Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 76



Đông Minh Dịch bước nhanh đến viện của Thẩm Ninh, ngay lúc Trương phu nhân đang quỳ gối đầu giường tận tình khuyên bảo Thẩm Ninh uống thuốc, thấy hắn vội vã vào phong thỉnh an.

Thẩm Ninh nghe thấy tiếng đám người bái kiến Đại hoàng tử, nàng mới biết là Đông Minh Dịch đến đây.

Không bao lâu, gương mặt thiếu nhiên có vẻ đen hơn một chút xuất hiện trước mắt nàng.

"Duệ phi nương nương, nhi thần đến thăm người, hiện giờ người đã khá lên chút nào chưa?" Đông Minh Dịch hơi nghiêng người hỏi. Hắn thấy nàng so với mấy hôm trước còn suy yếu hơn, sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng hắn không đành lòng, lại hỏi: "Bây giờ người còn chỗ nào khó chịu không?"

"Không có gì, ta rất tốt." Thẩm Ninh nhìn hắn, miễn cưỡng cong môi nở nụ cười với hắn.

"Nhi thần thấy sắc mặt người không tốt lắm, đám nô tỳ này đã hầu người uống thuốc chưa?"

"Bây giờ ta không muốn uống, một lát nữa ta sẽ uống."

"Nếu đã không muốn uống thuốc, nhi thần thấy ngài thân thể suy yếu, không bằng người ăn chút cháo làm ấm dạ dày trước, được không? Lúc nhi thần đến đây đã thấy phòng bếp mang đồ ăn tới, hay là gọi người mang lên, nhi thần bồi người dùng bữa."

"... Ta một lúc nữa sẽ ăn." Thẩm Ninh vô thức li3m cánh môi khô khốc.

"Nương nương khát, nhanh, cẩn thận đỡ nương nương dậy, rót nước ấm cho nương nương uống." Đông Minh Dịch tinh mắt, lập tức rời đứng né qua một bên màn giường để nô tỳ tiến lên.

Bọn nha hoàn lập tức thả rèm che xuống, cẩn thận đỡ Thẩm Ninh dậy, choàng thêm váy ngoài cho nàng, sau đó sửa sang lại dung nhan một chút rồi lần nữa mở rèm ra. Đông Minh Dịch tự mình bưng một chén nước ấm tiến lên, đút nàng uống hai ngụm nước, sau đó nhân cơ hội nói: "Nương nương đã ngồi dậy thì để nhi thần hầu người ăn chút cháo."

"Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng bây giờ cái gì ta cũng không muốn ăn." Thẩm Ninh tựa đầu vào thành giường bất lực cười một tiếng, "Nếu như ngươi có chuyện cần làm thì đi đi."

Đông Minh Dịch nghe vậy không những không rời đi, ngược lại còn thấp giọng nói với Thẩm Ninh: "Rốt cuộc là người ăn không vô hay là không muốn ăn?"

Thẩm Ninh miễn cưỡng cười cười, cũng không nói chuyện.

Đông Minh Dịch mấp máy môi, tình thế cấp bách khuyên nhủ: "Vì sao nương nương lấy tình mạng của mình ra để chọc giận phụ hoàng? Thân thể người hư nhược, nào thế lấy ra giày vò như vậy?"

Thẩm Ninh vẫn trầm mặc như trước.

Đông Minh Dịch thấy thế, hắn quỳ một gối trước mặt Thẩm Ninh, "Nhi thần khẩn cầu nương nương dùng thuốc."

Thẩm Ninh kinh ngạc, nàng muốn đỡ hấn dậy lại lực bất tòng tâm, bảo người tiến lên đỡ Đông Minh Dịch dậy lại bị hắn ngăn lại.

Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ngươi đang làm cái gì đây, mau đứng dậy đi."

"Nhi thần cầu nương nương uống thuốc dưỡng bệnh." Đông Minh Dịch ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nàng, dáng vẻ nàng không uống thuốc hắn sẽ không đứng lên.

Thẩm Ninh im lặng một lúc, nàng rủ mí mắt xuống nói: "Dù sao đều sẽ chết, ta cần gì phải tốn sức chữa khỏi bệnh rồi đợi người đến chém đầu?"

Đông Minh Dịch vội nói: "Phụ hoàng đã cứu người thì sẽ không tùy tiện xử lý ngài."

Thẩm Ninh muốn cười, nhưng khóe môi lại không có cách nào cong lên được. Nam tử kia, không xử lý nàng mới là lạ.

Đông Minh Dịch lại nói: "Phụ hoàng hiểu lầm việc người tự ý rời hoàng cung, người phí chút tâm tư giải thích rõ ràng với phụ hoàng là được." Hắn dừng lại một chút, sau đó nặng nề nói thêm một câu, "Dù có tệ đến đâu, cũng không thể bằng được cái đêm đó chúng ta ở trong trại của địch, đúng không nào?"

Thẩm Ninh khe khẽ lắc đâu. Dưới cái nhìn của nàng, Nỗ Nhi Linh vốn là kẻ thù của nàng, hắn tra tấn nàng còn có lý, nhưng Đông Duật Hoành... Một mặt giống như giống như có tình ý với nàng, mặt khác lại hung ác giẫm nàng dưới chân. Một lần rồi lại một lần.

"Duệ phi nương nương, " Đông Minh Dịch không hiểu tại sao nhưng bi ai trong Thẩm Ninh khiến hắn xúc động, hắn hơi nghiêng người về phía trước, "Người từng dạy bảo nhi thần phải học được cách đứng lên từ nơi mình vấp ngã, vậy vì sao bản thân người lại không làm được? Người yên tâm, Đông Minh Dịch, con thề với trời, nguyện lấy tính mạng mình ra bảo vệ người chu toàn!"

Thẩm Ninh kinh ngạc nhìn hắn.

Đông Minh Dịch bị nàng nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, hắn úp úp mở mở nói: "Người, người là ân nhân cứu mạng của con..."

"Cảm ơn ngươi." Thẩm Ninh nhìn hắn, môi mềm chậm rãi giương lên nở nụ cười. Nnafg không thể phủ nhận vào giờ phút này khi nghe được những lời này của Đông Minh Dịch là niềm an ủi lớn lao đối với nàng, ít nhất vẫn có người quan tâm nàng.

Đông Minh Dịch thấy lông mày của nàng giãn ra, khẽ thở phào một hơi, mỉm cười tranh thủ lúc này nói: "Cầu xin nương nương để nhi thần hầu thuốc."

"Ta... "

"Nếu như nương nương không chịu, nhi thần sẽ quỳ ở đây đến khi nào người đồng ý mới thôi."

THẩm Ninh nhìn khuôn mặt ngây thơ cực kỳ giống Đông Duật Hoành, trên mặt nàng hiện lên biểu cảm phức tạp, "Haiz...Cảm ơn ngươi."

Đông Minh Dịch nghe thấy nàng đồng ý cực kỳ vui mừng, lập tức gọi người mang thức ăn và thuốc đều trình lên. Hắn tự mình nhận lấy chén thuốc, ngồi trước giường nhẹ nhàng thổi thuốc cho bớt nóng.

"Để Tranh Nhi giúp ta uống thuốc là được, ngươi về doanh trại đi."

"Việc này cứ để nhi thần làm đi." Đông Minh Dịch cười cười, múc một muỗng thuốc đưa bến bên môi Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh đành phải há miệng uống thuốc.

Trương phu nhân ở bên cạnh nhìn, viên đá treo nửa ngày cuối cùng cũng bỏ xuống được, bà vỗ nguc một cái, lập tức nhớ ra bảo người đi bẩm báo với Hoàng đế bệ hạ.

Không ngờ lúc này Hoàng đế đã đứng bên ngoài cửa sổ. Lúc hắn vào trong viện không để bọn họ hó hé gì, bọn nô tài cũng chỉ biết đứng bên cạnh thấp thỏm đợi thánh chỉ.

Đông Duật Hoành nghe thấy nàng đồng ý uống thuốc tất nhiên là vui mừng, lúc hắn đến chính là lúc Đông Minh Dịch quỳ xuống cầu xin Thẩm Ninh uống thuốc, hắn nghe được hơn một nửa câu chuyện của hai người bọn họ, đứng bên ngoài cửa sổ trầm mặc rất lâu không nói gì.

Buổi tối, Đông Duật Hoành lần nữa lại vào trong phòng Thẩm Ninh, Tranh Nhi đang muốn xoa thuốc cho Thẩm Ninh thì bị Hoàng đế vẫy nàng và các nô tỳ khác cùng lui xuống hết.

Thẩm Ninh tựa ở đầu giường, thấy hắn đến mặt không đổi sắc nhìn về phía hắn.

Vẻ mặt Đông Duật Hoành tự nhiên, dừng như quên mất ban ngày bọn họ vừa cãi nhau, hắn để hộp thuốc ở trên đầu giường, mình thì vén áo bào lên ngồi bên mép giường, sau đó cầm tay của nàng.

Thẩm Ninh lập tức muốn rút về nhưng Đông Duật Hoành đã sớm đề phòng nàng làm vậy nên bàn tay ấm nóng của hắn giữ chặt bàn tay của nàng trong lòng bàn tay.

"Trẫm giúp nàng xức thuốc." Ngón tay cái nhẹ nhàng vu0t ve mu bàn tay nàng, Đông Duật Hoành nhìn nàng chăm chú dịu dàng nói.

"Buông ra!" Thẩm Ninh khẽ quát.

Bàn tay kia ngược lại nắm tay nàng càng chặt, Hoàng đế cúi đầy v én ống tay áo của nàng lên, vết thương xấu xí bất thình lình xuất hiện trước mắt hắn. Mắt đên hiện lên vẻ đau lòng, mấy ngày nay mặc dù hắn đã nhìn rất nhiều lần, nhưng vẫn không có cách nào kiềm chế được đau đớn trong lòng. Nhất là khi hắn biết được ngoại thương của nàng bắt đầu khép lại, nhưng vì ở trong ngục giam nên dần chuyển biến xấu, hắn càng cảm thấy hối hận.

Hai tay Thẩm Ninh đột nhiên mạnh mẽ giãy ra, Đông Duật Hoành sợ làm đau nàng nên lập tức buông ra.

"Nàng..." Hoàng đế nâng mắt trừng nàng, đối diện với hắn là đôi mắt ngang ngạnh của nàng. Sự chán ghét trong đôi mắt kia khiến hắn nhất thời chọc hắn tức giận, hắn đưa tay ra điểm hai cái huyệt đạo của nàng.

Thẩm Ninh lập tức cứng đợ, nàng không ngờ hắn sẽ làm như vậy với nàng.

"Xem nàng còn giãy dụa được không." Đông Duật Hoành làm mặt lạnh nghiêng người ngón tay dài quệt thuốc, chậm rãi bôi lên cánh tay nàng, một lúc sau mới nói thêm một câu, "Nàng yên tâm, lúc nàng hôn mê, cũng là trẫm thoa thuốc cho nàng."

Thẩm Ninh không thể cử động cũng không thể nói, trong lòng tức giận chồng chất. Ai mượn hắn mèo khóc chuột!

Đông Duật Hoành thuần thục tỉ mỉ bôi thuốc lên cánh tay nàng, thái độ vô cùng tập trung giuống như đang giải quyết chuyện quốc gia đại sự. Ngón tay thô ráp xoa lên vêt thương nhẹ nhàng đến kỳ lạ, Thẩm Ninh không cảm thấy đau nhức, nhưng nàng hoàn toàn không hề cảm kích, chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên cơn giận dữ.

Hoàng đế cẩn thận xoa đều thuốc lên mỗi vết sẹo trên cánh tay nàng xong, hắn nâng mắt nhìn nàng một chút, vươn tay ra bắt đầu kéo xiêm y của nàng xuống.

Thẩm Ninh trợn mắt nhìn, nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn nàng sẽ bị kết tội danh giết vua.

Đông Duật Hoành tự làm theo ý mình, sau khi hắn c0i hết chỉ còn cái yếm, hắn nhẹ nhang đỡ nàng nằm xuống giường. Bàn tay to bất ngờ mơn tr0n bầu nguc của nàng, hắn kìm lòng không được xo4 nắn, trong lòng r3n rỉ. Mấy ngày trước hắn một lòng chỉ nghĩ đến chăm sóc cho nàng mau tỉnh lại, khi nàng hôn mê hắn xức thuốc cũng không có hứng thú nổi lên duc v0ng, mà bây giờ...Cổ họng khô khốc nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm cái cổ duyên dáng trắng ngọc của nàng, hắn cúi người, thở dài đặt môi lên nốt ruồi nhỏ sau gáy nàng, nặng nề mut một cái.

Chẳng lẽ tên cầm thú này ngay lúc này mà cũng có thể động dục được sao? Hay là lâu rồi không chạm vào nữ tử nên đói bụng ăn quàng? Hay là đây là thủ đoạn tra tấn mới của hắn? Thẩm Ninh tức giận đến choáng váng đầu óc.

May mà Hoàng đế vẫn còn nhớ Thẩm Ninh là bệnh nhân yếu ớt, hắn lưu luyến không rời lại hôn thêm một cái mới chịu yên, hắng giọng ngồi thẳng dậy thoa thuốc cho nàng.

Vết roi dữ tợn sau lưng đã bắt đầu đóng vảy, một vài chỗ vẫn đang chảy mủ chậm chạp chưa lành, Đông Duật Hoành biết lúc nàng hôn mê bôi thuốc vào hai chỗ này nàng đều sẽ vô thức run lên, hắn sợ nàng không chịu nổi đau đớn, vừa nhẹ nhàng thoa thuốc vừa cúi người khẽ thổi thổi lên vết thương.

Cảm giác nhói nhói lập tức được hơi ấm bao phủ, Thẩm Ninh không cảm thấy đau, nàng biết Đông Duật Hoành đang làm cái gì nhưng lại không thể nooit lên một chút cảm động.

Sau khi bôi thuốc phía trước phía sau cho nàng xong, đầu hắn đã đổ đầy mồ hôi, sau đó tự mình mặc xiêm y lại cho nàng, dịch góc chăn, xong xuôi mới giải huyệt đạo cho nàng.

Nàng mặc kệ hắn, dứt khoát nhắm mắt.

"Nàng..." Hoàng đế muốn nói lại thôi, nhìn nàng một lúc thật lâu, gọi nô tỳ tiến vào, không nói một lời quay người rời đi.

Trương phu nhân chờ sau khi Đông Duật Hoành rời đi, bà liên tục nói với Thẩm Ninh những việc Hoàng đế tự mình làm cho nàng, lời nói tràn đầy vẻ vô cùng hâm mộ, nhưng Thẩm Ninh chỉ nói nàng mệt mỏi chui đầu vào trong chăn ngủ không muốn nghe nữa.

Mấy ngày sau, Thẩm Ninh dần dần khôi phục sinh lực, nhưng ngay cả chính bản thân nàng cũng không ngờ tới,  nàng trước sau đều không có cách nào để giữ bản thân tỉnh táo. Đại phu dặn dò nàng nên xuống giường đi lại, nàng lại chỉ tử trên giường dời bước nằm xuống giường gần cửa sổ, yên lặng dựa vào tường nhìn trời xanh mấy trắng, vừa ngồi xuống nàng liền ngồi cả nửa ngày. Trương phu nhân và Trương tiểu thư sợ nàng ngồi lâu, hảo tâm khuyên nàng xuống giường đi lại, nàng có khi đồng ý xuống giường đi lại mấy bước, có khi lại không kìm được phát cáu, sau nàng tức giận lớn tiếng vài câu thấy hai mẹ con Trương thị vâng vanag dạ dạ, nàng vừa xấu hổ vừa áy náy xin lỗi bọn họ.

Đặc biệt nàng càng không thể gặp Đông Duật Hoành. Mỗi ngày Hoàng đế đều tới, nàng sẽ không để hắn có cơ hội điểm huyệt nàng để bó thuốc, mỗi lần nhìn thấy hắn đều nói lời ác đọc, có một lần thậm chí ngay trước mặt mọi người nàng cầm lấy chén trà nóng ở trên bàn ném về phía hắn.

Chỉ là hoàng đế cũng trở nên kỳ lạ, rõ ràng hắn tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, nhưng chưa bao giờ muốn ném nàng vào thiên lao. Chẳng lẽ hắn lại có âm mưu gì?

Người bên ngoài nhìn thấy nàng làm càn làm điên như thế, nhưng Hoàng đế bệ hạ lại dung túng đủ kiểu, chăm sóc càng thêm cẩn thận tỉ mỉ. Ngay cả lời nói cũng không dám nói lung tung. Nhưng tất cả đều không có tác dụng gì nhiều. Tâm trạng của nàng vẫn nặng nề như cũ, càng ngày càng không muốn ăn, nàng nhanh chóng trở nên gầy gò ốm yếu, trong lòng lúc nào cũng nôn nóng bất an. Thỉnh thoảng nhìn thấy vết thương trên cánh tay, đột nhiên nàng có ý nghĩ muốn cào vết thương đến be bét thịt máu, mà có hai lần nàng không kiềm chế được thực sự làm, nếu như không có mấy người xung quanh cản sợ là tay của nàng sẽ bị phế đi. Đông Duật Hoành trở về thấy vết thương trên cánh tay của nàng vẻ mặt cứng đờ, nàng thấy hắn như vậy lại chỉ cảm thấy khoái chí.

Lòng của nàng ngã bệnh.

Thẩm Ninh biết, cũng muốn bản thân mình tỉnh táo lại, nhưng mỗi lần suy nghĩ nhiều đầu óc nàng đau như muốn nứt ra. Nàng không muốn thua  không muốn bản thân mềm yếu như vậy, chủ động mời lão đại phu đến xem bệnh, tường thuật lại bệnh trạng của mình với ông ấy, nàng hy vọng ông có thể giúp nàng kê ít thuốc.

Lão đại phu nghe xong, lúc nàng không để ý lộ ra biểu cảm khó xử. Vì vậy ông cả gan cầu kiến thiên tử.

Đông Duật Hoành đã biết Thẩm Ninh chủ động gọi đại phu đến, hắn đã sớm cho người đợi ở ngoài sau khi đại phu đi ra sẽ mời ông qua yết kiến hắn, nhưng lại nghe thấy nô tỳ bẩm báo lão đại phu thỉnh cầu diện thánh, mày kiếm hơi nhíu lại.

Trong lúc chờ đợi lão đại phu đến, Vạn Phúc do dự mãi, cuối cùng nói với chủ nhân một câu, "Bệ hạ, nô tài có nghi hoặc, không biết là có nên nói hay không."

"Có chuyện thì nói."

"Vâng," Vạn Phúc nâng vạt áo thi lễ, sau đó nói: "Duệ phi nương nương qua khỏi đại kiếp, nô tài không kìm được vui mừng, nhưng nô tài có một chuyện không rõ...Lúc trước nương nương trị khỏi hoa chuẩn như thế nào, sau đó vì sao giả chết rời đi? Nô tài thực sự là trăm mối không có cách giải đáp."

Đây là nhắc nhỏ Thẩm Ninh có gì đó kỳ quái. Đông Duật Hoành thả sổ gấp trong tay xuống, trầm mặc một lát, chậm rãi nói ra: "Duệ phi tham chiến ở Vân Châu, bây giờ lại xả thân cứu Đại hoàng tử, có thể thấy nàng không phải là người của quân địch. Chỉ cần nàng không phải kẻ địch, thân phận nàng là gì, trẫm không để ý.

"Bệ hạ, chuyện này... " Vạn Phúc kinh ngạc, cái này khác xa một trời một vực với tác phong trước sau như một của chủ nhân, chẳng lẽ người muốn để một người không biết ngọn ngàng ở bên cạnh?

Đông Duật Hoành biết suy nghĩ trong lòng Vạn Phúc, hắn khẽ thở dài một tiếng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Ngươi lúc nào cũng đi theo bên cạnh trẫm, lẽ nào không hiểu Duệ phi ở trong lòng trẫm...Nàng có bí mật gì, bây giờ trẫm đều không để ý." Hắn chỉ biết nàng còn sống là mừng rỡ như điên rồi.

"Bệ hạ..." Vạn Phúc lại muốn khuyên, nhưng bị Hoàng đế vẫy tay đánh gãy lời chuẩn bị nói.

Thị vệ bẩm báo lão đại phu đến, Đông Duật Hoành lập tức tuyên ông vào.

Sau khi lão đại phu quỳ lại xong, kinh sợ nói rõ tình hình hôm nay với Hoàng đế, Đông Duật Hoành hỏi ông đây là chứng bệnh gì, ông ậm ờ một lúc, mới úp úp mở mở nói: "Thảo dân chỉ sợ là nương nương mắc chứng uất ức..."

"Cái gì?" Hoàng đế nhíu chặt lông mày, "Nói lớn tiếng chút."

Lão đại phu không còn cách nào đành cao giọng nói: "Thảo dân chỉ sợ nương nương mắc chứng uất ức."

"Nói năng xằng bậy!" Đông Duật Hoành vỗ bàn đứng bật dậy.

Lão đại phu bị dọa đến mồ hôi lạnh ứa ra, tuy ông cứu sống Duệ phi nương nương được thưởng trăm lượng hoàng kim, nhưng cái mạng già này của ông có phúc để hưởng không đây? "Thánh thượng bớt giận, thảo dân nói thật." Ông sợ hãi giải thích, "Thảo dân xem bệnh cho nương nương ngũ tạng vô cùng hư nhược, chột dạ đa nghi, thận hư tự thẹn, tỳ hư không vui, phổi hư bi thương, gan hư dễ nóng giận, đây đều là triệu chứng của chứng uất ức. Hôm nay nương nương nói bệnh trạng của mình với thảo dân, thảo dân càng chắc chắn đây là chứng uất ức."

Trong mắt Vạn Phúc lóe lên lo lắng. Người mắc chứng uất ức, tất cả đều không chạy khỏi sáu chữ "Buồn bực sầu não mà chết", nương nương...

"Hoang đường!" Đông Duật Hoành giận giữ mắng, hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Hắn trước đây đều cho rằng những người mắc chứng uất ức đều là người mềm yếu vô năng, ý chí không kiên cường. Ninh Nhi của hắn so với phụ nhân bình thường, không, so với nam tử bình thường khác đều kiên cường hơn rất nhiều, nàng bị Khắc Mông bắt đi, lúc được cứu về còn biết thương cảm Minh Dịch giúp hắn gượng dậy phấn chấn tinh thần, vì sao...

Bỗng dưng Hoàng đế dừng lại, hắn sững sờ đứng đó, sắc mặt lại giống như vừa bị ai tát một cái.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.