Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 16



Những ngày này niềm vui duy nhất của nàng là Lý lão phu nhân, Đại Hoa, Tiểu Hoa và một đám nữ quyến bình an trở về. Lão phu nhân ra khỏi thành mới biết chuyện, lúc đến trại trên núi cũng chưa từng chợp mắt, cùng những phụ nhân khác ra ngồi ngoài hành lang lo lắng chờ đợi tin tức, đến tận khi phó tướng dẫn người đến hộ tống các nàng trở về, tâm trạng căng thẳng như treo trên dây của bà mới thả lỏng. Bà vừa thấy Thẩm Ninh, tỉ mỉ quan sát này từ trên xuống dưới mấy lượt, một mặt trách cứ nàng sao lại l0 mãng như vậy, một mặt lại quan tâm hỏi han nàng có bị thương chỗ nào không.

Thẩm Ninh chịu đựng đau nhức khi lão phu nhân nhân đụng phải vết thương, cười mấy cái tỏ vẻ nàng không có sao hết.

Thấy nàng như vậy tâm tình của lão phu nhân cũng buông lỏng hơn, lại tiếp tục quở trách không ngừng.

Hoa Phá Nguyệt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của người đó, nàng kéo Thẩm Ninh qua một bên, "Hắn đâu?"

Không ngờ Thẩm Ninh nghe xong mặt biến sắc, ấp a ấp úng.

Hoa Phá Nguyệt thấy vậy càng thêm lo lắng, “Tỷ nói chuyện đi chứ!"

"Muội đi theo ta." Thẩm Ninh cúi đầu che dấu vẻ mặt của mình, kéo tay nàng đi về phía phòng Hàn Chấn tĩnh dưỡng.

Giây phút đó tâm của Hoa Phá Nguyệt như rơi vào hầm băng. Vào trong phòng, mùi máu tươi trộn lẫn cùng thuốc Đông y xông vào mũi, Hoa Phá Nguyệt giãy ra khỏi tay Thẩm Ninh, hai ba bước chạy vào phòng, đập vào mắt là cảnh Hàn Chấn mặt không chút huyết sắc nằm trên giường, có nô tỳ đang chăm sóc ở bên cạnh.

Thẩm Ninh không nói câu nào.

"Hàn Chấn, Hàn Chấn." Hoa Phá Nguyệt xoa khuôn mặt của hắn, khẽ gọi.

Người nằm trên giường không đáp lại.

"Tỷ mau nói đi, rốt cuộc là hắn thế nào rồi!" Hốc mắt Hoa Phá Nguyệt đỏ lên.

Thẩm Ninh lại trầm mặc một hồi lâu, mới cúi đầu mở miệng, "Đại phu nói... Hắn sắp không xong rồi."

"Tỷ lừa ta!" Hoa Phá Nguyệt lập tức phản bác lại.

Thẩm Ninh lại không nói gì.

Hàn Chấn đang chìm trong "mê man" xác thực về mảng kiến thức lúc nào nên trầm mặc Thẩm Ninh thực sự nắm bắt rất tốt.

"Võ công hắn cao cường như vậy, còn có ai có thể tùy tiện đả thương hắn? Tỷ cũng không có bị thương chỗ nào... "

"Người đánh nhau với hắn là Tán đồng tử."

"Tán đồng tử!" Cả người Hoa Phá Nguyệt run lên.

"Muội biết à?" Thẩm Ninh còn dự định sẽ ma hóa tên yêu nhân kia một phen, lý do lý trấu nàng cũng đều đã chuẩn bị xong.

Hoa Phá Nguyệt chỉ cảm thấy máu trong người đang chảy ngược. Nàng làm sao mà không biết Tán đồng tử được? Năm đó nàng nữ giả nam trang từ phía sau Hoa phủ chuồn êm ra ngoài, lúc gặp Hàn Chấn, hắn đang nằm đó chỉ còn thoi thóp một hơi thở, nàng đưa cho hắn viên Điêu mệnh đan của cha đưa cho nàng mới có thể miễn cưỡng bảo toàn tính mạng, lại tốn hết sức ba bò chín trâu, cuối cùng cũng giúp hắn khôi phục lại được nguyên khí. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó Hàn Chấn nói với nàng người đả thương hắn tên là Tán đồng tử.

"Tại sao lại gặp phải hắn... " Nàng không có cách nào khống kiềm hai tay đang run lên.

"Tên đó là hộ vệ của Nhị vương tử Khắc Mông, Hàn Chấn đánh với hắn một trận rất lâu, ta vừa quay về xem hắn có việc gì không, ai ngờ một lúc sau thấy hắn nôn ra một ngụm máu lớn, đại phu nói tâm mạch của hắn bị đứt đoạn, bây giờ chỉ dựa vào một chút khí mạch chống đỡ, chỉ là không biết sống được mấy ngày."

Câu chuyện quá mức chân thật, đủ để khiến Hoa Phá Nguyệt vốn đã rơi vào khủng hoảng lại càng lên sợ hãi, "Không -- "Nàng nhào về phía nam nhân nằm đó giống như chỉ là đang ngủ kia, lại không dám đè mạnh lên hắn, nhẹ nhàng khẽ động, từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt Hàn Chấn, "Hàn Chấn, ngươi sẽ không chết... "

Thẩm Ninh nghe âm thanh nghẹn ngào của nàng, lập tức tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, sụt sịt một tiếng, "Tên kia, lúc nãy có tỉnh lại, hắn nói đời này không còn gì vướng bận, chỉ còn một điều tiếc nuối cuối cùng đó là không thể lấy ngươi làm vợ."

Nước mắt Hoa Phá Nguyệt không ngừng rơi xuống, nhưng trong giọng nói nàng lại vô cùng tỉnh táo: "Ai nói không thể, ta muốn gả cho hắn!"

Thẩm Ninh lập tức nói: "Ngươi điên rồi! Hắn sống không được mấy ngày nữa đâu!"

"Sống được mấy ngày ta cũng là vợ của hắn, chết cũng là quỷ của hắn!" Trong thời khắc sinh ly tử biệt, nàng không còn màng đến mọi thứ trên đời này nữa..

"Nàng... "

Hàn Chấn chậm rãi mở mắt.

"Hàn Chấn!" Ánh mắt Hoa Phá Nguyệt dừng lại một lúc, thấy hắn tỉnh lại lập tức vui mừng, nàng chật vật lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Huynhi mau khỏe lại, ta đáp ứng thành thân với huynh."

Trong ánh mắt Hàn Chấn là vẻ ôn nhu chưa từng có, hắn khàn khàn nói: "Đồ ngốc, ta sắp chết đến nơi rồi, nàng gả cho ta làm gì?"

"Ta mặc kệ, ta muốn gả cho ngươi đấy, huynh đã nói là muốn lấy ta làm vợ!"

"Ta muốn cưới nàng là vì muốn bảo vệ chăm sóc cho nàng, không phải để nàng vào cửa làm quả phụ. Nghe lời nào, ngoan." Đáng nhẽ nên thuận theo kế hoạch nhưng khi Hàn Chấn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt đều là vẻ buồn bã tuyệt vọng, cảm xúc đột nhiên bộc phát, hắn thương tiếc cho sự quật cường của nàng.

Vốn dĩ Thẩm Ninh chỉ đứng xem trò vui, nhưng không biết từ lúc nào nàng cũng sa vào trong vở kịch đó, ánh mắt nàng lóe lên vẻ hốt hoảng. Khi đó hắn cũng nằm trên giường bệnh nói với nàng những lời như vậy...

Hoa Phá Nguyệt thấy hắn như vậy, càng không nghi ngờ, c4n môi du0i dưới chăm chú nhìn hắn khóc không lên tiếng, từng giọt nước mắt như những viên trân châu bị đứt ra khỏi chuỗi dây, ngăn không được từng hạt từng hạt rơi xuống, Thẩm Ninh nhìn bả vai nàng không ngừng run rẩy.

Hàn Chấp mở miệng thấp giọng an ủi hai câu, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, tiếng khóc đè nén của nàng giống như kim châm đâm vào lòng của hắn, cuối cùng là hắn không chịu được người trong lòng mình ủy khuất như vậy, thở ra một hơi, ngồi dậy ôm nàng vào trong lòng, "Đừng khóc, là ta gạt nàng thôi."

Hoa Phá Nguyệt lập tức ngây người, trên cặp lông mi dài vẫn còn vương nước mắt, nàng nín khóc nhưng lại không ngăn được âm thanh nức nở, bộ dạng thật khiến người ta nhìn thấy là muốn yêu thương.

"Là lừa gạt nàng thôi, ta không sao." Thôi bỏ đi, biết được trong lòng nàng có hắn là đủ rồi.

"Huynh, hức, thật quá đáng..." cả người Hoa Phá Nguyệt mềm nhũn, ngã vào nguc hắn.

Thẩm Ninh đã sớm lặng lẽ lui ra ngoài, nghĩ đến đôi tình nhân trong phòng, khẽ cười một tiếng.

"Lý quả phụ! Ngươi còn mặt mũi cười!" Bỗng nhiên có tiếng ai đó tức giận lớn tiếng mắng nàng vọng từ cổng vòm Thiên viện vào, đám người nghe thấy đều giật mình, cùng nhau nhìn lại, một người phụ nữ đầu bù tóc rối dáng vẻ tiều tụy vai thô bắp to, bà bước vào với vẻ mặt đầy đau khổ và uất hận, xông thẳng về phía Thẩm Ninh, còn chưa kịp đứng vững đã vung bàn tay về phía mặt của nàng, "bốp" một tiếng kêu rất vang.

Phụ nhân kia không chờ người kịp phản ứng, bà chỉ vào Thẩm Ninh điên cuồng mắng lớn: "Ngươi, cái tội đồ sao chổi xui xẻo này, tiểu tiện nhân! Ngươi trả trượng phu cho ta! Ngươi khắc chết chồng mình còn chưa đủ sao, còn khắc chết cả chồng của ta! Ngươi trả chồng lại cho ta!"

Thẩm Ninh bị đánh bối rối chớp mắt một cái, mắt thấy phụ nhân đanh đá kia giương nanh múa vuốt lại muốn động thủ, theo bản năng nàng né qua một bên, mấy thương binh ở gần đó nhanh chóng ngăn phụ nhân kia lại, một người quát: "Trương gia tẩu tử, người đây là muốn làm gì!"

"Nương  --" Tiểu Trương gia chưa đầy chín tuổi sợ hãi ôm lấy đùi của mẫu thân.

Cái vị Trương gia tẩu tử kia hai tay giãy dụa muốn thoát ra, kêu trời trách đất, "Lão thiên gia! Ai tới giúp ta làm chủ đây!"

Bên trong Thiên viện có rất nhiều phụ nhân Vân Châu ở lại hỗ trợ, các nàng thấy thế vội vã chạy lại, "Trương gia tẩu tử, cuối cùng là thế nào?"

Thấy có người hỗ trợ đến, Trương gia tẩu tử càng như hung thần ác liệt chỉ vào Thẩm Ninh, "Đều là tại nàng! Nếu không phải nàng tự cho là thông minh, lão quỷ của ta cũng sẽ không chết!"

Đám người nhất thời im lặng.

"Lý quả phụ! Ngươi là một cái sao chổi xúi quẩy, sao không ở trong phòng thủ tiết vì chồng đi, còn chạy ra ngoài làm bộ bày ra cái dáng vẻ lẳng lơ đó làm gì, dụ được những nam nhân này ngây ngất, học qua mấy cái quyền cước bí đạo gì đó mà tưởng rằng bản thân thật sự có thể đối địch được với những tên Khắc Mông giết người không chớp mắt sao. Ta sớm đã nói với lão quỷ đó rồi, như vậy là lấy trứng chọi đá! Thế nhưng ông ấy lại không tin, cứ xem lời của ngươi như thánh chỉ, như thế rất tốt, lúc đầu toàn bộ bọn ta đều có thể trốn được, nhưng là vì nghe theo lời của ngươi, những thi thể kia đều chất thành núi! Ngươi thế nào lại không chết, ngươi thế nào lại không chết!" Trương gia tẩu tử đỏ mặt tía tai, dáng vẻ muốn tiến lên bóp ch3t nàng.

Mấy người đang giữ bà cũng phải dùng hết sức mới ngăn bà lại được.

Một phụ nhân cũng có trượng phu chết đứng sau lưng Trương gia tẩu tử, khóc sướt mướt không dám bước lên trước, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ninh của bà cũng mang theo mấy phần khiển trách.

Cuối cùng trong lúc người phụ nhân đó chửi bới Thẩm Ninh cũng lấy lại được tinh thần, nàng sờ lên gương mặt nóng bừng, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.

Trương gia tẩu tử nhất thời im bặt.

Thiên viện cũng yên lặng không tiếng động trong chốc lát.

Thẩm Ninh sẽ không cãi nhau với người khác, nàng đánh nhau. Giảng đạo lý không được, trực tiếp giơ nắm đấm chào hỏi, người nào thắng người đó đúng. Vậy mà giờ đây cái tính cách đó khiến nàng phải chịu thiệt thòi khi đối mặt với nữ nhân này, nàng không thể ra tay đánh một nữ tử yếu đuối, chỉ có thể tránh đi.

Nàng nắm chặt nắm đấm, d3 xuống tức giận khi bị người ta vung một bạt tai, vòng quay mấy người Trương gia tẩu tử, mặt lạnh đi ra khỏi Thiên viện.

Không người nào dám cản.

Hoa Phá Nguyệt và Hán Chấn nghe thấy ầm ĩ đã sớm ra mở cửa, thấy Thẩm Ninh đè cơn nóng giận mà đi, nàng lạnh giọng nói với Trương gia tẩu tử: "Nếu không có Thẩm Ninh, bà còn có thể đứng đây chửi ầm lên? Sớm đã mang theo đứa con trai duy nhất của Trương gia xuống hoàng tuyền đoàn tụ với trượng phu của bà rồi!"

"Ngươi... " Trương tẩu tử bị khiển trách, ngẩng đầu muốn mắng lại, thì thấy Hàn Chấn mặt không đổi sắc đứng sau lưng nàng, chỉ ú ớ không dám nói gì.

Không ai để ý rằng có hai người đang đứng trong góc tối phía cánh cổng bên kia của sân phụ, một màn kịch náo loạn này bọn họ đều thu vào mắt.

Sáng sớm ngày hôm sau, từ ngoài đường lớn đến những con phố nhỏ hay tận trong ngóc ngách đều truyền tin Nỗ Nhi Linh bị bắt và bị xử trảm, Thẩm Ninh cùng lão phu nhân và những người qua đêm ở Tiêu Cục đang tập thể dục buổi sáng, mọi người nghe tin đứng hình nửa ngày, rồi lại chậm rãi đánh bộ Thái cực quyền.

Không lâu sau có sai dich của phủ nha phụng lệnh Du Tri Uyên đến mời, Thẩm Ninh nói khéo từ chối. Sự tình đã vượt qua dự liệu của nàng quá nhiều, nàng phải nhanh chóng bứt ra mới là biện pháp tốt. Nhận lỗi rồi thì thầm vài câu với tên sai dịch, nàng mỉm cười tiễn hắn ra cửa.

Vừa quay đầu lại, thấy Hoa Phá Nguyệt đêm qua cũng trú lại đây đang đi tới, nàng lẩm bẩm không ổn rồi, nhanh chân nhanh tay muốn đào tẩu.

"Lý phu nhân."

Giọng điệu không nóng không lạnh vừa cất lên khiến Thẩm Ninh lập tức quay người, trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Là Hoa muội muội đó hả, hôm nay khí trời không tệ, muội muội cũng thức dậy sớm nhỉ."

Hoa Phá Nguyệt không thèm để ý nàng nịnh nọt, đi một đường thẳng đến trước mặt nàng, song chưởng hợp nhất, lập tức chà đạp lỗ tai nàng một phen, "Chủ ý ngu ngốc như vậy mà tỷ cũng nghĩ ra được! Ta cho tỷ giở trò xấu này, cho tỷ giở trò xấu!"

Vẻ mặt Thẩm Ninh đau khổ nhẫn nhịn chờ nàng bớt giận, bình tĩnh vuốt vành tai đỏ bừng của mình, "Là ta tự làm khổ ta sao?" Lầu bầu một câu, nàng lập tức nhiều chuyện hỏi thăm, "Thế nào, khi nào muội qua cửa?"

Vốn dĩ cơn giận của Hoa Phá Nguyệt còn chưa tiêu tan, nghe thấy nàng hỏi câu này lại làm mặt lạnh, "Cái gì mà qua cửa, không qua, ai nói ta muốn gả cho hắn!"

"Đại Hoa, bây giờ không phải là lúc muội khóc đến nước mắt, nước mũi rơi như mưa nữa rồi à." Thẩm Ninh lạnh nhạt nói. Rõ ràng hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, còn hơn thua cái mợ gì?

Hoa Phá Nguyệt lúng túng, sau đó chậm rãi biến thành vẻ tự giễu, "Người khác không hiểu ta, đến cả tỷ cũng không hiểu ta sao?" Chính là vì trong lòng có hắn, nên mới không thể gả cho hắn. Thân thể này đã bị vấy bẩn...

Thẩm Ninh trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Ngươi nhìn dì Dư ở hẻm Tiểu Tứ đi, lúc trước khi Dư đại thúc còn sống thì không chào đón hắn, ghét bỏ đủ kiểu chuyện gì cũng khinh thường, đến lúc thúc ấy đi rồi, một ngày ba bữa cơm nấu cho thúc ấy nhưng thúc lại không thể ăn được, lúc người còn sống đều không có được loại đãi ngộ này. Chẳng lẽ muội cũng muốn đi theo con đường đấy, đợi đến lúc Hàn Chấn chết mới có thể buông xuống tất cả làm vợ quỷ của hắn."

Hoa Phá Nguyệt mím môi không nói.

"Không nên để đến khi mất đi mới hối hận, kỳ thật đời người sống cũng chỉ có mấy chục năm, quay đầu nhìn lại lần cuối chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương mà thôi." Thẩm Ninh nói, ánh mắt có chút mông lung. Đôi khi nàng cũng suy nghĩ, đoạn thời gian ở thế giới đó phải chăng tất cả cũng chỉ là một giấc mộng rất dài rất dài.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Thẩm Ninh lại nói: "Muội suy nghĩ thật kỹ đi." Bỏ lại một câu này, nàng quay người rời đi.

Buổi trưa, trong lúc Thẩm Ninh bồi lão phu nhân dùng trà, nàng nhận được thư của tiểu thúc Lý Tử Hiên dùng bồ câu đưa tin truyền đến, thư viết bọn họ không biết có trận ác chiến xảy ra ở Vân Châu, tất cả mọi việc đều xong xuôi hết rồi, vài hôm nữa sẽ về.

Nàng vuốt phẳng tờ giấy không biết đang nghĩ gì, bất ngờ bên phủ nha lại phái người đến, lần này là Du phu nhân có lời mời. Nàng có hơi bất đắc dĩ, hai vợ chồng này thế nào lại thay phiên nhau từng người đến? Chuyện của nội viện lại không có cách nào từ chối, nàng đành phải thay y phục, sau đó đi theo sai dịch.

Phủ nha Tri Châu không lớn, ở tiền đường và bên trong sân có một cái hồ nhỏ được xây dựng rất khéo léo để làm điểm nhấn, Thẩm Ninh đang đi trên hành lang, nàng gửi thấy mùi máu cùng mùi nước trong trộn lẫn trong không khí, nàng không khỏi nhíu mày quan sát phía hồ Cẩm.

Chỉ tùy ý nhìn qua một chút, nàng thấy trong đình nghỉ mát ở trên hồ có ba người nam tử, hình như là đang đánh cờ? Lúc này nắng rất lớn, nàng dùng quạt xếp che trên đỉnh đầu, híp mắt chăm chú nhìn, Vạn Phúc đứng thẳng người ở một bên, nam tử áo đen kia nhất định là Hoàng Lăng không thể nghi ngờ, mà người mặc bộ trường bào màu chàm kia, đang cúi đầu đi một quân cờ, chỉ vẻn vẹn có hai động tác nhỏ, nhưng lại mang theo khí chất vô cùng tao nhã, giống như là trời sinh đã vậy, lại cũng giống như là ngấm dần theo năm tháng, khiến cho người khác không thể rời mắt.

Bỗng nhiên người kia ngẩng đầu, hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt của hắn chạm ánh mắt của Thẩm Ninh đang nhìn qua bên này.

Đứng từ phía xa không nhìn thấy rõ đôi mắt của người nọ, nhưng nàng lại không khỏi giật mình nhìn gương mặt tinh tế kia, là Lục vương gia Đông Tinh Thần.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.