Hoa liễu tung bay ngập trời, khuấy động tâm ý sầu tư cùng tơ tình, vốn tâm tình đêm xuân ưu sầu, khắc khoải, vì hoa liễu điêu linh mà càng thêm rối loạn.
Nguyệt lão phu nhân rất nhanh đã đến, vốn Lão phu nhân rất ít khi ra ngoài, chợt nghe tin tức Y Vân, tuy rằng không rõ là chuyện gì nhưng nàng vẫn là vội vàng chạy đến.
Long Mạc mang chiếc vòng vào trong phòng cho Lão phu nhân nhận biết, Y Vân cùng Nguyệt Hạ Hương trong lòng đều có tâm sự ở trong căn phòng cách vách chờ đợi.
Nhìn thấy không có người, Nguyệt Hạ Hương liếc mắt dò xét Y Vân, ghé vào bên tai nàng nói: “Người chờ một lần nữa bị đuổi đi đi!”
Y Vân cười nhạt một tiếng, nói: “Cần gì phải phiền toái như vậy, ta vốn muốn rời đi.”
“Cái gì,” Nguyệt Hạ Hương trừng lớn hai mắt, không tin nhìn Y Vân.
Y Vân cười cười, không màng nhắc lại.
Chờ đợi thật là buồn chán, cũng thực tra tấn người.
Vốn Nguyệt Hạ Hương tràn đầy tự tin nhưng nổi lên một chút nghi hoặc, sao lại thế này, chiếc vòng không phải là rất dễ phân biệt sao? Không cần phải mất nhiều thời gian như vậy?
Mà Y Vân chẳng biết tại sao, bỗng nhiên có một loại dự cảm, hình như sắp có chuyện gì xảy ra.
Lòng của nàng khẩn trương từng hồi.
Quả nhiên, liền nghe Long Mạc từ trong phòng phân phó: “Nhanh truyền ngự y! Lão phu nhân bất tỉnh.”
Một tiểu nha hoàn phấn y vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, xem ra là đi tìm ngự y.
Y Vân cùng Nguyệt Hạ Hương cuống quýt chạy vào trong phòng, trong phòng một trận rối ren, Lão phu nhân tựa vào trong lòng Long Mạc, sắc mặt như tờ giấy, hơi thở yếu ớt, thần trí hốt hoảng. Nhưng trong tay nàng lại gắt gao nắm lấy vòng ngọc kia.
Long Mạc hiển nhiên không biết xử lý thế nào, tay chân luống cuống, khiển trách nha hoàn bên người,”Mắt mù hết rồi à, mau đỡ Lão phu nhân.”
Y Vân vội nói: “Đừng động.”
Thể trạng Lão phu nhân nàng là người rõ nhất, đi tới, nhẹ nâng Lão phu nhân, hai nha hoàn ở hai bên đỡ, đem Lão phu nhân nhẹ nhàng nằm trên giường, sau đó phân phó tiểu nha hoàn đi bưng nước nóng lại đây.
“Nãi nãi, nãi nãi người làm sao vậy?” Nguyệt Hạ Hương lo lắng nhào tới trên người Lão phu nhân lay động.
“Tiểu thư, đừng như vậy, đừng đến gần Lão phu nhân như vậy, người không thể thở được? Yên tâm, Lão phu nhân không có chuyện gì, ngươi cách xa một chút.” Nói xong Y Vân bảo nha hoàn dìu Nguyệt Hạ Hương rời đi, chính nàng thì từ trên ngực Lão phu nhân dùng sức đè xuống. Lão phu nhân vốn rất dễ bị kích động, đây chính là biện pháp người dạy cho Y Vân.
Long Mạc trần tĩnh nhìn thân ảnh Y Vân bận rộn, chẳng biết tại sao trong lòng hiện lên một loại nhu tình tự nhiên nảy sinh. Loại tình cảm này ở trong lòng dần dần lan toả, khiến Long Mạc có chút không biết phải làm thế nào.
Mà Nguyệt Hạ Hương lúc này giống một con Khổng Tước thảm bại, tuy rằng vẫn cao ngạo xoè ra lông vũ tuyệt đẹp, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ thất bại. Y Vân cứ như vậy thản nhiên cướp đi hào quang của nàng. Vì sao chỉ cần nơi nào có Y Vân, nàng sẽ luôn thu hút ánh mắt của mọi người, nàng bất quá cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi.
Sau một lúc lâu, Lão phu nhân hơi thở có chút vững vàng, Y Vân mới dừng lại. Nhẹ thở ra một hơi, tiếp nhận khăn mặt nha hoàn đưa tơi, thay Lão phu nhân lau mặt.
Tâm cuối cùng cũng nhẹ xuống, lúc này nghĩ lại mới cảm thấy sợ hãi, mới phát giác nàng cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Chẳng biết lúc nào, Lão phu nhân vững vàng ở trong lòng Y Vân chiếm cứ một vị trí rất quan trọng.
Ngự y vừa tới, liền bắt mạch, nói: “Cơ bản đã không có việc gì, Lão phu nhân là người dễ bị kích động, sau nhớ đừng để người quá xúc động,” nói xong, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Y Vân,”Tiểu nha hoàn này làm rất tốt.”
Ước chứng qua một khắc, Lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, tỉnh lại.
“Không có khả năng, không có khả năng.” Lão phu nhân mở to mắt thì thào nói.
“Nãi nãi, người làm sao vậy? Cái gì không có khả năng?” Nguyệt Hạ Hương nhào tới, lo lắng hỏi.
“Vân nha đầu đâu?” ánh mắt Nguyệt lão phu nhân đảo chung quanh tìm kiếm Y Vân.
Y Vân vội đáp: “Lão phu nhân, Y Vân ở đây.”
Ánh mắt người dò xét cẩn thận trên người Y Vân, đôi mắt u buồn lúc này bỗng nhiên toả sáng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
“Nãi nãi, người xem đây có phải là chiếc vòng người cho ta?” Dường như bị coi nhẹ Nguyệt Hạ Hương không cam lòng hỏi han.
Lão phu nhân định thần lại, liếc mắt Nguyệt Hạ Hương, hướng Long Mạc nói: “Người đã già, đúng là vô dụng, động một lúc liền bất tỉnh. Mong rằng Vương gia không trách tội.”
“Không có gì, Lão phu nhân không có việc gì là tốt rồi.” Long Mạc thừa biết Lão phu nhân ngất xỉu tuyệt đối không phải do sức khoẻ của người, rõ ràng chính là do nhìn thấy chiếc vòng kia. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Cái vòng này đến cùng có phải hay không là của Hương Hương?
“Hương nhi nha, đây không phải là chiếc vòng nãi nãi lúc trước đưa cho ngươi, nha đầu nha, chiếc vòng của ngươi có ba đoá hoa, mà đây là bốn đoá hoa. Cái này không phải của chúng ta, ngươi nhìn nhầm rồi, sau này nhớ kỹ, cái gì cũng phải quan sát cẩn thận, nếu không dễ dàng oan uổng người tốt, biết không? Đem cái này trả lại cho Vân nha đầu đi.”
“Nãi nãi người đã nhìn rõ chưa? Thật là không phải sao? Người ban đầu không phải nói chiếc vòng của ta chỉ có một sao? Vì sao cái này lại giống như vậy.” Nguyệt Hạ Hương tiếp nhận chiếc vòng, tinh tế xem xét, lúc này mới phát hiện quả thật là không phải của nàng. Vốn tưởng rằng kia thực là chiếc vòng của nàng, thì lần này có thể thành công đem Y Vân đuổi ra Vương phủ.
“Việc này nãi nãi cũng không biết, dù sao chiếc vòng này quả thật không phải là cái nãi nãi đưa cho ngươi.”
Nguyệt Hạ Hương trong lòng thập phần tức giận, chính là trên mặt lại không có một chút biểu hiện khó chịu.
“Y Vân nha, lần này là ta nhìn lầm rồi, đều tại ta không có thấy rõ ràng, khiến cho ngươi phải chịu uỷ khuất.” Nguyệt Hạ Hương có vẻ chân thành hướng Y Vân giải thích, đồng thời không quên khẽ liếc mắt nhìn Long Mạc, thấy vẻ mặt hắn lãnh liệt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu thư cần gì phải như như thế, ai cũng khó tránh khỏi lúc lỗi lầm.”Y Vân noi, Nguyệt Hạ Hương chịu hướng nàng giải thích, còn không phải là vì Long Mạc hay sao.
“Vương gia,” Lão phu nhân bỗng nhiên nói, “Lão thân có một yêu cầu quá đáng, Y Vân vốn là nha hoàn bên người ta, gần đây thân thể ta có chút không khoẻ, nàng là người hiểu rõ thể trạng của ta nhất, ta biết nàng đã là người trong Vương phủ, muốn thỉnh Vương gia khai ân, để Y Vân theo giúp ta vài ngày.” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Long Mạc nhìn thấy Y Vân mồ hôi đầm đìa, trong mắt u quang chợt loé, nói: “Đương nhiên là có thể.”
Một trận phong ba cứ như vậy bình ổn.
Nhưng mà, sóng gió trong lòng không phải dễ dàng như vậy liền bình lặng.
Nguyệt Hạ Hương chợt thản nhiên cười, ai cũng không biết, nụ cười này chứa đựng bao nhiêu tâm cơ.
Y Vân cùng Lão phu nhân, Nguyệt Hạ Hương ba người ngồi chung một chiếc xe ngựa hướng Nguyệt phủ mà đi.
Đối với Nguyệt Hạ Hương mà nói, Y Vân ở Vương phủ so với ở Nguyệt phủ càng de doạ nàng nhiều hơn. Cho nên khi nãi nãi muốn Y Vân quay về Nguyệt phủ thì nàng rất thích, bởi vì khi Y Vân không mỗi ngày mỗi ở bên cạnh Long Mạc. Nàng còn có thể tìm cơ hội đem Y Vân đuổi đi.
Ba người cùng ngồi trên xe ngựa, nhưng ai cũng không nói với ai lời nào, không khí quái lạ nhẹ nhàng vờn quanh.
Y Vân đã từ Nguyệt phủ rời đi, vốn không muốn tiếp tục trở về. Chính là nàng rất tò mò, hiếu kỳ không biết chiếc vòng kia có gì mà khiến Lão phu nhân ngất đi? Chẳng lẽ? Y Vân thật không dám nghĩ tiếp.
Thân thể Lão phu nhân nàng rất rõ ràng, nếu không phải bởi vì kích động quá mức, sẽ không có việc gì.
Cũng không phải như Lão phu nhân nói, người lớn tuổi, liền một chút lại ngất xỉu.