Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 69: Vào tù thăm Lăng Thiên



Y vân cứ nghĩ tới nghĩ lui, chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào mộng đẹp.

Giấc mơ này tựa như hiện thực trước mắt, Long Mạc cùng phụ thân chém giết lẫn nhau, cảnh tượng đó thật sự là chấn động lòng người. Bên tai còn có âm thanh xào xạc lượn lờ, hình như có người không ngừng hét lên, giết…giết…giết…Cuối cùng từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, bầu trời đã bừng sáng. Y Vân mở cửa sổ, gió lạnh xen lẫn vào hạt mưa lất phất bay vào, cảm giác ướt át mát lạnh, cả người liền thanh tỉnh.

Thì ra âm thanh xào xạc đêm qua chính là tiếng mưa rơi, thật không ngờ, nằm mơ mà cũng được lão Thiên lồng tiếng cho nha. Mưa tuy không lớn, nhưng từng hạt mưa nhỏ bé cũng đã bao phủ cả đất trời, từng hạt từng hạt tí tách rơi liên tục không ngừng. Bên ngoài cửa sổ mưa rơi thê lương, bên trong là tâm tình lo lắng. Đúng là lo lắng, bồn chồn, nôn nóng, tất cả cảm xúc đan xen vào nhau. Có lẽ lúc này Long Mạc đang giao chiến với phụ thân, giống như trong giấc mộng; có lẽ trong bọn họ sẽ có người bị thương; có lẽ…Nghĩ đến đây, tâm tư Y Vân càng thêm trĩu nặng. Nàng tìm chiếc ô màu xanh tươi, hướng Tẩm Tâm Cung của Thanh Tâm công chúa đi đến. Bất luận như thế nào, cứ thử một lần xem sao, có thể Thanh Tâm công chúa có khả năng giúp nàng. Thanh Tâm công chúa như từ trong mộng tỉnh lại, lúc này nàng vẫn còn đang đắm chìm trong tin thắng trận hôm qua truyền đến.

Nhưng không ngờ Y Vân sau khi vượt qua cơn mưa nhẹ nhàng tiến vào, lại hỏi nàng có thể giấu phụ hoàng đem Y Vân cùng Vong Tình từ trong am xuất cung hay không. Thanh Tâm công chúa trầm ngâm một lát, liền nói ngay, “Xuất cung thì có thể, nhưng nếu muốn giấu phụ hoàng thì rất khó.

Phụ hoàng đã không cho phép, mà vẫn làm, thế nào cũng sẽ bị bắt trở lại.

Huống chi, ta cũng không muốn đem tỷ xuất cung. ”

“Vì sao?” Y Vân hỏi. “Nếu ta giúp tỷ ra khỏi cung, khi Nhị hoàng huynh trở về chẳng phải sẽ bóp chết ta sao. ” Thanh Tâm công chúa thận trọng nói. “Ngươi yên tâm, hắn sẽ không làm khó ngươi, ta là muốn đến biên ải tìm hắn. ”

“Việc đó lại càng không được, biên ải ngàn dặm xa xôi, tỷ tỷ một thân nữ nhi yếu đuối, Thanh Tâm nhất định sẽ không yên tâm.

Hoàng huynh ta mười mấy tuổi đã xuất chinh, tỷ yên tâm đi, hắn sẽ không có việc gì. ” Trong đôi mắt Thanh Tâm công chúa tràn ngập sự quan tâm, nàng nghĩ Y Vân là vì lo lắng cho sự an nguy của Long Mạc nên mới vội vã xuất cung. “Thật sự không giúp ta sao?” Y vân hỏi lại, không ngờ tiểu nha đầu này lại cố chấp như vậy. “Ta dù muốn giúp tỷ, cũng không thể chống lại phụ hoàng. ” Thanh Tâm có chút bất đắc dĩ nói. Tuy rằng nàng sớm đã đoán trước kết quả sẽ như vậy, nhưng Y Vân vẫn rất thất vọng, vạn bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể tìm Long Phi…Nhưng kết quả cũng giống như Thanh Tâm công chúa.

Hắn không chịu giúp nàng, vốn cũng biết rằng hắn sẽ không. Y Vân thất thểu trở lại am ni cô, cơn gió thổi bay chiếc ô của nàng, từng hạt mưa thấm ướt lên quần áo. Những loài hoa cỏ quý giá trong sân của mẫu thân dường như không chịu được cơn mưa bất chợt như vậy, trên cành chỉ còn trơ lại những cánh hoa tan tác.

Mà cây cối thì lại như được cơn mưa gột rửa, càng ngày càng tươi tốt, càng ngày càng toả ra sức sống mãnh liệt. Ánh mắt bất lực của nàng chạm đến nhưng thân cây xanh mượt kia, vào thời khắc đó Y Vân liền quyết định, nàng quyết không làm loài hoa kiêu kỳ kia, nàng nguyện làm một gốc cây cứng cáp. Cho dù con đường bị ngăn cản, vẫn có thể tìm ra lối đi khác.

Ngay cả khi tuyệt vọng nhất, vẫn còn có tuyệt xử phùng sinh *tìm được đường sống trong chỗ chết*, hy vọng, nàng không tin, đến một biện pháp cũng không có. Nhất định xuất cung, nhất định phải xuất cung, nhưng, ai sẽ giúp nàng, ai có thể giúp nàng đây?Quân Lăng Thiên!Cái tên này bỗng nhiên xuất hiện, hay là nó vốn dĩ đã chiếm giữ trong đầu nàng, chỉ là nàng chưa từng nhận ra thôi. Y Vân không ngờ vào lúc này nàng lại nghĩ đến hắn, bản thân cảm thấy có chút chán nản, hắn là một ác ma, hắn sao có thể giúp nàng.

Trong lòng bỗng có một thanh âm nói lên…, sẽ giúp, bởi vì nàng nhớ tới cái đêm ở Trầm Thuỷ Cung, Quân Lăng Thiên đã từng nói. “Được thôi, hôm nay ngươi không đi, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ hối hận, tới lúc đó, ngươi có thể tìm đến cung điện nơi hoàng tử Tinh Mang Quốc cư ngụ gặp ta, ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ.

Chỉ là, khi đó, ta cứu ngươi sẽ có điều kiện, haha!” Thật kiêu ngạo, hình như hắn đoán chắc rằng nàng sẽ tìm hắn cầu cứu. Xem ra hắn sẽ giúp nàng, nhưng là có điều kiện.

Thật sự khó có thể tưởng tượng, tên ác ma kia sẽ đưa ra điều kiện tồi tệ thế nào, nghĩ đến đây trong lòng nàng lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Nhưng, nàng đã thật sự cùng đường. Nhớ lại ngày ấy nàng đã một hơi cự tuyệt hắn, “Ngươi yên tâm, sẽ không có ngày đó, ngay cả có như vậy, Y Vân cũng tuyệt đối không tìm ngươi gây phiền hà. ”Bây giờ, nếu nàng đi tìm hắn, chắc chắn sẽ bị hắn trêu đùa, còn có lời nói khinh thường. Nhưng mà Y Vân tự nói với mình, vì phụ thân, vì mẫu thân, tất cả chuyện này đều đáng giá. Có điều, việc khiến Y Vân lo lắng chính là, lúc trước khác bây giờ khác, hiện tại hắn đang bị giam trong đại lao, sao có thể giúp nàng? Đến bản thân hắn còn chưa chắc giữ được, cách nào giúp nàng xuất cung. Nhưng Y Vân không muốn buông tha cho niềm hy vọng cuối cùng này. Hay là cứ đi thử, cho dù là một phần vạn hy vọng, nàng cũng không dễ dàng từ bỏ. Chỉ là không biết nên lấy tâm tư như thế nào đi gặp hắn. Y Vân thu lại ánh mắt rối bời, từ sâu trong lòng nàng dâng lên một dòng dũng khí. Tuy rằng đã trải qua rất nhiều chèn ép khó khăn, nhưng mỗi lần nàng đều là bị động thoát khỏi.

Lúc này nàng mới chủ động ra tay, chủ động đi tìm ác ma kia, trong lòng có chút không yên. Ít nhất cũng không thể để cho hắn thấy tình cảnh thảm hại của nàng, lại càng không thể để hắn biết mục đích nàng xuất cung. Nếu hắn biết nàng xuất cung để làm gì, chắc chắn điều kiện kia của hắn sẽ nhiều hơn. Y Vân tìm một chiếc váy sạch sẽ mặc lên người, mái tóc đen búi thành kiểu Lạc Nhan Kế khả ái hoạt bát, cài vào một chiếc trâm Bạch Ngọc.

Dáng vẻ của nàng vừa thanh nhã mỹ lệ vừa đáng yêu. Lấy ra mảnh kim bài Thanh Tâm công chúa từng đưa cho nàng, mang theo bên người, nói không chừng sẽ phải dùng đến nó, Y Vân nhớ rõ Thanh Tâm đã nói rằng, kim bài này là của Long Mạc đưa. Y Vân cũng không biết nhà giam ở trong cung nằm nơi nào, liền nhờ một tiểu ni Hoạ nhi dẫn đường. Y Vân cũng không quên mang theo Bạch Ngọc Cầm của mẫu thân, bị giam giữ trong ngục đã lâu, có lẽ sẽ rất buồn rầu, nếu nàng diễn tấu một khúc, một khi Quân Lăng Thiên vui vẻ, có thể sẽ đáp ứng nàng. Mở ra chiếc ô, hai người liền hướng nhà giam đi đến. Lăng Thiên bởi vì là bằng hữu của hoàng tử Tinh Mang Quốc, cho nên vẫn chưa bị đưa đến đại lao của Hình bộ, chỉ là nhà giam trong cung, nơi tạm thời bắt giữ phạm nhân. Cơn mưa càng ngày càng dày đặc, khung cảnh mịt mờ, cơn mưa này hình như không có…khả năng ngừng lại. Một con chim yến mang theo bộ lông ướt sũng, từ trên mặt đất vút lên, phải cố hết sức bay đi. Mặt đất cực kỳ trơn trợt, hai người phải dè dặt bước tới. Thật lâu sau, xuyên qua màng mưa mù mịt, Y Vân nhìn thấy một gian nhà u tối, tiểu ni Hoạ nhi chỉ tay vào đấy nói, “Đó chính là nhà giam trong cung. ”Dưới mái hiên cong ra là hai thị vệ mang đao oai hùng đứng đấy. Nhìn thấy Y Vân, trong mắt bọn họ tràn ngập kinh ngạc, dường như không tin được tại một nơi hẻo lánh thế này, lại trong thời điểm sắc trời u ám, từ trong cơn mưa xuất hiện một nữ tử như mộng như ảo. Người thị vệ cao to lên tiếng hỏi: “Các ngươi là ai?”

“Tiểu nữ là tới thăm một phạm nhân bị giam giữ ở nơi này. ” Y vân nói, thanh âm trong suốt dịu dàng. “Phạm nhân nào?” Ai lại có phúc khí thế này, khiến một nữ tử xinh đẹp như vậy vượt mưa đến thăm. “Quân Lăng Thiên!” Y Vân mỉm cười đáp, nụ cười nở ra trong mưa, ôn nhu mà vô cùng duyên dáng. “Là hắn? Thật xin lỗi, người không thể gặp hắn. ” Thị vệ kia có chút không phải nói, dường như không đành lòng cự tuyệt một nữ tử yếu đuối như vậy. Việc hắn từ chối đã nằm trong dự liệu của nàng, nhưng Y Vân đã sớm tìm ra đối sách. “Ta là vâng lệnh tới gặp hắn. ” Y vân có chút không vững tâm nói. “Là tuân lệnh của ai, không có mệnh lệnh của Nhị hoàng tử, ai cũng không thể gặp. ” Tên thị vệ có vóc dáng thấp hơn đáp. “Ta chính là tuân lệnh Nhị hoàng tử mà đến, có mấy lời muốn hỏi quân Lăng Thiên. ” Cảm giác nói dối thật không dễ chịu chút nào. “Sao?” Thị vệ kia cực kỳ sửng sốt, “Nhị hoàng tử ở biên ải xa xôi, sao có thể ra lệnh cho ngươi. ”

“Ta là nhận được mệnh lệnh của người từ biên ải, đây là lệnh bài.

Nếu tiếp tục ngăn cản, để lỡ chuyện, các ngươi có thể gánh chịu sao?” Giọng nói Y Vân như âm thanh xé gió. Hai gã thị vệ nhìn thấy lệnh bài, lập tức thay đổi sắc mặt, tuy rằng không hiểu Nhị hoàng tử sao lại để một nữ tử đến thăm Quân Lăng Thiên, nhưng không chút hoài nghi. Bọn họ đưa Y Vân cùng Hoạ nhi vào trong. Bên trong còn có nhiều thị vệ, từng tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Y Vân hai mắt đều toả sáng.

Trong đó có một người nhìn sơ qua có lẽ tuổi nhiều hơn, dáng vẻ thận trọng khôn khéo, xem ra là người đứng đầu ở đây. Người thị vệ kia đem giao lệnh bài trong tay Y Vân giao cho hắn. Nói, “Vị tiểu thư này nói là được Nhị hoàng tử giao phó đến gặp Quân Lăng Thiên. ”Tên thị vệ kia nâng mắt nhìn Y Vân, có chút không tin tưởng. Hắn lạnh giọng nói,” Nhị hoàng tử đã từng đặc biệt giao phó, tên phạm nhân này rất nguy hiểm, không cho bất cứ một kẻ nào đến thăm. ” Ngụ ý là không tin lời nói của Y Vân. Bỗng nhiên, một người thị vệ đang ngồi trên ghế vươn người, nói nhỏ vào tai hắn vài câu. Y Vân kinh hãi, mặc dù không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng rõ ràng là có quan hệ đến nàng, sẽ không bị bọn họ phát hiện ra là nàng đang nói dối chứ? Nếu không, ánh mắt tên thị vệ kia sao cứ nhìn chăm chăm vào nàng. “Thật sự? Ngươi khẳng định?”Hắn không tin nhìn tên thị vệ kia, người nọ chắc chắn gật đầu. Y Vân nhận thấy ánh mắt tên thị vệ bỗng trở nên khách khí. Hắn tự mình đi đến trước mặt Y Vân nói, “Mời đi. ”Y Vân để Hoạ nhi đợi ở trong phòng, nàng ôm Bạch Ngọc Cầm, theo bước tên thị vệ đi dọc theo hành lang quanh co đến nơi sâu nhất trong nhà giam. Tiếng xiềng xích vang lên, cửa ngục mở ra.

Ngay lặp tức, một luồng không khí nặng nề thoát ra, Y Vân không kìm được khẽ nhăn mày. Chậm rãi đi vào nhà giam u ám, Y Vân nhìn thấy Quân Lăng Thiên. Hắn mặc quần áo tù nhân màu xám, lười biếng tự tại nằm trên chiếc giường giản đơn, hai mắt nhắm nghiền, không biết là đang nhắm mắt dưỡng thần hay là đang mơ mộng đẹp. “Quân Lăng Thiên, có người tới thăm ngươi. ” Tên thị vệ lạnh giọng nói. Đôi mi Quân Lăng Thiên hơi động, nhưng vẫn chưa mở mắt. “Quân mỗ đã nói, không tiếp khách!” Hắn chậm rãi nói, giọng điệu lạnh lẽo, cũng rất tà ma. Không tiếp khách? Lời này mà hắn cũng nói được, hắn cho rằng nơi này là nhà của mình sao?Gã thị vệ thấy thế định nói gì đấy, nhưng Y Vân đã vội ra hiệu không cần. Thị vệ kia biết điều liền rời khỏi, trước khi bước đi không quên dặn dò: “Chúng ta ở bên ngoài không xa, nếu có chuyện gì, cứ lớn tiếng hô. ”Y vân gật đầu. Y Vân dựa vào phản ứng của hắn, đoán rằng tên thị vệ mà nói nhỏ vào tai hắn đã từng gặp qua nàng.

Lời nói của tên thị vệ kia hẳn là thông báo về mối quan hệ giữa nàng với Long Mạc. Nếu không, hắn sẽ không khiêm nhường với nàng như vậy. Nhưng y vân không sợ Lăng Thiên, cũng không cần bọn họ bảo vệ, nàng biết Quân Lăng Thiên sẽ không giết nàng, nếu hắn thật sự muốn giết thì nàng đã sớm chết vô số lần. Chờ đợi tên thị vệ rút lui, Y Vân liền đem đàn ngọc đặt trên mặt đất, bản thân thì ngồi đối diện với Quân Lăng Thiên. Ngón tay đặt lên dây đàn, chậm rãi khảy. Một đoạn nhạc Y Vân diễn tấu là Định Phong Ba, tiếng nhạc trong suốt, uyển chuyển du dương mà khí khái.

Có chỗ âm thanh vút cao như gió táp mưa rào, có khi lại lưu luyến như lời nữ nhân thầm thì. Thuận theo tiếng nhạc réo rắt, đôi mắt quân Lăng Thiên từ từ mở ra. Một sắc màu thuần khiết ánh vài mi mắt, một Bạch y thiếu nữ ngồi dưới nền đất phòng giam, vì hắn mà đánh đàn. Vẻ kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt hắn, nhưng, chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, rất nhanh đã hồi phục lại dáng vẻ biếng nhác an nhàn. Trong đôi con ngươi đen tuyền lẩn khuất ý cười nghiền ngẫm, bên môi lại gợi lên nét cười quỷ quái. Không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào Y Vân. Gương mặt hắn cũng không nhếch nhác như Y Vân đã tưởng, mà rất là sáng sủa chỉnh tề. Y Vân cứ tưởng rằng hắn sẽ râu ria lổm chổm, tóc thì rối bù, vô cùng thảm hại, nàng nghĩ lao ngục sẽ phá huỷ nhuệ khí và tà khí của hắn. Nhưng, không hề, hắn căn bản không có một chút dáng vẻ của tội phạm. Mặc dù mặc trên người y phục phạm nhân, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ.

Hắn cởi bỏ y phục hoa lệ, cũng giống như bỏ đi hết thảy gò bó, hắn càng trở nên tự do tự tại, thong dong tuỳ tính. Y Vân nhớ tới tâm tình lo lắng của nàng khi Quân Lăng Thiên bị giam cầm, bây giờ lại nhìn thấy hắn thoải mái như vậy liền có chút tức giận. Hắn tưởng nhà giam này là nhà của hắn hay sao, thế nào lại nhởn nhơ như vậy. Hắn dường như đối với việc tù tội này không mấy quan tâm. Dáng vẻ của hắn làm Y Vân cảm thấy chỉ cần hắn muốn thì lúc nào cũng có thể ra khỏi nơi này. Lăng Thiên như vậy khiến Y Vân càng lúc càng không hiểu rõ, cũng cảm thấy hắn sâu xa khôn lường. Quân Lăng Thiên nhắm lại đôi mắt, tay phải thuận theo tiếng nhạc của Y Vân mà hơi đung đưa, rất là hưởng thụ. Mà ở bên cạnh hắn, nơi góc tường, vương đầy mạng nhện, bị cơn gió nhẹ thoảng qua, lay động ngay trên đỉnh đầu hắn.

Mà hắn, lại không chút để ý, đắc ý thưởng nhạc. Thật lâu sau, tiếng đàn ngừng lại. Quân Lăng Thiên mở to đôi mắt, lông mi khẽ rung, đôi môi mang theo nụ cười ngang ngạnh nói, “Đàn của ngươi e rằng đã bị ẩm, âm luật phát ra có chút không chuẩn nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.