Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 69



Đông Duật Hoành ở trong thư phòng thương nghị chuyện quan trọng với một nhóm chức có bốn vị đại thành mới thành lập, Cố Trường Khanh mới nhận chức Nội Các phụ quan nói: "Thẩn nghe mật thám báo, gần đây hình như Khắc Mông có dấu vết rục rịch, sợ là Nỗ Nhi Linh lại lên kế hoạch xâm nhập phía Nam."

Một năm trước Nỗ Nhi Linh nhân lúc ngưng chiến cho trận bão tuyết lớn, mạo hiểm lẻn về đô thành Mật Thập của Khắc Mông, sau khi thông đồng với thuộc hạ cũ, hắn đã lật ngược tình thế đại cục trong bữa tiệc Hồng Môn yến của đại hãn, giết huynh trưởng trèo thẳng lên vị trí đại hãn, sau đó nhanh chóng kết liên minh với Tứ hoàng tử của nước láng giềng Na Gia. Từ trước đến nay Na Gia luôn xung đột với Khắc Mông, tuy người Na Gia không giỏi cưỡi ngựa đánh võ, nhưng thuật dùng độc thì không ai có thể sánh bằng, dã tâm rất lớn nên Khắc Mông cũng không dám tùy tiện tiến đánh. Nhưng không ngớ Tứ hoàng tử của Na Gia và Nỗ Nhi Linh lại ngấm ngầm cùng một giuộc, Nỗ Nhi Linh tự mình dẫn một đội thân binh xâm nhập Na Gia, trợ giúp Nguyên Nghị giết cha và huynh, đoạt được tước vị đại vương. Nguyên Nghị lập tức gả muội muội công chúa Nguyên Hoa cho Nỗ Nhi Linh, cũng phái quân hỗ trợ Khắc Mông ở tiền tuyến. Bởi vì Na Gia dùng độc cùng với kỵ binh liên minh tác chiến, nên Cảnh Triều hợp tác cùng quân đội tướng quân Hồ Trung của Ngô quốc lại nên tục thất bại, mất đi hai tòa thành. Ngày Thẩm Ninh đốt lửa tự thiêu, chính là ngày biên cảnh truyền đến tin báo quân đội bị đánh bại.

Đông Duật Hoành lúc đó ở trong tình cảnh cấp bách, không thể tự mình điều khiển lễ canh giữ ba ngày bên cạnh linh cữu của Thẩm Ninh, lại thêm thiên tai cấp báo, quá nhiều chuyện phải lo nghĩ khiến hắn lao lực. Thiên tai giáng xuống, may mà Khắc Mông lại mắc phải ôn dịch, hai nước bất đắc dĩ lại thương nghị nghưng chiến, ba thành bị Khắc Mông công chiếm Cảnh Triều đã đánh đòi lại được tất cả.

Đã một năm sự kiện này trôi qua, sợ là Nỗ Nhi Linh đã khôi phục lại được sức mạnh của mình muốn ngóc đầu trở lại.

Đông Duật Hoành gõ nhẹ mặt bàn, "Phía trước có Tử Lăng trấn thủ, trẫm rất yên tâm, chỉ là Na Gia biết dùng độc không thể không đề phòng."

"Bẩm bệ hạ," Một phụ quan khác nói, "Thuật dùng độc của Na Gia có hai loại, một là nước độc, hai là khói độc, quân ta đề phòng nước độc này bằng cách phái trọng binh canh giữ nguồn nước thì không có gì đáng ngại. Nhưng khói độc... Theo lệnh của bệ hạ giao phó chúng thần đã điều động nhiều y quan ra tiền tuyến chờ lệnh, nghiên cứu thuốc giải."

"Ừm." Đông Duật Hoành gật đầu, "Theo Hồ Trung đến báo, lúc kẻ địch dùng khói độc, binh lính của Na Gia và Khắc Mông đều không bị ảnh hưởng, nhất định là đã uống thuốc giải trước, quân ta phải nhanh chóng điều chế ra được thuốc giải."

Đông Duật Hoành nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng, một năm qua hắn đã phái mật thám đi tìm hiểu loại độc kia, không ngờ độc này đúng thật là phương thuốc bí độc của hoàng thất, chỉ có một mình đại vương của Na Gia biết được. Nguyên Nghị bức phụ vương hắn giao ra phương thức bí truyền trong tay ra và thành đại vương của Na Gia, đến giờ Cảnh Triều không có cách nào điều tra ra được nguồn gốc của loại độc này. Chỉ sợ là loại độc này là đòn sát thủ của Nguyên Nghị, hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Truyền chỉ, dán thông báo của triều đình ở khắp nơi, thưởng ngàn lượng vàng cho người tìm kiếm được thần y."

Đám người lĩnh chỉ, Cố Trường Khanh lại nói: "Lấy thầy thuốc khắc độc, cũng có thể lấy độc trị độc, bệ hạ, thần cho rằng không bằng tìm kiếm cả những người biết dùng độc trong dân gian?"

"Cố Khanh nói có lý, nhưng đa số người dùng độc tâm thuật bất chính, hoặc là bị bắt hoặc tự thủ tiêu bản thân, bọn họ điều muốn tự mình định đoạt."

Một phụ quan khác do dự nói, "Bệ hạ, bây giờ Đại hoàng tử vẫn còn ở trong doang trại, bệ hạ thấy có nên triệu điện hạ trở về..." Nửa năm trước Đông Duật Hoành khảo sát văn võ học tập của các hoàng tử, tán dương Hoàng Dật thiếu niên hào kiệt là nhi tử của Hoàng Lăng trước mặt mọi người, từ nhỏ đã cùng cha chinh chiến nam bắc. Đông Minh Dịch và Đông Minh Thịnh nghe vậy cùng nhau quỳ xuống, thỉnh cầu phụ hoàng cho phép bọn họ đi đến quân doanh luyện tập. Lúc ấy Đông Duật Hoành chỉ cười cười không biểu hiện rõ thái độ gì, mấy ngày sau, hắn hạ thánh chỉ để trưởng tử Đông Minh Dịch áp giải quân lương đi đến A Nhĩ Đóa, nghe theo Hoàng Lăng chỉ dẫn.

Đông Duật Hoành nghe vậy lắc đầu, "Trẫm để Minh Dịch đi tôi luyện, làm gì có chuyện gặp hiểm cảnh liền triệu về?"

"Nhưng mà bệ hạ..."

"Được rồi, chuyện này không cần bàn lại." Đông Duật Hoành đánh gãy lời của phụ quan, "Ở các địa điểm thi Hương diễn ra thuận lợi không? Có xảy ra chuyện gì bất thường không?"

Một phụ quan chuẩn bị trả lời, Vạn Phúc đứng bên ngoài đi vào, khom người nói: "Bệ hạ."

"Chuyện gì?"

"Hoàng hậu nương nương ở bên ngoài cung nghênh Thánh thượng."

Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày, một lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày tuyển tú, giờ Thân hắn phải đi qua cung Chiêu Hoa cùng Thái phi và Hoàng hậu chọn lựa xem nên giữ lại thẻ bài của ai. "Giờ gì rồi?"

"Bẩm bệ hạ, đã là đầu giờ Dậu rồi."

*Giờ Thân: 15h-17h; Giờ Dậu: 17h-19h.

Hoàng đế sửng sốt, thảo nào Hoàng hậu tự mình đến mời.

Cố Trường Khanh nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy bệ hạ không để tâm chuyện nữ sắc, trong lòng có chút cảm khái. Tiền triều có ít nhiều Hoàng đế vì nữ sắc mà mắc sai lầm mất nước. Nhưng vị Hoàng đế trước mắt này lại không phải lo chuyện này, luôn chú trọng chính sự, thịnh thế ở ngay trước mắt.

Sau khi Hoàng đế để bốn vị đại thần lui xuống, mới để Mạnh Nhã vào thỉnh an, Đông Duật Hoành để nàng chờ một chút, bản thân thì vào nội điện thay y phục.

Trong lòng Hoàng hậu có chuyện suy nghĩ, ngón tay đeo hộ giáp khé động, cách cánh cửa nàng cất giọng hỏi: "Bệ hạ, không biết là Dịch Nhi có gửi thư về không?"

Bên trong im lặng một lúc, sau đó truyền ra giọng nói của Đông Duật Hoành, "Hôm qua có gửi thư báo bình an, trẫm quên không nói với nàng."

"Thần thiếp biết bệ hạ công vụ bề bộn, chỉ là không biết Dịch Nhi bây giờ có ổn không? Đồ ăn phía Bắc có ăn quen không?"

"Haiz," Đông Duật Hoành mặc bộ long bào thường phục đi ra, "Minh Dịch là nam nhi, ăn chút khổ cũng không sao."

Mạnh Nhã sinh ra trong một gia đình dòng dõi quý tộc, tuổi còn trẻ đã làm Hoàng hậu, chưa từng trải qua khổ cực bao giờ, nàng nghe Đông Duật Hoành nói kiểu này, lập tức muốn đi đến nơi khổ cực kia, nàng khe khẽ hít vào một hơi.

Đông Duật Hoành nghiêng mắt nhìn nàng một chút, chậm rãi mở miệng, "Trẫm nghe nói sau khi Minh Dịch đi, nàng không nuốt trôi cơm?"

"Thần thiếp... Chỉ là do trời nóng, không muốn ăn mà thôi."

"Từ trước đến nay nàng hay ốm, không ăn lại càng dễ nhiễm bệnh, sau này không nên như vậy."

Lòng Mạnh Nhã cảm thấy ấm áp, "Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp biết." Nàng ngừng một lát, do dự nói, "Thần thiếp có thêu cho Dịch Nhi một cái áo choàng, chuẩn bị một ít y phục thu đông, không biết thần thiếp có thể phái người... "

"Áo choàng thì đưa đi, nhưng vật khác trong doanh trại đều có, các tướng sĩ mặc gì Minh Dịch mặc cái đó, không cần chuẩn bị nhiều làm gì."

"Vâng..." Mạnh Nhã thấy sắc mặt Hoàng đế bình thường, thầm nghĩ chắc là hoàng nhi bình an, thế nên cũng không dám nói thêm gì.

Đế Hậu cùng nhau đi đến Khôn Thái điện của hậu cung, Vương thái phi, Trang phi, Đức phi, và Huệ phi đều đã chờ rất lâu. Tuyển tú không chỉ có mỗi đế vương nạp vào hậu cung, mà cả thái phi và hoàng phi đều có thể chọn lựa làm nữ quan trước điện, vì vậy mà ba vị phi cũng đều đến xem.

Đông Duật Hoành cáo lỗi với Vương thái phi trước, sau đó ngồi xuống vị trí chủ vì tiếp nhận thỉnh an của chúng phi. Nói chuyện qua loa vài câu, Hoàng hậu sai người dẫn tú nữ đứng đợi bên ngoài đi vào.

Đợt tú nữ này đã trải qua sơ tuyển đức mạo tài của hậu cung, mới có thể bào Khôn Thái điện diện thánh. Một nhóm tú nữ năm người đi vào, vì để Hoàng đế và hậu phi nhìn thấy rõ tướng mạo cùng tư thái nên tú nữ được miễn đứng thẳng không quỳ. Đông Duật Hoành dựa người trên long ỷ, vẻ mặt bình thản uống trà nghe thái giám giới thiệu tên tuổi thân thế, chỉ liếc nhìn một chút vẫy tay nói "Loại", tú nữ cực khổ đợi một ngày cứ như vậy mà mất đi hy vọng vào cung.

Hoàng đế liên tiến nói mấy lần "Loại", Vương thái phi thấy Hoàng đế chưa lưu lại một người nào, tranh thủ thời gian rảnh cười hỏi: "Bây giờ Thiên gia mệt mỏi không có tâm tư? Những vị nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như hoa thế nào, sao không ai lọt được vào mắt xanh của bệ hạ sao?"

Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, "Có lẽ là do mệt mỏi."

"Bệ hạ cả ngày quốc sự vất vả, cũng nên bảo trọng long thể mới đúng. Người tới, bưng một chén trà sâm đến cho bệ hạ."

"Làm phiền mẫu phi rồi."

Vương thái phi than nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Mặc dù bệ hạ lấy quốc sự làm trọng, ai gia cho là nên cương nhu kết hợp mới có thể giải tỏa tinh thần thể xác. Nam tử là cương, phụ nhân là nhu, bệ hạ ở trên kim điện sát phạt quyết đoán, buổi tối nên để hậu cung tỉ mỉ hầu hạ săn sóc, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao?"

Hoàng đế không thể phản bác. Hắn lại nhớ đến chủ nhân của cung Xuân Hi mỗi buổi tối đều tươi cười chào đón hắn, nàng quan tâm hỏi han hắn kể cả nàng tùy hứng đều có thể khiến cho tâm tình mệt mỏi của hắn thả lỏng, tràn đầy vui vẻ.

Trái tim hắn lại tê rần.

"Vả lại, cho dù bệ hạ không để ý, nhưng cũng nên thay nhóm thân vương, quận vương bàn bạc một chút." Vương thái phi nghĩ thầm trước hết phải để cho Hoàng đế để ý một chút, dần dần mới có hứng thú được.

"Mẫu phi nói đúng."

Trang phi ngồi bên dưới nhếch miệng, Vương thái phi này, không phải là trượng phu của mình nên mới để cho biểu ca nạp thêm nhiều người mới, sợ là bà làm quả phụ lâu quá rồi nên tâm tư cũng bị bóp méo.

Hoàng hậu và hai vị phi khác đều nở nụ cười, mỗi người một tâm tư khác nhau.

Qua một hồi khuyên bảo, cuối cùng Hoàng đế cũng bắt đầu tỉ mỉ đánh giá tú nữ, cũng bắt đầu lưu lại vài tiểu mỹ nhân.

Đến tuyển tú ngày hôm nay, Mạnh gia, Phong gia nhà mẹ đẻ của Huệ phi cũng đều đưa người mới tiến cung, trong đám người nữ tử có dáng vẻ thủy nộn kiều mị nhất vẫn là nữ nhi nhà Phong gia. tuy tuổi còn nhỏ cũng đã có dáng vẻ khiến nam tử mê luyến. Nhưng Đông Duật Hoành vẫn như cũ nói, "Loại", Trang phi lại lưu lại cháu gái mình.

Nội tâm Trang phi tất nhiên là không muốn, nhưng hiện nay nàng tự biết mình khó có thể có con tiếp với biểu ca, nếu sinh lần nữa bên dưới sẽ lỏng lẻo, Hoàng đế sẽ càng không quan tâm đến nàng nữa.

Lại trải qua mấy vòng tuyển chọn, Hoàng đế dần dần mất hết hứng thú, trong lúc lơ đãng gương mặt của Thẩm Ninh lại xuất hiện trong đầu của hắn, đã quen với chuyện này Đông Duật Hoành chỉ khẽ thở dài, đón nhận nỗi đau nhói quen thuộc trong lòng.

Đảo mắt lại năm tú nữ tiến vào, Hoàng đế tùy ý nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi.

Chúng phi tử nhìn thấy rõ gương mặt của người đứng bên dưới, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, không tự giác đồng loạt nhìn về phía Hoàng đế.

Các tú nữ vốn đang khẩn trương cũng có thể tự nhận ra bầu không khí có phần khác lạ, lòng càng lo lắng không yên.

Có tú nữ to gan khẽ nâng mắt liếc trộm, nàng thấy bậc chí tôn trẻ trung nhìn chằm chằm vào nàng, lòng lập tức hoảng loạn rủ mí mắt xuống, gương mặt phiếm hồng.

Thẩm Ninh không được coi là tuyệt thế đại mỹ nữ, người có dung mạo na ná nàng cũng không hiếm lạ, chỉ là người này... Thực sự quá giống.

Hoàng đế quan sát lông mày của nàng, mắt của nàng, cái mũi, cái miệng, tất cả đều giống đến chín phần với người thương trong trí nhớ của hắn, nếu không phải hắn còn một chút tỉnh táo, hắn thậm chí muốn lao xuống dưới ôm người nữ tử hư ảo này thật chặt vào trong nguc để an ủi những đau đớn cùng nhớ nhung của hắn.

"Bệ hạ, thần thiếp thấy người đứng thứ hai rất giống Duệ phi muội muội." Giọng nói nhỏ nhẹ của Hoàng hậu từ bên cạnh truyền đến.

Nữ tử lớn mật bị điểm tên lập tức khẽ run lên.

Đông Duật Hoành chợt bừng tỉnh, chậm rãi thu lại tầm mắt, quay đầu khóe môi khẽ cong lên hỏi, "Hoàng hậu cũng cảm thấy giống?"

Trong lòng Đức phi bất an, nàng khẽ cau mày, vò khăn tay trong tay, trong đầu chỉ muốn nghĩ ra cách nào đó để khiến cho nữ tử giống Duệ phi này không được vào cung.

Nàng từ nhỏ đã là một người thông minh, cầm kỳ thư họa đều thông minh, nàng từng nhìn tài tử đương thời chỉ cảm thấy cũng chỉ có như vậy, vì vậy mà càng mèo khen mèo dài đuôi, cho rằng thế gian này không có nam tử có thể xứng đôi với mình, gả cho ai thì trong lòng cũng sẽ cô tịch. Nhưng từ sau khi vào cung, những khi Hoàng đế rảnh rỗi, cùng nàng nói chuyện ngâm thơ đối qua đối lại, nàng mới giật mình thiên tử đúng là bác học hơn người, một bụng kinh luân. Trái tim thiếu nữ của nàng ngầm ngưỡng, nhưng mà đối với Thánh thượng bản thân chẳng qua cũng chỉ là một người trong đám hậu cung của người, nếu không phải có Vương thái phi là cô mẫu, Hoàng thượng cũng sẽ không nể mặt cho nàng hoài long chủng tấn phi vị. Trong lòng mặc dù biết rõ là đau khổ, tự xưng là thanh cao nàng không thể hạ mình đi làm những trò dẫn dụ nịnh nọt, chỉ có thể ở trong cung của mình ngày qua ngàu khổ sở chờ đợi Hoàng đế tuyên triệu. Điều an ủi duy nhất là bệ hạ đối xử với phi tần trong hậu cung như nhau, không ai hơn ai.

Nhưng khi Duệ phi tiến cung đã phá vỡ thế cục cân bằng này. Người này thật sự là nữ tử truyền kỳ, không chỉ bởi vì Duệ phi ở Vân Châu lập được công, cũng không phải bởi vì thân phận ly kỳ của Duệ phi, quả phụ vào cung hầu gia. Nàng cũng có mặt trong lần Duệ phi kể chuyện hôm đó, nàng thấy mặc dù cách kể chuyện của Duệ phi dễ hiểu, trong lúc vô tình có thể để lộ là người hiểu biết sâu rộng, những lại không phải là một nữ tử từ gia đình văn nhân... Bệ hạ sẽ yêu thích Duệ phi giống như một điều rõ ràng phải như vậy, độc sủng cũng là chuyện đương nhiên. Mặc dù nàng nghe người ta khuyên nhủ là bệ hạ chẳng qua là cảm thấy mới mẻ thôi, nhưng ngày ngày nàng nghe báo bệ hạ ngủ qua đêm ở cung Xuân Hi, không ngừng ban thưởng, nàng ôm con nhỏ mà khó ngủ! Thật vất vả mới chờ được đến ngày Hoàng đế triệu nàng thị tẩm, nàng mừng rỡ như điên, tỉ mỉ trang điểm thật đẹp, thay hết bộ y phục này đến bộ y phục khác, hao tâm tổn trí ăn diện chỉ chờ đế vương đến nhìn thoáng qua, đêm đó bệ hạ triền miên giống như không có hứng. Ngày hôm sau nàng thức dậy chuẩn bị khẽ gọi người dậy, lại bất ngờ bị bệ hạ nắm lấy bàn tay, đế vương buồn ngủ mơ màng nở nụ cười mang theo vẻ lười biếng khi thức giấc, giọng nói khàn khàn tràn đầy cưng chiều, "Hôm nay Ninh Nhi..." Nói được một nửa Hoàng đế tỉnh táo thấy rõ là nàng, nụ cười trên môi không còn nữa, nhẹ nhàng thu tay về.

Sau đó nàng mới biết được, "Ninh Nhi" là khuê danh của Duệ phi, lại nhớ đến tiếng gọi tràn đầy nhu tình mật ý của Hoàng đế lúc đó, trái tim của nàng giống như bị ai đó vò nát.

May mà hồng nhan bạc mệnh. Đúng vậy, may mắn sao, khi nàng nhìn thấy Hoàng đế vì cái chết của Duệ phi mà đau đớn thấu tim gan, nàng mới tình nguyện thừa nhận tâm tư ti tiện của mình, nàng cũng không muốn để cho nữ tử này tiếp tục xuất hiện bên cạnh Hoàng đế của nàng.

Bây giờ lại có một người có dáng vẻ vô cùng giống Duệ phi, sao nàng có thể không ghen tị!

"Thần thiếp cảm thấy rất giống," Mạnh Nhã dịu dàng nói, "Bệ hạ, thần thiếp biết từ sau khi Duệ phi ra đi, bệ hạ vẫn luôn rầu rĩ khồn vui, thần thiếp cho rằng nên lưu tú nữ này lại, thay Duệ phi bầu bạn bên cạnh bệ hạ?"

Đức phi vốn cảm thấy Hoàng hậu hiền huệ, nhưng hôm nay nàng chỉ cảm thấy Hoàng hậu quá mức hiền hậu rồi!

Đông Duật Hoành lại nhìn nữ tử giống Thẩm Ninh kia một chút, "Ngẩng đầu lên."

Tiếng lòng Tú nữ kia run lên, vừa khẩn trương lại có chút mong đợi ngẩng đầu lên. Lúc tú nữ nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của thiên tử, trong nháy mắt cả khuôn mặt đỏ bừng.

Đông Duật Hoành nhìn sự tôn sùng cùng ái mộ trong ánh mắt của nàng, hắn trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Vậy thì lưu lại đi."

Tuyển tú diễn ra không lâu, Thẩm tiệp dư phái người đến báo Thất công chúa khóc rống không khỏe, Hoàng đế lập tức ngừng tuyển tú, bảo Hoàng hậu và Vương thái phi hồi cung.

Đông Duật Hoành đến Thiên điện của cung Xuân Hi, hắn nhìn tiểu công chúa của hắn khóc đến cả gương mặt đều đỏ bừng, hắn nắm chặt tay nhỏ của nàng, cực kỳ không vui nói: "Đây là có chuyện gì!"

Cung bộc quỳ đầy đất, một vị ma ma nói: "Bẩm bệ hạ, tiểu công chúa không biết tại sao nôn hai lần sữa, rồi không ngừng khóc rống."

"Thái y đến xem chưa?"

"Vương thái y đến, nhưng không nhìn ra là bị sao, chỉ kê hai thang thuốc, nói là không có gì đáng ngại."

Đông Duật Hoành nhíu mày, tự mình ôm lấy Thất công chúa đang khóc một lúc một yếu dần.

"Bệ hạ," Thẩm Mi cách cửa Lăng Hoa nức nở nói: "Tiểu công chúa của chúng ta tốt hơn chưa ạ? Con bé khóc tâm của thiếp đều muốn nát..."

Thất công chúa nằm trong nguc phụ hoàng dần dần nín khóc, đôi mắt mở to đáng thương nhìn hắn.

Đông Duật Hoành thở dài một hơi, gọi người lấy khăn đến, hắn lau nước mắt giàn dụa và mồ hôi cho tiểu công chúa.

Thẩm Mi thấy Hoàng đế không nói lời nào, nàng lo sợ bất an, nhỏ giọng khóc, "Điều tại thiếp thân vô dụng, ngay cả con của mình cũng không chăm sóc tốt, để con bé phải chịu khó chịu lớn đến thế..."

Đông Duật Hoành lau sạch nước mắt trên mặt công chúa, ngẩng đầu sắc mặt khó đoán, "Nàng không tên tự trách, cũng là do trẫm cân nhắc không chu toàn, nàng tuổi còn nhỏ đã làm mẫu thân, sợ là không thể chăm sóc chu đáo được."

"Bệ hạ..."

"Tối nay trẫm dẫn Thất công chúa đi cung Càn Khôn, sáng mai trẫm sẽ thay nàng chọn một mẫu thân có kinh nghiệm cho công chúa."

Lời của Đông Duật Hoành vừa dứt, Thẩm Mi sắc mặt vốn đã tái nhớt giờ lại càng trắng bệch như tuyết, nàng không ngờ đến...kết quả là thế này.

Mặc dù Thẩm Mi có tâm kế ẩn nhẫn, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, bị sự mê luyến cùng sủng ái làm cho đầu óc choáng váng, nàng biết hôm nay diễn ra tuyển tú, lòng của nàng khó chịu như có mèo cào, chỉ muốn nhắc Hoàng đế đừng có mới nới cũ. Thẩm Mi trong chốc lát xúc động nên đã lợi dụng chuyện của Thất công chúa mời hắn đến. Lúc hắn ngừng tuyển tú bước vào cung Xuân Hi nàng đã cao hứng biết bao nhiêu, trong lòng bệ hạ nàng và nữ nhi vẫn vô cùng trọng yếu. Không ngờ trong nháy mắt, bệ hạ lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.

"Không, không..."

"Bệ hạ, nương nương mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bình thường chăm sóc Thất công chúa rất chu đáo, hơn nữa trẻ nhỏ không thể rời mẫu thân sinh ra mình, mong bệ hạ suy nghĩ lại." Lão ma ma lo lắng lên tiếng xin xỏ.

Thẩm Mi lấy lại tinh thần, lập tức dựa trên cửa vôi vàng nói: "Thánh thượng tha thứ cho thiếp lần này, sau này thiếp nhất định sẽ cẩn thận chăm lo cho hoàng nhi... "

"Nàng cứ yên tâm ở cữ đi, không cần quan tâm những chuyện khác." Đông Duật Hoành dường như không nghe thấy Thẩm Mi cầu khẩn, "Bãi giá hồi cung."

"Bệ hạ, bệ hạ!" Thẩm Mi suy yếu gọi nhưng đế vương nhẫn tâm không quay đầu lại, Thẩm Mi suy sụp trượt ngồi trên đất.

Đêm khuya, sau khi tắm rửa Đông Duật Hoành đi qua phòng phía sau An Khang đường nhìn tiểu công chúa đang ngủ say trong nôi, Liễm DIễm đâng vén góc chăn cho tiểu công chúa, quay đầu thấy Thánh thượng đi đến, im lặng hành lễ.

Đông Duật Hoành gật đầu, ngồi lên ghế bên cạnh nôi của công chúa, dưới ánh nến hắn chăm chú ngắm dáng vẻ ngủ yên tĩnh đáng yêu của con bé, thỉnh thoảng nhẹ nhàng đung đưa nôi.

Liễm Diễm khó có khi thấy được đế vương dịu dàng mà trần đầy nhu tình. Vậy mà xưa nay nàng không hề hay biết bệ hạ lại còn có một mặt như vậy.

Trong phòng im lặng một lúc lâu, Hoàng đế chậm rãi mở miệng, "Vạn Phúc."

"Có nô tài."

"Giống không, tú nữ kia guống không?"

"Nô tài cảm thấy...Giống."

"Thật sao?" Đông Duật Hoành khẽ cười một tiếng, chợt nhìn đứa bé nằm trong nôi, trầm mặc một lúc bình tĩnh nói, "Duệ phi có một là đủ rồi."

Vạn Phúc khinh hãi, bệ hạ muốn giết tú nữ có khuôn mặt giống Duệ phi, hắn có chút không hiểu, lại có chút không đành lòng, hắn cả gan nói khẽ: "Bệ hạ, không bằng, giữ nàng lại..."

"Giữ nàng lại làm gì?"

"Tốt xấu gì...thì cũng có cái để tưởng niệm."

Đông Duật Hoành ngồi trong chỗ tối, Liễm Diễm nhìn không rõ biểu cảm của bệ hạ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút nặng nề.

Một lúc lâu sau, Đông Duật Hoành mới lần nữa nói chuyện, "Chiếu theo lời của trẫm mà làm." Hắn để Thẩm Mi tiến cung là không muốn đứt đoạn mất một chút quan hệ với Thẩm Ninh. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy tú nữ kia, trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm. Giết nàng. Ninh Nhi của hắn độc nhất vô nhị, hắn không cho phéo nữ tử khác lấy khuôn mặt giống nàng như đúc gả cho nam tử khác, cũng không cho phép nữ tử khác đeo gương mặt kia đến nhiễu loạn lòng hắn.

...Chẳng lẽ hắn va vào ma chướng rồi? Đông Duật Hoành nặng nề thở dài, cuối cùng lại nói thêm một câu, "Để nàng ra đi một cách bình yên."

Vạn Phúc đành phải khom người nhận lệnh.

Đông Duật Hoành vẫy lui cung bộc, một mình chăm chú nhìn đứa bé nằm trong nôi, trầm thấp nói: "Đừng tức giận với trẫm..." Giọng nói của hắn càng thấp hơn, "Chờ ta, chờ ta."

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.