Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 83



Đêm hôm nay đến canh ba hoàng đế mới như không có chuyện gì trở về lều, Thẩm Ninh đã giả bộ ngủ.

* Canh ba: từ 23h- 1h sáng

Ngày hôm sau, Thành Thân vương cùng với Tư Mã tướng quân dẫn kỵ binh đi về phía Tây, Hoàng đế tự mình dẫn đại quân đi sâu vào chuẩn bị vây đánh Nỗ Nhi Linh.

Hành quân vô cùng thuận lợi, đại quân từng bước từng bước ép sát Nỗ Nhi Linh cùng kỵ binh của hắn, hai ngày sau, Hoàng đế nhận được mật thư, Hoàng Lăng được một kỳ nhân trong giang hồ đến tương trợ mới phá được địa phương bị công chúa Nguyên Hoa của quân Na Gia nắm giữ, vết thương của Hoàng Lăng phục hồi lên chiến trường đánh một trận ác chiến với Nỗ Nhi Linh, hai bên đều tổn thất nặng nề, Nỗ Nhi Linh trốn chạy, nhất thời không biết tung tích.

Giản Hề Hành có chút lo lắng, bọn họ đã hãm sâu vào trong đất của quân địch, Nỗ Nhi Linh gian trá, lỡ như hắn thiết kế bẫy dẫn dụ đại quân bôn ba qua lại, lương thảo kiệt quệ chính là phần nguy hiểm nhất, hơn nữa không biết bọn họ còn đòn sát thủ gì không, Hoàng đế thực sự không nên ngự giá mạo hiểm xâm nhập vào đây.

Hoàng đế tiếp nhận ý kiến của hắn, trên đường hành quân dừng lại một ngày, mặc dù không tiếp tục truy kích nhưng cũng không có ý định trở về, chỉ là mật thám truyền tin tức đến nhiều lần, có mấy mật thư thậm chí ngay cả Giản Hề Hành cũng không biết nội dung.

Hôm sau đại quân lần nữa đi về phía Bắc, theo ý chỉ tiến đến sông Mật Á, một phụ lưu của sông Đa Luân Khắc, đêm đó có hai con ngựa từ phía đông chạy tới.

Đông Duật Hoành trở về lều chủ soái, không có làm chuyện gì khác thường, chỉ ngồi trên giường nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Ninh đang giả vờ ngủ, không nói một lời.

Thẩm Ninh nhắm mắt lại, cảm giác đứng ngồi không yên.

Cũng không biết khi nào đã ngủ thiếp đi, trong mông lung dường như có người khẽ vu0t ve khuôn mặt của nàng. Khi tỉnh là có chút mê man, đứng dậy mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng, Linh Lung và Thúy Hỷ thấy nàng tỉnh, bưng nước nóng cho nàng rửa mặt, hầu hạ nàng thay y phục.

"Bây giờ là giờ nào rồi? Sao còn chưa nhổ trại?"

Linh Lung nói: "Lúc trời chưa sáng đại quân đã sớm rời đi, khi đó nương nương vẫn còn đang ngủ, bệ hạ không muốn đánh thức nương nương."

Cho dù nàng có ngủ cũng không có khả năng không biết gì hết. Trong lúc mơ màng nàng còn nhớ rõ bên ngoài có tiếng động lộn xộn, nhưng dường như lại lập tức im bặt nàng chìm vào giấc ngủ say. Chẳng lẽ...Hắn điểm huyệt ngủ của nàng.

Thẩm Ninh không ngờ hắn sẽ để nàng ở lại. Nhất thời nàng có loại cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng nàng nhanh chóng vứt bỏ loại tâm tình không nên có này.

"Nương nương, ngài nhìn xem đây là vật gì?" Linh Lung đột nhiên cầm lên hai tấm thẻ bài to bằng bàn tay đeo bên hông nàng.

Thẩm Ninh cúi đầu nhìn, một cái thẻ vài màu vàng "Như đích thân trẫm ở đây", còn một cái nữa màu đen như mực khắt chữ màu vàng, chính là kim bài miễn tử. Nàng chớp mắt, sau đó hỏi: "Còn có ai ở lại nữa không?"

Thúy Hỷ vắt khăn cho nàng, đáp: "Bệ hạ lưu lại một đội binh sĩ hộ tống nương nương đến A Nhĩ Đóa, Từ Hàn đại nhân thống lĩnh của Hắc giáp quân tự mình dẫn binh, bệ hạ dặn dò nương nương cứ an tâm ở trong thành đợi bệ hạ thắng lợi trở về."

Xem ra là hắn muốn truy sát Nỗ Nhi Linh, chỉ là làm sao hắn biết Nỗ Nhi Linh hiện đang ở đâu?

Thẩm Ninh đơn giản thu dọn xong, hai nô tỳ nó Từ Hàn đại nhân và một vị cố nhân ở bên ngoài triệu khiến. Nàng gật đầu đồng ý, không bao lâu, Từ Hàn cùng một nam tử áo đen cao lớn đi tới. Thẩm Ninh nhìn chăm chú, lập tức vô cùng mừng rỡ, "Hàn Chấn!"

Người đến chính là người đã từng là sự phụ của nàng, đại hiệp tiêu dao của giang hồ Hàn Chấn.

Từ Hàn và Hàn Chấn định quỳ hành lễ, nàng đã liên tục ngăn lại, "Không cần quỳ, không cần quỳ."

"Tạ nương nương." Từ Hàn ôm quyền. Từ Hàn thống lĩnh hắc giáp quân, xuất thân là võ trạng nguyên năm Quảng Đức đầu tiên, bây giờ mới có chút công danh, là người trung hậu chất phác, vô cùng trung thành với Hoàng đế. Hắn thấy Thẩm Ninh không đội mũ che nhan, từ đầu đến cuối đều cúi đầu không dám ngẩng lên chỉ đơn giản tóm tắt tình hình hai câu, hỏi thăm nàng đã muốn lên đường chưa, sau khi nhận được câu trả lời liền khom người lui ra.

Hàn Chấn ở lại.

Thẩm Ninh có thể gặp hắn vô cùng mừng rỡ, Hàn Chấn vẫn như xưa vẫn là khuôn mặt khuôn mặt không cảm xúc, "Muội còn sống."

"Ta, à, một lời khó nói hết." Không ngờ Hàn Chấn biết chuyện nàng giả chết. Chắc hẳn là hắn gián tiếp biết được qua Hoa Lộng Ảnh.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng, gật đầu, lộ ra nụ cười khó thấy trên khuôn mặt hắn, "Còn sống là tốt."

Thẩm Ninh cười một tiếng, sờ sờ lên mũi, "Sao huynh lại ở chỗ này?" Không phải lúc trước nàng đã ép Đông Duật Hoành hạ chỉ, để hắn ra khỏi chiến trường rồi sao?

"Ta mời một người bạn cũ rời núi giải quyết độc của Na Gia kia."

Hóa ra là hắn mời được cao nhân tương trợ, đúng là đại hiệp giang hồ mặt mũi thật lớn nha! "Người bạn cũ của huynh đâu?"

"Hắn theo đại quân rời đi rồi, ta theo thánh chỉ, hộ tống muội đi A Nhĩ Đóa."

"Huynh hộ tống muội đi A Nhĩ Đóa?" Thẩm Ninh ngạc nhiên, không biết Đông Duật Hoành có biết quan hệ của nàng và Hàn Chấn không? Hắn không sợ nàng cầu xin Hàn Chấn giúp nàng chạy trốn à... Đúng rồi, bởi vì biết được nên mới cố ý như thế, hắn đang khuyên bảo nàng, nếu như nàng nhân cơ hội chạy trốn, nhất định hắn sẽ tính lên đầu Hàn Chấn và Hoa Phá Nguyệt!

Tên nam tử này... Đôi lông mày thanh tú nhíu lại.

"Ừm." Hàn Chấn nhìn nàng với ánh mắt sâu xa. Không ngờ sau khi từ biệt ở Trường Dương, nàng lại trở thành cháu gái mất tích của Thẩm thái phó, rồi lại trở thành hậu phi của Hoàng đế, tiếp theo lại vì nhiễm hoa chẩn mà qua đời ở trong Thẩm phủ, bây giờ lại xuất hiện ở đây...Thật là kỳ lạ.

Nhưng mà, vẫn còn sống là được rồi, Hoa Phá Nguyệt nghe tin nàng chết đã khóc rất nhiều ngày, nếu như lúc này biết tin Thẩm Ninh còn sống nhất định sẽ mừng như điên.

"Đại Hoa vẫn tốt chứ?" Thẩm Ninh giống như có thần giao cách cảm cũng nhớ đến Hoa Phá Nguyệt. Nàng biết Hoàng đế đã dán bảng tin chiêu cáo thiên hạ Hoa gia trong sạch, cũng biết được tin Hoa Phá Nguyệt đã khôi phục lại thân phận Hoa đại tiểu thư được về quê Nghi Châu, ban thưởng dinh thự. Sau đó lại không nghe thấy tin tức gì về Hoa Phá Nguyệt nữa, chẳng lẽ hai người này đến giờ vẫn chưa về chung một nhà?

"Nàng rất tốt." Hàn Chấn vẫn luôn như vậy, lời ít ý nhiều.

Thẩm Ninh nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận hỏi: "Vậy hai người các huynh "

Hàn Chấn không che dấu chút nào nhíu lông mày nói: "Bây giờ đại tiểu thư chê ta thân phận hèn mọn, trèo cao không tới."

Nhất định là có lý do! Thẩm Ninh gần như muốn vỗ trán thở dài, nữ tử kia còn cố chấp hơn cả con trâu!

Từ Hàn lần nữa đến xin chỉ thị của Thẩm Ninh, nói tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, phải chăng nên xuất phát rồi không. Thẩm Ninh tự biết nơi này không nên ở lâu, gật đầu đồng ý.

Nàng ra ngoài lều đi lên xe ngựa đang chờ sẵn, liếc nhìn hàng đội ngũ thật dài, nàng vốn nghĩ một đội binh trong lời của Thúy Hỷ cùng lắm cũng chỉ vài trăm người, nhưng binh sĩ xếp hàng dài dằng dặc sợ là cũng phải mấy ngàn người?

Mà trên thực tế, Đông Duật Hoành để lại gần vạn người bảo hộ cho Thẩm Ninh.

Một đường gió êm sóng lặng, Nỗ Nhi Linh cũng không có đủ binh lực để rút ra đi bắt cóc Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh rời khỏi Đông Duật Hoành, nàng chỉ yên lặng ngồi trong xe ngựa, cả ngày không nhúc nhích nhìn ra phong cảnh hoang vu phía xa bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ hỗn độn cũng đã từng ngày trở nên yên tĩnh. Nàng nhớ đến từng chuyện đã xảy ra, cuối cùng dưới đáy mắt cũng lắng đọng vẻ kiên định.

"Hàn đại ca, nghe nói huynh quen biết vị nương nương trong xe ngựa, tối nay huynh cũng dẫn muội vào nhìn một chút được không?" Bỗng nhiên bên ngoài trền đến giọng nói ngọt ngào mềm mại, khiến Thẩm Ninh bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man.

Sao bên ngoài lại có giọng nói của thiếu nữ? Không phải là hiệp nữ giang hồ trên người có tuyệt kỹ đó chứ? Nàng lập tức nghĩ đến Hoàng Dung, Tiểu Long Nữ và những nữ hiệp truyền kỳ khác.

Bên ngoài Hàn Chấn cưỡi ngựa bảo vệ bên phải xe ngựa Thẩm Ninh, thấy thiên kim của Côn Sơn phái Đoạn Thu Sương như âm hồn không tan vẫn bám theo hắn, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Năm ngoái Đoạn Thu Sương đi theo hắn, một lần xảy ra đánh nhau nàng tự xả thân cứu giúp bị người ta rạch mặt hủy dung, từ đó phải đội khăn che mặt. Chưởng môn Côn Sơn phái sốt ruột cho ái nữ, thân già đành mặt dày tự mình lên đến Ngự Kiếm Sơn Trang cầu hôn, tự biết nữ nhi bị hủy dung mạo, nói để nàng làm tiểu thiếp ông cũng đồng ý. Dù chỉ cần đoán thôi hắn cũng biết Hàn phụ vướng bận giao tình hai nhà nên rất khó từ chối, mà đoạn thời gian này Đoạn Thu Dương càng tự cho là mình đúng lấy danh nghĩa thê tử của hắn đi khắp nơi reo hò, hắn tức giận nàng liền tìm cái chết, nói là hắn ghét bỏ nàng không còn xinh đẹp.

Hắn trước đây đều chỉ coi Đoạn Thu Sương là một tiểu cô nương, trong lòng đã có Hoa Phá Nguyệt, vì vậy hắn cũng không nghĩ bản thân có trách nhiệm phải cưới Đoạn Thu Sương. Nhưng hai lão cha lão mẹ ở nhà lại cứ quan trọng đạo nghĩa giang hồ, liên tục khuyên hắn cưới Đoạn Thu Sương vào cửa.

"Đừng có náo loạn ở đây, lui xuống phía dưới đi." Hắn không nể mặt mũi nói nàng.

"Hàn đại ca, cầu xin huynh đó, muội chỉ nhìn một chút thôi, huynh đồng ý với muội đi mà!"

Hàn Chấn nhíu lông mày, không rảnh để ý. Thẩm Ninh ở bên trong mở cửa sổ xe ngựa, ngó đầu ra ngoài, nhìn nữ tử trẻ tuổi đeo khăn che mặt màu đỏ rực bên hông đeo bội kiếm cưỡi ngựa sóng vai bên cạnh Hàn Chấn, nàng híp mắt nhìn, tò mò hỏi: "Hàn Chấn, vị cô nương này là ai?"

Hàn Chấn dừng một chút mới trả lời: "Con gái của một thúc thúc người quen."

Đoạn Thu Sương thấy hoàng phi nương nương ở bên trong xe chủ động nói chuyện với bọn họ, trong lòng trở nên kích động, nhưng khi nghe thấy Hàn Chấn trả lời lại không hài lòng bĩu môi, giọng nói lanh lảnh cất lên: "Thu Sương bái kiến nương nương, nương nương, Hàn đại ca là vị hôn phu của Thu Sương."

Nàng tự cho là mình đã hành lễ, thật tình không biết chưa từng có nữ tử thường dân nào có thể tự tiện nói lớn trước mặt hoàng phi như vậy, càng không có chuyện ngồi trên ngựa nhẹ nhàng nói một câu, "bái kiến nương nương".

"Dân nữ lớn mật!" Từ Hàn mắt lạnh quát, hắc giáp quân sau lưng Đoạn Thu Sương nhận lệnh, giơ roi cuốn vào chân ngựa của nàng, cả đám người chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn của nữ tử, Đoạn Thu Sương cả người chật vật bị quăng xuống ngựa.

Thẩm Ninh vô cùng kinh ngạc, không ngờ thấy tiểu cô nương té xuống, nàng không khỏi cau mày, nói: "Từ thống lĩnh, tiêu cô nương là nữ tử trên giang hồ, có nhiều quy củ không biết, giáo huấn hai câu là được rồi."

"Nô tài biết rồi." Từ Hàn hơi ngạc nhiên, chắp tay trả lời.

Đội quân cũng không vì chuyện này mà dừng lại, Hàn Chấn vẫn như cũ bảo hộ bên cạnh xe ngựa từ từ tiến về phía trước, Thẩm Ninh liếc hắn một chút, "Tại sao vừa nãy huynh không ra tay?"

"Để muội ấy chịu ít giáo huấn cũng tốt." Hàn Chấn quay mặt nhìn về phía mấy đệ tử Côn Sơn vội vàng tiến lên, lắc đầu.

"Muội ấy nói muội ấy là vị hôn thê của huynh."

Hàn Chấn nghe vậy dường như giận tái người đi, lại có cảm giác khó mở miệng giải thích.

"Có lẽ huynh có thể suy tính một chút, huynh và Đại Hoa cứ tiếp tục thương tổn lẫn nhau như vậy cũng không phải là cách." Thẩm Ninh cố ý nói.

"Muội chớ quên muội đã từng hứa hẹn với ta cái gì!" Hàn Chấn nghe thấy nàng nói những lời này, không khỏi trừng nàng một cái.

Thẩm Ninh tự cảm thấy đuối lý, cười giả lả hai tiếng, quay đầu nói với Linh Lung: "Muội giúp ta gọi người nhìn xem tiểu cô nương có bị thương không, bảo nàng vào đây ngồi một lát."

Linh Lung nói: "Nha đầu kia thân phận thấp, cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa, nô tỳ sợ nàng mạo phạm nương nương."

"Không sao."

Linh Lung đanh phải tuân lệnh.

Hàn Chấn tất nhiên cũng nghe thấy, hắn to tiếng nói: "Muội đừng có mà xen vào chuyện của người khác." Tính tình Thẩm Ninh cổ quái khó dò, bây giờ trên người có thân phận nương nương, càng khiến hắn phải kiêng kị mấy phần.

"Yên tâm, muội có chừng mực." Thẩm Ninh cười vẫy vẫy tay. Nàng dừng một lúc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Hàn Chấn, vì sao huynh quay lại chiến trường?"

Hàn Chấn trầm mặc một lúc, mới nói: "Có một số chuyện gách vác trên vai, không thể tùy tiện bỏ xuống được."

"Việc mà đàn ông các huynh muốn gánh vác trên vai luôn luôn quá nhiều." Không biết là Thẩm Ninh muốn nói cho ai nghe.

"... Hàn mỗ ngược lại cảm thấy phụ nhân tâm có quá nhiều gánh nặng sẽ khiến âm thịnh dương suy."

Thẩm Ninh nghe hiểu lời bóng gió của hắn, khẽ cười một tiếng. Nàng nghĩ trên thế giới rộng lớn này, chính mươi chín phần trăm tận đáy lòng mỗi nữ tử đều hy vọng bản thân có thể làm cô gái bé nhỏ núp trong nguc người mình yêu thương, nhưng trên đời này đâu phải cũng có thể gặp được điều tốt đẹp như vậy.

Đoạn Thu Sương đi đến trước xe ngựa, nàng oán hận nhìn Hàn Chấn một chút, Hàn Chấn lại mặt lạnh không nhìn nàng.

Thẩm Ninh bảo người dừng xe ngựa, Đoạn Thu Sương ở bên ngoài đã được dạy bảo phải thỉnh an ở ngoài xe trước, được Thẩm Ninh đồng ý mới được lên xe.

Đoạn Thu Sương cúi người tiến vào trong xe ngựa, nàng thấy Thẩm Ninh mặc váy hoa mộc mạc ngồi ngăn ngắn trên giường, nàng thầm nghĩ dung mạo của nương nương chẳng qua cũng chỉ là như vậy, nhìn kỹ còn thấy trên mặt vị nương nương này còn có một vết sẹo do roi tổn thương chưa lành, trong lòng không khỏi giật mình, Trên mặt của vị nương nương này có một vết sẹo như thế này, sao còn có thể nhận được sủng ái của Hoàng đế bệ hạ?

Linh Lung lấy một cái ghế nhỏ đưa cho nàng ngồi, nói: "Gặp mặt nương nương sao lại còn lấy khăn che mặt?"

Đoạn Thu Sương là kiều nữ ở trong nhà, bởi vì cha nàng là chưởng môn phái Côn Sơn, nên những người xung quanh nàng đều phải nể nàng mấy phần, dần dà đã dưỡng thành tính tình tự cao tự đại, không biết trời cao đất rộng. Mới vừa rồi vì Thẩm Ninh mà bản thân phải chịu nhục, lại thấy thái độ hờ hững của Hàn Chán, trong lòng cảm thấy buồn bực không vui. Đoạn Thu Sương thấy Thẩm Ninh cười như không cười nhìn chằm chằm mình, rầu rĩ nói: "Khuôn mặt dân nữ bị hủy, vì vậy không thể bỏ khăn che mặt xuống."

Thẩm Ninh sửng sốt, cười nói: "Không sao hết, trên mặt ta cũng có sẹo, chúng ta là đồng bệnh tương liên."

Đoạn Thu Sương thấy Thẩm Ninh khẩu khí ôn hòa, nàng suy nghĩ một chút, nói một tiếng "Thất lễ" rồi kéo khăn che mặt xuống.

Thẩm Ninh nhìn gương mặt xinh xắn thanh xuân phơi phới của tiểu cô nương, trong lòng thầm nghĩ diễm phúc của Hàn Chấn đúng là không ngắn mà, nhưng lập tức nghi ngờ nói: "Hủy dung mà muội nói..."

"Mời nương nương nhìn." Đoạn Thu Sương vén tóc ra sau tai, Thẩm Ninh nhìn rõ mới thấy gần tai của tiểu cô nương có một vết sẹo mảnh dài bằng đầu ngón tay.

Thẩm Ninh trầm mặc khẽ gật đầu.

... Nếu như này cũng gọi là hủy dung, vậy mặt của nàng gọi là cái gì? Tàn tật nghiêm trọng?

"Mặt của muội, là bị thương... Như thế nào?"

Đoạn Thu Sương cẩn thận che vết sẹo lại, rời mới đáp: "Ta... Dân nữ..."

"Trước khi muốn nói gì phải nói "Bẩm nương nương"." Thúy Hỷ cắt ngang lời nàng.

Trong lòng Đoạn Thu Sương càng không kiên nhẫn, nói: "Bẩm nương nương." Làm nương nương thì có gì đặc biệt hơn người.

"Không cần câu nệ." Thẩm Ninh cười, vui vẻ nói với Thúy Hỷ: "Muội ấy vẫn là tiểu cô nương, đừng dọa muội ấy."

Đoạn Thu Sương thấy Thẩm Ninh vẫn dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình nên cho rằng Thẩm Ninh nhất đinh đã biết nàng là nữ nhi của trường phái Côn Sơn,  vì vậy cũng mạnh miệng hơn, nói: "Bẩm nương nương, mặt của dân nữ là vì cứu Hàn đại ca nên bị thương."

"Ồ?"

"Năm ngoái trên đường chúng ta từ khắc mông về Cảnh Triều, bỗng nhiên trên đường bị kẻ thù của Hàn đại ca tập kích, dân nữ vì muốn ngăn lại ám khí phóng đến bên người Hàn đại ca nên mới lấy thân ra cản, vì vậy mà vô ý bị hủy đi khuôn mặt..."

Hàn chấn còn cần tiểu cô nương ra tay cứu giúp? Thẩm Ninh biết võ nghệ của Hàn ra sao nên trong lòng hơi nghi ngờ.

Thẩm Ninh hoài nghi là đúng. Khí đó Hàn Chấn đã biết có phi tiêu đột kích, vốn là muốn tránh ám khí rồi đánh trả lại, không ngờ Đoạn Thu Sương đột nhiên từ bên cạnh chạy tới chắn trước mặt hắn, hắn phải kéo nàng ra mới có thể giúp nàng chỉ bị thương một chút ở gần bên tai. Nhưng mà chân tướng này đến nay chỉ có một mình Hàn Chấn biết.

"Vậy Hàn Chấn vì báo đáp ân cứu mạng của muội mà đồng ý cưới muội vào cửa?"

Đoạn Thu Sương nói: "Bây giờ ta, dân nữ đã bị hủy dung không thể ra ngoài gặp người, nếu như Hàn đại ca không cưới dân nữ, dân nữ chỉ có thể làm cô nương lớn tuổi không lấy được chồng mà thôi." Nàng ngừng một lúc nói tiếp tiếp, "Hơn nữa hai nhà Hàn Đoạn có giao tình bao năm nay, bá phụ bá mẫu đều đã đồng ý, Hàn đại ca tất nhiên là không thể làm trái lời cha mẹ."

Thẩm Ninh nhíu mày.

Hàn hấn bên ngoài cũng nhíu mày.

"Ai, ta nhìn thấy thương thế của muội cũng không thể tính là hủy dung được, tóc che lại cũng không nhìn thấy, thời gian trôi qua vết sẹo cũng sẽ dần mờ đi." Thẩm Ninh cười nói.

Đoạn Thu Sương có chút do dự nói: "Đa tạ nương nương nói lời may mắn..."

"Ta thấy Đoạn cô nương là nữ tử giang hồ, trời sinh tính tình rộng rãi, vì sao lại chỉ vì một vết thương nho nhỏ này mà phải nhăn nhó, muội nhìn ta còn không thèm để ý.” Thẩm Ninh chỉ vào vết sẹo trên mặt nói.

Đoạn Thu Sương không hiểu ý nhìn về phía nàng.

Thẩm Trữ cười một cái, tiếp theo nói: "Cô nương tốt, muội nghe ta nói, Hàn Chấn trong lòng hắn đã có người..."

"Ta biết" Đoạn Thu Sương vô lễ cắt ngang lời nàng, sắc mặt cũng trầm xuống, "Chỉ là nương nương không biết, người trong võ lâm luôn coi trọng chữ tín và vì chữ nghĩa, Hàn đại ca sẽ không vì một chút tình cảm nhỏ nhoi đó mà phản bội tín nghĩa đại sự." Nàng không ngờ nương nương này lại biết chuyện của Hàn Chấn, hơn nữa còn làm thuyết khách khuyên bảo nàng.

"Làm càn, ngươi dám cắt ngang lời của nương nương!" Linh Lung quát.

Đoạn Thu Sương bị tỳ nữ nhiều lần quát bảo ngừng lại, bất mãn càng sâu, ánh mắt không vui nhìn về phía Thẩm Ninh, làu bàu nói: "Sợ là mặt của nương nương cũng là vì cứu bệ hạ nên mới bị thương?" Người này đã làm nương nương rồi, chẳng nhẽ còn muốn quản cả chuyện ai sẽ làm thiếu phu nhân của Ngự Kiếm sơn trang?

Tiểu cô nương này... Đúng là cần phải được dạy bảo. Khó trách ngay cả Hàn Chấn cũng không nhịn được muốn giáo huấn, cho nên mới nói nữ hiệp giang hồ cũng nên học một chút văn hóa lễ nghi, nắm bằng hai tay, hai tay đều phải cứng rắn mới được!

Không đợi Linh Lung quát bảo ngừng lại, Thẩm Ninh trợn mắt lên nhìn: "Khá lắm, nha đầu không có quy củ này!"

Hoàng đế trước khi đi đã cẩn thận dặn dò không được để nương nương tức giận, Linh Lung giật mình, lập tức nói: "Nương nương bớt giận."

Từ Hàn nghe thấy, lập tức bảo người dừng xe ngựa, cất giọng hỏi: "Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Ninh cũng không đáp lời hắn, chỉ nói: "Người đâu, lôi nàng ra ngoài cho ta!"

"Nương nương thứ tội, Thu Sương biết sai rồi." Đoạn Thu Sương giật nảy mình, lúc này mới hiểu sự tình nghiêm trọng.

Không ngờ không ai để ý, người lái xe nhảy xuống ngựa mở cửa xe, hai thị vệ lập tức tiến lên kéo Đoạn Thu Sương ra ngoài.

Đoạn Thu Sương bị kéo xuống xe một cách chật vật, Thẩm Ninh ở trong xe nghiêm nghi nói: "Phái cho người đưa nàng về nhà đi, bảo phụ mẫu nàng quản giáo nàng cho thật tốt vào! Hàn Chấn là đại hiệp bật nhất trong giới giang hồ, nữ tử ngang ngược như thế này sao có thể xứng với Hàn đại hiệp được? Truyền chỉ của bản cung, nữ tử này muôn đời không được gả vào Hàn gia, quyết không được làm thê thiếp của Hàn Chấn đại hiệp!"

Duệ phi nương nương giận chó đánh mèo, phá hủy cả mối nhân duyên của người khác. Nhưng nương nương đang trong cơn thịnh nộ ai dám lại khuyên ngăn? Thị vệ áp giải Đoạn Thu Sương nhận lệnh, Đoạn Thu Sướng sững sờ nghe xong, không dám tin la lớn: "Không! Ngươi không thể làm như vậy được!"

Hàn Chấn xuống ngựa, khom người nhận lệnh, "Thảo dân tuân lệnh." Sau đó hắn giơ tay ra hiệu cho đệ tử phái Côn Sơn tiến lên, thị vệ hắc giáp quân thuật lại những lời Thẩm Ninh vừa nói, giao người cho bọn họ, "Đi mau đi, nương nương khai ân, còn chưa có đánh phạt đó!"

Đoạn Thu Sương không ngờ nương nương này lại không giống như những trưởng bối thường mặt mũi hiền hòa nói chuyện với nàng, nhưng chỉ là một câu lỡ lời mà muốn phạt nàng cả đời không được gả vào Hàn gia? Nàng giống như phát điên hét lên, "Ngươi dựa vào cái gì! Ngươi dựa vào cái gì! Cha ta là chưởng môn phái Côn Sơn! Hàn đại ca! Hàn... "

Đại sư huynh phái Côn Sơn quyết đoán điểm á huyệt của sư muội. Hắn sự sư muội vô pháp vô thiên này sẽ nói thêm gì nữa, phái Côn Sơn đều sẽ bị chôn theo muội ấy. Sư muội lại dám gào thét với Duệ phi nương nương!

May mà người trong xe ngựa cũng không truy cứu, đệ tử phái Côn Sơn vội vàng khuyên can kéo Đoạn Thu Sương đi.

"Tiếp tục lên đường." Thẩm Ninh giống như vẫn còn tức giận ra lệnh tiếp tục đi.

Từ Hàn nhận lệnh, nhìn đám người phái Côn Sơn một chút, giơ tay ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục tiến lên.

Hàn Chấn lên ngựa tiếp tục lên đường, hắn nhìn Thẩm Ninh đang ngồi trong xe nở nụ cười kỳ quái nhìn hắn, hắn làm như không có việc gì quay đầu nhìn thẳng, nhưng khóe môi đang cong lên đã tiết lộ tâm tình của hán.

Không thể không thừa nhận tính tình thích làm loạn này của Thẩm Ninh cũng có lúc được việc, chuyện của Đoạn Thu Sương không tính là chuyện gì quan trọng, nhưng chung quy vẫn là một phiền toái không nhỏ. Hàn Chấn không chấp nhặt với nàng, nhưng như thế lại thành cho phép nàng đi khắp nơi nói bậy, cũng chỉ sợ miệng nhiều xói chảy vàng*. Bây giờ Thẩm Ninh nói hai câu liền có thể giải quyết vấn đề nan giải này, hắn cũng thoải mái hơn nhiều.

*众口铄金: Miệng nhiều người xói chảy vàng (chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.)。

Ai! Phụ nhân này một chút cũng không thay đổi.

Hàn Chấn lắc đầu, đối với đồ đệ nửa vừa này thoáng yên tâm.

Đội quân hùng hậu cũng không vội, đi năm ngày mới đến được A Nhĩ Đoán nơi bây giờ có nửa là người Cảnh Triều, nửa là người Khắc Mông. Hoàng đế phái người truyền tin trước cho Tri Châu Vương Thừa Nghiệp người cai quản A Nhĩ Đóa và tướng lĩnh giữ thành, nên bọn họ đã đứng ở cửa thành đợi đoàn người của Thẩm Ninh đến. Thẩm Ninh nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, tiến vào một tòa nhà vốn là nhà của quý tộc Khắc Mông, Từ Hàn bố trí hắc giáp quân tầng tầng lớp lớp phòng thủ bao quanh tòa nhà, viện và phòng của Thẩm Ninh càng canh giữ nghiêm ngặt.

Từ Hàn dẫn một binh lính truyền tin đến, nói là bệ hạ bảo nương nương viết thư báo bình an, Thẩm Ninh mấp máy môi, chỉ viết hai chữ bình an, ngay cả đừng nhớ nhung cũng không biết, xếp lại giao cho người truyền tin.

Binh lính truyền tin kinh ngạc, hắn nhìn nương nương vung bút lớn lên nhìn nhiều lắm chỉ viết có hai chữ, ngay cả số lượng từ để bệ hạ mở ra đọc cũng không đủ. Chẳng lẽ nương nương chỉ định viết như vậy cho xong?

Thẩm Ninh ngoài cười nhưng trong không cười đuổi hắn ra ngoài.

Buổi tối hôm đó, Thẩm Ninh để nô tỳ lui xuống, vừa quay người lại đã thấy Hàn Chấn từ bên ngoài cửa sổ phi thân vào.

Nàng hơi giật mình, nhíu mày cười nói: "Xem ra cái phòng thủ này vẫn không thể phòng cao thủ."

"Ta cũng là quang minh chính đại vào trong hậu viện mới xông đến đây." Hàn Chấn gián tiếp chứng minh viện này tầng tầng lớn lớp đều là tường đồng vách sắt.

Thẩm Ninh thất vọng lắc đầu, sau đó hỏi: "Chỉ là huynh việc gì phải lén lút vậy, muốn gặp ta nói một tiếng là được."

"Bên cạnh muội lúc nào bên ngoài cũng có người."

Chẳng lẽ hắn có chuyện quan trọng muốn nói? Thẩm Ninh bảo hắn ngồi xuống, rót cho hắn chén trà, cười cười nói: "Có chuyện gì tốt à? Chẳng lẽ huynh muốn định ngày cưới Đại Hoa?"

Hàn Chấn tự giễu cười một tiếng, "Sợ là ngày ta xuống hoàng tuyền mới có hy vọng."

"Hay là... Ta lại ỷ thế hiếp người, lấy danh hào Duệ phi ép buộc Đại Hoa gả cho huynh?" Thẩm Ninh xoa xoa cái cằm.

Hàn Chấn nhìn nàng một chút, "Ta đến cũng không phải vì chuyện này."

"Vậy thì vì cái gì?"

"Vì một năm trước vì sao muội muốn chạy trốn?"

Thẩm Ninh không ngờ hắn hỏi đến chuyện này, khẽ ho một tiếng, nói: "Việc tư, một ít chuyện riêng."

"Có phải muội có chuyện gì khó khăn không nói ra được không?" Là Hoàng đế đối xử với muội không tốt? Hay là hậu cung ám toán? Hàn Chấn chưa từng lo chuyện bao đồng hôm nay lại muốn đánh vỡ nồi đất hỏi cho rõ ràng.

Thẩm Ninh ngạc nhiên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn, trầm mặc một lúc mới nói: "Thật sự mà nói, chỉ sợ là vấn đề của ta mà thôi. Là ta quá tham lam, không thể đạt được mục đích nên chỉ có thể chạy trốn."

Hàn chấn nghe lại không hiểu lắm, nhíu mày muốn nàng nói rõ.

"Ai, chính là ta muốn độc chiếm tiêu phòng, Hoàng đế làm không được, ta chịu không nổi nên mới chạy trốn." Nàng dứt khoát nói rõ ràng.

Hàn Chấn mặt không biến sắc nhìn nàng một lúc, mới chậm rãi nói: "Muội đúng là người không biết đủ."

Hắn cũng cảm thấy suy nghĩ của nàng chỉ là hão huyền? Thẩm Ninh cười khổ một tiếng.

Nàng vẫn luôn là một người độc lập và ngoan cường, và không có gì đáng ngạc nhiên khi cô ấy có những suy nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ khác người thì cũng coi như thôi đi, nàng lại muốn yêu cầu đương kim Hoàng đế tam cung lục viện chỉ độc sủng một người? Hàn Chấn khó tin được kinh ngạc nhìn nàng.

"Vậy bây giờ muội định thế nào?" Hiện giờ nàng một lần nữa xuất hiện, tội khi quân cũng đã nắm chắc, nếu như nàng trở về hoàng cung sợ là cũng chỉ còn một con đường chết. Chỉ kaf thái độc của Thiên gia đối với nàng có chút kỳ quái, có lẽ là ẩn nhẫn giận dữ, nhưng vì sao còn đối tốt với nàng cung cấp ăn mặc đầy đủ, không yên tâm phái đông đảo binh sĩ hộ tống nàng?

"Ta..." Thẩm Ninh suýt chút nữa là muốn mở miệng nhờ Hàn Chấn nghĩ cách mang nàng trốn đi, nhưng nàng biết bản thân mình không thể ích kỷ như vậy được, lời muốn nói ra miệng đảo một vòng trên đầu lưỡi rồi lại cười hì hì nói: "Không định làm gì cả, dù sao cũng không chết được."

Mặc dù Hàn Chấn không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, nhưng vô cùng hiểu tính tình của nàng. Hắn nghĩ kỹ vẻ mặt của nàng một chút, trầm ổn mở miệng, "Nếu muội muốn chạy trốn, ta có thể giúp muội một tay."

Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Thẩm Ninh, nàng sớm đã biết hắn mạo hiểm một mình đến đây cũng là vì không yên lòng nàng, nàng lắc đầu nói, "Không được."

"Không cần phải lo lắng cho ta, sẽ không có ai phát hiện." Hàn Chấn che giấu sự thật. Trước khi đi Đông Duật Hoành tự mình triệu kiến hắn, thẳng thắn nói với hắn. Nếu như Thẩm Ninh có gì ngoài ý muốn, toàn bộ trách nhiệm sẽ là do hắn gánh chịu.

Nhưng Thẩm Ninh là nữ tử duy nhất ngoại trừ Hoa Phá Nguyệt mà hắn quan tâm, hắn đối với nàng không phải là tình yêu nam nữ, nhưng có một phần muốn bảo vệ người này. Nàng một lòng thực tình đối xử với Hoa Phá Nguyệt bị lưu lạc thanh lâu, dùng cách của bản thân tận tình hết sức trợ giúp chuyện của Hoa gia. Hơn nữa hắn có thể thoát thân khỏi chiến trường, Hoa Phá Nguyệt có thể quang minh chính đại khôi phục thân phận, ẩn tình bên trong nhất định là có phần công lao của nàng. Nữ tử như vậy, hắn thật sự rất tôn trọng.

"Huynh đừng gạt ta, nam tử kia là người thế nào, ta hiểu rõ hắn hơn huynh nhiều." Nếu không có vạn phần nắm chắc, sao Hoàng đế có thể để Hàn Chấn cứ như vậy lởn vởn quanh nàng. Thẩm Ninh tự mình rót một chén trà uống, khẽ cười nhìn hắn, "Đừng lo lắng, ta không sao." Cuối cùng còn thêm một câu, "Hoàng đế không muốn ta chết, sao ta có thể chết được?"

Hàn Chấn quan sát nàng, sau đó thở dài một hơi, "Thẩm Ninh."

Hiếm khi hắn gọi cả họ lẫn tên này như vậy, Thẩm Ninh nghiêm túc ngồi ngay ngắn lại.

"Lúc muội chạy thoát khỏi Trường Dương, Lý gia thậm chí không biết biến cố của muội, muội cũng chưa từng đến Ngự Kiếm sơn trang của ta tìm trợ giúp, Hoa Phá Nguyệt ở Nghi Châu muội cũng không liên lạc... Sợ là trên đời này không có ai biết được chân tướng thật sự của muội."

"À, muội sợ bí mật khó giữ nếu có nhiều người biết." Thẩm Ninh cười hì hì nói.

Hàn Chấn trầm mặc nhìn nàng một lúc, Thẩm Ninh không được tự nhiên sờ sờ lên cái mũi của mình.

"... Lúc trước, " Hàn Chấn lần nữa mở miệng, nói ra một bí mật hắn đã cất giữ rất lâu, "Ngày Lý đại công tử gặp muội, ta cũng đã nhìn thấy muội." Ngày hôm đó hắn luyện công xong nằm trên cành cây nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng vang thật lớn, nàng mặc bộ y phục màu xanh lục kỳ quái nằm trong bụi cây.

Thẩm Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mắt mở to kinh hãi nhìn hắn.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.