Chuyện của Tiết gia khiến lòng người trong triều hoang mang lo sợ, bọn họ sợ bị người tra ra mình và Tiết gia có liên quan. Nhưng chính vào lúc này, một tin xấu lại truyền đến hoàng cung.
Kinh Thân vương phát bệnh cũ, bất tỉnh không dậy nổi.
Đông Duật Hoành biết được tin sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, hắn không những phái mười vị ngự y đến phủ xem bệnh cho Kính Thân vương, những dược liệu quý hiếm có giá trị cao cũng không ngừng thưởng vào trong vương phủ.
Buổi tối lúc đến cung Xuân Hi sắc mặt Hoàng đế thất thần không yên lòng, Thẩm Ninh biết hắn kính trọng Kính Thân vương, nàng cho hạ nhân lui xuống, tiến lên xoa bóp bả vai cho hắn, dịu dàng nói: "Chàng yên tâm, ta thấy hoàng thúc ngày thương th4n thể khỏe mạnh, thúc ấy sẽ không sao đâu."
Đông Duật Hoành nặng nề hít một hơi, "Trẫm không sợ cái khác, chỉ sợ hoàng thúc, thúc ấy... "
"Sao thế?" Thẩm Ninh thấy hắn muốn nói lại thôi, không khỏi truy vấn.
Đông Duật Hoành mím chặt môi, lắc đầu.
Bệnh tình của Kính Thân vương lúc tốt lúc xấu, các thái y dường như không tìm ra nguyên nhân của bệnh, long nhan giận dữ, mây đen bao trùm cả hoàng cung.
Thẩm Ninh phát hiện Đông Duật Hoành cực kỳ để bệnh tình của Kính Thân vương, mặc dù nàng biết Kính Thân vương có ý nghĩa với hắn, nhưng nàng luôn cảm thấy trong đó có thâm ý nàng không thể hiểu được. Nàng biết nàng sẽ không có cách nào nghe được tình hình thực tế từ trong miệng của hắn, chỉ có thể dùng hết khả năng giúp tinh thần hắn thoải mái.
Nàng cũng cho người đi hỏi thái ý về bệnh tình của Kính Thân vương, lại không thu hoạch được gì. Nàng lại đi thăm dò Hoàng hậu, tìm Hồng công công nghe ngóng, thậm chí nghiêm túc tìm Thẩm thái phó thỉnh giáo, đều không có một câu trả lời chắc chắn.
Đông Duật Hoành biết Thẩm Ninh đang làm gì, cũng không tức giận, chỉ ôm lấy nàng hôn nàng một chút rồi nói, "Đừng suy nghĩ lung tung, trẫm chỉ là lo lắng sẽ bị loạn cả lên. Nàng cũng đừng cười trẫm."
Thẩm Ninh nhìn hắn một cái thật sâu, hai tay ôm chặt lấy hắn, "Mỗi lần ta thương tâm, ta đều sẽ ngẩng đầu nhìn các vì sao trên bầu trời, nghĩ đến đất trời này rộng lớn như thế, ta cũng chỉ là một giọt nước trong đại dương, mỗi lần nữa như vậy, phiền não cũng trở nên nhỏ bé... "
Đông Duật Hoành trầm mặc một lúc, khẽ thở dài một hơi, "Làm khó Ninh Nhi rồi." Phụ nhân này, trong tim nàng chưa bao giờ mập mờ, hắn nghĩ đến đây tròng lòng của hắn như có một dòng nước ấm chảy qua, không khỏi thở ra một hơi ôm chặt nàng.
***
Đông Minh Thịnh ở trong cung Càn Khôn nhiều ngày, Hoàng hậu thấy tức giận của Hoàng đế với Nhị hoàng tử cũng dần tiêu tan, cân nhắc một hồi, nàng nhắc Hoàng đế chuyện chọn người nuôi dưỡng Nhị hoàng tử. Chỉ là nàng chọn tới chọn lui cũng chỉ có Trang phi là thích hợp.
Đông Duật Hoành trầm ngâm một lát, nói: "Vậy này trong lòng trẫm đã có quyết định, Hoàng hậu không cần phải lo lắng."
Trong lòng Hoàng hậu không hỏi cả kinh, nàng hỏi: "Không biết theo ý bệ hạ người nào thích hợp?"
Hoàng đế chỉ lắc đầu không nói.
Mấy ngày sau, Hoàng đế ban xuống thánh chỉ, Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh sẽ do Bảo Duệ quý phi của cung Xuân Hi nuôi dưỡng.
Thánh chỉ vừa hạ, cả triều lập tức sợ hãi.
Trong nhất thời thánh sủng của Bảo Duệ quý phi không ai sánh bằng.
Khi Hoàng hậu nghe được chuyện này, sẩy tay đổ chén trà trong tay vào đồ nàng đang thêu.
Thẩm Ninh tiếp chỉ nửa buồn bực nửa bất đắc dĩ, nàng độc sủng một cung đã đủ huênh hoang rồi, bây giờ lại còn có thể một một vị hoàng tử choai choai...
Buổi tối, Đông Duật Hoành đặt Thẩm Ninh dưới thân liên tục ra ra vào vào, môi hắn kề bên tai nàng bẩm lẩm, "Ninh Nhi, trẫm sẽ che chở nàng, nàng chăm sóc tốt hoàng nhi của trẫm, trẫm sẽ che chở nàng."
Ván đã đóng thành thuyền, Thẩm Ninh đành phải nhận lệnh. Sau đó nàng ổn định lại tinh thần, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện.
Trước đó Đông Duật Hoành rõ ràng không có ý định để nàng nuôi Nhị hoàng tử, cho dù bây giờ Hi tần bị giáng chức, nhưng trong hậu cung vẫn còn rất nhiều người khác có thể nuôi dưỡng Nhị hoàng tử, vì sao hắn đột nhiên thay đổi chủ ý? Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thời gian gần đây chuyện duy nhất có thể k1ch thích Đông Duật Hoành là bệnh tình của chuyện Kính Thân vương. Nhưng bệnh tình của Kính Thân vương và chuyện nàng nuôi dạy Nhị hoàng tử có liên quan đến nhau sao?
Nàng càng lúc càng không hiểu được.
Ngày hôm sau Đông Minh Dịch chính thức chuyển vào cung Xuân Hi. Sau khi chuyển vào trong cung chuyện đầu tiên hắn làm là dẫn những nô tài lớn nhỏ của mình đến dập đầu với Thẩm Ninh.
Sau khi hồi cung Thẩm Ninh cũng gặp Đông Minh Dịch mấy lần, nhưng mỗi lần đều chỉ nhìn qua một chút. Nàng bảo đám người đứng lên, tự mình dìu Nhị hoàng tử dậy, cẩn thận chu đáo hỏi thăm một lượt.
Đông Minh Thịnh có khuôn mặt giống mẫu thần tú mỹ trắng nõn, nhưng những ngày qua chịu liên tục đả kích khiến thằng bé khiến hắn có chút tiều tụy. Thẩm Ninh thầm thở dài một hơi, cầm tay của hắn nói: "Ta thấy con càng lúc càng gầy rồi, phải ăn nhiều lên mới được."
Giọng của Đông Minh Thịnh có chút cứng ngắc khàn khàn, "Đa tạ mẫu phi quan tâm, nhi thần ghi nhớ."
Thẩm Ninh không nghĩ đến sẽ có một ngày nàng làm mẹ kế của một đứa bé mười tuổi, tâm tư của nàng cũng rất phức tạp, nhưng nàng biết Đông Minh Thịnh khẳng định còn thấp thỏm hơn cả nàng, hơn nữa tuổi hắn còn nhỏ, kinh nghiệm sống thực sự không nhiều lắm.
Đối với trẻ con Thẩm Ninh vô cùng bao dung, bởi vì khi còn nhỏ nàng đã làm rất nhiều chuyện mà ngay cả sau khi bản thân trưởng thành nàng cũng không thể hiểu nổi, nàng nhớ lại bản thân khi còn nhỏ thường hay cố tình gây sự, khi bản thân lớn lên cũng không trưởng thành hơn được bao nhiêu. Vì vậy nàng luôn cảm thấy trẻ nhỏ thì càng nên được bai dung hơn.
Hơn nữa Đông Minh Dịch và Đông Minh Thịnh đều là những đứa trẻ chưa lớn nhưng đã bị ép sống như người lớn, nàng thật sự có chút đau lòng cho bọn họ.
Thẩm Ninh dẫn Đông Minh Dịch vào trong nội điện, một đám cung bộc đi theo phía sau, Lưu Ly biết Thẩm Ninh không thích có quá nhiều người hầu hạ, nên chỉ dẫn theo hai đại cung nữ đi vào trong điện, những người khác đều đợi bên ngoài.
Ma ma giáo dưỡng của Đông Minh Thịnh đành phải khó xử đứng bên ngoài, thỉnh thoảng còn ngó vào bên trong.
Thẩm Ninh ngồi xuống giường, chăm chú nhìn Đông Minh Thịnh một lúc, mỉm cười vươn tay ra, "Minh Thịnh, lại đây cho mẫu phi ôm một cái nào."
Đông Minh Thịnh lấy làm kinh hãi, cứng đờ nói: "Nhi thần không dám làm càn... "
"Này sao có thể là coi làm càn được, đến đây nào." Thẩm Ninh cười vẫy vẫy tay.
Đông Minh Thịnh cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Ninh, thấy khuôn mặt nàng tươi cười, không có vẻ chán ghét hắn, thằng bé mới chậm rãi bước nhỏ đến bên cạnh nàng.
Hai tay Thẩm Ninh chụm lại, ôm th4n thể gầy yếu của hắn vào trong ngực.
Cả người Đông Minh Thịnh cứng ngắc như một khúc gỗ, tay của hắn rất lâu sau mới dám nắm lấy tay áo của nàng.
Hắn bất ngờ khi nghe thấy một chuỗi âm thanh cười thanh thúy, chỉ cảm thấy cả người bỗng lên được nhấc bổng lên, khi hắn còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện bản thân ngồi trên đùi Thẩm Ninh!
Đông Minh Thịnh trừng mắt nhìn khuôn mặt dịu dàng tươi cười trước mắt, trong chớp mắt đại não hắn giống như trống rỗng, sau đó đỏ mặt tới tận mang tai nói: "Mẫu phi, ngài thả nhi thần xuống đi!"
Lưu Ly và hai cung nữ bị một màn bất thình lình này khiến cho trợn mắt há hốc miệng.
"Mẫu phi thấy Minh Thịnh rất đáng yêu, không nhịn được muốn ôm một cái," Thẩm Ninh ôm thằng bé, khẽ chẹp miệng, "Minh Thịnh không muốn để mẫu phi ôm một cái sao?"
"Không, nhi thần, mẫu phi..." Đông Minh Thịnh chưa từng được ôm như thế này, không biết phản ứng thế nào nói năng có chút lộn xộn.
"Đã đồng ý thì Minh Thịnh để mẫu phi vừa ôm vừa nói chuyện." Thẩn Ninh đưa cho thằng bé một cái bánh ngọt, "Con thích ăn không? Bánh ngọt tơ vàng?"
Đông Minh Thịnh ngồi thẳng tắp dậy, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được.
"Con muốn mẫu phi đút cho con ăn không?" Thẩm Ninh nghiêng đầu, ánh mắt cười long lanh.
Hai tay Đông Minh Thịnh lập tức giơ lên nhận cái bánh, vô thức cắn một cái.
Thẩm Ninh khẽ cười hai tiếng, lại hỏi: "Ăn ngon không?"
Đông Minh Thinh khẽ gật đầu.
Thẩm Ninh thấy vậy cười cười không nói gì nữa.
Đông Minh Thịnh vô cùng cẩn thận ăn hết bánh ngọt tơ vàng, một chút mẩu vụn rơi xuống người Thẩm Ninh. Thẩm Ninh rút khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau mảnh vụn bánh trong tay hắn. Nàng vừa lau vừa nói: "Minh Thịnh, trước con đã từng đến tìm mẫu phi nhưng mẫu phi bởi vì nguyên nhân cá nhân mà không đồng ý với con được, con đừng trách mẫu phi nhé."
"Nhi thần không dám..." Đông Minh Thịnh nhìn chằm chằm động tác nàng lau tay cho hắn, ậm ừ nói.
"Thực ra bây giờ, mẫu phi vốn cũng không có tính toán này." Thẩm Ninh nói đến đây, Đông Minh Thịnh giống như chạm phải lửa nói rụt tay lại.
Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn đứa bé mẫn cảm này, khẽ thở dài một tiếng, "Con trước hết cứ nghe mẫu phi nói hết đã."
Đông Minh Thịnh cúi đầu thấp xuống, mím chặt bờ môi.
Thẩm Ninh sờ đầu thằng bé tiếp tục nói: "Ta là một phi tử ích kỷ, không muốn bản thân bị cuốn vào mấy rắc rối phức tạp, nhưng phụ hoàng của con đã để cho ta chăm sóc con, ta nhất định sẽ không thoái thác. Con yên tâm, giờ ta đã trở thành mẫu phi của con, ta nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm, tận tâm nuôi lớn con lớn khôn."
Đông Minh Thịnh trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi sẽ không mặc kệ Minh Thịnh chứ?"
"Sẽ không." Thẩm Ninh nhìn thằng bé, kiên định lắc đầu, "Ta sẽ cố gắng hết sức chăm con như con ruột của ta."
Đông Minh Thịnh thở phào một hơi, hắn nở nụ cười đầu tiên khi từ khi đến cung Xuân Hi, nét mặt tươi cười nói với nàng, "Tạ ơn mẫu phi."
Thẩm Ninh cười gật đầu, lại nói: "Từ nay về sau con không cần phải cẩn thận từng li từng tí thế dâu, cũng không cần ép buộc bản thân lập tức coi ta là mẹ, mẹ ruột của con còn sống, Huệ mẫu phi mới rời đi không lâu, chúng ta cứ chậm rãi bồi dưỡng tình cảm."
Đông Minh Thịnh sửng sốt một chút, sau đó do dự nói: "Vâng... "
"Bé ngoan." Thẩm Ninh xoa xoa đầu thằng bé.
Thẩm Ninh lại ôm hắn nói một chút chuyện không liên quan, thái giám tùy thân của Đông Minh Thịnh, Ngụy Hội quỳ bên ngoài bẩm: "Khởi bẩm nương nương, Nhị điện hạ đến giờ đi học rồi."
Lúc này Thẩm Ninh mới thả Đông Minh Thịnh xuống, giúp thằng bé chỉnh thẳng lại y quan, "Đi đi."
"Nhi thần xin cáo lui trước." Đông Minh Thịnh nói xong định quỳ xuống.
"Con không cần phải đến quỳ, đi quỳ đâu, như thế xa lạ lắm, sau này con thấy ta chỉ hành lễ đơn giản là được." Thẩm Ninh đỡ lấy cánh tay của thằng bé nói, sau đó cười cười nói thêm một câu, "Nhưng khi ở trước mặt phụ hoàng của con phải quỳ một chút."
Sau khi Đông Minh Thịnh rời đi, Thẩm Ninh thở phào một hơi, mặc dù trước mặt Đông Minh Thịnh biểu hiện của nàng vô cùng tự nhiên, như dù gì nàng cũng chưa từng làm mẹ kế bao giờ, hơn nữa còn là một đứa bé mười tuổi, nàng thực sự có nhiều thứ phải chuẩn bị.
Từ sau lần đó, bước chuẩn bị đầu tiên của Thẩm Ninh là hỏi các nô tài thiếp thân của Đông Minh Thịnh về cậu bé, hỏi xem thường ngày Đông Minh Thịnh ăn mặc ngủ nghỉ như thế nào, ngay cả thằng bé thích ăn gì không thích ăn gì nàng đều hỏi tường tận. Nàng biết được Đông Minh Thịnh ăn sáng rất ít, vậy là mỗi ngày sau khi đưa tiễn Đông Duật Hoành lâm triều xong, nàng luôn ngồi cùng bàn đốc thúc cậu bé ăn hết đồ ăn sáng rồi mới đi học. Buổi tối trở về hỏi cậu bé hôm nay đi học thế nào, cũng hay hỏi cậu bé và các huynh đệ, thư đồng chơi chung có hòa thuận không, có chuyện gì thú vị không. Mới đầu Đông Minh Thịnh ậm ờ không nói, sau này cũng dần dần nói với nàng nhiều hơn hai cậu. Không những thế nàng còn thường xuyên bảo trưởng công chúa và Đại hoàng tử đến gặp mặt nói chuyện với Đông Minh Thịnh, có khi cũng mời Đức phi đến ngồi thỉnh giáo cách nuôi dưỡng trưởng công chúa.
Những điều này Đông Duật Hoành đều để trong mắt, ngày nọ mỉm cười nói nàng làm mẫu thân cũng vô cùng tận tâm. Thẩm Ninh nói: "Những chuyện này ai cũng có thể làm, giáo dục trẻ nhỏ là một môn học quan trọng đó."
Hoàng đế khẽ cười.
Trường Dương bắt đầu bước vào giai đoạn tuyết đầu mùa, Kính Thân vương Đông Thụy Tường bệnh nặng qua đời trong phủ. Trong đêm tin dữ truyền vào cung Càn Khôn, Đông Duật Hoành cả đêm không ngủ, Thẩm Ninh cũng ngồi bên cạnh bồi hắn một bên.
Sau khi tang lễ long trọng của Kính Thân vương được tổ chức ổn thỏa, Hoàng đế cuối cùng không kiềm chế được cảm giác uể oải cùng nôn nóng, thô bạo ép buộc Thẩm Ninh đòi hỏi sự ấm áp từ nàng, Thẩm Ninh cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, cố gắng thích nghi với va chạm không ngừng của hắn.
“Ninh Nhi, Ninh Nhi... " Đông Duật Hoành ở bên tai nàng vội vàng gọi tên của nàng, hắn chôn mình vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của nàng phóng thích dòng nhiệt nóng bỏng.
Ngày hôm sau Thẩm Ninh tỉnh lại, thấy Hoàng đế đang thương tiếc xoa nhẹ lên vết đỏ bầm tím trên người nàng, nàng mỉm cười hôn một cái lên ngực của hắn, đáp lại nàng là cái ôm chặt đến không thể hít thở được.
Ngày hôm sau, Hoàng đế khôi phục như bình thường. Thẩm Ninh lại có chút đau lòng cho hắn, ngay cả bi thương hắn cũng có thời hạn.
Vương thái phi triệu Hoàng hậu qua chỗ bà, nói gần đây trong cung liên tiếp có tang sự, chỉ sợ Thiên gia sầu muộn thích tụ trong lòng, cũng không thể vui vẻ đón năm mới. Lẽ ra phải nhanh nhanh chọn hoàng tử phi cho Đông Minh Dịch, đầu xuân sẽ có chuyện vui để xông hỷ một cái.
Hoàng hậu lĩnh mệnh.
Hoàng đế vì chuyện của Kính Thân vương có chút hỗn loạn, Mạnh Nhã không dám nhắc đến chuyện hôn sự của Đại hoàng tử với hắn. Lúc này mới trình lên hoàng đế mấy cái tên được tuyển chọn làm chính phi của Đại hoàng tử, trong đó không có nữ nhi của Thẩm phủ. Từ sau chuyện Du Tri Uyên, Mạnh Nhã đoán không ra nội tình của Thẩm Ninh và Thẩm phủ, lại thấy từ đầu đến cuối Thẩm Ninh luôn giả bộ hồ đồ, nên quyết định hoãn lại chuyện thông gia.
Hoàng đế nhìn những người được tuyển, đắn đo một lúc lâu, cuối cùng chọn nữ nhi của Cố Trường Khanh Cố Nguyên San làm chính phi của Đông Minh Dịch.
Đông Minh Dịch biết chuyện này, một mình chạy đến cung Xuân Hi ngồi trong đó rất lâu, mặc cho Thẩm Ninh cười đùa như thế nào hắn cũng không mở miệng, chỉ yên lặng ăn điểm tâm uống trà, đến khi chiều tàn mới nhìn chằm chằm Thẩm Ninh một chút, rồi quay người rời đi.
Buổi tối Thẩm Ninh nói chuyện này với Đông Duật Hoành, nàng sợ Đông Minh Dịch bị chứng bệnh sợ hãi trước hôn nhân, "Hắn vẫn còn là trẻ con, không thể chậm lại một, hai năm sai?"
Đông Duật Hoành nghe nàng nói vậy hừ một tiếng, chỉ nói ít ngày nữa Đại hoàng tử lấy vợ sinh con, sau này ít để hắn một mình đến đây.