Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 41: Cầu ta cứu nàng



Bạch Hi Thần đi rồi, Chu phu nhân lập tức phái tới bốn người thị nữ hầu hạ Vân Dung, bên trong Thấm Phương Trai màu sắc của các vật phẩm cũng làm toàn bộ rực rỡ hẳn lên.

Đối với việc này, Vân Dung cười trừ, Nàng vốn là không cần người khác hầu hạ, đối với hậu đãi như thế, không chỉ có không có cảm thấy cao hứng, ngược lại đáy lòng Nàng rất không có cảm giác, thậm chí cảm giác có điểm bi ai.

Ở trong lòng bọn họ, chính mình đến tột cùng là cái gì?

Bất quá Vân Dung cũng không phải nói thêm gì nữa, đơn giản nhìn theo nhị hoàng tử, sau đó lại đưa mắt nhìn đại tỷ Chu Vân Phương. Yêu cầu này của Bạch Hi Thần không có bị Chu Từ Ân cự tuyệt, những điều này làm cho Nàng hơi cao hứng một chút. 

Vô luận có nguyên nhân khác hay không, ở Chu gia vị đại tiểu thư này, là người thứ nhất đối xử tốt nhất với Nàng so với những người khác ở Chu phủ, nếu Chu Cẩn Du không phải thân đại ca của Vân Dung, như vậy Chu Vân Phương hẳn là người có cùng quan hệ huyết thống với Nàng chăng? 

Có thể là bởi vì Vân Dung phát hiện được chuyện của Chu Vân Phương cùng tình lang bí mật kia, hoặc là ở đáy lòng  của Vân Dung vẫn là khát khao tình thân trong những lúc vui buồn. Nàng luôn tưởng tượng, sau Chu Vân Phương nhất định cũng là hi vọng có thể có thêm người nữa đi quan tâm đến Nàng.

Đợi cho đến thời điểm tận mắt gặp Chu Vân Phương, Vân Dung mới biết được chính mình thật sự đến đúng rồi.

Ngắn ngủn nửa mùa nguyệt, Chu Vân Phương liền gầy yếu rất nhiều. Thân hình đơn bạc  nửa người tựa vào thành giường phía trên, tóc dài rối tung, ánh mắt trống rỗng.

So với hai lần gặp mặt trước thì Vân Dung cảm thấy xa cách thì giờ phút này, Vân Dung lại chủ động đi tới nhẹ nhàng kêu: "Đại tỷ."

Chu Vân Phương nghe được thanh âm mở cửa phòng vẫn không có phản ứng gì. Mà sau khi nghe được thanh âm của Vân Dung, mạnh mẽ ngẩng đầu, theo thanh âm nhìn lại, cả kinh kêu lên: "Vân Dung?"

Trong nháy mắt, Nàng giống như sinh mệnh gặp được tia sáng trong mùa đông, tiến lên gần chỗ Vân Dung, sau đó hai đầu gối quỳ xuống thẳng tắp người. 

"Đại tỷ, không cần như vậy." Vân Dung bị dọa không nhẹ, muốn đỡ Nàng đứng lên, lại bị Nàng gắt gao ôm lấy hai chân.

Chu Vân Phương rơi lệ đầy mặt, nức nở nói: "Vân Dung, Ngươi nghĩ biện pháp giúp Ta rời đi khỏi nơi này được không? Bọn họ giết hài tử của Ta, Ta không cần sống ở chỗ này, không cần......"

Vân Dung bị lời của Nàng mà kinh ngạc, trong tay chiếc quạt hình mỹ nhân lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.  Chu Vân phương cư nhiên thẳng thắn như thế nói cho mình biết chuyện tình Nàng mang thai sao? Nhịn không được mặt ửng hồng lên: "Đại tỷ, Ngươi...... Vì sao phải cùng Ta nói những lời này, lại như thế nào kết luận được, Ta sẽ có năng lực cứu Ngươi?"

Chu Vân Phương tươi cười thê lương, rơi lệ  càng hung, cơ hồ có chút khóc không thành tiếng: "Bọn họ không để ý đến sự sống chết của Ta, Ta cần gì phải để ý thanh danh của Chu gia...... Người ngoài chỉ nhìn đến vị hôn phu của Ta là công tử của Tể tướng gia...... Nhìn bề ngoài thì vô vàn vinh hạnh, nhưng là Ngươi sao biết được Sở Mạch Trần kia tuổi còn trẻ đã đem cưới rất nhiều tiểu thiếp thông phòng, trong phủ lại có vô số ca cơ mỹ nữ ….  Hắn hàng đêm cùng nhiều nữ nhân làm chuyện nam nữ...... Gả cho người như vậy...... Ta đây cả đời còn có cái gì gọi là hạnh phúc nữa? Tiểu muội, Ngươi giúp Ta rời khỏi nơi này đi, cũng chỉ có Ngươi có thể giúp Ta........"

Vân Dung nhìn về phía bụng của Vân Phương trong lòng dâng lên một cỗ tực giận. Nơi đó đã có một sinh mệnh chẳng lẽ giờ phút này lại bị chính những người thân của Hắn tự tay giết chết sao? 

Suy tư một lát, Vân Dung không biết nói sao đành nói thẳng ra: "Đại tỷ, vì sao chỉ có Ta có thể giúp Ngươi? Có lẽ, Ngươi có thể cho đại ca hỗ trợ!"

Nghĩ đến buổi chiều Chu Cẩn Du đã muốn hồi phủ, tâm tình Vân Dung có chút phức tạp.

Chu Vân Phương  hai tay buông lỏng Vân Dung ra, ngẩng đầu nhìn trong ánh mắt ánh lên 1 tia hy vọng mong manh: " Ban ngày mẫu thân đã tới đây, nói nhị hoàng tử đã muốn hướng phụ thân cầu hôn, Ngươi cũng sẽ là người của nhị hoàng tử, bọn họ tự nhiên không dám động đến Ngươi. Về phần Cẩn Du, Hắn trước kia cũng không muốn Ta tiếp tục lưu lại đứa bé này, cho nên, Hắn căn bản là sẽ không giúp Ta. Vân Dung có thể cứu được Ta cũng chỉ có Ngươi....."

"Cầu hôn?" Vân Dung nhất thời lại có chút đứng ngồi không yên, cơ hồ lập tức muốn đi tìm Bạch Hi Thần để hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng nhìn đến bộ dáng rơi lệ đầy mặt đáy lòng cũng hy vọng có thể giúp được nữ tử đáng thương này: "Đại tỷ, Ngươi cho Ta biết Ta như thế nào giúp được Ngươi?"

Chu Vân Phương nghe xong vui mừng quá đỗi, hai tay không tự chủ được mà run run, đứng lên rưng rung nước mắt ở bên tai Vân Dung nhỏ giọng nói nhỏ một phen.

Vân Dung nghe xong không khỏi sợ hãi"Đại tỷ........."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.