đâu?.... Hơn nữa khi đó A Uyển còn nhỏ như vậy, làm sao y có thể sống sót? "

" Lúc Ngụy công tử... rơi khỏi vách đá, sau khi tất cả các gia tộc đều rời đi, ta... " Lam Hi Thần khó khăn nói:

" Ta muốn xem ngươi có thật sự biến mất hay để lại thứ gì không nên đã cùng Vong Cơ trở lại Loạn Tán Cương. Khi đó Vong Cơ đã tìm thấy Ôn Uyển đang bất tỉnh và sốt cao trong một hốc cây, đệ ấy đã đưa A Uyển trở về và giữ y lại dưới sự nuôi dưỡng của Lam gia. Bây giờ có lẽ A Uyển còn đang đi săn đêm cùng với Vong Cơ và nhóm của đệ ấy. "

Thật ra lúc đó Lam Hi Thần đã bất đắc dĩ phải rời khỏi Loạn Tán Cương sau khi Ngụy Vô Tiện rơi xuống, khi đó thật ra chỉ có Vong Cơ quay lại Loạn Tán Cương và tìm được A Uyển mà thôi. Trong lòng hắn thầm xin lỗi đệ đệ, đồng thời tự an ủi chính mình:

' Bây giờ Vong Cơ đã ở bên Mạc công tử rồi, có lẽ hắn không cần nói sự thật ấy với Ngụy Vô Tiện đâu... nhỉ? '

Khi Ngụy Vô Tiện biết Lam Hi Thần đến nơi đó tìm lại di vật của mình, trong lòng lập tức nổi lên một trận chua chát cùng cảm động. Khi hắn biết Ôn Uyển đã lớn lên bình an ở Lam gia, hiện tại thậm chí còn có thể cùng Hàm Quang Quân đi săn đêm đã cảm thấy vô cùng vui mừng.

Trong lòng ngập tràn cảm giác không biết phải làm sao, chỉ có một điều chắc chắn đó là hắn vô cùng biết ơn hai huynh đệ Lam gia, biết ơn Cô Tô Song Bích:

" Cảm ơn..., cảm ơn nhiều lắm! "

Ngụy Vô Tiện lùi về phía sau một bước, nửa cúi đầu trước Lam Hi Thần:

" Đa tạ Trạch Vu Quân, đa tạ Hàm Quang Quân! Xin hãy nhận cái cúi đầu của Ngụy Anh! "

Lam Hi Thần vội vàng đỡ hắn dậy:

" Ngụy công tử, ngươi không cần như vậy! Tư Truy...là... là Ôn Uyển, đệ ấy rất tốt. Nhánh y sư của Ôn Tình cô nương cũng chưa từng làm chuyện ác, vì vậy Lam gia tất nhiên sẽ bảo vệ tốt đệ ấy. "

Dù nói như vậy, Ngụy Vô Tiện vẫn là người biết rõ nhất thiên hạ, hắn hiểu rõ tiên môn bách gia sẽ đối xử với "tàn dư Ôn thị" như thế nào. Lam Hi Thần chắc hẳn đã phải chịu áp lực rất lớn khi Lam gia quyết định giữ Ôn Uyển lại, hắn đương nhiên là vô cùng cảm kích.

Cuối cùng Lam Hi Thần vẫn là không muốn che giấu sự cố gắng, và vất vả của đệ đệ mình, áy náy nói thêm:

" Nhưng... thật ra Vong Cơ cũng rất cố chấp. "

Ngụy Vô Tiện sửng sốt:

" Hàm Quang Quân, y... "

Lam Vong Cơ từ trước đến nay đều là người lạnh lùng, cũng có thể nói là siêu siêu cổ hủ cùng "cũ kĩ". Vốn Ngụy Vô Tiện cho rằng chính là Lam Hi Thần muốn bảo vệ A Uyển vì tâm ý của y dành cho hắn, nhưng Lam Vong Cơ thì hắn thật sự không ngờ tới.

Ngoài ra..., Ngụy Vô Tiện cũng đột nhiên nhớ đến hình ảnh Lam Trạm mời Ôn Uyển đi ăn khi y đến Di Lăng, hắn nói với giọng nhẹ nhàng cùng chân thành:

" Ta thật may mắn khi được biết ngài và nhận được sự giúp đỡ của hai người, Trạch Vu Quân. "

Lam Hi Thần trong lòng đau xót, Ngụy Vô Tiện khi xưa phóng khoáng tiêu sái, trong sáng, tinh nghịch, vui vẻ sao bây giờ có thể nói ra những lời khách khí như thế:

" Ngụy công tử... Hi Thần cũng vô cùng may mắn khi quen biết ngươi. "

Bây giờ ngươi đã trở về, lại càng may mắn hơn... Thật tốt.

" Không. "

Ngụy Vô Tiên cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình:

" Trạch Vu Quân, xin đừng khách sáo với ta như vậy, ngài đừng gọi ta là Ngụy công tử nữa. "

" Vậy... "

Lam Hi Thần thừa cơ, nhanh chóng hỏi:

" Sau này ta gọi ngươi là A Tiện nhé? "

Ngụy Vô Tiện giật mình... Tên gọi thân mật như vậy, nhưng Lam Hi Thần lại chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn đầy mong chờ, Ngụy Vô Tiện không hiểu sao vô thức đáp ứng:

" Được... "

Sau đó Lam Hi Thần liền mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy vui mừng khiến Ngụy Vô Tiện cũng không tránh khỏi cảm thấy vui vẻ...

" Vậy... A Tiện... "

Lam Hi Thần cảm thấy cái tên này vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến trái tim hắn mềm nhũn:

" A Tiện, ta cũng mong ngươi đừng gọi ta là Trạch Vu Quân nữa. "

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, rõ ràng chỉ là một cái tên nhưng tại sao người này lại gọi nhiều lần như thế? Di Lăng Lão Tổ sau khi nghe thậm chí còn không nhịn được liền đỏ mặt, chỉ có thể bình tĩnh đáp:

" Vậy ta nên gọi ngài là gì? "

" Ta đương nhiên nghe A Tiện. "

Ngụy Vô Tiện lại sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ:

' Ta... ta đây là đang bị Lam gia Tông chủ "thả thính" sao? '

Lam Hi Thần không ưu nhã trộm cười trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói:

" Được rồi, không trêu chọc A Tiện nữa. Nếu A Tiện bằng lòng, ta dẫn ngươi đi gặp Tư Truy nhé? "

" Thật sao?! "

Ngụy Vô Tiện vui mừng khôn xiết, vốn tưởng rằng Lam Hi Thần sẽ chỉ để hắn xuống núi một lát, không ngờ y lại muốn cùng hắn đi gặp A Uyển... không, hiện tại là Tư Truy.

Đợi đã, Tư Truy? Tư Truy, chẳng lẽ là Lam Hi Thần đã đặt cái tên này sao...

Giọng nói của Lam Hi Thần bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện:

" Đương nhiên là được, nhưng A Tiện có thể chờ ta vài ngày để giải quyết một số chuyện của Lam gia được không? Sau khi ta thu xếp xong đồ đạc, ta sẽ liên lạc với Vong Cơ, chúng ta có thể xuống núi tìm bọn họ, được chứ? "

" Được, được! " Ngụy Vô Tiên lập tức đồng ý:

" Trạch... Lam Hoán, ngươi thật tốt! "

Lam Hi Thần nghe vậy nhẹ nhàng mỉm cười:

" Vậy A Tiện hãy ở lại Vân Thâm nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa. Nếu buồn chán muốn xuống núi, cứ nói với ta. "

" Ta hiện tại cũng không có việc gì làm, mấy ngày tới chuẩn bị xuống núi, ban đêm có thể sẽ đi săn cùng bọn họ, ta sẽ chuẩn bị một ít bùa chú cùng vài vật dụng khác, được không? "

Nguy Vô Tiện vui vẻ lên kế hoạch.

" Được, nhưng A Tiện đừng để bản thân quá mệt mỏi. "

Lam Hi Thần nhẹ nhàng nói, thấy Ngụy Vô Tiện quả thực đã quên mất chuyện đến thư viện mới thở phào nhẹ nhõm.

____________________________________________________________________________

Hai đoá hoa nở, mỗi người một nơi.

Tại điểm săn đêm.

Lam Vong Cơ nhìn " Mạc Huyền Vũ " đang ngủ say trên lưng Quả Táo Nhỏ, nhẹ giọng hỏi:

" Ngụy Anh, ngươi có mệt không? Ngươi cần dừng lại nghỉ ngơi. "

" Hmm...huh? " Ngụy Anh bị gọi tỉnh, dụi mắt:

" Không sao đâu, ta chỉ hơi buồn ngủ thôi. Đều là do đêm qua Lam nhị ca ca quá nhiệt tình, nếu không tinh thần ta sẽ không tệ như vậy, bình thường đều rất tốt. "

Sắc mặt Lam Trạm hơi đỏ lên, đưa tay ôm eo Ngụy Vô Tiện:

" Ta xoa eo cho ngươi. "

" Hừ, chính ngươi là người rõ nhất chuyện tốt này là do ai mà. "

Ngụy Anh hừ một tiếng, để mặc Lam Vong Cơ xoa eo cho hắn:

" Lam Nhị ca ca, tiếp theo chúng ta nên đi đâu? "

Lam Trạm nhẹ giọng trả lời:

" Nơi này ác linh đã bị tiêu trừ, không bằng quay về Cô Tô, đã đến lúc trở về rồi. "

Ngụy Vô Tiện gật đầu, lần này bọn hắn cũng đã ra ngoài hơn một tháng:

" Vậy giờ chúng ta cùng đi tiêu trừ tà ma, vừa lúc dọn dẹp sạch sẽ ác linh xung quanh Cô Tô, sau đó chúng ta có thể quay về. "

" Được. "

Hai người nhìn nhau mỉm cười khiến đám tiểu bối Lam gia phía sau đỏ mặt, ngay cả Quỷ Tướng Quân Ôn Ninh cũng xấu hổ cúi đầu nhìn đi chỗ khác.

TBC:

Bối cảnh riêng tư, không hoàn toàn dựa trên nguyên tác, cốt truyện mười ba năm sau tất cả đều là thần kỳ. Chỉ có Lam Vong Cơ và vài đệ tử Lam gia trong một lần cùng nhau ra ngoài săn đêm mới biết Mạc Huyền Vũ chính là Ngụy Vô Tiện... Đây chỉ là một câu chuyện tình ngọt ngào thôi, đừng đi vào sâu quá.

Cảm ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.