Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 97: Cuộc gặp mặt toan tính



Y Vân xuất phủ.

Xuất phủ dễ dàng, nhưng thoát khỏi hai nha hoàn bên cạnh lại không phải là chuyện đơn giản. Hai nha hoàn Lục Doanh và Tử Nhị là do chính tay Long Mạc tuyển chọn từ trong những nha hoàn có võ công xuất sắc, các nàng một trái một phải ở bên người Y Vân.

Nếu không phải Y Vân nói muốn tới Nguyệt phủ thăm bà ngoài, thì ngay cả một cơ hội ra ngoài cũng không có. Cũng không thể mang theo hai nha hoàn này đi gặp Quân Lăng Thiên, nhưng mà các nàng thông minh nhanh nhẹn, sợ là không thể dễ dàng thoát khỏi, nên làm gì bây giờ? Y Vân vẫn chưa tìm ra kế sách, xe ngựa đã xuyên qua hai con đường, đi tới trước cửa lớn của Nguyệt phủ. Y Vân bất đắc dĩ phải xuống xe, trước tiên cứ đến Nguyệt phủ rồi tiếp tục nghĩ cách. Dọc theo con đường trong Nguyệt phủ, đến Tả Tuyết Viện, trong đầu liền loé sáng, có biện pháp. Bày trận!Nàng sao lại quên điều này!Nàng từng thành công thoát đi nhờ hai lần bày trận, một lần là từ trong tay Quân Lăng Thiên, một lần là cùng mẫu thân chạy trốn khỏi hoàng cung. Nhưng hai nha hoàn này đi theo nàng như hình với bóng, sao có thể bày trận nha. “Y Vân tỷ tỷ, tỷ đã tới!” Một thanh âm từ phía trước truyền đến, giọng nói hơi to, mang theo niềm vui không hề che giấu. Ngẩng đầu nhìn lại, Nguyệt Thanh Huy đang đứng ở ngã rẽ phía trước, nhìn các nàng. Dáng người Nguyệt Thanh Huy cũng đã cao thêm vài phần, ngay cả giọng nói cũng hơi ồm ồm, tính tình chững chạc không ít, nếu như trước đây, sớm đã lao tới đây. Trong lòng Y Vân vui sướng, xem ra hôm nay phải cần đến tiểu đệ này. “Từ nơi nào đến vậy? Bà ngoại, lão nhân gia người vẫn khoẻ chứ?”

“Bà nội đương nhiên tốt, mới vừa rồi còn nói sao hai ngày hôm nay không thấy tỷ tới đây?” Nguyệt Thanh Huy đã biết Y Vân là người thân, nên càng thân mật hơn. “Tỷ tỷ một lát sẽ đến thăm lão nhân gia người, hiện tại tỷ tỷ muốn đến Tả Tuyết Viện, tiện thể hái một ít thảo dược, đệ đi với ta được không!”Tả Tuyết Viện được Trương mụ sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, hoa thơm vẫn nở đầy viện, dược thảo xanh tươi. Y Vân ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa hái thuốc vừa lặng lẽ nói bên tay Nguyệt Thanh Huy cách bày Bát Kỳ Trận, khi cần, còn dùng nhánh cây vẽ phát hoạ Bát Kỳ Trận trên mặt đất. Lục Doanh cùng Tử Nhị nhìn thấy hai tỷ đệ bọn họ chụm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, xì xào bàn tán thật lâu, không biết là đang làm gì, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cũng vội vàng bước đến, chưa nhìn thấy gì, đã thấy Y Vân đứng lên, xoá đi hình vẽ trên mặt đất. Nguyệt Thanh Huy cũng là một cậu nhóc vô cùng thông minh, hơn nữa nhiệm vụ mà Y Vân giao cho cũng khiến cậu cảm thấy mới lạ thích thú, sớm đã nhớ rõ trong lòng, nhảy chân sáo bước lên lầu. Y Vân hái dược thảo được một lúc, nhắm chừng thời gian cũng đã đến, liền dẫn hai nha hoàn đi vào lầu hai. Ở lầu hai, trong khuê phòng của Nguyệt Như Thủy sớm đã được Nguyệt Thanh Huy bày xong Bát Kỳ Trận, Y Vân mang theo Lục Doanh và Tử Nhị chậm rãi đi vào trong phòng. Vừa bước vào một bước, Lục Doanh và Tử Nhị đã phát hiện có điều không đúng, nhưng mà đã chậm, trước mắt một mảnh sương mù mờ mịt, không thấy bóng dáng Y Vân, lại càng không nhìn thấy cửa phòng. Hai người ở trong phòng cuống quít xoay quanh, nhưng không thể nào thoát đi. Khuynh Đình Sơn. Khi Y Vân đến Khuynh Đình Sơn khi sắc trời đã gần đến hoàng hôn. Khắp núi chìm trong ánh mặt trời màu đỏ, vô cùng mê người. Mái đình Phong Nhạc đỏ thẳm vẫn như trong trí nhớ của nàng, dáng đứng sừng sững ẩn dưới tàng cây. Y Vân mang theo tâm tình hồi hộp bước đến gần, nhưng mà trong đình lại không có một bóng người, không hề thấy bóng dáng Lăng Thiên. Y Vân tựa người lên cây cột, nhìn núi xanh rậm rạp, cảm giác có chút hụt hẫng.

Lăng Thiên đâu? Vì sao không tới?“Ngươi cuối cùng cũng tới!” Một tiếng nói quyến rũ vang lên. Y Vân căng thẳng, quay đầu nhìn lại. Dưới ánh tà dương, một nữ tử hồng y xinh đẹp đang đứng trên vách đá. Nàng rất đẹp, gương mặt của nàng tựa như phiến lá tươi đẹp khoe sắc dưới ánh trời chiều, có bao nhiêu là mỹ miều, diễm lệ.

Khoé môi hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, kiêu kỳ mà say người. “Là ngươi? Sao lại là ngươi?” Y Vân kinh ngạc khi phát hiện đó là Hồng Điệp. Trong đầu có chút mê muội, chẳng lẽ nàng đã mắc lừa?“Đúng nha, là ta, thế ngươi nghĩ là ai? Là chúa thượng sao?” Giọng nói Hồng Điệp mềm mại, chiếc eo nhỏ nhắn của nàng hơi cong lại, từ trên vách đá nhẹ nhàng bay xuống, váy áo khẽ bay, cả người nàng tựa như một con Hồ Điệp xinh đẹp. “Ngươi……. làm sao có túi hương em bé cưỡi cá này?” Y Vân lạnh lùng hỏi. “Cái này sao……. ” Hồng Điệp không kìm được nụ cười quyến rũ, nói: “Chuyện này rất lạ sao? Đây là tín vật mà chúa thượng đưa cho ta sau khi cùng ta vui vẻ, như thế nào, ngươi nghĩ ta không nên có nó sao?”Đôi mắt Hồng Điệp nhíu lại, dáng vẻ lẳng lơ, hình như đang nhớ lại thời khắc kích tình kia.

Giọng của nàng mềm mại mà nhu mì, nhưng lọt vào trong tay Y Vân, lại tựa như một tảng đá lạnh lùng đè nặng lên nàng. Lời nói của Hồng Điệp Y Vân một chút của không tin, nàng biết Hồng Điệp thích Quân Lăng Thiên, nàng ta luôn hận nàng cướp đi người yêu thương.

Nàng ấy cũng hận nàng hết lần này đến lần khác phá hoại kế hoạch của Quân Lăng THiên.

Nàng nhất định là đang gạt người, Lăng Thiên sẽ không ở cùng với nàng. “Ngươi đang ở đây lừa ta sao! Ta không tin, Lăng Thiên hắn sẽ không. ”

“Vì sao lại không? Ngươi cho là chúa thượng còn yêu ngươi sao? Thật là buồn cười mà, chúa thượng sớm đã không cần ngươi, chán ghét ngươi, nếu không, hắn đã đến Mạc vương phủ cứu ngươi, không phải sao?” Giọng nói Hồng Điệp xinh đẹp mà cay nghiệt. “Không! Ngươi nói bậy!” Dù không tin lời nói của Hồng Điệp, nhưng trước mắt Y Vân dần hiện ra hình ảnh bóng lưng Quân Lăng Thiên ngày đó vô tình rời đi. Bước chân Hồng Điệp duyên dáng, không nhanh không chậm đến bên người Y Vân, bên môi vẫn là nụ cười gian xảo. “Ta sớm đã biết, ngươi là tai hoạ, đúng là không sai, chính là ngươi, làm hại kế hoạch của chúa thượng hết lần này đến lần khác thất bại thảm hại, chính là ngươi làm chúa thượng hồn bay phách lạc, từ khi có ngươi, chúa thượng đã không còn nhìn vào ta, chính là ngươi, ngươi là tai hoạ, hừ, ta hận ngươi!” Ngón tay mảnh khảnh của Hồng Điệp chỉ thẳng vào gương mặt Y Vân, sâu thẳm trong đôi mắt là sự u mê. Y Vân liên tiếp lui về phía sau, từ trong đình từ từ đi đến bên vách núi. Hồng Điệp cười lạnh, rút ra bội kiếm bên hông, nhắm thẳng vào cổ họng Y Vân, kiếm chỉ cách chiếc cổ của Y Vân ba tấc, khí thế sắc bén của thanh kiếm truyền đến, làm làn da Y Vân phát lạnh. Hồng Điệp, nàng ta sẽ không thật sự giết nàng đấy chứ. Mặt trời ở hướng Tây tròn vành mà đỏ rực, giống như một dòng máu tươi, cảnh chiều hôm ở trên núi hoang vu, gần như không có một bóng người.

Chẳng lẽ nàng phải chết ở nơi này sao? Nhưng nàng không muốn chết, cũng không thể chết, bởi vì trong bụng nàng còn có một sinh linh, đó là con của nàng và Lăng Thiên, nàng không sợ chết, nhưng mà nàng thật sự không thể chết. Nhưng Hồng Điệp dường như đã trở nên điên cuồng, làm sao mới để nàng ta thả nàng đây?“Hồng Điệp, ngươi thả ta đi, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy Quân Lăng Thiên, từ nay về sau ta sẽ biến mất. ” Y Vân có gắng giả vờ bộ dạng bình thản nói. Đôi mi thanh tú của Hồng Điệp ngưng đọng, khanh khách cười nói: “Thật sự sao? Không ngờ ngươi cũng là một con quỷ sợ chết nha! Ngươi thật có thể làm được sao?”

“Tất nhiên là được, bởi vì cho tới bây giờ ta cũng không có yêu hắn, người ta yêu luôn luôn là Long Mạc!” Ở trong lòng Y Vân than nhẹ một tiếng, con à, vì con, nương mới nói dối nha. “Phải thế không? Vậy ngươi vì sao vừa thấy túi hương này liền chạy đến? Muốn gạt ta sao, không dễ như vậy đâu. ”Thanh kiếm của Hồng Điệp cách cổ của Y Vân càng ngày càng gần, mà phía sau Y Vân, đã không còn đường lui. “Ta không lừa ngươi, ta cũng không muốn gặp hắn, ta tới nơi này chỉ muốn cầu xin hắn buông tha cho Long Mạc. ” Y Vân dối lòng nói. “Sao?” Trong mắt Hồng Điệp có chút cảm xúc bi thương, nàng than nhẹ một tiếng, “Chúa thượng lại yêu một nữ tử như ngươi, hừ! Thật là không xứng, ngươi nói xem, có phải ta nên thả ngươi đi?”Ánh mắt Hồng Điệp hiện lên vẻ do dự, nhưng nàng bỗng nhiên cắn nhẹ môi dưới, nói, “Ta không thể thả ngươi, mặc dù ngươi là một nữ tử không đáng được người khác yêu thương, nhưng chúa thượng lại là một người cố chấp, chỉ cần ngươi còn sống, người hiển nhiên cũng không được bình yên, cho nên ta phải giết ngươi!”Cổ tay Hồng Điệp bỗng nhiên tăng lực, thanh kiếm kia mang theo sức mạnh hướng về phía Y Vân. “Dừng tay!” Một giọng nói lạnh lùng giống như từ thế giới bên kia truyền đến, giọng nói kia tràn ngập hàn ý, vang vọng khắp núi rừng. Đôi tay Hồng Điệp run lên, loảng xoảng một tiếng, bảo kiếm rơi trên mặt đất.

Cổ tay của nàng, hình như là bị ám khí đánh trúng, máu tươi chảy ra. Y Vân hướng mắt nhìn lại. Dưới ánh trời chiều, một bóng người chậm rãi đi ra, trường bào đen tuyền tuỳ ý khoác lên người, mái tóc đen như mực được một dây tơ cũng màu đen buộc lại, ở trên khuôn mặt anh tuấn, không chút biểu cảm, ánh mắt sâu thăm thẳm, không có sự thương tiếc, không có sự vui mừng, thậm chí không có một tia cảm xúc. Trong nháy mắt, hình như mùa đông giá rét liền đến sớm, tuy cách một khoảng khá xa, nhưng Y Vân có thể cảm nhận được người nam nhân lạnh lùng này. Ánh nắng chiều như thiêu đốt bầu trời, trái tim Y Vân cũng vì sự xuất hiện của Lăng Thiên mà cháy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.