Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 4: Thiếu niên áo trắng



Hoài Nam tại Chu phủ.          

Sáng sớm, theo cửa sổ ánh mặt trời lung linh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt thanh lệ, dung nham kiều diễm của Vân Dung, làn da trắng như tuyết trong suốt ở trên người Nàng rất thanh thoát. Mái tóc dài đen tuyền đặt ở bên gối. Nàng đôi mi dài thanh tú, giấc ngủ thập phần không an ổn, đã lâu rồi, từ khi Nàng mất trí nhớ đến giờ, cơ hồ mỗi đêm đều mơ thấy một giấc mộng giống nhau.

Đang ở trong mộng, Nàng gặp chính mình đang bị nhốt ở bên trong một trận hỏa hoạn, vô số con Hỏa Long màu vàng  hướng Nàng đánh úp lại, Nàng dùng hết sức lao ra, nhưng ngọn lửa bốc lên ngày càng nhanh càng dữ dội nhanh chóng cháy lên quần áo của Nàng và da thịt bị ngọn lửa đang dần đốt cháy, đau đớn đến tận xương tủy. Nàng cắn răng hướng phía ngoài thoát ra. Oanh một tiếng, một cây xà ngang từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt của Nàng  đoạn tuyệt con đường sống cuối cùng của Nàng. Cổ họng  Nàng  không  thể  phát  ra  âm  thanh nào, khi có cảm giác hít thở không thông, thân thể của Nàng giống như là một mảnh cây khô đang ở bốn phía có lửa bốc cháy ngùn ngụt, nhanh nhẹn rơi xuống. Nàng liều lĩnh  lớn tiếng kêu cứu, khói đặc cuồn cuộn  xâm nhập miệng mũi của Nàng, cuối cùng thanh âm của tiếng kêu gọi, biến thành tiếng ai đó rên rỉ. Nàng lặp lại kêu tên một người, chờ người này tới cứu Nàng. Nhưng mà, vô luận là trong mộng  Nàng, hay là khi  Nàng thanh tỉnh, cố gắng tưởng nhớ lại tên này, vắt hết óc, tìm tòi lại lúc mình có trí nhớ đến giờ, trừ bỏ từng đợt đau đầu mê muội thì hoàn toàn không thể nhớ gì được.

Đương nhiên, Vân Dung chỉ có toàn bộ  trí nhớ ở mấy tháng trước khi bắt đầu đi vào Chu  Phủ đến nay, những chuyện tình trước đây, Nàng hoàn toàn không nhớ gì cả.

Lúc này đây, Nàng hoảng hốt không biết chính mình lại đang  ở trong ác mộng, nhưng là vô luận như thế nào Nàng vẫn mở mắt không ra, ngọn lửa nóng bỏng không kiêng nể gì mà ăn mòn  da thịt của Nàng, trong lồng ngực cảm giác hít thở không  thông càng ngày càng rõ ràng...... Giống như là sự thật chứ không phải là mộng.

Ngay tại thời điểm Nàng cảm giác mình sẽ chết đi, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng tiêu, thanh âm rất nhanh rất dài, uyển chuyển lưỡng lự, tiếng tiêu được đưa đến chín tầng trời, từng đợt từng đợt hướng ngọn lửa đánh úp lại, tiếng tiêu qua ngang qua dọc giống như là từ trên trời giáng xuống làm cho ngọn lửa từng cơn từng cơn dần dần tắt lịm. Cuối cùng, chỉ còn lại từng tiếng tiêu lượn lờ trong không khí, thật lâu không tiêu tan.

Vân Dung  nhẹ nhàng  mở to mắt, hít thở thật sâu, Nàng cảm giác như sự không thể hít thở được ở trong mơ đã theo về với hiện tại. Nhưng lần này cùng với lúc xưa co chút bất đồng, trong giấc mộng tiếng tiêu du dương kia vang lên ở hướng này bay đến thì không có. Không đúng, tiếng tiêu này không phải đến từ cảnh trong  mơ, mà tiếng tiêu du dương vẫn như cũ từ ngoài cửa sổ bay vào trong phòng

Nàng ngồi dậy, đứng lên, đôi chân nhỏ dẫm lên sàn nhà bóng loáng nhưng lạnh lẽo, dưới chân truyền đến một chút lành lạnh. Vân Dung đi về phía cửa sổ đem cửa sổ đẩy ra, để ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, tiếng tiêu kia cũng từng đợt từng đợt trong không khí tiến đến, trong chốc lát đã làm cho tinh thần phấn chấn hẳn lên. Phía trước là một mảnh rừng trúc. Lọt vào trong tầm mắt xanh ưu nhã mang theo một phần thâm ý, xuyên thấu qua cành trúc có khe hở, ẩn ẩn xa xăm một ngôi nhà.

Nơi đó là cấm địa Chu phủ  --- Nhã Viên, tiếng tiêu từ đó mà truyền đến.

Thấm Phương Trai và Nhã Viên chỉ cách một mảnh rừng trúc ở xa xa, Phương Viên được xây dựng xung quanh bằng tường cao và hình thành nên một địa phương bị cô lập giữa trời đất, trong ngày thường Chu lão gia không cho Vân Dung tự tiện ra vào, lại càng không cho người bên ngoài tiến vào. Ngoài Yến Nhi hầu hạ Vân Dung trong việc ăn uống và sinh hoạt cuộc sống hằng ngày, thì Vân Dung căn bản chưa từng gặp qua bất cứ người nào.

Là ai đang thổi sáo, mà tiếng sáo kia nhưng lại thần kỳ như thế?  Không kịp nghĩ nhiều, Nàng đẩy cửa ra, nhanh chân hướng tới nơi vừa mới phát ra tiếng tiêu. Sợ trễ một khắc, kia tiếng tiêu sẽ biến mất không thấy.

Thấm  Phương  Trai  đối diện  rừng trúc, nên ngày thường Vân Dung thích nhất địa phương này.  Bên trong cành lá màu xanh sum suê, che lấp gần hết ánh mặt trời, đem không khí nóng nực của thời tiết hầu như tiêu tan mất. Khung cảnh thoáng mát làm cho tất cả phiền não đều đi mất tạm  thời đưa vào lãng quên chỉ còn lại bản thân như đang ở trong thế ngoại đào tiên mà thôi.      Chạy một hơi đến rừng trúc, trước mắt ngôi nhà cao tường, rừng trúc sum suê. Phía trên hai chữ đỏ: ‘ Nhã Viên ’ rất bắt mắt lọt vào trong mắt của Vân Dung. Nơi đó là cấm địa của Chu phủ. Bên trong tiếng tiêu càng phát ra rõ ràng, Vân Dung  nhẹ cắn răng, đẩy cửa bước vào.

Bên trong vườn, cũng là một màu xanh của rừng Trúc, một vị thiếu niên áo trắng đang ngồi trên một khối đá tròn,  Hắn cầm trong tay một cây sáo ngọc, đang hết sức chăm chú  thổi. Vân Dung cũng không  dám cử động, sợ sẽ vô ý phá hủy cảnh đẹp trước mắt. Ở trong thiên hạ, cư nhiên còn có một người thật tốt đẹp đến thế?

Hắn thoạt  nhìn bộ dáng chỉ có mười tám mười chín tuổi, dung nhan tuấn tú, mang theo một tia ngây thơ hồn  nhiên, nhưng là ánh mắt của hắn như vậy lại rất tao nhã, thanh cao thoát tục không vương bụi trần, làm cho người bên ngoài nhìn, cũng không tự chủ mà xấu hổ. Ống tay áo rộng thùng thình màu trắng mềm mại, theo gió thổi tung bay, phảng phất giống như mây và trăng hòa hợp vào nhau rất nhu hòa.

Hắn là ai vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.