Vấn Tiên

Quyển 1 - Chương 15: Hộp nhỏ thần bí



“Hừm, không biết thực sự thì vách núi này cao bao nhiêu nữa?”

Lục Văn, lúc này, sau hơn hai canh giờ liên tục leo lên đỉnh núi, đang đứng nghỉ tạm trên mỏm đá chìa ra một cách chênh vênh.

Trên người hắn, quần áo cũng đã thêm mấy đường rách dài.

Vách núi toàn đá này không trơn trượt ẩm ướt nhưng cực kỳ khó trèo, ít điểm bám víu, lại thêm việc lưng hắn có đeo thêm mấy nhánh cây cứng nữa, nếu không nhờ hắn có Thanh Phong Bộ, Ngự Phong thuật lại mấy lần dùng chiêu Thanh Phong Hấp Thủy thì chỉ e không leo nổi mà còn có thể bị rớt xuống rồi.

Tuy leo được hai canh giờ liên tục với tốc độ không chậm nhưng việc dùng hai loại bộ pháp lẫn thuật pháp khiến thể lực, pháp lực hắn tiêu hao không ít, hơn nữa từ đây lên đỉnh núi còn khá xa nên hắn không thể không tạm ngừng.

“Tại sao Ngọc Nhi giờ này mới chịu nói ra việc về đỉnh núi này?” Hắn thầm nghĩ.

Việc này khiến hắn suy nghĩ không thôi. Con mèo này dưới tình huống không thể không nói mới chịu để lộ ra việc này hẳn phải có nguyên do gì đó.

“Chuyện này sau khi lên đến đó rồi tính!” Sau một hồi suy nghĩ không ra kết quả, lại cảm thấy cơ thể cũng đã khôi phục lại không ít, hắn liền tạm quẳng suy nghĩ này ra sau đầu, tiếp tục hành trình leo núi của mình.



“A Phúc, ngươi tính xem thư đã gửi đi bao lâu rồi?” Vương cục chủ hỏi.

“Đã được hơn sáu tháng thưa cục chủ!” A Phúc đứng một bên cung kính đáp.

Từ ngày xảy ra việc với Lục Văn, A Phúc cũng trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, công việc của tiêu cục hiện tại gần phân nửa là do y thay cục chủ làm.

“Có lẽ còn một khoảng thời gian nữa mới tới được. Hy vọng Khiết nhi tu luyện tốt, sớm ngày chữa triệt để căn bệnh của nó.” Nhắc tới Vương Khiết, ánh mắt u buồn của Vương Nghĩa thoáng hiện lên nét tươi sáng.

“Cục chủ nên lo cho bản thân trước, con không muốn người cứ nói dối công tử thế này mãi!” A Phúc ưu tư tiếp lời.

“Ta không sao, từ giờ cho đến khi Vương Khiết khỏi hắn, tuyệt đối không được để nó biết về tình trạng sức khỏe của ta.” Vương cục chủ nhấn mạnh.

“Dạ.” A Phúc nghe thế chỉ nói một tiếng đáp ứng xong không nói gì nữa.



Khoảng hai tháng sau đó, tại động phủ nằm trên Ngọc Linh Phong thuộc Băng Vân Tông.

“May quá, cha vẫn khỏe. Tên than đen vô dụng kia sao không chịu viết cho mình một chữ chứ, đồ vô tâm.” Vương Khiết tay nâng niu bức thư nhà, giọng như hờn dỗi nhưng ánh mắt thì sáng ngời.

Lại nói tiếp, Vương Khiết tuy là thiên tài tu luyện nhưng thân mang căn bệnh nan y không tên, chỉ có tu luyện lên Kết Đan kỳ sau đó vận dụng pháp lực, đan dược và cả sự hỗ trợ của tông môn mới trị nổi.

Thế nên khi nghe Vô Trần sư thái nói rõ việc này, Vương Nghĩa đã nghiêm khắc yêu cầu con phải chuyên tâm tu luyện, một ngày chưa lành bệnh thì không được rời tông môn trở về nhà.

Vương Khiết tuy bướng bỉnh nhưng cũng là đứa trẻ biết nghĩ nên chỉ một lòng tu luyện mong sớm ngày gặp lại cha và cả Lục Văn.

Hiện tại nàng đã đột phá thành công bình cảnh, chính thức tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, việc này một lần nữa khiến cả Băng Vân Tông dậy sóng.



Trong thời gian đó, trên đỉnh núi, một thiếu niên vận y phục màu xanh nhạt rách nát đang thận trọng bước từng bước, nhuyễn kiếm trong tay luôn trong trạng thái sẵn sàng.

Thiếu niên này tự nhiên chính là Lục Văn, sau khi leo thêm bốn canh giờ mới lên được đỉnh núi, đang chậm rãi thăm dò nơi này.

Đỉnh núi này, trái ngược với vách núi, cực kỳ bằng phẳng, nhìn thoáng qua xong nói nó như sân nhà cũng không sai

Diện tích của nó vào khoảng ba mẫu, ở trung tâm là một khối kiến trúc trơ trọi như tế đàn, ngoài ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác đáng chú ý.

Tế đàn này có hình bát giác, cao chừng năm, sáu trượng, hình kim tự tháp cụt, được dựng hoàn toàn bằng đá, bên mặt có khắc những cổ tự kỳ lạ mà Lục Văn chỉ lõm bõm nhận ra.

“Thông Thiên Đài?” Hắn lẩm nhẩm tự đọc ba từ mà hắn có thể nhận ra trên một mặt của tế đàn.

Lúc này, sau một hồi lò dò mà không gặp bất kỳ hung hiểm nào, hắn đã mạnh dạn bước nhanh hơn tới phần trung tâm đỉnh núi.

“Trên tế đàn này không biết có gì không?” Vừa hỏi hắn vừa tung mình phi lên trên đỉnh tế đàn.

Chỉ thấy trên đỉnh tế đàn có khắc một đồ án quái dị, có cầm thú như rồng, hổ, giao long, tiên hạc… lại có cả những ký tự không rõ nghĩa.

Tất cả đều mang dấu ấn thời gian nhưng hầu như còn nguyên vẹn không có hư hao gì.

Lục Văn tuy không hiểu lắm nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ một lượt thật kỹ đề phòng sau này có thể cần dùng tới.

“Ồ có linh thạch!” Lục Văn sau khi quan sát một hồi liền phát hiện ở tám góc của tế đàn có khảm không ít linh thạch, xem qua thì có dấu hiệu như đã tiêu hao đi hết phần lớn nhưng phần còn sót lại cũng không ít.

Khả năng là chủ nhân tế đàn này vì cẩn thận nên đã dùng linh thạch cao cấp để khởi động tế đàn, cũng may chính nhờ sự cẩn thận này Lục Văn mới được hưởng chút đỉnh hàng dư.

Lục Văn sử dụng xen kẽ cả nhuyễn kiếm lẫn một chút da lông của phong nhận thuật, khó khăn lắm mới móc được đám linh thạch này lên, kiểm qua cũng được hơn ba mươi viên.

Điều này khiến hắn mừng rỡ không thôi, có linh thạch là có đủ vốn để thương lượng với con mèo khó chiều kia, trước giờ nó vẫn luôn hàm hồ về chuyện làm sao rời khỏi nơi này, lần này hắn phải bắt nó nói ra cho rõ ràng, không thể cứ u u mê mê mà giải thoát cho nó được.

Sau khi gói gọn đám linh thạch lại rồi buộc lại bên hông, hắn lại một lần nữa xem xét kỹ tế đàn và cả đỉnh núi.

Bên sườn tế đàn hắn còn phát hiện ra vài vỏ bình trống rỗng, hắn đoán chừng là vị đạo sĩ đã nhốt Ngọc Nhi dùng xong bỏ đi.

“Sao y lại bỏ đi luôn, dù gì cũng là bình ngọc cả, lẽ nào có việc gấp hay quan trọng tới mức không buồn để ý?” Hắn thầm nghĩ.

Nghĩ đến đây, hắn thuận tay thu luôn mấy cái bình ngọc này lại.

Thời gian tiếp đó hắn thong thả đi dò từng chỗ trên đỉnh núi xem có thể tìm kiếm thêm thứ gì nữa không, dù gì cũng là nơi mà một vị tu sĩ cấp bậc tối thiểu là Kết Đan trở lên từng ở, mỗi thứ để lại với tu sĩ cấp thấp với hắn đều đáng quý.

Kết quả là ròng rõ hai canh giờ đi đi lại lại, hắn phát hiện ra thêm ba thứ: Một cái vòng tay nhỏ như cho trẻ nít ba tuổi, một thanh tiểu kiếm ánh bạc dài nửa tấc và một cái cái hộp như là làm bằng đá màu xám nhìn chẳng có tí gì thu hút cả.

Cái vòng và thanh tiểu kiếm đều tỏa ra ít nhiều linh khí, riêng cái hộp nhỏ hình chữ nhật rộng chừng chưa đến ba đầu ngón tay, dài hơn nửa tấc, như làm bằng đá kia thì chẳng tán phát ra chút nào.

Một điều lạ nữa là dù không có khóa, nắp hộp chỉ như tùy tiện đậy lên nhưng hắn dùng hết đến cả khí lực bú sữa mẹ cũng không mở nổi.

“Có thứ gì quý giá trong này sao?” Hắn tự phán đoán.

Cảm thấy tò mò, hắn không thương tiếc đập nó xuống mặt đất, lên tế đàn, thậm chí dùng nhuyễn kiếm lẫn tiểu kiếm chém lên nó vẫn bình yên như không, đến một vết xước nhỏ.

Việc này làm hắn kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, hắn cũng không có nóng vội, chỉ thầm nghĩ hẳn cái hộp này có gì đó rất đặc biệt hoặc chứa gì đó cực kỳ quý giá nên mới thế.

Nghĩ vậy, hắn cẩn thận nhét riêng nó vào trong ngực áo xong thu hai món kia vào trong túi rồi bắt đầu làm “phi thuyền” xuống núi.

Hí hoáy chừng khoảng thời gian ăn một bữa cơm, hắn đã làm xong “phi thuyền” của mình.

Thực tế thì thứ hắn làm gọi là tàu bay thì đúng hơn, chỉ là dùng mấy nhánh cây cứng chắc, buộc thêm vải bạt lấy từ đám rương nữa.

Làm xong hắn lấy dây thừng buộc chắc chắn cái “phi thuyền” vào sau lưng, tay bê một chồng đá mà hắn mới “chặt chém” ra, khệ nệ đi tới trước mép đỉnh núi rồi lao người nhảy xuống.

Trong quá trình rơi xuống, cứ hạ một khoảng hắn lại dùng cằm gạt đi một viên đá, đến khi hắn thoải mái vứt bỏ cục đá cuối cùng thì cũng là lúc gần rơi xuống cánh rừng trên đảo.

Thoáng loay hoay một chút để cắt cái tàu bay bị mắc trên ngọn cây xong hắn tung mình đáp xuống mặt đất, kiểm tra thoáng một lượt thấy mọi ‘chiến lợi phẩm’ vẫn còn nguyên, hắn mới ngồi phệt xuống đất nghỉ ngơi.

Nghĩ ngợi một chút xong hắn lại lôi cái hộp ra ngắm nghía, càng ngắm càng chẳng thấy nó có vẻ gì đặc biệt nhưng thực tế thì lại làm hắn cảm thấy… bất lực.

Tò mò, phấn khích do hiếu thắng với cảm thấy cái hộp này đặc biệt nên hắn quyết định sẽ không cho Ngọc Nhi biết việc này, hắn muốn giữ nó làm thứ bí mật của riêng mình, ít nhất là đến khi hắn mở được nó ra.

Một khắc sau đó, hắn đứng dậy di chuyển về phía chân núi rồi nhanh chóng leo lên động.



Ở một nơi không biết tên khác.

“Có lẽ ta phải cho một thế thân giáng xuống chỗ đó để tìm thứ này, nếu nó rơi vào trong tay ta thì con đường vô địch sẽ không còn xa!” Con thằn lằn với hai cái đầu như đầu trâu lẩm nhẩm.



“Có hơn hai mươi viên thôi à?” Ngọc Nhi mừng rỡ nhưng vẫn hỏi vặn.

“Có chừng đó thôi, có đủ không? Nếu thiếu ta lại đi thử tìm lại.” Lục Văn thản nhiên đáp lại.

“Không sao, nếu là linh thạch cao cấp thì chừng đó cũng đủ rồi, ngươi còn tìm thấy thứ gì nữa không?” Con mèo đột nhiên đổi giọng nghiêm túc hỏi tiếp.

Lục Văn trừ việc giấu đi cái hộp và hơn mười cục linh thạch thì thành thật đưa ra hai món đồ kia.

“Vô Trần Thanh Tâm Phù!” Ngọc Nhi đảo mắt nhìn qua rồi ngó chăm chăm vào cái vòng tay.

“Cái này không phải vòng tay sao?” Hắn ngô nghê hỏi lại.

“Tên thổ dân này, đó là vòng cổ của bản công chúa đấy, hừ, ngươi không được chiếm lấy, để đó cho ta.” Con mèo mừng rỡ ra mặt, đoạn nghiêm giọng nói.

“Được rồi, là của ngươi thì để cho ngươi. Còn thanh kiếm này là thứ gì đây?” Hắn chỏ chỏ vào thanh kiếm nhỏ, hỏi.

“Cái này phải nói ngươi phúc khí không tệ, nếu ta không nhầm thì đó là Thái Cực Chân Vũ Kiếm của tên mũi trâu kia, ta không dùng phi kiếm nên cho mi đó. Mà chỉ có nhiêu đó thôi sao? Cũng phải, tên khốn đó chắc đã thành công, chỉ bị không gian phong bạo ảnh hưởng chút ít nên rớt thế cũng là đúng.” Con mèo này rõ ràng đang bị giam giữ nhưng lại tỏ vẻ như hào phóng nói cho Lục Văn xong lại lẩm nhẩm tự hỏi, tự đáp.

“Phải rồi, linh thạch có rồi, giờ ngươi nói cho ta biết làm sao rời khỏi chỗ này trước rồi ta giúp ngươi thoát khỏi cấm chế.” Lục Văn không để ý việc nó lẩm bẩm, chuyển chủ đề hỏi.

Trong cả nửa ngày sau đó, một người một mèo tranh luận căng thẳng chỉ vì chuyện điều kiện hai bên phải đáp ứng nhau thế nào.

Cuối cùng hai bên thống nhất được phương án giải quyết rồi lấy tâm ma ra thề thốt mới có thể chính thức bước vào bàn thảo kế hoạch rời khỏi nơi đây.

Theo như lời Ngọc Nhi nói thì thực chất U Minh Hải này là một tiểu thế giới nằm ngoài Nhân giới của Lục Văn, hắn trước đó vì nguyên cớ nào đó mà bị cuốn vào trong này chứ không phải trôi vào nơi đây như hắn từng nghĩ.

Con mèo này giải thích tiếp là không gian này hoạt động theo một quy luật nhất định, cứ mười năm một đám sương mù kèm xoáy không gian lạ, vật nào rơi vào trong đó sẽ bị cuốn ra khỏi đây. Việc này nó đã từng chứng kiến khi vị đạo sĩ kia thử dùng một con linh sủng cấp thấp, đem thả vào trong đó cách đây sáu mươi chín năm, cũng là lúc nó mới bị rơi xuống đây, theo như quy luật đó thì một năm sau là lại có hiện tượng này xảy ra, từ giờ tới đó chỉ việc chuẩn bị sẵn sàng là được, thuận tiện là nó còn giữ được mấy tấm phi hành phù mà tên đạo sĩ kia không tước của nó nên có thể dùng vào khi đó.

“Lần trước ngươi nói lão kia sáu mươi lăm năm trước rời khỏi đây, nói thế thì lão ấy rời đi bằng cách nào?” Lục Văn thắc mắc hỏi lại.

“Ta không rõ hắn làm sao rời khỏi đây và đi đến đâu nhưng có thể có liên quan đến cái tế đàn trên đỉnh núi mà ngươi mới gặp.” Ngọc Nhi hàm hồ đáp.

Hắn nghe thế cảm thấy không được thỏa đáng lắm nhưng vì con mèo kia đã nói thế nên hắn không truy hỏi thêm.

Thời gian sau đó hắn bắt đầu được nó truyền thụ cho một ít kiến thức về trận văn và trận pháp.

Cơ bản thì để giúp nó thoát khỏi Khốn Linh Trận này, hắn chỉ cần học Trận văn là được.

Trận văn không cần nhiều khí cụ cần thiết như trận pháp, chỉ đơn thuần là khắc trận.

Ở điều kiện thiếu thốn đủ thứ như hiện tại để khắc ra Trận văn có thể phá Khốn Linh Trận nguyên vẹn là không thể nhưng Khốn Linh Trận giam cầm Ngọc Nhi vì thời gian lâu nên đã kém đi, hơn nữa đặc điểm của trận này là khi linh lực của đối tượng mà nó giam cầm giảm thì khả năng của nó cũng giảm đi, gần giống như đánh đổi uy lực lấy linh lực của đối phương.

Mà hiện tại tu vi của Ngọc Nhi đã chạm đáy nên cũng là lúc Khốn Linh Trận yếu nhất vì thế miễn cương khắc một trận văn cũng có thể phá giải được.

Sau hơn một tháng học cơ bản về trận văn, trận pháp, Ngọc Nhi dạy hắn khắc trận cụ thể, cũng chính là Trận văn giải thoát nó, tên gọi là Huyết Sát Trận.

Nói về tu luyện cũng như tu tập pháp thuật thì Lục Văn có thể kém nhưng hắn có vẻ đặc biệt có thiên phú về mặt trận pháp này.

Chẳng bao lâu sau hắn đã nắm rõ phương pháp khắc trận và lập tức bắt tay vào việc giải thoát cho Ngọc Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.