Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 85: Hẹn ước Nhật Hi Quốc



Buổi sáng, Y Vân đứng dưới ánh mặt trời, ngửi lấy sự ẩm ướt của gió sớm, đứng bất đồng ngoài lều của Quân Lăng Thiên.

Nàng đang chờ Tháp Lan Na đem quần áo của Quân Lăng Thiên từ trong lều ôm ra.

Mấy ngày nay nàng đã quen với cách sống trên thảo nguyên, cũng đã quen với việc giặt quần áo cho Quân Lăng Thiên. Nàng đã không ngừng làm việc, có như vậy lòng nàng mới cảm thấy một chút dễ chịu, mới không phiền não.

Từ sau buổi sáng gặp Quân Lăng Thiên ở bờ sông, cũng đã nhiều ngày không nhìn thấy hắn. Hắn không cho nàng vào trong lều, có lẽ là hắn đang cố ý tránh né nàng, hắn chắc chắn là đang hận nàng, dù sao thì trong đêm lửa trại ngày đó, nàng đã làm trò trước mặt toàn bộ già trẻ trong thôn, làm hắn mất mặt.

Chỉ là thái độ hờ hững của hắn với Y Vân đã làm cho nàng rất không an lòng.

“Tộc trưởng cho gọi ngươi vào!” Tháp Lan na ôm quần áo từ trong lều bước ra.

Y Vân nghe vậy, trong lòng lại có một chút vui mừng, nàng lại có chút khát khao được nhìn thấy hắn.

“Phiền ngươi đem quần áo đặt lên giường của ta, một lát ta sẽ giặt.”

“Không cần, tộc trưởng nói sau này không cần ngươi giặt quần áo, mau vào đi.” Tháp Lan Na nói xong liền ôm quần áo rời đi.

Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vén rèm lên, Y Vân chậm rãi bước vào.

Trong trướng, Quân Lăng Thiên đứng lặng yên bên thành giường, đưa lưng về phía Y Vân, trường bào tử sắc được thêu hình một con chim ưng, vô cùng lộng lẫy, nằm trên tấm lưng của hắn càng thêm rắn rỏi thanh tú. Hắn tuy là tộc trưởng của nơi này, nhưng cũng không mặc những y phục rườm rà của bộ tộc.

Nghe thấy bước chân của nàng, Quân Lăng Thiên quay đầu.

Vẫn là gương mặt kia, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đó, có lẽ bởi vì đã mấy ngày không gặp, hôm nay liền cảm thấy hắn vô cùng anh tuấn. Ánh mặt nhàn nhạt của hắn đảo qua người Y Vân, hờ hững nói:”Thay quần áo!”

Y Vân không khỏi kinh ngạc, lúc này mới chú ý tới trên giường của Quân Lăng Thiên, đặt một bộ y phục nữ nhân trắng tinh, chất vải thuộc loại quý giá.

Nàng chẳng qua chỉ là nha hoàn của hắn, không cần phải mặc loại quần áo đẹp đẽ quý giá như vậy, mặc như thế, sao có thể giặt quần áo đây.

“Nếu như ta không thay?” Y Vân thản nhiên nói.

Hàng mi cong vút của Quân Lăng Thiên khẽ nhướng lên, bên môi nở nụ cười ám muội, mang theo giọng nói tàn bạo, “Ta cũng không ngại thay cho ngươi.”

Sắc mặt Y Vân ngưng đọng, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta không cần phải mặc loại y phục như thế. Rất là hoa lệ!”

“Hôm nay chúng ta đi Nhật Hi Quốc, ngươi không muốn ăn mặc xinh đẹp một chút hay sao?”

Trong lòng Y Vân run lên, đi Nhật Hi Quốc? Hắn đồng ý để nàng đi Nhật Hi Quốc sao? Chiến tranh thật sự đã chấm dứt sao, nàng đã có thể nhìn thấy mẫu thân và người phụ thân chưa từng gặp mặt. Nhưng mà không biết Long Mạc, hắn thế nào?

“Đừng có vội mừng, tới đó, ngươi cũng không thể thấy được hắn, hai nước đã ngưng chiến nhiều ngày, hắn sớm đã mang binh trở về nước.” Bên tai truyền đến giọng nói Quân Lăng Thiên khoan thai.

Y Vân tất nhiên hiểu người hắn nhắc đến là Long Mạc, nàng không có tham vọng sẽ nhìn thấy Long Mạc, nàng chỉ mong rằng hắn sẽ bình an.

Y Vân cầm lấy quần áo, không để ý tới Quân Lăng Thiên đi về phía lều của mình. Nàng chịu không được ánh mắt lạnh lùng hờ hững của hắn.

Bên trong xe ngựa, Quân Lăng Thiên ngồi cùng Y Vân.

Y Vân sau khi được trang điểm, lại càng xinh đẹp, xinh đẹp như ánh sáng rực rỡ. Quân Lăng Thiên luôn dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng chăm chú, dường như muốn xuyên thấu người nàng.

Y Vân không chịu nổi không khí đè nén giữa hai người, lại có chút nhớ nhung sự trêu đùa của hắn đối với nàng, Y Vân không khỏi tự cười chính mình, chẳng lẽ nàng bị hắn đùa cợt đến thành quen rồi sao?

“Thực xin lỗi! Ngày ấy Y Vân không hề biết ý nghĩa của cầm tiêu hợp tấu, cho nên hại ngươi mất mặt trước toàn thể mọi người trong thôn.” Thật lâu sau, Y Vân cuối cùng cũng quyết định phá vỡ không khí yên tĩnh đến đáng sợ giữa hai người.

Ánh mắt Quân Lăng Thiên nóng lên, “Nếu như biết, ngươi sẽ làm thế nào?”

Y Vân nhìn vào ánh mắt mong chờ của hắn, khẽ hỏi lòng mình, phải làm sao? Nàng đã đồng ý gả cho Long Mạc!

“Ta sẽ không để ngươi mất mặt!” Ít nhất, nàng sẽ không nói câu trong lòng nàng đã có người yêu.

Bên môi Quân Lăng Thiên hiện ra nụ cười đến hoa mắt, “Ngươi là đang nghĩ cho ta!”

Nụ cười đó là từ thật tâm sinh ra, mê hoặc đến nỗi làm trốn ngực Y Vân đập thình thịch.

Bánh xe quay quay, chạy qua thảo nguyên, giống như một bức hoạ mang màu sắc rực rỡ đang dần được cuộn lại.

Thủ phủ Nhật Hi Quốc, phồn hoa không kém gì thủ phủ của Nam Long Quốc.

Kiến trúc hùng vĩ, người người hối hả, chiến tranh không biết đã khiến quốc gia này chịu bao nhiêu thương tổn, nhưng khắp nơi không hề có cảnh tượng hoang tàn.

Xe ngựa lướt qua một ngôi trường luyện võ, xa xa nhìn thấy mười mấy nam tử lưng hùm vai gấu đang đứng dưới ánh mặt chói chang, luyện thế trung bình tấn.

Quân Lăng Thiên khẽ mĩm cười nói: “Vân nhi, ta đưa ngươi đi gặp một người.”

Xuống xe ngựa, hướng về phía đội ngũ đang đứng thế trung bình tấn.

Xa xa truyền đến một giọng nói mát lạnh mà hung hăng từ trong đội hình.

“Trận chiến ở Liêu Châu, các ngươi vậy mà để chúng ta bại dưới tay Long Mạc? Có biết, nuôi binh nghìn ngày, nhưng chỉ dùng trong một giờ không? Đứng đúng thế vào, một đám người to xác, lưng hùm vai gấu, bữa ăn ba bát cơm lớn, hai cân thịt dê, sao lại không sánh bằng một ngón tay của Long Mạc? Hai vạn tinh binh, các ngươi chỉ huy thế nào, lại bại bởi năm ngàn người. Thật sự là nuôi các ngươi vô ích mà.”

Chỉ nghe thấy thanh âm, không thấy người đâu, người kia hình như đã bị một bức tường người cao to che khuất.

Không ngờ, vị chủ tướng này lại có tiếng nói mát lạnh êm tai của nữ tử, nhưng mà giọng nói cũng có chút hung tợn.

Vị chủ soái đang phạt những tướng sĩ đứng trung bình tấn này sao lại tức giận như thế, mình là chủ soái, rõ ràng là sự chỉ huy của hắn sai lầm mới làm mọi người bị thất bại, hiện giờ còn ở đây giáo huấn bọn họ.

“Thông báo với chủ soái của các ngươi một tiếng.” Quân Lăng Thiên nói với tên lính đang gác cửa.

Tên lính quèn kia lập tức đi vào, một lát, một quan quân thân mặc quân phục từ trong đội hình bước ra. Vóc dáng không quá thấp bé, chẳng qua đứng lẫn trong đám người đứng trung bình tấn kia, thật sự có phần nhỏ bé.

“Quân đại ca!” Nhìn thấy Quân Lăng Thiên, quan nhân kia lộ ra một nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ.

Đúng là nữ tử, chẳng thể trách thanh âm lại mát lạnh như vậy.

Dáng người nàng yểu điệu, thướt tha mềm mại, có lẽ là do ở trên sa trường phơi nắng, nên màu da không được trắng, lông mày cong cong, đôi mắt linh hoạt mở to, tình cảm đong đầy, như hồ nước sâu rộng mà trong veo.

Nàng thuộc về thảo nguyên.

Cái đẹp của nàng giống như làn gió trên thảo nguyên, hương thơm tươi mát.

Cái đẹp của nàng lại giống như ánh chiều tà trên thảo nguyên, rực rỡ mà quyến rũ.

Nhưng điều khiến Y Vân kinh ngạc chính là, hơi thở của cô gái này đối với Y Vân có vài phần quen thuộc.

Quân Lăng Thiên với nàng rõ ràng rất thân thuộc, hai người rất thân thiết chào hỏi nhau.

Nàng kia nhìn thấy Y Vân, không khỏi giật mình.

Lúc này Y Vân rất đẹp, trong mắt còn có ánh nhìn trong veo, lạnh lùng làm người khác mê muội, cả người toả ra mùi hương hoa lan.

Các tướng sĩ bị phạt đứng trung bình tấn cũng không nhịn được mà trộm nhìn Y Vân.

Bên môi Quân Lăng Thiên hiện lên nét cười gian xảo, chậm rãi rời đi, thản nhiên nói, “Ngẩng cao đầu, mông nâng cao, nếu tiếp tục quay đầu, phạt thêm một canh giờ.”

Những binh lính kia sợ tới mức co rụt đầu lại, một lần nữa giữ vững tinh thần đứng trung bình tấn.

“Ngươi chính là Nhan Y Vân?” Nàng kia nhìn … từ trên xuống dưới …Y Vân.

“Là ta! Ngươi có biết ta?” Nghe giọng nói của nàng ấy hình như đã sớm biết nàng.

“Đương nhiên là biết, ta từ lâu đã nghe thấy đại danh của ngươi, ta là Nhan Thính Hồ, ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ!”

Tỷ tỷ? Y Vân sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ, nàng còn có một tỷ tỷ. Nàng ấy hẳn là một người con khác của phụ thân, chẳng thể trách năm đó mẫu thân lại mang nàng rời đi, thì ra phụ thân còn có một nữ nhân khác!

“Xem ra ngươi chưa từng nghe đến ta, cũng không biết sự tồn tại của ta, nhưng ta lại biết ngươi.” Trong mắt Nhan Thính Hồ hiện ra cảm xúc phức tạp.

Ánh mắt đó, Y Vân nhìn thấy mà có phần không hiểu.

“Ngươi rất đẹp! Chẳng thể trách mà hắn thích ngươi!” Trong giọng nói lại có một chút trống vắng.

Y vân không hiểu, nàng nói hắn là ai vậy?

“Ngươi cũng rất đẹp!” Y Vân thiệt tình nói.

Nhan Thính Hồ xoay người lại, nhìn Quân Lăng Thiên nói, “Quân đại ca, Phụ hoàng ta còn đang chờ ngươi.”

Bên trong thư phòng, Y Vân cuối cùng cũng gặp được phụ thân của mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy người, Y Vân đã biết người chính là nam tử trong bức hoạ đặt tại khuê phòng của mẫu thân, một nam tử phong thái tuấn tú, phóng khoáng như vậy.

Đã hai mươi năm trôi qua, người vẫn anh tuấn, tiêu sái, người trông không giống một vị vua, chỉ mặc một bộ thường phục, có vẻ rất là tùy ý. Nhưng tuy là như vậy, vẫn không giấu được hào quang toả sáng.

Người đi tới, dang rộng đôi tay, ôm lấy Y Vân, nói : “Vân nhi, đứa trẻ tội nghiệp của ta.”

Tay người ôn nhu vỗ nhẹ lên vai Y Vân, từ nhỏ Y Vân đã thiếu đi tình yêu của phụ thân, lúc này lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là vòng tay ấm áp, vững chắc của phụ thân.

“Vân nhi, phụ hoàng vô năng, đã nhiều năm như vậy vẫn không tìm thấy các ngươi, hận phụ hoàng sao?”

Y Vân lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, mặc dù không biết năm đó mẫu thân cùng phụ thân đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nàng không hận phụ thân, cũng không hận mẫu thân.

“Vân nhi chỉ hy vọng người cùng mẫu thân có thể hạnh phúc ở bên nhau.”

Nhan Hạo buông Y Vân ra, nhìn Y Vân, khẽ thở dài một cái, “Vân nhi, tâm tình mẫu thân của ngươi mấy ngày hôm nay không được tốt.”

“Vì sao vậy? Mẫu thân luôn luôn chờ đợi đến ngày có thể đoàn tụ cùng phụ thân. Hiện giờ chẳng phải đã như mong muốn sao.” Y Vân có chút kinh ngạc hỏi qua.

“Còn không phải bởi vì căn bệnh của hoàng đế Nam Long Quốc hay sao, Vân nhi, ngươi đi gặp nàng đi, tiện thể an ủi nàng. Ta cùng Thiên nhi trò chuyện.”

Nhan Hạo nói xong xoay người lại, nhìn về phía Quân Lăng Thiên đang đứng tựa vào cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.