Mặt hồ xanh biếc, làn sóng dập dờn, hoa súng bồng bềnh nổi trên mặt nước tươi đẹp mỹ miều. Hành lang uốn khúc, hòn non bộ sừng sững, bụi tường vi rậm rạp, từng chuỗi hoa tử đằng, từng đoá tử vi bay lả tả, như quấn quít bên nhau.
Trong ngôi đình bên hồ, một thiếu phụ mặc y phục đơn sơ đang đánh đàn, tiếng đàn du dương êm dịu lượn lờ trong viện. Cạnh hồ nước, Y Vân váy áo bạch y, si ngốc lặng yên nhìn mặt hồ mênh mông thanh khiết đến xuất thần.
Thật lâu sau, khúc nhạc dừng lại.
Y Vân quay đầu, nhìn mẫu thân đang đánh đàn nói: “Nương, tiếng đàn của người có chút u oán. Vì sao đã gặp phụ thân, người vẫn không vui như vậy.”
Nguyệt Như Thuỷ từ trong đình chậm rãi đi đến bên người Y Vân, “Vân nhi, ngươi có biết, hoàng thượng hắn bệnh rất nặng không?”
“Nương, người là lo lắng cho hắn?”
“Đúng vậy! Hắn tuy là cầm tù nương mười mấy năm, nhưng, hắn bị bệnh, nương cũng không đành lòng. Mấy năm nay, hắn sống cũng không tốt!” Nguyệt Như Thủy nói xong than nhẹ một tiếng.
“Nương, bệnh của hắn người không phải đã trị hết rồi sao? Tại sao lại tái phát? Không phải là quỷ kế của tên hoàng thượng đó chứ?” Y Vân có chút bất an nói, hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng, quả thật có chút kì lạ.
“Đúng vậy, đã trị, theo lý là sẽ không tái phát. Nghe nói, Đại hoàng tử hiện giờ nắm giữ triều chính, chẳng lẽ là hắn mưu tính cái gì? Không biết Long Mạc đã về tới trong kinh thành chưa.” Nguyệt Như Thủy lo lắng nói.
Có thể là Long Phi bày mưu, thừa lúc Long Mạc không có trong thành, giành lấy quyền lực.
Không biết đại ca ca của nàng, có thể trở về kinh thành hay không, không biết sau khi hắn trở về, sẽ gặp phải tình trạng thế nào.
Suy nghĩ một hồi, đôi mày Y Vân không kìm được mà khẽ nhăn lại.
“Vân nhi, lần này ngươi về thì đừng đi nữa, ngươi không phải đã nói, chỉ cần Quân Lăng Thiên lấy vợ, ngươi có thể được tự do phải không? Ngày mai là đại hội luận võ hằng năm của Nhật Hi Quốc, người thắng trận có thể chọn một nữ tử làm vợ. Ta đã căn dặn phụ thân của ngươi để Quân Lăng Thiên tham gia, hy vọng hắn có thể tìm ra nữ tử thích hợp với mình.”
Trong lòng Y Vân căng thẳng, để Quân Lăng Thiên kết hôn, đây chẳng phải là kết cục nàng mong muốn hay sao? Nhưng mà, một loại cảm giác đau khổ bỗng nhiên xuất hiện, khiến nàng bứt rứt.
“Vân nhi, ngươi làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt Y Vân tái nhợt, Nguyệt Như Thuỷ nói.
“Nương, Vân nhi có chút không thoải mái, trong lòng rất khó chịu!”
“Vân nhi, nương hỏi ngươi lại một lần, ngươi có thích hắn không?”
Thích hắn sao?
“Vân nhi chỉ biết là, nếu hắn tức giận thì trong người sẽ rất khó chịu. Khi hắn vui mừng thì tâm tình Vân nhi cũng vui vẻ. Không nhìn thấy hắn thì sẽ nhớ đến hắn. Hắn và nữ tử khác mà ở cùng nhau thì lại mất ngủ. Chẳng lẽ đây là thích sao?”
Đôi mắt Y Vân như được phủ bởi một lớp sương mù, nét mặt hoang mang lưỡng lự.
Nguyệt Như Thủy mỉm cười, “Nha đầu ngốc, đây còn không phải là thích sao?”
“Nhưng mà, Vân nhi cũng nhớ đến Long Mạc nha.” Y Vân thì thào nói.
“Mỗi ngày đều nhớ sao? Mỗi thời mỗi khắc đều nhớ hắn sao?”
Y Vân không nói gì. Nàng cũng không phải lúc nào cũng nhớ đến Long Mạc, chính xác mà nói, mấy ngày trước đây, khi Quân Lăng Thiên không gặp Y Vân thì ngược lại nàng nhớ Quân Lăng Thiên nhiều hơn so với Long Mạc.
Chẳng lẽ nàng thật sự đã yêu ác ma đó?
“Nương, sẽ không, Vân nhi sao lại yêu một ác ma?” Y Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nàng không thể quên sự trêu đùa ác nghiệt của Quân Lăng Thiên dành cho nàng khi lần đầu gặp nhau.
“Vân nhi, yêu là không có lý do, cũng không có một nguyên tắc nào. Hơn nữa, trên thảo nguyên này, hắn không phải là ác ma, hắn là thảo nguyên tường ưng *con chim ưng bay lượn trên thảo nguyên* mà người người kính trọng.”
Y Vân quay đầu nhìn vào từng đoá hoa súng trên mặt nước trong xanh, chẳng lẽ là thật sao? Nàng biết nàng đã không thể thờ ơ với cảm giác trong lòng, bởi vì cảm giác này đang dần trở nên mãnh liệt.
Nhan Thính Hồ từ trường võ trở về, vừa lúc đi qua thư phòng của phụ hoàng.
Một bóng lưng cô đơn lạnh lẽo đứng phía trước, thu hút ánh mắt của nàng.
Thính Hồ nhẹ nhăn mày, là hắn sao? Đó là Quân đại ca mà nàng biết từ nhỏ sao? Lúc này, sao bóng lưng của hắn lại cô độc như vậy.
Chạy như bay đến trước mặt của hắn, Thính Hồ mới nhìn thấy nét mặt khôi khô nhưng lại khiến lòng người tan nát.
Trái tim của một người phải chịu thương tổn đến thế nào, mới trở thành bộ dạng như thế này?
Trong lòng Thính Hồ, Quân Lăng Thiên là một nam tử vĩ đại gần như hoàn mỹ.
Lồng ngực của hắn rộng lớn như bầu trời, võ công lại như mặt biển thâm sâu, trái tim của hắn kiên cường như sắt, một nam tử như vậy không ai có thể thương tổn hắn.
Thời điểm nàng gặp hắn, hắn chẳng qua chỉ là một đứa bé hơn mười mấy tuổi mất đi quê hương. Hắn lưu lạc trên thảo nguyên, được phụ hoàng cứu từ trong bầy sói, khi đó hắn không hề có võ công. Nhìn qua thật gầy yếu nhưng lại lạnh lùng.
Thính Hồ không thích hắn, luôn luôn bài xích hắn, nàng thường cười nhạo hắn, mãi cho đến một ngày, hắn đánh bại nàng, nàng mới phát hiện tên thiếu niên không có võ công này, chỉ ngắn ngủi trong vòng mấy tháng, khả năng đã vượt qua nàng. Nàng đã luyện võ từ nhỏ, chẳng lẽ mười năm luyện võ của nàng đều là vô dụng hay sao?
Nàng không cam lòng nha!
Nhưng mà sau này mỗi lần khi nàng tìm hắn luận võ, kết cục đều là thất bại. Hơn nữa, võ công của nàng càng lúc càng kém xa hắn, đến một ngày nàng phải thừa nhận rằng, cả đời này nàng cũng không theo kịp hắn.
Nàng chưa bao giờ thấy qua bất kỳ một đứa trẻ nào lại kiên cường như hắn, ngang ngược như hắn, liều mạng tập luyện võ công như hắn.
Thính Hồ bắt đầu có cảm giác nghi ngờ, nàng không có huynh đệ cũng không có tỷ muội, nàng luôn luôn là đứa con mà phụ hoàng yêu thương nhất, nhưng bây giờ trong ánh mắt phụ hoàng còn có hình ảnh của đứa trẻ kia. Nàng vẫn luôn cho rằng, tên thiếu niên này có phải đang muốn điều gì từ phụ hoàng? Mãi cho đến một ngày, hắn cự tuyệt việc được phụ hoàng thu nhận làm nghĩa tử, một mình một ngựa rời đi.
Hắn nói hắn muốn rời đi, thuận theo trời đất.
Hắn đi rồi.
Sau này, mãi cho đến khi trên thảo nguyên xuất hiện danh hiệu thảo nguyên tường ưng, nàng mới biết Quân Lăng Thiên này thật không đơn giản.
Lúc đi thì cô độc, mà hiện tại Thính Hồ thật không biết hắn đến cùng là có bao nhiêu thuộc hạ.
Hắn nắm giữ một thôn, ở Trung Nguyên cũng có vô số cứ điểm.
Hắn là thuộc dạng người hắc ám, người nào nếu nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của hắn sẽ không tránh khỏi mà hồn bay phách tán.
Hắn cũng thuộc dạng người sáng rực, khi hắn mỉm cười, nụ cười quỷ quái cùng với dáng vẻ biếng nhác kia, làm cho người khác cảm thấy rằng, trên đời này không có điều gì có thể làm khó hắn.
Nhưng hôm nay hắn đã gặp phải chuyện gì? Lại có thể đánh bại hắn?
“Quân đại ca! Đã mấy ngày không gặp, đến phòng ta ngồi một chút đi.” Thính Hồ thực tâm mời.
Thư phòng Nhan Thính Hồ, bài trí đơn giản mà lịch sự tao nhã, rất có phong thái nam nhi. Từ nhỏ nàng đã chăm chỉ, cho dù là chuyện gì cũng phải hơn nam nhân, bởi vì phụ hoàng của nàng không có con trai.
Trước đây, nàng chẳng biết tại sao phụ hoàng lại không sinh con nối dõi. Mãi cho đến khi mẫu hậu của nàng trước lúc qua đời đã nói với nàng một bí mật. Thì ra trong lòng phụ hoàng luôn có một nữ nhân, mà người phụ nữ kia cũng có một đứa con, là muội muội của nàng. Mẫu thân của nàng bảo ông trời thật bất công, vì sao để nàng gặp phụ hoàng, vì sao để nàng trở thành Vương Hậu của người, lại để cho người gặp nữ tử kia, nàng đã mang theo đáy lòng không cam chịu mà rời đi.
Từ đó về sau, Thính Hồ lại càng cố gắng nỗ lực, và nàng cũng đã làm được, vượt quá vô số nam tử, tất nhiên là ngoại trừ Quân đại ca. Hiện giờ lại có một nam tử khiến nàng có cảm giác hứng thú, chính là Long Mạc tao nhã. Nàng đã từng chẳng thèm quan tâm đến một nam tử yếu đuối như hắn, nhưng hắn lại đánh bại nàng ở ngoài chiến trường.
Thính Hồ thay một bộ thường phục màu xanh lá, mái tóc được buộc một sợi dây gấm xanh biếc, bay bay ở sau ót, vẫn là trang phục nam nhi, vô cùng tao nhã xinh đẹp, lại thêm phần tiêu sái.
“Quân đại ca! Phụ hoàng đã nói gì với ngươi. Lại làm cho người hồn bay phách lạc như vậy.”
Quân Lăng Thiên miễn cưỡng ngồi trên ghế, khôi phục lại khí phách tự do tự tại, hình như mới vừa rồi người Thính Hồ nhìn thấy không phải là hắn.
“Ta hồn bay phách lạc đến thế sao?” Hắn miễn cưỡng cười nói, nét mặt khó hiểu.
“Đại ca, ngươi đừng giả vờ, ta nhìn thấy hết.”
Quân Lăng Thiên cười khẽ hai tiếng, bên môi hiện lên nét cười đùa giỡn, “Ta nói, chỉ sợ ngươi không chỉ kinh hồn bạt vía, mà còn sẽ cực kỳ hoảng sợ.”
“Sao, có chuyện gì liên quan đến ta?” Đôi mi thanh tú của Nhan Thính Hồ nhẹ nhàng nhíu lại, đôi môi đỏ mọng cong cong.
“Phụ hoàng của ngươi muốn ta lấy ngươi! Ngươi nói xem có liên quan đến ngươi hay không?” Quân Lăng Thiên buồn cười chờ xem phản ứng của Thính Hồ.
Nhan Thính Hồ nghe vậy bỗng đứng lên.
“Quân đại ca, ngươi nói đùa!”
Quân Lăng Thiên nhìn dáng vẻ của nàng giống như mèo bị giẫm phải đuôi, cười nói: “Ta nào có rãnh rỗi mà nói đùa, đại hội luận võ ngày mai, phụ hoàng ngươi muốn ta sao khi thắng trận sẽ trực tiếp cầu hôn ngươi. Ta đang vô cùng vui vẻ đây!”
Thính Hồ biết Quân Lăng Thiên đối với nàng chỉ có tình huynh muội, không biết là đang có bao nhiêu phiền não, còn tâm tư đâu mà đùa giỡn.
“Quân đại ca, Thính Hồ cũng vô cùng vui mừng nha! Ngươi chẳng lẽ không biết? Thính Hồ từ nhỏ đã thầm mến ngươi sao, có thể gả cho con chim ưng bay lượn trên thảo nguyên, Thính Hồ cầu còn không được nha.” Vẻ mặt Thính Hồ gian xảo.
Quân Lăng Thiên nhếch môi cười cười, gõ vào đầu nàng, lâm vào trầm tư.
“Ngươi có thể cự tuyệt mà, có cái gì phải lo, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì mà ta không biết?” Nhan Thính Hồ nhìn dáng vẻ Quân Lăng Thiên trầm tư nói.
“Ngươi không muốn biết là ai vội vã muốn ta lấy vợ sao? Là nàng nha, chỉ cần ta có thê tử, nàng có thể rời khỏi ta, có lẽ nàng ngay cả một khắc cũng không muốn ở bên cạnh ta, có lẽ ta nên để nàng đi, để nàng trở lại bên cạnh Long Mạc.”
Trái tim Thính Hồ run lên, Long Mạc! Trở lại bên cạnh Long Mạc, không được!
Nhớ lúc đầu, nàng cũng thật sự thích Quân đại ca, nhưng mà nàng dần dần phát hiện nàng không thể nào có được trái tim của hắn. Hiện giờ, nàng lại phát hiện trái tim của Long Mạc cũng bị Y Vân chiếm cứ.
Nhan Y Vân thật sự may mắn, có thể được hai nam tử vĩ đại như vậy xem trọng.
Nhan Thính Hồ nàng thật là bất hạnh mà.
“Đại ca, ngươi chẳng lẽ muốn buông tay sao?”
“Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc. Ta sẽ làm như vậy! Nhưng mà!” Ánh mắt Quân Lăng Thiên hơi híp lại, nói: “Thính Hồ, giúp đại ca một việc được không?”
“Ngươi có phải muốn thử lòng của nàng?! Tất nhiên là có thể!” Thính Hồ nhìn vào ánh mắt quỷ quyệt của Quân Lăng Thiên nói.