Lục Văn lần nữa khôi phục lại một chút thần trí, mơ màng thấy người nhẹ bẫng, bên người có mùi thơm nhè nhẹ như hoa lan, rồi một giọng nói như gần mà xa, dịu dàng như làn gió xuân đem theo mùi đàn hương vang lên bên tai hắn.
“Là tiểu tử Liệt Dương Tông này sao? Gặp ta xem như là có chút duyên phận, giúp ngươi một lần này, hy vọng ngươi còn sống mà ra khỏi đây…”
Lục Văn nghe chưa hết câu thì lại ngất đi.
Hai canh giờ sau, hắn chậm rãi mở đôi mắt ra, khi vừa trông rõ lại cảnh vật xung quanh đoạn dò xét lại thân thể mình một chút, tức thì trên mặt tràn ngập sắc thái phức tạp, kinh ngạc có, hoảng hốt có mà vui mừng cũng có.
Chỉ thấy thân thể hắn đã không còn chút thương tích nào nữa, pháp lực, tinh thần phấn chấn thư thái, thể lực không hiểu vì sao cũng đã khôi phục lại tám, chín phần chỉ có điều làm hắn thấy có chút hoảng hốt là thân thể hắn hiện tại đang bị ngâm đến tận cổ trong một cái ao nhỏ chứa một loại chất lỏng màu trắng ngà hơi sền sệt lại tản mát ra linh khí thiên địa nữa.
“Không biết là ai cứu mình…hình như là một nữ nhân…” Hắn nhìn lại thân thể trần trụi đang ngâm trong ao, lại nghĩ đến ký ức mờ mịt lúc mới đây, bất giác cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh tìm quần áo của mình.
Chỉ thấy cái ao này hình như nằm ở dưới đất lại có vẻ như là được con người tạo ra chứ không phải tự nhiên bởi nó tròn vành vạnh, bờ hay đáy đều được làm bằng một loại ngọc màu xanh lục không giống như đám đá xám xung quanh, phần ngọc này được mài cho hơi nhám, bờ thoai thoải để người có thể nằm được.
Không gian xung quanh cái ao này lại như một hang động, trên đỉnh có nhiều thạch nhũ dài cả mấy trượng vẫn đang nhỏ nước xuống, hiển nhiên là đã từ rất lâu trước đây đã hình thành rồi.
Một góc động là một thông đạo kéo lên trên, hẳn là lối ra rồi.
Lục Văn đưa mắt đảo qua một lượt, phát hiện ra đám quần áo lẫn đồ đạc của hắn đều còn nguyên, được gấp gọn gàng phẳng phiu đặt ở một góc trên bờ, bên cạnh còn một lọ trông như đồ chứa đan dược.
Hắn dù rất muốn ngâm mình thêm một lúc nữa để người khôi phục hoàn toàn nhưng lại sợ có chuyện bất ngờ nên không chậm trễ, lập tức leo lên bờ, vận linh lực làm khô thân thể toan mặc quần áo vào.
Đúng lúc này, một màn làm hắn há hốc mồm xảy ra.
Làn da đen thui lại có phần hơi thô của hắn chuyển qua trắng bóc, mịn như da con gái vậy, hơn nữa hắn lờ mờ cảm nhận mình cao hơn một chút.
Hắn ngắm nghía lại thân thể một chút rồi để chắc chắn, cứ để trần như thế, lấy cái pháp khí kính nhỏ ra làm gương soi lại.
“Đây là ta sao?!!!” Lục Văn thầm la lên, quả thực vẫn là khuôn mặt của hắn nhưng làn da thì đã hoàn toàn chuyển sang trắng trẻo, hơn nữa đúng là hắn cao hơn một đoạn.
“Cái ao quỷ này rút cuộc là thứ gì đây?” Hắn thầm than, thứ này có thể giúp hắn khôi phục thương thế nhưng lại làm hắn ra bộ dạng trông y như mấy tên thư sinh công tử làm hắn không biết nên khóc hay cười.
“Thôi kệ, chút tác dụng phụ này cũng không sao, thứ này hẳn là thứ tốt, lấy về để sau này có khi dùng tới.”
Nghĩ sao làm thế, hắn mặc quần áo xong, kiểm tra một lượt túi trữ vật không thấy thiếu thứ gì mới lấy hộp nhỏ ra định dụng thuộc tính không gian của nó để chứa nhiều nước ao một chút, nhưng quỷ dị là thuộc tính không gian của hộp nhỏ hoàn toàn vô dụng khi dùng với thứ nước này khiến hắn cực kỳ tiếc hận nhưng vẫn không quên lấy ra một cái bình ngọc ra múc lấy một ít mới thôi.
Hắn lại sực nhớ ra điều gì xong liền lấy túi trữ vật của ả nữ nhân Chính Khí Môn ra kia kiểm tra, thình lình thấy có hai món pháp khí thượng phẩm là một cây đoản nhận màu đen dài một tấc và một pháp khí là bộ giáp, ngoài ra còn có hơn chục viên linh thạch bậc trung và rất nhiều phù lục trung phẩm, hạ phẩm lẫn lộn trong đó có một tấm Mộc Độn Phù trung cấp khiến đôi mắt hắn ánh lên nét tinh quái.
Tiếp đó hắn không quên kiểm tra lọ đan dược mà người cứu hắn để lại, mở nắp lọ ra, một mùi thơm ngát kèm linh khí xông thẳng lên.
“Ồ là đan dược thượng phẩm không tầm thường chút nào.”
Hắn đại hỉ, thu tất cả vào túi trữ vật của mình xong thong thả cất bước về phía thông đạo, thông đạo này không qua dài, độ khoảng mười trượng, cuối thông đạo quả nhiên thông lên mặt đất, tuy có một cấm chế khá huyền diệu nhưng chỉ mang tác dụng ngăn cản thần thức, giác quan người ngoài chứ người ở trong ra thì không chút trở ngại nào.
Vừa ra khỏi huyệt động này, hắn liền thu liễm khí tức, tung mình leo lên một ngọn cây cao, đưa mắt quan sát khắp bốn phương tám hướng một lượt.
“Quả nhiên cách chỗ khi trước không xa lắm, mình phải nhanh hơn mới được!” Vừa nhìn thấy Trụy Tiên Nhai, hắn lắc đầu tự nói một câu.
Nhìn sắc trời và căn cứ vào cảm nhận của bản thân thì hắn đoán là mình ngất đi rồi tỉnh lại vẫn trong ngày, tuy nhiên chừng đó thôi cũng là chậm hơn kẻ khác không ít rồi, tuy thời gian này chưa phải lúc những đệ tử tham gia tập trung dốc sức vào kiếm linh thảo nhưng chậm thêm chút nào là thiệt chút ấy.
Lại nói thêm, đệ tử tham gia thí luyện không hẹn mà sẽ hành động theo thứ tự thời gian như sau.
Mười ngày đầu là thời gian thảm khốc nhất, nhưng đệ tử yếu, cụ thể như Lục Văn mang tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười thậm chí là Luyện Khí kỳ tầng mười một nếu không cẩn thận sẽ bị nhưng kẻ mạnh hơn hơn tiêu diệt để tránh việc sau này bị ăn hôi hay tranh thủ đục nước béo cò.
Mười ngày tiếp theo cũng là lúc các đệ tử tiến vào gần phía trung tâm, lúc đó tất cả sẽ tập trung diệt yêu thú hái linh thảo, việc đánh giết xảy ra ít hơn nhưng nếu diễn ra thì sẽ cực kỳ ác liệt.
Mười ngày cuối thì cường độ chiến đấu ít nhất, hầu hết mọi người đều tránh xung đột và tranh thủ kiếm thêm gì đó, nếu không phải bị ép hoặc gặp kẻ quá yếu thì không dễ gì động thủ.
Vì cái quy luật này mà thí luyện cũng chia ba loại người, loại thứ nhất như nam tử Hắc Sát Môn hay nữ tử áo trắng của Chính Khí Môn, dựa vào thực lực bản thân hay bảo vật trong tay hơn xa người khác, ra tay không thương tiếc với các đệ tử yếu hơn, tuy vậy nếu đụng nhau thì lập tức tránh đi chứ không dại dột mà quyết đấu, mục tiêu chung của loại này chính là tiêu diệt càng nhiều kẻ cấp thấp ngáng đường càng tốt.
Loại thứ hai là các đệ tử yếu vì lý do nào đó bức bạch mà tham gia thí luyện mong kiếm chút may mắn hoặc tranh thủ lợi dụng lúc kẻ khác khó khăn mà kiếm lợi, kiếm cơ duyên. Mục đích là gì đi nữa thì đa phần những kẻ này đều khó tránh khỏi kết cục thê thảm khi đụng kẻ mạnh hơn.
Loại này không ít, Lục Văn tuy trông như thuộc đám này nhưng hắn lại là loại “phú hào”, bảo vật đủ loại nên có thể tính là ngoại lệ.
Loại cuối cùng là những kẻ tham gia thí luyện chỉ để trốn tránh, tranh thủ nếu có người nào bị trọng thương thì xông ra kiếm lời. Loại này chỉ xuất hiện trong khoảng mấy ngày đầu khi chém giết diễn ra nhiều nhất rồi biến mất hoàn toàn.
Nếu sau mấy ngày còn có kẻ dại dột nào xông ra, đâm đầu vào luồng xoáy tranh đấu thì chín phần là táng mạng bởi lúc đó chính là đám đệ tử loại thứ hai thì ít mà cao thủ giao đấu thì nhiều.
Lục Văn bị chậm mất một ngày do bị thương sau thấy sắc trời chuyển tối, dù muốn nhanh chóng đi tới phần trung tâm nhưng cũng không liều lĩnh mạo hiểm, tiếp tục bước tới nên đành chọn một hang động kín đáo, nghỉ ngơi khôi phục lại cơ thể về trạng thái tốt nhất đồng thời tranh thủ sắp xếp lại các phương án chiến đấu có thể xảy ra khi mà bộ giáp cũ đã mất nhưng lại có thêm vài thứ khá hay ho từ tay ả kia…
…
Sáng sớm hôm sau, Lục Văn lại chờ trời sáng rõ mới rời động, dùng tốc độ nhanh hơn trước, dựa theo bản đồ mà đi tới.
Tuy chậm chân hơn những kẻ khác nhưng cũng chính nhờ thế mà hắn tránh được nhiều trận ác đấu như hoàn cảnh của hai gã đệ tử Tiêu Dao Các và Vạn Thú Sơn hiện tại.
“Vị huynh đệ Tiêu Dao Các này, hãy tha cho ta đi, ta sẽ đưa cho huynh đệ bí pháp nuôi dưỡng linh thú của bản sơn.” Tên nam đệ tử vận quần áo như ăn mày với đủ thứ túi quỳ mọp xuống van xin, bên cạnh y là một đám xác trùng cánh cứng màu nâu đang nằm cứng ngắc, hiển nhiên đã chết cả.
“Ồ thì ra huynh đệ có bí pháp đó sao, lấy ra ta xem nào?” Nam tử Tiêu Dao Các vận y phục nửa tím nửa trắng, tay cầm pháp khí hình quạt cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại, nhưng không chờ tên kia kịp trả lời thì chiếc quạt trong tay bỗng xòe ra rồi một luồng phong nhận khổng lồ, sắc lẻm đã bay vụt ra, cắt phăng đầu tên kia.
“Hừ, nếu có thì ta có tự thu, không cần phải mặc cả với dạng vô dụng như ngươi.” Nam tử y phục tím trắng cười khinh khi, lục soát một chút rồi vung tay bắn ra mấy viên hỏa cầu thiêu đi cái xác của gã đệ tử Vạn Thú Sơn.
…
Lục Văn lúc này đang ngồi gọn gàng sau một tán lá rộng trên đỉnh một ngọn cây to để quan sát hướng đi tiếp, đang khi định tụt xuống thì phía xa cách hắn hơn năm mươi trượng, một nữ tử áo tím, nhìn sơ qua cũng biết là đệ tử Tử Y Am đang hớt hơ hớt hải vừa chạy về hướng hắn vừa ném mấy tấm phù về phía sau để cho tự nổ.
Phía sau nàng này thình lình là chính là nữ nhân áo trắng của Chính Khí Môn và gã nam tử Phần Thiên Môn đã làm trọng thương Lục Văn khi trước, đang không chậm chân chút nào, gắt gao đuổi theo.
“Lại là hai kẻ này sao?” Lục Văn thầm kinh hãi, hắn tuy có phù bảo không sợ bị pháp khí đỉnh của ả kia hút thậm chí còn có thể vây khốn nó bởi dù sao thì phù bảo của hắn cũng cao cấp hơn pháp khí cực phẩm nhưng tu vi hắn thấp hơn, dù phù bảo này không quá tốn linh lực lại thi triển cũng nhanh nhưng đối phương lại có đến hai người, vây khốn một kẻ chưa chắc đã chiếm lợi thế, hắn càng không phải loại người thích bán đi cái mạng nhỏ để diễn tuồng anh hung cứu mỹ nhân mà mỹ nhân kia chắc gì là kẻ thiện lương như vẻ ngoài.
Nghĩ thế, hắn lập tức thi triển Liễm tức thuật đến cực hạn, ẩn đi toàn bộ khí tức.
“Vị huynh đài trên cây, xin hãy giúp tiểu muội, sau này nhất định báo đáp!” Đang khi Lục Văn còn nghĩ rằng mình đã núp kỹ thì tiếng thiếu nữ áo tím vang lên làm hắn vừa giận vừa sợ, chẳng thể ngờ nữ tử này lại phát hiện ra hắn từ xa như thế, quyết kéo hắn vào vũng nước đục này.
Nghe thấy lời này, ả đệ tử Chính Khí Môn cũng rất nhanh đưa mắt lên nhìn qua tán lá xong cười đắc ý đầy âm hiểm:
“Hắc hắc, thêm một tên tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười cũng không nhiều, xuống đây chịu chết chung đi.”
Lời vừa dứt, cả ba người đã chỉ còn cách gốc cây chỗ hắn hơn mười thước.
Thình lình lúc này khí tức, thân hình của Lục Văn biến mất hoàn toàn khiến cả ba người cùng kinh ngạc.
Đột nhiên chỉ thấy Lục Văn từ cây phóng ra rồi lao nhanh theo hướng ngược lại với ba người.
“A, hình như là…”
Ả nữ tử Chính Khí Môn nhanh như chớp xoay lưng lại, nhận ra cái bóng vàng này là một tên đệ tử Liệt Dương Tông, mục tiêu mà sư tổ ả dặn trước khi thí luyện phải ưu tiên tiêu diệt nên lập tức đổi mục tiêu.
“Vị đạo hữu Tử Y Am, tạm thời ngăn tên kia lại, ả này ta sẽ xử lý.”
Đúng lúc này, từ gốc cây, Lục Văn thực sự mới lao ra, tay cầm Định Thần Tác nhanh như chớp quấn chặt cả người lẫn đỉnh của nữ tử áo trắng Chính Khí Môn đồng thời không ngừng truyền linh lực để nó xiết chặt ả này.
Tình thế đổi chiều, thiếu nữ Tử Y Am mang tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười hai thấy thế, tức thì vui mừng lấy ra một chuỗi hạt châu, tung nó lên bấm niệm pháp quyết rồi điểm một cái, tức thì chuỗi hạt hóa lớn, đường kính hơn trượng, tỏa sáng trắng nhu hòa nhưng rất nhanh đập tới phía tên đệ tử Phần Thiên Cốc.
“Ngươi… ngươi là tên đệ tử Liệt Dương Tông, ngươi còn chưa chết!” Nữ tử áo trắng thoáng nhìn qua kẻ đang vây khốn mình, ả nhận ra Định Thần Tác nhưng vì Lục Văn lúc này cao hơn một chút, da lại trắng bất ngờ nên qua một lát mới dám khẳng định.
“Phải, lần này thì không còn cơ hội cho ngươi nữa đâu!” Lục Văn đảo mắt liếc nhanh chiến đoàn bên kia, thấy gã đệ tử Phần Thiên Cốc đang bị áp chế, tức thì truyền thêm linh lực vào Định Thần Tác rồi đưa một tay lấy ra pháp khí tiểu đao đã lấy được từ ả kia.
“Xoẹt!” Một tiếng!
Ả đệ tử Chính Khí Môn lần này đã chết không thể chết lại. Lần này Lục Văn quyết không còn mềm lòng, chỉ thấy đáng cười vì ả nữ nhân độc ác này không ngờ lại rơi lại vào cái bẫy cũ, có lẽ ả không thể ngờ rằng Mộc Độn Phù bậc trung của ả lại được Lục Văn sử dụng để ẩn trong gốc cây để xuất kỳ bất ý đánh ra một kích.
Lục Văn sau khi diệt sát ả này, lập tức thu lấy cái đỉnh trong tay ả rồi xoay sang nhìn chiến đoàn bên kia, nữ tử áo tím tuy có chuỗi châu lợi hại lại hơn tu vi tên nam tử kia nhưng chỉ vây khốn chứ chưa ép chết được gã bởi tên này ngoài hộ thể cương khí có bộ giáp hình như chỉ là pháp khí thượng phẩm nhưng vì thiếu nữ Tử Y Am đã suy yếu đi khá nhiều nên mới để xuất hiện tình trạng giằng co này.
Lục Văn chờ gã suy yếu đi thêm một chút, có dấu hiệu sắp không chịu nổi mới chậm rãi lấy ra một viên đan trong lọ mới nhận được, ăn vào rồi một tay vỗ bên hông lấy ra Trấn Sơn Tháp, truyền linh lực vào nó, pháp khí này nhận linh lực xong liền đón gió cao lớn hơn hai trượng, theo động tác chỉ tay của hắn, cả ngọn tháp lao vút lên cao rồi mang thế Thái sơn áp đỉnh đập thẳng xuống đầu tên đệ tử Phần Thiên Cốc, tức thì giáp trụ lẫn thân thể gã bị tháp này đập lún xuống đất cả trượng, hình thần câu diệt.
“Đa tạ đạo hữu, tiểu muội Tiêu Xuyến Chi, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?” Nữ tử áo tím nhìn màn này, trong lòng thầm kinh hãi, không dám tỏ thái độ bề trên, nhẹ nhàng hướng hắn thi lễ hỏi.
“Liệt Dương Tông, Lục Văn!” Lục Văn một tay một cầm sẵn cái đỉnh, tay kia đánh một chiêu thu lại Trấn Sơn Tháp lẫn túi trữ vật của gã Phần Thiên Cốc kia rồi quay qua, lạnh nhạt đáp.