Khi Long Mạc tiến vào Phồn Hoa Viên thì Hồng Điệp còn ở trên vũ đài duy trì tư thế tuyệt mỹ kia.
Nhưng, khách nhân phía dưới cũng không còn tiếp tục im lặng, có người đã mất kiên nhẫn, đang xì xào bàn tán.
“Vì sao còn không múa? Chẳng lẽ Hồ Điệp bị gãy cánh?”
“Đúng nha! Sao lại thế này? Chẳng lẽ đang ngủ?”
“Nói bậy, đây nhất định là điệu múa mới của Hồng Điệp, chúng ta hãy kiên nhẫn chút đi!”
Dương ma ma nhìn thấy Long Mạc vào, vội vàng tươi cười tiếp đón, nàng nhận ra đây đúng là vị công tử cao quý ngày ấy ở Phồn Hoa Viên say đến mê man bất tỉnh. “Vị công tử này, không biết ngài muốn tìm vị cô nương nào?” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Long Mạc khoanh tay đứng, đôi mắt lạnh lùng khẽ lướt qua Dương ma ma, hờ hững nói: “Hoàng Nhan!”
Sáng sớm ngày ấy, phụ hoàng có việc gấp cần gặp hắn, thật đáng tiếc không gặp được cô nương có thanh âm giống với Y Vân. Hôm nay, hắn đặc biệt là tới gặp Hoàng Nhan.
Dương ma ma mỉm cười nói: “Hoàng Nhan cô nương đang đi nhạc kèm cho Hồng Điệp, nhưng mà, Hoàng Nhan cô nương không phải là người tiếp khách, nàng chỉ ở đây diễn tấu nhạc khúc! Công tử không bằng tìm vị cô nương khác đi.”
Long Mạc có chút kinh ngạc, cô nương thanh lâu mà không tiếp khách? Nhưng, vì sao ngày ấy lại chiếu cố hắn một đêm say rượu? Thanh âm của nàng giống Y Vân như vậy, chẳng lẽ? Nàng thật là Y Vân?
“Ta nhất định muốn gặp nàng!” Long Mạc kiên định nói, trong lòng có chút hy vọng.
Ánh mắt Long Mạc trong trẻo như lạnh lùng nhìn, Dương ma ma không kìm hãm được mà sợ hãi, vị chủ tử ở lầu ba đã phân phó, trừ hắn ra, Hoàng Nhan không thể tiếp khách nhân nào khác. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Dương ma ma do dự không biết làm thế nào đáp lời, bên kia khách nhân có người không kiên nhẫn hô to: “Hồng Điệp, vì sao còn không vũ?”
Hồ Điệp dường như ngủ say, bỗng nhiên giật mình hoảng sợ, Hồng Điệp nhẹ nhàng cử động, sau đó hai tay liền bắt đầu từ từ múa, động tác rất nhẹ rất chậm, dường như sợ đáng thức giấc ngủ của người.
Điệu múa chậm rãi tiếp diễn, nhưng, kỳ lạ thay, không có nhạc kèm.
“Người đi nhạc kèm đâu?” Có người sinh ra nghi vấn, có người đến sau bình phong nhìn.
Sau tấm bình phong, chỉ có chiếc đàn tranh tinh xảo lẳng lặng đứng đó, mà Hoàng Nhan lại không thấy ở đây.
“Hoàng Nhan cô nương không có ở trong này.”
“Cái gì?” Tin tức này khiến mọi người có chút sửng sốt, Hoàng Nhan không nhạc kèm mà bỏ đi sao? Chẳng thể trách Hồng Điệp không múa, thì ra là không có nhạc.
Tìm thật lâu, Phồn Hoa Viên cuối cùng vẫn không tìm thấy Hoàng Nhan thần sắc có bệnh kia.
Dương ma ma là người sợ hãi nhất, nếu Hoàng Nhan trốn mất, chủ tử ở lầu ba chẳng phải là muốn cái mạng của nàng sao. Chủ tử chưa bao giờ để vị cô nương đó tiếp khách qua đường, kể cả Hồng Điệp, cũng hết lần này đến lần khác coi trọng vị Hoàng Nhan cô nương này, thật kì quái. Chẳng lẽ? Đó không phải là bộ mặt thật của nàng? Trước kia Dương ma ma cũng hoài nghi qua, nhưng Loan Nguyệt từng nói, sau khi Hoàng Nhan rửa mặt, màu da vẫn là màu vàng.
Dương ma ma kêu tên thủ vệ gác cửa hỏi: “Hoàng Nhan cô nương có đi ra ngoài không?”
“Không có nha, ngài đặc biệt dặn tiểu nhân, giám sát chặc chẽ Hoàng cô nương, tiểu nhân nào dám lơ là!”
“Có thể có người nào khả nghi không?”
Quân nô kia suy tư một lát nói: “Có một bạch y công tử, cực kỳ tuấn mỹ, tiểu nhân không hề thấy hắn tiến vào, nhưng lại thấy hắn đi ra ngoài.”
“Khi nào?” Dương ma ma vạn phần khẩn trương nói.
“Lúc nhạc dừng.”
Long Mạc ở bên cạnh nghe xong, trong lòng nghi hoặc.
Chẳng lẽ thật là nàng? Hắn lại để vuột mất sao? Tâm đã định, gương mặt hắn toả ra hàn băng, mang theo Đinh Lang cùng Băng Nham từ Phồn Hoa Viên rời đi.
Trên lầu ba Phồn Hoa Viên, một thân ảnh cao ngất đứng bất động ở hành lang.
Phía sau, một hắc y nhân đến bẩm báo: “Chủ nhân, Hoàng Nhan cô nương trốn khỏi Phồn Hoa Viên.”
“Thế ah?” Quân Lăng Thiên hời hợt nói, hình như điều này đã nằm trong dự liệu.
Nàng cuối cùng vẫn chạy thoát, nếu không trốn đi thì không phải là nàng. Nhưng mà, sao lại nhanh như vậy. Nàng vội vã rời khỏi hắn, hắn thực sự khiến nàng chán ghét như vậy sao?
Nhưng mà, hắn tin tưởng vào tính tình của nàng, nàng nhất định sẽ không đi tìm Long Mạc. Hắn có thể lặng lẽ từ một nơi bí mật gần đó quan tâm nàng, mãi cho đến khi nàng hiểu được trái tim của hắn.
“Hừ!” Quân Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này lá gan không ngờ lại lớn như vậy, dám tự mình hành động.
“Nàng đi nơi nào? Có gặp ai không?”
“Nàng ngồi trên xe ngựa của Đại hoàng tử Nam Long Quốc.”
“Sao?” Lăng Thiên cả kinh, Y vân thế nào lại cùng Long Phi có giao tình? Bản lĩnh của tiểu nha đầu này thật ngoài suy nghĩ của hắn, nhưng mà tên Long Phi bệnh hoạn kia cùng Long Mạc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn mang Y Vân đi mục đích tuyệt đối không đơn giản. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Ánh mắt Quân Lăng Thiên tối sầm, sâu thẳm như đêm.
“Vụ, phái người nhanh đuổi theo.” Quân Lăng Thiên lạnh giọng ra lệnh.
Xe ngựa dần dần chạy ra khỏi Phồn Hoa Viên, rời xa thanh lâu múa hát phồn hoa này, bốn phía dần yên tĩnh, vành tai trở nên thanh tịnh hơn.
Đây mới thực sự là đêm, yên tĩnh mà thanh bình.
Y Vân nhoài người ra bên ngoài nhìn ngắm, bầu trời xa xăm, ánh sao lấp lánh, vầng trăng trong vắt. Xa xa là từng mái nhà đen sẫm, núi non trùng trùng điệp điệp, ngã tư đường vắng vẻ được soi dưới ánh trăng.
Đêm yên tĩnh như thế, dường như đã từ lâu rồi nàng không được hưởng thụ.
“Thương Dung đại ca, ngươi sao lại đến cứu Hoàng Nhan?” Y Vân nghi hoặc hỏi han.
Thương Dung nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, mi phong vẽ nên một tia ôn nhu, nói: “Đại ca đêm nay vừa đến Phồn Hoa Viên, liền nhận được thư tín của Hồng Điệp, nói là có một ma đầu nhìn trúng ngươi, cần đại ca giúp ngươi trốn thoát.”
Hồng Điệp, không nghĩ đến một hoa khôi cao ngạo mà lạnh lùng như vậy, lại có một tấm lòng thiện lương. Y Vân nợ nàng ơn cứu giúp, nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ báo đáp.
“Thương Dung đại ca, sau này gặp lại Hồng Điệp, nhất định thay mặt Y Vân cảm ơn nàng.” Y Vân chân thành nói.
Thương Dung khẽ cười nói: “Nếu có cơ hội ta chắc chắn sẽ làm như vậy, nhưng mà, Hoàng Nhan muội muội của ta không có ở Phồn Hoa Viên, đại ca cũng sẽ không tiếp tục đi đến nơi đó.”
“Thật sao? Nói như vậy, đại ca mấy ngày nay là vì nhớ Hoàng Nhan nên mới đi Phồn Hoa Viên? Đa tạ đại ca quan tâm.” Y Vân cười vui vẻ.
Thương Dung nhìn thấy nét mặt tươi cười của Y Vân, không khỏi ngẩn ngơ một hồi, cái tiểu nha đầu này, khi khôi phục tướng mạo vốn có, đúng là xinh đẹp đến nỗi người khác không dám nhìn thẳng.
“Thương Dung đại ca, ra khỏi Phồn Hoa Viên ngươi đừng gọi ta Hoàng Nhan, gọi là Vân nhi đi.” Y Vân thật tâm là xem Thương Dung như đại ca, “Nhưng đại ca, Y Vân chỉ có thể ở trong quý phủ của ngươi một vài ngày, trải qua sóng gió lần này liền sẽ rời đi.” Nàng sợ, sợ nhìn thấy Long Mạc trong quý phủ của Thương Dung, tâm lại thêm đau khổ.
“Vì sao? Đại ca đối đãi với ngươi không tốt sao? Thương Dung hơi hấp tấp hỏi.
“Đại ca đương nhiên là đối xử với Y Vân vô cùng tốt, nhưng Y Vân lại không thể mãi quấy rầy ngươi. Y Vân còn chút việc chưa làm xong.” Đôi mắt Y Vân bỗng nhiên hiện lên ánh nhìn kiên định, dưỡng nương có Đinh Lang chăm sóc, Long Mạc cưới Nguyệt Hạ Hương, bà ngoại cùng Trương mụ ở Nguyệt phủ nàng cũng yên tâm, nàng đã không còn vướng bận nào.
Nàng cần phải đi khắp nơi thiên hạ để tìm mẫu thân, nàng tin tưởng mẫu thân nhất định không chết, nàng còn phải tìm được phụ thân. Cho dù chỉ là mò kim đáy bể, nàng cũng vĩnh viễn không từ bỏ.
Thương Dung nhìn sắc mặt Y Vân ngấn lệ, bởi vì trầm tư mà đôi mắt có vẻ mông lung, thậm chí là không tìm thấy phương hướng.
Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
“Cẩn thận thích khách!” Thị vệ đánh xe hoảng sợ hô to.
Y Vân cùng Thương Dung thất thần bừng tỉnh, vén rèm nhìn ra bên ngoài.
Dưới ánh trang mờ nhạt, ở ngay giữa ngã tư đường, lặng yên hai Hắc y nhân, mặt mang khăn sa đen, tay cầm kiếm.
Trong không khí tràn ngập sát ý.
Tâm Y Vân hồi hộp từng hồi, sao lại thế này? Lại là Hắc y nhân! Những người này là nhằm vào nàng? Hay là nhằm vào Thương Dung đại ca? Y Vân nhớ rõ lần trước gặp thích khách cũng là trên con đường này, và mục tiêu là Thương Dung cùng Long Mạc.
Có tiếng gió sắc bén thổi tới, một bóng đen lặng lẽ không một tiếng động từ trên không bay xuống.
Áo bào hắc sắc bị gió thổi mà phồng lên, phất phơ rung động, mái tóc đen cũng theo đó mà tung bay. Chiếc mặt nạ trên mặt như trước làm tăng thêm phần thần bí cùng vẻ mặt ác ma. Hắn tựa như Tinh linh của đêm, lại giống như sứ giả địa ngục, khi hắn đến, khiến tâm Y Vân rung động, lại khiến nàng run sợ thật lâu.
Quân Lăng Thiên, hắn cuối cùng cũng đuổi theo, nàng vẫn là chạy không thoát khỏi bàn tay của hắn sao?
Hắn phiêu nhiên đứng yên trước xe ngựa, ánh mắt tà tứ chăm chú nhìn vào nàng ở trong xe.
Y Vân hít sâu, ánh nhìn sáng rực, đôi con ngươi trong suốt kiên định nhìn vào đôi mắt Quân Lăng Thiên lạnh lẽo như hồ băng.
“Ngươi, vì sao không thể buông tha ta?”
Lăng Thiên thản nhiên cười, hàn ý tràn ngập.
“Ta nói rồi, thả ngươi thì có thể, nhưng, trừ phi ta chết.” Hắn gằn từng tiếng lãnh liệt nói.
Y Vân tuyệt vọng.
Nàng quay đầu nhìn Thương Dung đại ca trong xe, nàng biết Thương Dung đại ca không có võ công, lần trước gặp nạn chính là nhờ Long Mạc cứu hắn, ngoài xe cũng chỉ có hai thị vệ đánh xe, chắc chắn lần này là chạy không thoát.
“Ta sẽ đi theo ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng không làm khó dễ bọn họ.”
“Ngươi lúc này lại muốn nói điều kiện với ta sao?” Quân Lăng Thiên thâm trầm nở nụ cười, “Nhưng mà, hôm nay ta sẽ khai ân một lần, đáp ứng buông tha bọn họ.”
Bỗng nhiên, nghe được tiếng vó ngựa vang lên.
Trong lòng mỗi người đều rung lên, không biết người đến là ai?
Chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc nói: “Vương gia, là xe ngựa Mạc Vương gia.” Là thanh âm Đinh Lang. *chỗ nì ta hơi ko hiu, đáng lẽ Đinh Lang fai nói đó là xe ngựa of Long Phi mới đúng chứ*
“Thế ah?” Một thanh âm kinh ngạc rất nhỏ, ngay sau đó có một bóng dáng bạch y chợt loé, một con ngựa trắng chở một công tử bạch y tới trước mắt.
…Là Long Mạc.
Y Vân cuống quýt đem màn xe buông xuống, tâm bắt đầu đập liên hồi.
Hắn đến đây, nàng không biết giờ phút này trong lòng là vui hay buồn!
Hành động đó của Y Vân không thoát khỏi ánh mắt của Quân Lăng Thiên, hắn bỗng nhiên tà khí nở nụ cười.
Xuyên qua cửa sổ, Y Vân lén lút nhìn Long Mạc.
Long Mạc nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi đi đến trước mắt Quân Lăng Thiên