Năm đó, Lãng quốc thiên tai, vô số súc vật chết vì ôn dịch, người chết vì đói kéo dài ngàn dặm. Trữ quốc ca múa mừng thái bình, quốc thái dân an.
Ngoài đô thành Khai Yết của Lãng quốc chính là quan ải cực nam Yến Chi và Vân Sóc.
Tửu lầu Hô Bối lâu nổi danh nhất Khai Yết, có Thiêu Đao Tử khô nóng cay nồng nhất, cũng có Nữ Nhi Hồng nguyên chất thơm ngon nhất, có Thủ bả nhục béo tốt nhất, cũng có ba chén măng gà trân châu chính tông nhất, có rượu sữa ngựa, càng có mã đề tâm sen, thật sự một lưới thu trọn khách nam bắc, lữ khách dừng ngựa đã ngửi thấy mùi thơm.
Trên thảo nguyên mênh mông, dân du mục chỉ có thể trong tuyết phủ ăn thịt ngựa chết cỏ dại, nhưng trong Hô Bối lâu quý tộc chen đầy, thức ăn lại càng phong phú.
Phó Hoài Xuyên thưởng cho tên tiểu nhị vẻ mặt niềm nở trước cửa một đỉnh bạc, lưu lại vài thiếp thân thị tòng ăn uống dưới tầng trệt, còn mình đi lên một căn phòng tao nhã trên lầu ba ngồi cạnh cửa sổ. Mỉm cười ôn hòa, gọi vài món ăn cùng một bầu rượu, tràn đầy hứng thú ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Mùa xuân Trữ quốc đến sớm, mọi người cũng đã khoác lên mình y sam mỏng manh, đô thành Tĩnh Phong tràn đầy không khí náo nhiệt sung túc, nhưng Lãng quốc, vẫn còn chìm trong cái giá lạnh của băng tuyết, ngoài cửa sổ bông tuyết lớn như quạt hương bồ tung bay. Đang lúc thở dài, nghe thấy tiểu nhị cười nói: “Vị Gia này, đã đến giờ cơm, cho nên có rất nhiều người, để vị công tử này ngồi cùng bàn với ngài được không!” Lời còn chưa dứt, một người đã ngồi xuống đối diện, cười nói: “Làm phiền!”
Đưa mắt nhìn, là một hoa phục thiếu niên, một thân áo lông chồn màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ như chạm ngọc, hơi có vài phần non nớt, trong tiết trời tuyết lớn lại cầm chiết phiến (cây quạt), xem ra là công tử con nhà giàu có.
Phó Hoài Xuyên cười nói: “Không phiền, đúng lúc tại hạ uống rượu một mình cũng không thú vị gì.”
Thiếu niên cũng mỉm cười, ánh mắt sắc bén như đao, lại mạn bất kinh tâm nói: “Sao lại không thú vị? Tứ Dã vương điện hạ ngàn dặm xa xôi đến Khai Yết, lướt nhìn giang sơn tráng lệ này, toan tính tương lai phóng ngựa Lãng đô, đúng là chuyện vui lớn trong nhân sinh nga!”
Phó Hoài Xuyên nhấp một ngụm Thiêu Đao Tử, nhướn mày cười nói: “Tai mắt của công tử thật nhanh nhạy, tại hạ bội phục. Bất quá dưới chân thiên tử của quý quốc mà nói ra những lời này, không sợ sẽ rước lấy thị phi sao?”
Phó Hoài Xuyên là đương kim thiên hạ đệ nhất danh tướng, Tứ Dã vương khai cương thác thổ (mở rộng biên cương, lãnh thổ) của Trữ quốc, thiếu niên thành danh, mười ba tuổi đã theo đương kim hoàng đế Phó Đông Bình đánh đông dẹp bắc, thống nhất các tiểu quốc loạn lạc ở Trung Nguyên, không những tọa ủng Trung Nguyên, càng lấy đó làm trung tâm, tiếp tục mở rộng ra xung quanh, thôn tính Đông Liêu, cướp đoạt Tây Châu.
Dưới gối Phó Đông Bình có sáu nam một nữ, Phó Hoài Xuyên thứ tư, phong là Tứ Dã vương, rất được coi trọng. Hai năm gần dây, Phó Hoài Xuyên rất ít khi lãnh binh, hầu hết ở lại trong triều đình.
Lúc này Phó Hoài Xuyên nhướn mày nâng cằm, ngoài cửa gió bắc chợt nổi, bông tuyết lất phất, khí thế bức người không gì cản được tràn tới.
Dưới ánh mắt thâm sâu sắc bén đến bức bách của hắn, thiếu niên lại bày ra bộ dáng uể oải biếng nhác, cười nói: “Ba năm trước, tại hạ từng gặp Dã vương một lần, lúc đó biên quan Lương Châu chiến mã phóng qua, ánh trăng như đao, Dã vương cũng là loại khí thế nuốt chửng sơn hà này, trong lòng tại hạ vô cùng ngưỡng mộ, ha ha.”
Lương Châu từ trước đến nay chính là nơi tranh đoạt chiến lược vùng tái bắc Trung Nguyên, Phó Hoài Xuyên hai lần đánh lui đại quân chinh phạt của Lãng Quốc, kiên cố chiếm cứ Lương Châu, từ đó Lương Châu trở thành biên thành xa nhất của Trữ quốc, cũng có thể lấy làm cứ điểm trông chừng Yến Chi quan, mà Lãng quốc bất đắc dĩ phải lui một bước khỏi Trung Nguyên.
Chư tướng Lãng quốc rất thâm hận Phó Hoài Xuyên, nhưng đối với một thân chiến thuật thâm sâu rộng rãi, đảm lược quyết đoán kinh người cũng cảm thấy thán phục.
Ở bất kỳ nơi nào trên Lãng quốc nhắc đến Lương Châu, chính là hạ nhục triều đình, nhưng thiếu niên này nhắc đến, lại là thúc đẩy số phận Phó Hoài Xuyên. Thiếu niên trước mắt biểu tình giảo hoạt tràn đầy đắc ý, Phó Hoài Xuyên nhịn không được cười nói: “Đa tạ công tử mậu tán (khen nhầm), xin hỏi tôn tính đại danh?”
Thiếu niên xoát một tiếng mở chiết phiến hoa đào mạ vàng trong tay, mắt phượng đen nhánh hẹp dài hơi nhếch lên, cười hì hì nói: “Tôn tính đại danh tại hạ hiện tại không thể nói cho ngươi biết, Phó đại tướng quân, chúng ta ngày sau nhất định có giao tình rất lớn.”
Phó Hoài Xuyên uống cạn chén rượu, cười nói: “Nếu như vậy, Phó mỗ cũng không quấy rầy thanh tĩnh của công tử. Cáo từ tại đây. Bất quá Phó mỗ lần này đến quý quốc, chính là lấy thân phận sứ giả Trữ quốc quang minh chính đại đến tặng lương, trái lại khiến công tử bận tâm.” Chuyển người đứng dậy, mỉm cười từ biệt. Thiếu niên cũng không khách khí, nghiêng người trên ghế, cười nói: “Phó đại tướng quân tốt xấu đem nợ nần kết thúc chứ? Tại hạ không tiễn.”
Phó Hoài Xuyên mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
Ra khỏi Hô Bối lâu, Phó Hoài Xuyên gọi thiếp thân thị tòng Quân An nói: “Thiếu niên mặc áo lông chồn màu đen trước cửa sổ, điều tra hắn.”
Quân An là chủ nhân Điệp lâu giàu có nổi danh nhất trong võ lâm Giang Nam, tin tức tình báo chính là kỹ năng đặc biệt, phân phó thuộc hạ, không đến một ngày chắc chắn sẽ biết được lai lịch của thiếu niên kia.
Thiếu niên này, bề ngoài phóng khoáng lỗ mãng, nhưng trong lòng lại tựa như thâm trầm đáng sợ, càng kỳ diệu chính là bản thân khi thấy hắn có một loại kích động cùng cuồng hỷ không kiềm chế được, tựa hồ nghe thấy thanh âm huyết dịch trong cơ thể va chạm vào đao phong của hắn —— Thở dài, Phó Hoài Xuyên ngươi thật sự là một tướng quân tịch mịch.
Dịch trạm ban đêm. Phó Hoài Xuyên đang đọc sách dưới đèn, Quân An gõ cửa bước vào. Đang chuẩn bị báo cáo, Phó Hoài Xuyên giơ tay ý bảo hắn khoan đã, trong miệng ngâm nga: “Non xanh ẩn ẩn suối trong, cô thành cô khách cô thuyền. Nhấc tay muốn cầm bút, liễu rũ ngại trời thu; ngắt trọn nhành dương liễu, lạnh lẽo như tay áo. Lãng đô ráng chiều mây, cùng trải tiết Trùng Dương; Dao Quang cỏ non mùa xuân, một đêm sương mùa thu. Dựa gió thu mười hai tòa thành, vọng cố quốc ba ngàn dặm. Chén rượu, ngừng cạn, thuyền, ngừng xoay.”
Ngừng lại hỏi: “Quân An, ngươi cảm thấy bài Lục Y này Dao Quang Minh Tuệ công chúa sáng tác như thế nào?”
Quân An tử thanh tử khí nói: “Hồi bẩm Vương gia, tại hạ vốn không hiểu mấy thứ này, bất quá nghe cảm thấy rất bi thương.”
Phó Hoài Xuyên lắc đầu, nói: “Khúc Lục Y này, tuy là ly biệt ai âm, nhưng hơn hẳn ở đau mà không thương, từ ngữ thanh tân khéo léo, ý cảnh tiêu sái tự nhiên, cho nên có thể lưu truyền trong thiên hạ. Nghĩ đến dáng vẻ khuynh thành của Minh Tuệ, tài thi phú, lại bạc mệnh chết sớm, thật sự khiến người đau lòng.”
Quân An nói: “Vương gia, những thứ văn chương này tại hạ đều không hiểu, bất quá người Vương gia ngài muốn điều tra, cùng với bài từ này có quan hệ rất thâm sâu.”
Phó Hoài Xuyên liền buông thư quyển, Quân An nói: “Lý Nhược Phi chính là thân tử của Minh Tuệ, bây giờ đang ở trong Nam Viện vương phủ.”
Phó Hoài Xuyên ngưng thần nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, thì ra là vậy, Lý Nhược Phi, xem ra sau này, ngươi chắc chắn trở thành đối thủ của ta.
Ngày hôm sau Tứ Dã vương Trữ Quốc lên điện, không ngoài dự đoán nhìn thấy Lý Nhược Phi, thiếu niên đã gặp gỡ ở Hô Bối lâu kia, đứng hàng thứ ba bên trái bảo tọa hoàng đế, vẻ mặt khiêu khích nhìn mình, Phó Hoài Xuyên không khỏi cười cười, cũng không nhìn hắn thêm, hết sức tao nhã hướng đương kim hoàng đế Lãng Quốc hành lễ.
Lý Đồng là một đế vương thất bại, nửa đời của hắn căm ghét nhất chính là suất lĩnh thiết kỵ Lãng quốc đi chinh phục các bộ lạc lớn nhỏ trên thảo nguyên, việc thích làm nhất chính là chìm đắm trong thi thư họa quyển thậm chí thưởng trà trồng hoa, nhưng hắn cũng là một đế vương may mắn, có một huynh đệ có thể chinh chiến Võ Định vương Lý Quan Hải vì hắn mà dốc sức thiên hạ.
Lý Đồng nhìn thấy Tứ Dã vương vang danh khắp thiên hạ cư nhiên lại nhã nhặn hữu lễ như vậy, không khỏi sinh hảo cảm, phân phó tả hữu nói: “Ban tọa!”
Phó Hoài Xuyên sau khi ngồi xuống, mỉm cười nói ra mục đích đến đây: “Phụ hoàng biết được năm nay quý quốc đại hạn, lương thực bị thiếu, cố ý để tiểu vương đến tặng ngàn thạch (1 thạch tương đương 59,2 kg) lúa mì gạo trắng để quý quốc giải nguy khốn, thuận cho việc giao hảo của hai nước.”
Lý Đồng mừng rỡ, nói: “Quý quốc có lòng như vậy, hai nước vĩnh kết huynh đệ chi bang.”
Ánh mắt Phó Hoài Xuyên quét một lượt, nhìn thấy biểu tình quần thần hoặc ngưng trọng hoặc nghi ngờ hoặc phẫn hận hoặc vui mừng, chỉ có Lý Nhược Phi một mạt cười lạnh, con ngươi đen nhánh trong suốt nhìn thẳng hắn, không khỏi thu hồi nụ cười, tiếp tục nói: “Bất quá tiểu vương còn có một chuyện muốn cầu không biết hoàng thượng có đáp ứng không?”
Lý Đồng chưa trả lời, đã nghe Lý Nhược Phi khinh thường cười lớn, nói: “Kẻ buôn bán thật đáng khinh.”
Phó Hoài Xuyên nghiêm mặt nói: “Tặng lương cùng với chuyện tiểu vương muốn cầu không hề có quan hệ, ngàn thạch gạo và mì đã xuất phát từ Toa Hà, vài ngày nữa sẽ đến Khai Yết, cho dù hoàng thượng không đồng ý với yêu cầu của tiểu vương, tiểu vương cũng không hề có một câu oán hận.”
Lý Đồng vội hỏi: “Tứ Dã vương nói thẳng.”
Phó Hoài Xuyên đáp rất đơn giản: “Gần đây Nam Cương phản loạn, trong nước nội chiến, ngựa không đủ, thỉnh ban tặng ngàn con ngựa tốt.”
Trong điện quần thần một mảng im lặng.
Tứ Dã vương này nói thật dễ nghe, lương thực đã trên đường chuyển tới, bất quá nếu như không chịu tặng ngựa, phỏng chừng lương thực cũng không thuận lợi gì chuyển tới.
Lãng Quốc năm nay vốn là năm thiên tai, nếu như có hai ngàn thạch lương thực, ít nhất có thể để cho dân chúng không đói đến chết, cũng có thể tránh nội loạn, nhưng đem tặng ngàn chiến mã, lại là cho cường địch sát bên hông mình, là chuyện không ai dám mở miệng làm chủ.
Phó Hoài Xuyên hiểu rõ lòng người, nói: “Xem ra hoàng thượng cùng các vị đại nhân còn có việc quan trọng cần bàn bạc, tiểu vương tạm thời cáo lui.”
Ban đêm, Phó Hoài Xuyên vào Thủy Tinh các, đại kỹ viện ở Khai Yết thành.
Gặp tú bà, thưởng một thỏi vàng, đổi lấy đãi ngộ cùng hoa khôi nương tử Triêu Mộ nghe đàn trong hương khuê.
Triêu Mộ đàn, chính là cổ khúc Trường tương tư (*), khúc này thâm tình cực điểm, chuyện cũ có tiên nhân bị đày xuống trần, từ đó mà tác từ:
Trường An dằng dặc nhớ nhau
Giếng vàng vọng tiếng dế sầu kêu thu
Lung linh sắc lạnh sương mù
Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần
Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than
Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi
Trên cao xanh thắm khung trời
Dưới con nước biếc chơi vơi sóng sầu
Trời cao đất rộng hồn đau
Mộng hồn khó đến dãi dầu quan san
Tương tư hoài… đứt ruột gan.
Mặt trời sắp tắt khói lồng hoa
Buồn thương thao thức ngắm trăng ngà
Triệu sắt vừa nghe cung phượng dứt
Thục cầm đã trỗi phím uyên hoà
Khúc này có ý chẳng ai ca!
Yên Nhiên xin gởi gió xuân ra
Nhớ chàng dằng dặc cách trời xa
Mắt xưa làn sóng gợn
Nay thành suối lệ sa
Không tin lòng thiếp khổ
Xin chàng về ngắm tấm gương nhà!
Một khúc tấu xong, Triêu Mộ dâng một chén trà xanh, tóc đen vấn nửa, sóng mắt như men rượu, đang định mở miệng, lại nghe Phó Hoài Xuyên nói: “Triêu Mộ cô nương thanh âm như tiếng trời, có thể đàn xướng thêm cho ta một khúc Lục y của Minh Tuệ phu nhân được không?”
Triêu Mộ ngẩn ra. Quả nhiên là danh hoa phong trần, lập tức uyển chuyển cười, đáp ứng. Đang xướng đến “Lãng đô ráng chiều mây, cùng trải tiết Trùng Dương; Dao Quang cỏ non mùa xuân, một đêm sương mùa thu”. Đúng lúc đó, cửa sổ khảm ngọc lưu ly quý báu đột nhiên vỡ vụn, thân ảnh thon dài nhảy vào, chính là Lý Nhược Phi.
Cả người Lý Nhược Phi toát ra một loại khí chất hoàn toàn không giống như ngày hôm qua, nhanh nhẹn linh hoạt, càng mơ hồ có sát khí khát máu, nhịn không được khiến Phó Hoài Xuyên nhớ đến con báo tuyết lúc nhỏ mình nuôi dưỡng.
Phó Hoài Xuyên ra hiệu Triêu Mộ tạm lui. Vừa rót một chén trà cho Lý Nhược Phi. Cười nói: “Kết quả bàn bạc của quý quốc hôm nay như thế nào?”
Lý Nhược Phi nói: “Chẳng lẽ còn có lựa chọn sao?”
Phó Hoài Xuyên nói: “Kỳ thật ta đối với quý quốc không có hứng thú, ta chỉ có hứng thú với ngươi.”
Lý Nhược Phi chấn động, hung hăng liếc nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn.
Phó Hoài Xuyên nhìn hắn, chậm rãi nói: “Mẫu thân Minh Tuệ của ngươi. Cố sự về sau, chúng ta không ngại đoán thử chứ.”
Thưởng thức gương mặt trắng bệch của Lý Nhược Phi, Phó Hoài Xuyên cười nói: “Dao Quang luôn sản sinh ra mỹ nhân, đặc biệt là Minh Tuệ công chúa, lại càng tuyệt diễm thiên hạ, vô luận là Giang Nam Tạ Tiểu Tĩnh năm xưa, hay Kim Chi phu nhân trong Nam Cương cung ngày nay cũng không thể sánh bằng. Mười sáu năm trước Minh Tuệ tự nguyện gả cho Lãng quốc, làm thiếp của Võ Định vương Lý Quan Hải, cầu cho bộ lạc Dao Quang được mười năm thái bình. Mười năm sau, Võ Định vương dẫn đại quân công phá Dao Quang, Minh Tuệ ngã bệnh qua đời. Giai nhân mặc dù qua đời, nhưng lưu lại một khúc Lục y. Lý Quan Hải năm đó thật sự là sủng ái Minh Tuệ, đáng tiếc là đã có vương phi Huệ Bích cùng đại thái tử Lý Thành Phi, Huệ gia lại là vọng tộc Lãng quốc, Minh Tuệ lấy địa vị công chúa bộ tộc Dao Quang, cũng chỉ có thể làm thiếp. Nghe nói vương phi ghen tị, há có thể dung mẹ con các ngươi? Đủ loại sự tình trong đó, e rằng không để người ngoài biết được. Lý Đồng vì trấn an con dân Dao Quang, cho nên mới hậu đãi ngươi, ai ngờ ngươi lại đánh chết ca ca ngươi Lý Thành Phi, Võ Định vương phủ không thể giữ ngươi lại, cho nên Nam Viện vương chiếu cố ngươi, từ đó tòng quân. Ngươi xem, những cố sự này ta nói đúng hay không?”
Lý Nhược Phi nghe xong, nắm chặt chén trà chỉ cười, nửa ngày mới nói: “Không ngờ Tứ Dã vương đúng là một người kể chuyện giỏi, cố sự nghe rất hay, ta thật thích. Bất quá…” Giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi hắc bạch phân minh ẩn hiện màu máu, ánh mắt sắc bén như chim ưng: “Hôm nay ta muốn nói với ngươi chính là, ngươi, thời đại Phó Hoài Xuyên tung hoành thiên hạ đã hết rồi, về sau thiên hạ đệ nhất danh tướng, là ta, Lý Nhược Phi.”
Đứng dậy, gằn từng chữ nói: “Ngươi tốt nhất nhớ kỹ ta, nhớ kỹ lời ta nói.”
Phó Hoài Xuyên cười nói: “Ta tịch mịch đã mười năm, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng, ta đợi đến ngày ngươi trưởng thành cùng ta quyết đấu.”
Nhiều năm sau đó, Phó Hoài Xuyên mới biết bản thân ngày đó cùng Lý Nhược Phi nói chuyện cũ có bao nhiêu buồn cười cùng thiện lương.