Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 67: Lật Trời Của Ngươi





Đi theo hướng Đông Nam, Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc tiến sâu vào rừng, một lúc sau thì thấy một căn nhà gỗ tan hoang, vì nhiều năm không có người dọn dẹp, nên chẳng những tưởng đổ mái sụp, mà còn tản ra mùi ẩm mốc.

Sau nhà trồng vài cây trám vặn vẹo, trước nhà vẫn giữ được ít trận pháp đơn giản, có thể tỏa ra mùi hùng hoàng để xua đuổi độc vật.

Đây có lẽ là nơi các đệ tử chịu phạt sinh sống, nhưng nó cũng chỉ có thể ở được mà thôi, an toàn thì không thể đảm bảo.

Toàn bộ rừng rậm Hắc Điền chia thành ba vòng, từ ngoài vào là: bìa rừng, khu vực Bách Trạch và dược điền ở trung tâm.


Trong đó bìa rừng tương đối an toàn, trước kia đa số đệ tử bị phạt chăm sóc vườn thuốc đều từ bỏ việc tìm dược liệu, trú ở nơi Chân Tiểu Tiểu đang đứng, ngây ngốc sống qua ngày, chỉ cầu bình an trải qua khoảng thời gian khổ cực.

Vượt qua bìa rừng, tới khu Bách Trạch đầm lầy dày đặc mới có cơ hội tìm được thảo mộc quý hiếm, nhưng khắp đầm lầy độc vật hoành hành, đệ tử tu vi Ngưng khí kỳ cường đại mới dám kết bạn cùng đi.

Còn dược điền nằm ở trung tâm khu rừng, lại hiếm có người lui tới.

Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, là do sư tổ khai sơn của Thất Diệp Cốc lúc tuổi già đã thiết lập cấm chế.

Tất cả các tu sĩ có tu vi cao hơn Ngưng khí kỳ đều bị trận pháp ngăn cản không thể đặt chân vào trong rừng, chỉ có đệ tử Ngưng khí được hái dược liệu, đồng thời chém giết độc trùng dã thú, rèn luyện tu vi.

Không ngờ sau khi lão nhân gia hắn qua đời, đệ tử Thất Diệp Cốc chậm trễ tu luyện, thực lực thế hệ sau thua kém thế hệ trước, thế nên muôn loài trong rừng tự do sinh sôi nảy nở, cuối cùng không thể kiểm soát nổi số lượng nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hắc Điền của Thất Diệp Cốc từng vang danh hiển hách mấy trăm năm trước, sẽ biến thành một vùng đất chết.


Các đời tông chủ Thất Diệp cũng muốn ra tay phá giải cấm chế, đích thân vào rừng chém giết độc trùng, nào có nghĩ tới thủ đoạn của lão tổ quá siêu việt.

Đừng nói là cường giả Khai quang kỳ, cho dù dùng tiền mời cao thủ trận pháp từ thượng tông tới, cũng không thể làm gì được cấm chế.

Cho nên, vì thiếu dược liệu luyện đan mà tông môn dần dần suy tàn.

Tìm được nơi trú chân, nhưng Chân Tiểu Tiểu không có ý định ở lại.

Không phải cá sấu yêu muốn ăn thịt người sao? Vậy nàng sẽ róc thịt lột da nó!Không phải Hoàng mũi to muốn xăm mặt nàng rồi bán đi phương Bắc làm nô làm kỹ sao? Vậy nàng phải lấy dược liệu trăm năm đánh gãy cái mũi chết tiệt của hắn!"Ai nói ta không hái được thảo dược? Xem bản cô nương lật trời của Thất Diệp Cốc các ngươi!"Nhìn chăm chú rừng rậm tối đen sâu hút, Chân Tiểu Tiểu sải bước đi nhanh vào rừng, quyết định hoàn toàn chinh phục mảnh Hắc Điền này!Nếu miệng người khác nói ra lời này thì đúng là trò cười, nhưng Chân Tiểu Tiểu nói, tuyệt đối nghiêm túc!Vì sao Tử Hoàn biết Chân Tiểu Tiểu đang trong tình cảnh khó khăn vẫn yên tâm rời đi, ngoài việc biết Cốc chủ Thất Diệp Cốc có ý bảo vệ, nàng còn hiểu rõ, rút lông Chân Tiểu Tiểu, cơn thịnh nộ của nàng nhất định sẽ như trời long đất lở, không kẻ nào đỡ nổi.

Rất nhanh, hai người biến mất trong rừng đêm, bỏ lại Hùng Hoàng Trận và nhà gỗ đổ nát ở phía sau.

Nếu như Đại trưởng lão Nguyên Phong biết Chân Tiểu Tiểu không ngoan ngoãn nghe lời dặn dò của hắn, chắc hẳn phải tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.


Rừng rậm Hắc điền xưa nay chôn vùi vô số đệ tử, cũng không phải tuỳ tiện nói đùa.

Nơi sâu trong rừng rậm là địa bàn của Thú vương Thú tướng đã tu luyện thành tinh, thực lực của chúng nó có thể sánh ngang Ngưng khí cao cấp, tâm tính còn hung tàn giảo hoạt.

Nếu chẳng may xung đột với chúng, chắc chắn sẽ chết rất thảm!Vừa đến gần khu vực Bách Trạch, Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc đã bị một đàn ong độc chặn lại!Chúng bạo ngược điên cuồng, căn bản không có lý trí, chỉ cần thấy vật sống thì cả đàn sẽ tụ tập tới.

May là cách đó không xa có một con sông, Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc túm chặt nhánh cây, ngâm nước ước chừng một ngày một đêm, mới thoát khỏi chúng nó.

Bò lên không lâu, lại đụng phải một con ếch độc khó chơi, chiến đấu liên tục, mãi đến khi dẫn nó vào mê cung trong đầm lầy, lúc này mới giành được chút thời gian thở dốc.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.