Thẩm Ninh trở lại lều, phân phó người chăm sóc Liễm Diễm thật tốt, sau khi thay y phục xong thì Vạn Phúc mang canh gừng vào, hỏi nàng có cần gọi đại phu vào bắt mạch không. Nàng lắc đầu, bảo hắn cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, sau đó cả người mềm nhũn ngã ra giường. Mặc dù thân thể cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhưng trong đầu lại giống như có hàng ngàn con ngựa chạy qua không thể bình tĩnh được. Nàng nhắm mắt lại, dường như bên tai còn văng vẳng tiếng binh khí va chạm vào nhau, âm thanh gào thét của sự chết chóc, trong đầu hiện lên hình ảnh đao kiếm lạnh lẽo, người chết nằm đầy trên đất. Nàng c4n chặt môi dưới, trong đêm tối hai mắt mở to chờ đợi bình minh đến.
Không biết qua bao lâu, ngoài lều liên tục truyền đến tiếng vó ngựa, Thẩm Ninh lập tức ngồi dậy, náng nín thở nghiêng người lắng nghe. Một lúc lâu sau, tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng sắt thép va chạm vào nhau càng lúc càng tiến gần rồi đi vào trong lều, tiếng tháo vũ khí lạch cạnh.
Một ánh nến được thắp sáng lên, một bóng hình thon dài chiếu lên tấm bình phong, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại. Không bao lâu liền cảm thấy một bóng tối mang theo hơi nóng che khuất ánh sáng yếu ớt.
Nàng nhắm mắt từ từ thả lỏng hô hấp, chờ đợi thân thể cường tráng nằm xuống bên cạnh, nhưng rất lâu lại không thấy có động tĩnh gì.
Nàng mở hai mắt ra, thấy khuôn mặt và người Hoàng đế còn dính vết máu đang đứng cạnh bên giường, ánh mắt sắc bén ác liệt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, nàng giật mình, sửng sốt nhìn sâu vào đôi mắt của hắn.
Là sát ý, hay là...
Ngay lúc nàng đang nghi ngờ, Hoàng đế bỗng cúi người xuống, hung hăng hôn lên môi nàng.
Bàn tay hắn nắm chặt cằm của nàng, răng môi không nói gì mà dùng sức chiếm lấy nàng, mạnh mẽ c4n mut, lực đạo mạnh mẽ mang theo cả mùi máu tươi.
Trên người hắn phảng phất mùi vị của sự chết chóc, Thẩm Ninh giãy dụa, hắn rõ ràng là đang ph4t tiết k1ch thích sau trận chiến.
Kho4i cảm giết chóc còn đang chảy cuồn cuộn trong huyết mặc của hắn, Đông Duật Hoành vô cùng cần thân thể mềm mại ấm áp của nữ tử này trấn an cơn cuồn loạn của hắn, hắn kéo cả người nàng lại mạnh mẽ giam nàng vào trong nguc, môi lưỡi nóng rực in lên người nàng từng ấn dấu thuộc về hắn.
Thẩm Ninh chỉ cảm thấy hai cánh tay hắn cứng như sắt kìm hãm nàng lại, dù cố thế nào thân thể kia vẫn không hề nhúc nhích một chút nào. Nàng tránh trái tránh phải, vẫn không thể chạy thoát được những dếu vết nóng bỏng ẩm ướt của hắn, cái lưỡi của nàng lần nữa bị ép buộc trao đổi nước bọt với hắn, đôi môi đã bị nam tử ngang ngược mut đến vừa đỏ vừa sưng. Nàng nhỉ giọng nức nở, nam tử bắt đầu xé xiêm y của nàng.
Hai tay của nàng đặt lên vai hắn dùng sức đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy cả người mình càng lúc càng lùi về phía sau. Không lâu sau, trên người nàng bị l0t sạch không còn mảnh vải trên thên, bàn tay thô ráp liên tục mơn tr0n những vết thương trên thân thể mềm mại, đầu hắn dần trượt xuống dưới.
Nàng kêu lên sợ hãi, hắn, hắn đang lấy lòng nàng!
Nàng bối rối nắm lấy tóc của hắn, cố gặng khuỵu gối muốn kéo thên thể ra xa, nhưng lại bị bàn tay đang đặt trên eo nhỏ nhắn giũ chặt không thể di chuyển. Nàng bịt miệng nhưng tiếng r3n rỉ khó nhịn vẫn truyền ra từ khẽ tay.
Ngón tay nàng nắm chặt tấm vải dưới người, cả người muốn xoay lại tránh đi sự tiếp xúc của hắn, Đông Duật Hoành hoàn toàn không để chút sức lực này của nàng vào mắt, bàn tay phía dưới càng đẩy nhanh tốc độ.
Cuối cùng nàng không khống chế được kho4i cảm dâng trào, kìm lòng không được nức nở rồi ra.
Hoàng đế chăm chú nhìn vẻ quyến rũ khi l3n đỉnh của nàng mà hắn đã không không được nhìn thấy, hắn càng muốn làm nàng điên cuồng. Hắn li3m ngón tay dính mật ngọt của mình, không nói một lời c0i y phục, thân thể cường tránh rắn chắc đè lên người nàng. Môi của nàng lần nữa lại bị hắn chặn lại, bên dưới cũng bị hắn cường thế chiếm hữu!
Hoàng đế ngẩng đầu môi hắn đè lên môi nàng phát ra tiếng thở dài thoải mãn. Bên dưới bất thình lình bị xâm chiếm khiến cho đại não nàng một mảnh trống rỗng. Chợt hắn mặc kệ nàng đã kịp thức ứng chưa, mỗi lần ra vào đều mạnh bạo ngang ngược vô cùng, nàng khóc nấc lên, chốc lát lại c4n chặt môi dưới ngăn lại tiếng r3n rỉ, ngón tay thon dài lập tức thăm dò lên trên, mơn trón khuôn mặt của nàng cạy bờ môi đang mím chặt kia ra, ngón tay hắn trêu đùa cái lưỡi hồng hồng của nàng, hung ác c4n lên vài tai bạch ngọc một cái, thân thể mềm mại mẫn cảm lập tức không ngừng run rẩy.
Phản ứng của nnafg khiến Đông Duật Hoành hài lòng, hơi thở của hắn càng nặng nề, cúi đầu dùng sức điên cuồng va chạm kéo nàng vào vực sâu của duc v0ng.
Thẩm Ninh ngất đi dưới sự triền miên không dứt như muốn tàn phá hết tất cả này của hắn.
Đông Duật Hoành ôm chặt nàng hưởng thụ dư vị của kho4i cảm, nhẹ nhàng thở hổn hển vu0t ve mái tóc đẫm mồ hôi của nàng, sau khi khôi phục lsy trí ánh mắt hiện lên một tia đau lòng. Nàng ngay cả một lần h04n ái cũng không có cách nào chống đỡ nổi mà ngất đi, sức khỏe đúng là không bằng lúc trước, rốt cuộc là do khoảng thời gian bị tra tấn, hay là đến nay nàng vẫn bị ác mộng quấy nhiễu rút cạn kiệt sức khỏe?
Hắn lẳng lặng ngắm người đang mê man ngủ, vết thương trước nguc và trên vai hơi nhói lên, Hoàng đế tự giễu cười một tiếng, nhìn sắc trời xám xịt qua màn lều, gọi người bên ngoài mang nước nóng vào.
Vạn Phúc theo lệnh tiến vào, chủ nhân vừa về đến quân doanh liền đi vào trong lều, hắn cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài chờ đợi báo cáo chuyện Khắc Mông đánh lén.
Đông Duật Hoành sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức giao phó những người có chức vụ làm nhiệm vụ của mình thu xếp thỏa đáng cho những thương binh, đồng thời cho người triệu Phong Bảo Lam đến doanh trại. Hắn nhanh chóng lau qua thân thể bằng nước nóng, lại lau cả người Thẩm Ninh một lượt rồi giúp nàng thay bộ y phục sạch sẽ.
Hắn vu0t ve gương mặt ngủ mê man của Thẩm Ninh, trong lòng vẫn còn sợ hãi. May là hắn để Vạn Phúc ở lại mới có thể bảo vệ nàng chu toàn. Chỉ là hắn không ngờ trong lúc nguy hiểm thế mà nàng lại lập được công lớn. Nếu không có nàng ổn định quân tâm, không biết đêm qua bọn họ có qua nổi không.
Đông Duật Hoành hiểu rõ, dù cho có là tướng lĩnh võ nghệ siêu phàm, am hiểu binh pháp đánh trận, nhưng chỉ có người có khả năng chủ huy dân tâm mới là người có thế trấn tọa một phương. Sự tích truyền kỳ của Thẩm Ninh, ý chí kiên cường như sắt đá, gặp nguy hiểm không sợ, người có dũng khí như nàng mới có thể dấy lên ý chí chiến đấu của tướng sĩ.
Nội tâm cường đại của con người mới là sức mạnh thật sự, những người từng trải qua thời khắc sinh tử mới có thể hiểu được điều này.
Haiz, phụ nhân này... Hắn vừa đau lòng vừa kiêu ngạo cúi xuống hôn nàng thật sâu, lại nhìn nàng chăm chú một lúc mới đi ra ngoài lêu dăn dò hai nha đầu bên ngoài vài câu, lúc này mới cất bước đi đại doanh.
Sau khi thương nghị chuyện quan trọng với nhóm tướng sĩ xong, phía Đông bên ngoài lều trời cũng bắt đầu xuất hiện tia sáng. Lúc này Hoàng đế mới biết Liễm Diễm bị kinh sợ nằm trên giường không dậy nổi, hắn đi qua nhìn một lần, thấy sắc mặt nàng tái nhợt run lẩy bẩy, mặc dù hắn có cảm thấy thương tiếc đau lòng, nhưng không thể giống như Thẩm Ninh khơi dậy suy nghĩ muốn thay nàng chịu những đau đớn đó. Hắn trấn an hai câu, dặn dò hai phụ nhân hầu hạ cẩn thận. Trên đường quay về lều thấy Thẩm Chiêu từ phía trước đi đến hành lễ với hắn.
Đông Duật Hoành lạnh nhạt gật đầu, Thẩm Chiêu đi theo sau, sau khi bẩm báo chuyện lương thảo, hắn lần nữa xin cầu kiến Duệ phi nương nương.
Từ sau lần Thẩm Ninh về Thẩm phủ thăm viếng một đi không trở lại, Hoàng đế hoài nghi Thẩm gia có liên quan đến chuyện của Thẩm Ninh, khả năng cả nhà Thẩm gia hợp mưu giúp Thẩm Ninh đào tẩu cũng là chuyện có thể xảy ra, vì vậy khi hắn nghe Thẩm Chiều muốn gặp muội muội của mình hắn liền vô cùng không vui.
"Duệ phi đang tĩnh dưỡng, đừng có quấy rầy nàng." Hắn vừa đi vừa nói.
"Bệ hạ, cầu xin bệ hạ ân chuẩn cho vi thần gặp mặt nương nương, vi thần nghe nói nương nương còn sống trên đời, thật sự là vừa mừng vừa sợ! Chỉ là lúc trước nương nương... " Thẩm Chiêu vội vàng đi theo bên cạnh Hoàng đế khẩn cầu, "Vi thần đã tận mắt nhìn thấy, mẫu thân vì chuyện này mà ốm đau không dậy nổi, có thể nào là giả?" Hắn ở pháp trường nhìn mấy lần, vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt của muội muội đã lâu không gặp. Đêm qua hắn núp ở trong bóng tối cũng không nhìn thấy rõ lắm. Từ sau khi hắn biết chuyện muội muội còn sống, cả người cứ như kiến bò trên chảo nóng, tự biết chỉ cần hơi bất cẩn, tín nhiệm Thẩm gia xây dựng bao năm nay sẽ biến mất trong mắt Thiên gia, thậm chí có thể dẫn đến cả họa diệt môn.
Đông Duật Hoành từ chối cho ý kiến, "Trẫm nói, Duệ phi đang tĩnh dưỡng, bất kỳ người nào cũng không được quấy rầy." Bây giờ chiến sự vẫn đang giằng co, hắn không muốn nội bộ mâu thuẫn. Chuyện Thẩm Ninh chạy trốn ở Bạch Châu, rõ ràng là phía sau có người giúp đỡ. Tạm thời hắn chưa biết kẻ nào to gan như vậy, đợi sau khi hắn san bằng Khắc Mông trở về triều, hắn sẽ bắt nàng nói ra tất cả bí mật nàng cất giấu.
"Bệ hạ..."
"Hoàng huynh!" Thành Thân vương xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Thẩm Chiêu thấy Đông Tinh Thần hình như có chuyện muốn nói, đành phải thức thời cáo lui.
Đông Duật Hoành nhìn gương mặt đau khổ của Hoàng đệ, hắn chắp tay sau lưng nhướng mày hỏi: "Thành Thân vương chuẩn bị xuất phát?" Hắn đã hạ chỉ phái Đông Tinh Thần dẫn một đội quân đi về phía Tây chặn đánh quân tiếp viện và tiếp tế của Na Gia.
Đông Tinh Thần nhăn mặt, "Mong hoàng huynh suy nghĩ lại, thần đệ đối với việc dẫn binh đánh trận ngu dốt không biết gì, sao có thể gánh nổi trách nhiệm này?" Đêm qua hắn tận mắt nhìn thấy cảnh chém giết thảm khốc bị dọa đên hoa cả mắt, hắn không dám dẫn binh đâu?
Đông Duật Hoành liếc hắn một cái, khẽ cười một tiếng, nói: "Lúc trước ở thành La, Thành Thân vương một trận thành danh, sao giờ lại khiên tốn như vậy?"
Đông Tinh Thần nghe vậy biểu cảm thống khổ, "Hoàng huynh đừng cười thần đệ, lần đó rõ ràng là người ngự gia... "
"Chuyện này sao quân địch biết được? Hoàng tộc Na Gia tùy biết dùng độc, nhưng người dân đều là những người yêu hòa bình nhát gan sợ phiền phức, nếu không phải vì tên Nguyên Nghị kia, Nỗ Nhi Linh sao có được viện trợ này." Đông Duật Hoành phân tích cho hắn hiểu, "Thành Thân vương diệt thành La nhất định bọn họ cũng đã nghe qua, bọn hắn vừa thấy đệ phái binh chặn đường, tất nhiên sẽ có chỗ kiêng kị. Đệ chỉ cần bày ra chiêu bài cản đường bọn họ, bọn họ sẽ không dám đối đầu trực diện với đệ."
"Nhưng mà lỡ như... "
"Tư Mã tướng quân cũng đồng hành với đệ, trên đường đệ thương nghị với hắn là được."
"Hoàng huynh... Thần đệ... "
"Đêm qua quân địch đột kích, đệ có xông trận giết địch không?" Đông Duật Hoành ngắt lời hắn hỏi.
"Chuyện này... Thần đệ võ nghệ không tinh... Ra ngoài cũng chỉ thêm vướng tay vướng chân... " Đông Tinh Thần ấp úng.
"Duệ phi cả người đầy vết thương, vậy mà vẫn can đảm xuất hiện cổ vũ sĩ khí, đệ là huyết mạch chính thống của hoàng gia Đông thị nhất tộc, sao có thể thấy nguy hiểm mà sợ hãi khiến người đời chế nhạo?"
"Đệ... Thần đệ... "
"Đi đi, lần này đừng làm trẫm thất vọng."
Đông Tinh Thần thấy hoàng huynh tâm ý đã quyết, cho dù hắn có ngàn vạn điều không nguyện ý nhưng cũng không có cách nào. Hắn chỉ cảm thấy hoàng huynh nay đã khác xưa, bây giờ lại phái hắn đến chỗ nguy hiểm. Dường như từ sau khi hắn phái người ám sát quả phụ kia, hoàng huynh càng lúc càng không thích hắn. Chỉ là quả phụ kia sao lại khởi tử hoàn sinh? Nàng ta không phải là yêu quái chứ? Bỗng dưng hắn rùng mình một cái.
Đông Duật Hoành không rảnh để ý tâm địa gian xảo này của hắn, bước nhanh trở về lều của hắn. Hắn sợ Thẩm Ninh còn ngủ, không để thủ vệ mặc giáp đen đứng bên ngoài lên tiếng hành lễ.
Hai nô tỳ ở trong thấy hắn đi vào, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Đông Duật Hoành ra hiệu im lặng đưa tay ngăn lại, hắn bước lớn vòng qua bình phong, thấy Thẩm Ninh đã tỉnh, hắn cong môi cười tiến lên, tiếp theo đã thấy nàng cúi đầu ngồi bên giường, không vui không buồn mang vẻ mặt xa cách, hắn lại gần nàng thấy nàng không động hắn cũng bất động.
Đông Duật Hoành vẫy lui hai tiểu tỳ, hắn gỡ bội kiếm bên hôn xuống, ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng hỏi: "Tỉnh rồi? Nàng có thấy chỗ nào khó chịu không?
Thẩm Ninh lạnh lùng không đáp.
Không biết tại sao nhưng hắn lại có chút khẩn trương, hắn chăm chú nhìn nàng giọng nói khàn khàn hỏi:"Hôm qua Ninh Nhi lập công lớn! Trẫm đồng ý một ước nguyện của nàng, Ninh Nhi muốn gì nào?" Hắn dừng một chút, lập tức nói thêm một câu, "Ngoại trừ mấy thứ vớ vẫn như để nàng rời khỏi trẫm."
Thẩm Ninh cúi đầu nhìn đầu gối của mình, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì
Hoàng đế thở dài một hơi, hơi nghiêng người ôm nàng, "Trẫm ban thưởng nàng một cái kim bài miễn tử, được không?" Không phải nàng vẫn luôn sợ hắn giết nàng à? Hắn sẽ để nàng an tâm.
Thẩm Ninh bỗng dưng đẩy hắn ra, "Đồng ý một ước nguyện của ta?" Nàng lạnh lùng nói, "Được, vậy ta muốn ngươi nói cho ta biết, nếu ngươi đã không muốn giết ta, vì sao ngươi lại cố chấp với ta như vậy? Chẳng nhẽ muốn cột ta lại ở nơi này?"
Vẻ mặt nghiêm túc của nàng khiến hắn có chút không được tự nhiên, dù sao hắn cũng không thể nói hắn không bỏ được nàng, trong lòng cực kỳ yêu nàng, muốn nâng niu nàng trên tay giống như bảo bối.
Thẩm Ninh thấy biểu cảm hắn kỳ lạ mãi không trả lời được, nàng bi ai cười một tiếng, "Ngươi thắng, ngươi thắng rồi vẫn chưa được à? Bây giờ ta không dám trốn nữa, ta chỉ xin ngươi nói cho ta biết làm thế nào ngươi mới có thể thả ta ra! Nếu muốn tra tấn ta thì làm nhanh lên, ta không muốn chơi trò chơi buồn nôn này nữa!"
"Buồn nôn?" Trẫm toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, nàng nói buồn nôn?" Đông Duật Hoành không dám tin.
"Ta nhìn thấy ngươi thôi cả người đều thấy khó chịu!
Hoàng đế nhận ra hắn không thể chịu được đại nghịch bất đạo này, kéo ra ngoài chém, tất cả đều chém! Hắn tức giận đên nổi đầy gân xanh trên trán, chỉ là miệng vẫn ngậm chặt, dù thế nào hắn cũng không nói ra khỏi miệng được. Hắn thật sâu hai hơi, "Trẫm đúng là điên rồi!"
Nàng khiêu khích nhìn về phía hắn, "Ngươi vỗn cũng không phải người bình thường!"
"Đông Thẩm thị!" Đông Duật Hoành nghiến răng nghiến lơi, "Chọc giận trẫm đối với nàng có gì tốt, người chịu khổ cũng không phải trẫm!"
"Đúng vậy, ta chính là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết, sao nào, còn muốn ta phải cười cười nói nói cầu ngươi đánh ta mắng ta à?"
"Trẫm chính là trời của nàng! Cho dù trước đây trẫm khiến nàng phải chịu uất ức, nhưng nầng cũng không thể cứ ghi hận trẫm mãi được!"
"Thật có lỗi, ta cũng không có hiền lành như vậy! Ta không giết ngươi, là bời vì ta đánh không lại ngươi!"
"Nàng còn muốn giết trẫm?" Đông Duật Hoành không thể tin được vào những gì hắn vừa nghe thấy. Nàng còn dám hành thích vua!
"Như ngươi đã nghe!"
"Ngu dốt!" Hoàng đế lập tức nổi giận, cất giọng hô, "Người đâu!"
Vạn Phúc nhanh chóng dẫn hai tên hộ vệ đi vào, "Bệ hạ có gì phân phó?"
"Dẫn Duệ phi..." Lời nói giữa chừng im bặt, Đông Duật Hoành nhớ đến trên người nàng chằng chịt vết thương, tim không nhịn được mà đau, định giam nàng lại, nghĩ đến nàng một thân một mình yên lặng thút thít khóc liền làm sao cũng không mở miệng được. Hắn hít sâu hai cái, trừng mắt nhìn Thẩm Ninh c4n răng nói: "Dẫn Duệ phi đến lều vải khác, trông giữ cẩn thận!"
"Vâng... " Vạn Phúc nhìn bình phong trong lều một chút, trong lòng thầm than một tiếng. Vì sao mỗi lần đế phi ở cùng một chỗ đều tan rã không vui. Duệ phi nương nương này, đích thật là oan gia kiếp trước của bệ hạ.
Sau khi ra khỏi lều của Hoàng đế, Thẩm Ninh ngồi trong một cái lều nhỏ, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nàng nhìn Vạn Phúc, chủ động mở miệng, "Tiểu Vạn Phúc, không ngờ ngươi võ công cao cường như vậy, ngay cả Hàn Chấn cũng không đánh lại Tán đồng tử!"
Vạn Phủ rủ mắt xuống nói: "Nương nương quá khen, Hàn thiếp hiệp tuổi còn trẻ, có thể đánh ngang tài Tán đồng tử vẫn có thể toàn thân trở về đã là vô cùng tài giỏi rồi."
Thẩm Ninh nghe lời này có chút quái di, "Hàn Chấn còn trẻ, chẳng lẽ ngươi không trẻ?"
Vạn Phúc mặt không đổi sắc, nói: "Nô tài đã ba mươi lăm rồi."
Thẩm Ninh trừng mắt nhìn gương mặt non nớt kia, "Sao có thể?"
Vạn Phúc cúi đầu không nói.
Thẩm Ninh lấy lại tinh thần, lúc này mới ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, ta cho là ngươi...Ta không nên gọi công công là Tiểu Vạn Phúc, ta không cố ý."
"Nương nương quá lời rồi, nương nương là chủ tử, gọi nô tài thế nào đều được."
"Ai, tóm lại, trước kia là ta có lỗi, mắt của ta đúng là không có nhãn lực mà." Thuật dưỡng nhan là có thật!
Vạn Phúc thi lễ, do dự một chút khom người xuống, "Nương nương, nô tài có chuyện muốn bẩm."
Thẩm Ninh nói: "Mời công công nói."
"Nương nương, xin thứ cho nô tài lắm miệng, nô tài thực sự không hiểu tại sao ngài khăng khăng muốn cùng bệ hạ tức giận... Nô tài từ trước đến nay đều thấy nương nương là người độ lượng, cho dù trước đó bệ hạ đối xử với nương nương có sai lầm, nhưng bệ hạ cũng là bất đắc dĩ, nương nương cũng không phải không biết? Hơn nữa nương nương tự mình giả chết trốn đi, bệ hạ không những không xử lý nương nương, ngược lại còn tận tâm chăm sóc ngài, vì sao nương nương lại không cảm động?"
Thẩm Ninh rũ mắt không nói.
"Nương nương, một năm này, bệ hạ trôi qua rất khổ." Vạn Phúc vốn không muốn nói những lời này, nhưng đại chiến sắp đến, chủ nhân nhiều lần vì Duệ phi phân tâm, làm sao mới được đây? Hắn khẽ thở dài, nặng nề nói, "Nô tài làm bạn với bệ hạ nhiều năm nay, lần đầu tiên nô tài thấy bệ hạ như vậy. Người thường như người mất hồn thẫn thờ ngồi trên bảo tọa."
Sau khi nghe xong Thẩm Ninh nhíu mày, "Ngươi đang kể chuyện cười à?"
Vạn Phúc thấy vậy, trầm mặc một lúc nói: "Mặc dù bệ hạ đối đầu với kẻ địch chưa từng lưu tình, nhưng người luôn yêu thương con dân, ngoại trừ lần đó người tức giận giết tên họa sĩ Hà Sinh kia, mỗi lần giết người đều có lý do của nó. Nương nương có biết nguyên nhân lúc ở Bạch Châu bệ hạ giận chó đánh mèo lên đám người Trương phu nhân là vì sao không?"
Vạn Phúc dừng một lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Chứng uất ức của nương nương, đã dần dần tốt lên rồi phải không?"
Thẩm Ninh phải phí rất nhiều trí lực mới nghe ra được lời bóng gió của hắn, nàng đứng bật dậy.
Vạn Phúc hơi cúi đầu, "Lão thần y nói với bệ hạ, chứng uất ức của nương nương cần phải xả ra mới được, vui mừng, buồn rầu, tức giân đều phải xả ra ngoài."
"Không thể nào." Thẩm Ninh không muốn tin những lời của hắn nói.
"Nương nương, mặc dù bệ hạ chưa nói rõ, nhưng nô tài cả gan phỏng đoán thánh ý, sợ là... "Vạn phúc dừng lại một chút, "Bệ hạ biết nương nương mềm lòng, muốn dùng đám người Trương phu nhân đổi lấy tính mạng của nương nương."
Cả người Thẩm Ninh run lên, "Nói bậy!" Nàng ngừng một lát, "Không phải như vậy! Không phải như vậy!"
Vạn Phúc nói: "Nương nương, thật ra Trương phu nhân, bọn họ... Không bị chém đầu. Lúc ấy ngài ngất đi, bệ hạ ôm ngài rời đi đã miễn xá tội cho bọn họ, chỉ là không có bọn nô tài nói với nương nương."
Thẩm Ninh lập tức như bị rút hết toàn sức lực, nàng như trút được gánh nặng ngồi sụp xuống ghế.
"Nương nương, bệ hạ đối xử với nương nương, thật sự là dùng cả tấm chân tình mà đối xử. Cầu xin nương nương, đừng cô phụ tâm ý của bệ hạ"
Không lâu sau, Vạn Phúc đi ra ngoài lều, hắn ở trong đại doang lều hội nghị chuyện quân sự bí mật tìm được chủ nhân, Hoàng đế thấy hắn tiến vào chỉ thoáng nhìn qua. Vạn Phúc yên lặng đứng về vị trí của mình.
Sau khi thương nghị tuyến đường hành quân xong, Đông Duật Hoành cho toàn bộ chúng thần lui xuống, Đông Minh Dịch, Phong Bảo Lam, Thẩm Chiêu đều có chuyện muốn nói rồi lại thôi.
Sau khi đám người rời đi, Đông Duật Hoành hỏi Vạn Phúc: "Duệ phi có khóc náo loạn lên không?"
"Chuyện này... Bẩm bệ hạ, không có."
Sắc mặt Đông Duật Hoành lập tức trầm xuống.
Đại quân ở Lỗ Hỗ nghỉ ngơi dưỡng sức, nơi đây làm binh trạm cho ngoại quan, lưu lại thương binh cùng bộ phận trú quân, xác nhập Lỗ Hỗ vào bản đồ của Cảnh Triều.
Hoàng đế để Liễm Diễm đang bệnh cũng ở lại Lỗ Hỗ, buổi tối phái người đi thăm hỏi nàng, dặn dò nói hai câu, nói là biết nàng chịu nhiều thống khổ, chớ trách trẫm khiến nàng phải chịu những thứ này. Người phái đi trở về bẩm báo: "Liễm Diễm cô nương khóc nói, "Thánh thượng đối xử với nô tỳ ngàn tốt vạn tốt, dù cho nô tỳ ở đây máu chảy thành sông cũng không chối từ, sao có thể có một chút oán trách được?"
Nghe một chút những lời nàng ấy nói này! Đông Duật Hoành vui vẻ yên tâm lắc đầu, thật muốn để cho người phụ nhân khiến hắn không thể bớt lo kia nghe mấy lời này. Cùng là người trong hậu cung của hắn, sao nàng không học người ta được một chút?
Hắn nhìn lều vắng vẻ, trong đầu có chút không vui. Hắn tiếp tục đọc sách, cuối cùng vẫn ho một tiếng rồi hỏi: "Nương nương đã ngủ chưa?"
Vạn Phúc nói: "Nô tài mới phái người đi hỏi, nói là nương nương mới uống thuốc, bây giờ vẫn chưa ngủ."
"Đại phu bắt mạch nói thế nào, đêm qua nương nương có bị cảm lạnh không?"
"Đại phu nói may mắn là nương nương không bị cảm lạnh."
Đông Duật Hoành gật đầu, nâng mắt nhìn ra bên ngoài lều muốn nói lại thôi.
Vạn Phúc đưa mắt nhìn chủ nhân một chút, ngừng lại một lúc sau đó nói: "Bệ hạ, nô tài nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tướng sĩ đều đang hỏi vì sao nương nương bị đưa đến lều khác."
"Thật sao..."
"Nô tài nghe nói rất nhiều binh sĩ đều gọi nương nương là thần nữ nương nương, bọn họ cho rằng nương nương là tiên nữ hạ phàm do ông trời phái đến bảo vệ cho Hoàng đế và Đại Cảnh, vì vậy đêm qua mới thề sống thề chết bảo vệ nương nương an toàn."
"Thần nữ nương nương... " Đông Duật Hoành cong môi khẽ cười, "Một phụ nhân đanh đá như nàng làm gì có dáng vẻ của thần nữ nương nương." Những lời này cũng chỉ là ngoài miệng hắn nói như vậy, Hoàng đế dường như rời vào trong trầm tư một lúc, sau đó khẽ thở dài một tiếng.
"Vậy ngươi cho rằng, Duệ phi là người hay là tiên?"
Vạn Phúc sửng sốt: "Nô tài... "
"Trẫm tha tội cho ngươi, nói đi."
"Vâng..." Vạn Phúc khom ngươi nói: "Bệ hạ, nô tài thật sự có một chút không chắc chắn, nương nương không những không sợ hoa chẩn, còn có can đảm và kiến thức khắc hẳn những phụ nhân khác... "
Đông Duật Hoành trầm mặc gật đầu, bí ấn trên người Thẩm Ninh càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng trong đầu hắn lại nảy ra một suy nghĩ, nghĩ rằng Thẩm Ninh không phải là người của thế giới này. Suy nghĩ của hắn bay bổng, không hiểu sao hắn lại đột nhiên nhớ tới bởi vì Thẩm Ninh mà trong cơn tức giận hắn gi3t ch3t tên thư sinh kia, hình như sau khi trở về Vạn Phúc bẩm báo cái gì đó... "Mùa đông năm đó, lúc Duệ phi chưa tiếng cung có cố tình tới gần tên thư sinh nghèo túng kia, hắn là nghề gì?"
May mà Vạn Phúc vẫn còn nhớ rõ chuyện nhỏ này, hắn chầm chậm bẩm: "Người kia là họa sĩ bán tranh mà sống qua ngày, nô tài nhớ trong nhà hắn có tranh chữ và điển tích của thần thú của nhiều gia tộc khác nhau, tiểu thư đồng của hắn nói muốn sưu tập biểu tượng tượng trưng của mõi gia tộc để dâng lên bệ hạ."
Đông Duật Hoành giật mình, lại là thần thú?
Vạn Phúc cũng cảm thấy kỳ quái, hắn do dự nói: "Duệ phi nương nương dường như cực kỳ quan tâm đến thần thú cổ truyền?"
Hoàng đế trầm ngâm một lúc, nếu nói nàng quan tâm đến biểu tượng tượng trưng cho mỗi gia tộc, chẳng bằng nói là nàng đang tìm cái gì chính bản thân nàng cũng không biết. Chẳng lẽ là ở trong lễ tắm rửa ba ngày của Lục công chúa nàng thấy biểu tượng của Phong gia nên sau khi chạy trốn nàng mới đi Thuyên Châu?
Biểu tượng gia truyền, Phúc Họa thú, Thẩm Ninh... Đông Duật Hoành càng nghĩ lông mày càng nhíu lại, hắc ngọc Phúc Họa thú... Rốt cuộc nàng muốn nó là để làm gì!
Càng nghĩ trong lòng càng thấy bất an, hắn chỉ cảm thấy phải đặt nàng ở ngay dưới mắt, nàng giống như thời thời khắc khắc đều có thể biến mất không thấy bóng dáng. Hắn liên tục ho mấy cái, "Tuy Duệ phi đả động đến quân tâm, nhưng lúc này trừng phạt nàng cũng không ổn, vẫn là đi gọi nàng trở về đi."
"Vâng." Vạn Phúc không hề ngạc nhiên nhận lệnh.
Thẩm Ninh mặc không biến sắc được dẫn vào trong lều chủ tướng, nhìn chằm chằm Đông Duật Hoành không quỳ không hành lễ, Hoàng đế đang cúi đầu đọc sách cũng không nhấc mí mắt lên, chỉ lệnh cho nô tỳ hầu hạ nàng thay y phục.
Thẩm Ninh chưa từng nghĩ hắn sẽ thay đổi xoành xoạch như vậy... Suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn, nàng bỗng lắc đầu, không muốn lại suy nghĩ nhiều.
Hoàng đế đợi sau khi Thẩm Ninh im lặng đi vào phía sau bình phong, Hoàng đế đi ra ngoài. Một lúc sau, Liễm Diễm đi vào trong nói người thổi tiêu ở ngoài lều chờ vào thổi sáo cho nương nương.
Thẩm Ninh lắc đầu, rồi lại khẽ gật đầu.
Người đợi bên ngoài tiến vào, Liễm Diễm dẫn người lui xuống.
Vẫn như trước đây, người kia cũng không nhiều lời, dường nhưu chỉ biết thổ sáo. Thẩm Ninh nghe tiếng sáo nhẹ nhàng mềm mại, trong lòng càng thêm phiền muộn. Bỗng nhiên phát hiện xung quanh không có ai chỉ có nàng và người thổi sáo, nàng nhíu mày, trực giác thấy kỳ quái, không biết tại sao một ý nghĩ hoang đường chợt hiện lên trong đầu nàng.
Không có khả năng... Thẩm Ninh không muốn tin tưởng, nàng chợt đứng lên, tiến về phía trước hai bước.
Ánh nến chiếu lên người nàng khiến bóng nàng đổ lên bình phong, tiếng sáo chợt người lại, Thẩm Ninh vừa bước ra khỏi bình phong, chỉ thấy một góc áo biến mất sau cánh cửa.
Thẩm Ninh vịn khung gỗ của bình phong, trong lòng căng thẳng.