Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 129: Rất Giòn!





“Chát!”Cái tát này vô cùng vang dội.

Hai má Trọng Tử Hưng nhanh chóng sưng phù, nhưng hắn vẫn cười ha hả như một tên ngốc.

Khóe môi Việt Hồng Quang lập tức nhếch lên đầy ý mỉa mai.

“Trọng Tử Hưng! Nhãi ranh nhà ngươi cũng có ngày hôm nay! Báo ứng! Đây là báo ứng! Ai nói ngươi cướp Bích Nhãn Hoa Xà của ta, bây giờ thế nào? Thiên tài của Thất Diệp Cốc lưu lạc thành một thằng ngốc! Ha ha ha ha, Thú vương Trúc cơ kỳ mà ngươi có thể gặp được? Ngươi thật đúng là may mắn!”Nhắc đến bốn chữ “Thú vương Trúc cơ”, tiếng cười của Việt Hồng Quang bất chợt im bặt, hắn rùng mình một cái, vội vã cõng Trọng Tử Hưng lên lưng rồi bỏ chạy.


Vừa trốn, Việt Hồng Quang vừa tính toán trong lòng.

Tuyệt đối không nhìn nhầm, yêu thú ban nãy ép Trọng Tử Hưng đến điên loạn, cũng không phải Bát Nhãn Tri Chu.

Người nó bao phủ vẩy đen, miệng to như cái thúng, chắc chắn là Thú vương siêu cấp chưa từng được ghi chép trong sổ sách!Hơn nữa thiên phú huyết mạch của nó còn là công kích tinh thần đáng sợ nhất trong tất cả thú kỹ.

“Ha ha ha ha, thông tin này vô cùng quan trọng! Chỉ cần bẩm báo lên tông môn, phụ sư nhất định không quên công đầu của ta!”“Trọng sư huynh à! Ngươi yên tâm, ta sẽ từ từ tra tấn ngươi, đến lúc hoàn toàn ép sạch lực lượng phong vân từ trong xương cốt của ngươi ra ngoài mới thôi!”Tiếng cười man rợn của Việt Hồng Quang vang vọng khắp rừng.

Đợi hai người đi xa, Chân Tiểu Tiểu nhảy từ trên cây xuống.

Vốn không định thả Trọng Tử Hưng đi, chẳng qua biết Việt Hồng Quang cũng muốn trả thù hắn, lại nhớ tới nhân phẩm của Việt Hồng Quang, Chân Tiểu Tiểu lập tức cảm thấy vô cùng yên tâm.

Thu Tiểu Hắc Mao vào Thú Linh Thạch dưỡng thương, Chân Tiểu Tiểu vỗ vỗ bàn tay nhỏ, lôi ra một con Thanh Nhãn Sồ Ưng bị bó thành bánh thịt từ phía sau.

“Mắt ngươi đặc biệt tinh, bay cực kỳ nhanh, còn rất trung thành phải không?” Chân Tiểu Tiểu híp mắt, cười tươi lộ cả hàm răng trắng bóc.


Ư……Không biết là gật đầu hay lắc đầu, chim ưng bị bịt kín miệng, nước mắt chảy ròng ròng.

Đừng trách ta, đều do chủ nhân! Không! Là do tên đầu heo kia giật dây ta làm chuyện xấu! Nhìn lông tơ khắp người ta mà xem, ta vừa nở từ trong trứng ra không bao lâu, ngây thơ hồn nhiên thật sự, hoàn toàn không hiểu nhân gian hiểm ác thế nào, lúc này mới không cẩn thận đi theo kẻ xấu!“Dùng dầu với Nhân Sâm chiên, rất giòn!”Cái đầu tròn tròn của Tiếu Chúc Chúc thò qua bả vai của Chân Tiểu Tiểu, ý đồ rất rõ ràng, ánh mắt rất tàn bạo.

“Ma ma! Cứu mạng a a a!”Nghẹo cổ, Thanh Nhãn Sồ Ưng hôn mê bất tỉnh.

“Hàng này làm lính trinh sát rất tốt.

Tạm thời giữ lại.

”Mặc dù bị Trọng Tử Hưng hố, nhưng Chân Tiểu Tiểu cảm thấy thủ đoạn của hắn không tệ, hại người trong vô hình, thật sự đáng để học tập tham khảo.

Nàng nhét một viên Hương Nhị Đan cho Tiểu Ưng, rất nhanh nó hóa thành một đoàn khói, chui vào trong Thú Linh Thạch.

“Nên đi xem Tiểu Bát Nhãn, cũng không biết La Uy có bị lòi không?”Phủi bụi trên người, Chân Tiểu Tiểu đoán chắc, một khi Việt Hồng Quang báo tin tức cá sấu yêu xuất hiện cho các trưởng lão Thất Diệp Cốc biết, cuộc đi săn nhất định sẽ kết thúc sớm.

Nhưng nhớ tới tên đầu gỗ La Uy kia, Chân Tiểu Tiểu thực sự có chút lo lắng cho tình hình hiện tại của Tiểu Bát Nhãn.


Nếu Kỷ Thanh Y phát hiện hai người dấm dúi lén lút, hạ nồi cả hai thì không hay rồi.

Chiến trường trong rừng.

Bích Diệp Trận không tiếp tục phong ấn một phương trời đất nữa, hào quang càng thêm ngưng thật, hóa thành một chiếc đỉnh nhỏ, bao phủ toàn thân Kỷ Thanh Y.

Lúc này, có thần uy của pháp khí đỉnh cực che chở, nhện hoàng tám mắt rốt cuộc chém không trúng người Kỷ Thanh Y, nhưng nó ngày ngày ăn thần đan thập toàn đại bổ, Kỷ Thanh Y cũng không thể động tới một cọng lông của Tiểu Bát Nhãn.

Hai người cứ giằng co như vậy, không ai cam tâm tình nguyện nhường một bước.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.