Một đêm vui vẻ, mãi đến khi phía đông hiện ra một vệt ngân bạch sắc, hai người mới kết thúc màn ân ái, nghỉ ngơi, ôm nhau ngủ.
Mặt trời lên cao, Mạnh Vân Khanh tỉnh lại trước, cúi đầu ngắm người trong ngực. Vương gia hiển nhiên mệt muốn chết rồi, hô hấp đều đặn mà yên giấc, lúc y ngủ say nhìn có chút trẻ con, Mạnh Vân Khanh không khỏi tâm động, hôn một cái lên chóp mũi của y.
Mặc dù rất hưởng thụ bầu không khí ngọt ngào này bất quá trải qua một đêm vất vả như vậy, bụng hắn đã sớm kháng nghị. Hắn có thể tự mình nhẫn nhưng không thể để Vương gia vừa tỉnh lại liền chịu đói. Mạnh Vân Khanh thu hồi cánh tay đang làm gối đầu cho Lưu Giản, rón rén xuống giường, mặc quần áo đi chuẩn bị đồ ăn.
Cũng may, trước đó hắn có sai người chuẩn bị một ít đồ ăn tại nhà bếp. Kĩ năng vào bếp của học sĩ đại nhân không được tốt lắm, đơn giản làm chút cháo, một đĩa dưa cải rồi hấp lại mấy cái màn thầu có sẵn.
Làm xong tất cả, hắn về phòng, đánh thức Vương gia dậy, vừa mở cửa phòng đã thấy đối phương lộ ra thân thể với đường nét khoẻ khoắn, quay lưng về phía cửa, dùng khăn lau đi chất lỏng trên người, không ngờ thứ chất lỏng kia lau thế nào cũng không sạch…
Mạnh Vân Khanh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đi tới, kéo Vương gia qua, tiếp nhận chiếc khăn, ôn nhu nói: “Ta tới giúp ngươi.”
“A? Ngươi… Ngươi khi nào tới…” Lưu Giản bị giật mình nhảy dựng, bị người khác bắt gặp, gương mặt tuấn tú mắc cỡ, ửng đỏ.
Mạnh Vân Khanh cười cười, nhẹ nhàng xoa vành tai đỏ ửng của y, nói: “Chúng ta đã là vợ chồng, chuyện này làm trước mặt ta có mà ngượng?”
Nói xong, hai ngón tay thuần thục đâm vào hậu huyệt bị thao vừa sưng vừa mềm của Vương gia, ôn nhu dẫn dắt phần dịch thể ở nơi sâu nhất ra, đợi chảy hết liền dùng khăn ướt, lau rửa sạch sẽ.
Lưu Giản không có chống cự, đỏ mặt tuỳ ý để hắn thanh lý hạ thân cho mình, xong chuyện y kiên quyết tự mặc quần áo cho bằng được.
“Ăn cơm trước, một hồi ta đun nước nóng cho ngươi tắm rửa.” Mạnh Vân Khanh săn sóc, đỡ Lưu Giản đến trước bàn ngồi xuống.
“Ừm.” Lưu Giản gật gật đầu, bụng đói lả luôn rồi, giờ mà không ăn y cũng chẳng còn sức lực để làm chuyện gì khác.
Kết thúc bữa cơm, Mạnh Vân Khanh vội càng chạy đi nấu nước, không cho Lưu Giản hỗ trợ, một mình hắn làm tất cả. Chuẩn bị xong một thùng gỗ lớn chứa đầy nước nóng, hắn cũng không quản dáng dấp bận rộn lôi thôi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, chỉ muốn nhanh chóng cho Lưu Giản đi vào gột rửa.
Lưu Giản sao có thể cam lòng giày vò hắn như vậy, y thấy kia thùng gỗ kia cũng lớn, nhân tiện nói: “Cùng tắm đi, ngươi cũng đầy một thân mồ hôi…”
Lời còn chưa dứt, hai mắt đối phương đã sáng ngời, y liền yên lặng xoay người thoát y sam.
Đầu tiên là bờ vai rộng, tiếp đến là eo thon cùng cánh mông cong vểnh, cuối cùng là cặp chân dài, đòi mạng nhất là trên hai cánh mông đầy đặn kia vẫn còn lưu lại vết tích hôm qua,Vương gia mới lộ ra bóng lưng thôi đã khiến học sĩ đại nhân đã hít thở không thông.
Nhịn không được, mắt phượng đảo liên hồi …..
Dù sao không khí tân hôn vẫn còn, Lưu Giản không cảm thấy hai ngày nay phóng đãng như vậy là quá phận, nhưng đã ra ngoài một ngày một đêm, không về không được. Cùng Mạnh Vân Khanh thương lượng một chút, tối hôm đó hai người trở lại biệt viện.
Chân trước mới vừa xuống ngựa đã gặp một vị khách khách không mời mà đến.
Lão nội thị bên cạnh hoàng thượng tiến lên, hướng An Bình vương hành lễ, nhìn học sĩ đại nhân, cũng chào một cái, mới nói: “Đợi hai người đã lâu.”
Lưu Giản trong lòng căng thẳng, lặng lẽ nói: “Công công lần này đến đây vì chuyện gì?”
“Ta theo khẩu dụ của hoàng thượng, đến thỉnh Vương gia cùng Mạnh đại nhân lập tức tiến cung gặp người.”
Nghe vậy, Lưu Giản theo bản năng nhìn Mạnh Vân Khanh, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ngực đều hiểu rõ, hoàng thượng nhất định đã phát hiện bọn họ vẫn còn lén lút qua lại, thậm chí ngay cả hành tung của Mạnh Vân Khanh đều nhất thanh nhị sở, biết được tới An Bình vương biệt viện có thể tìm được người.
Việc đã đến nước này, đã là họa thì tránh không nổi, chỉ đành vào cung trước rồi nói sau.
Lão nội thị dẫn bọn họ tới ngự thư phòng sau đó tự giác lui ra, đại môn vừa đóng, bầu không khí túc mục trang nghiêm khiến người lạnh thấu xương.
Song song yết kiến, không ai mở miệng, bọn họ cũng không dám nhúc nhích.
Hoàng đế ngồi trước long án thoáng đảo mắt nhìn hai người, tựa tiếu phi tiếu nói: “Trẫm nghe nói Thập tam đệ cùng Mạnh ái khanh trở mặt, hôm nay xem ra, tin đồn này là giả. Tình cảm hai người vẫn rất tốt đâu, quả thực như hình với bóng, trẫm trước đang buồn bực không hiểu sao Mạnh ái khanh vừa ra khỏi ngục liền không thấy bóng, nguyên lai là đi bồi Thập tam đệ.”
“Hoàng huynh!” Mắt thấy chuyện không thể giấu được nữa, Lưu Giản dứt khoát quỳ hai gối xuống, nói thẳng: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thần đệ, là thần đệ chấp mê bất ngộ, không bỏ xuống được tình cảm với Vân Khanh, ngài muốn trách tội thì trách tội ta, không nên làm khó hắn!”
“Vương gia! Ngươi nếu có sai, Vân Khanh cùng ngươi chịu tội, sao có thể bỏ mặc ngươi!” Vương gia muốn một mình chịu tội để bảo vệ y, Mạnh Vân Khanh vừa vội vừa tức, cũng quỳ xuống, đối thiên tử nói: “Hoàng thượng, thần nguyện cùng Vương gia cùng chịu phạt!”
“Ha ha!” Hoàng đế ngửa mặt lên trời nở nụ cười, thình lình vỗ bàn đứng dậy, quát lên: “Hảo một đôi tình thâm ý nặng, các người thì hay rồi, trẫm ngược lại như một kẻ xấu, ác độc chia rẽ các người! Dám sau lưng trẫm làm trái, các ngươi đến tột cùng có đem trẫm để ở trong mắt hay không!”
“Hoàng huynh bớt giận! Chúng ta tuyệt đối không phải cố ý che giấu, thật ra… tình cảm không thể tự kiềm chế. Thần đệ cùng Vân Khanh từ nhỏ đã bên nhau, yêu nhau đã lâu, đoạn tình cảm này nếu có thể kết thúc, thần đệ chắc chắn sẽ không kéo dài tới giờ! Huống hồ, hắn nguyện vì ta cãi lại hoàng mệnh không lấy người khác, ta sao có thể mặc kệ hắn?” Dứt lời, Lưu Giản nhìn phía người y muốn đồng sinh cộng tử, trong lòng cảm động đến khoé mắt cũng hồng.
Hoàng đế lại cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Luôn miệng nói các ngươi tình cảm hai người cứng như sắt, lúc trẫm cho ngươi nạp thiếp, ngay cả lông mày ngươi cũng không nhíu một cái, thoắt cái đã coi như chưa có gì xảy ra sao.”
Lưu Giản bị chặn lời, á khẩu không đáp trả được, tình huống lúc đó đâu cho y cơ hội mà do dự, chậm một khắc, Mạnh Vân Khanh trong ngục sẽ phải chịu khổ nhiều hơn, hơn nữa trước mặt hoàng đế, y chỉ có thể làm người câm ngậm hoàng liên().
() c ó khổ không thể nói ra.
Thấy thế, Mạnh Vân Khanh cũng đứng ra nói: “Vương gia chính là hoàng thân một nước, không giống thần thân phận hèn mọn, tam thê tứ thiếp cũng là tầm thường, thần không ngại.”
Hoàng đế sau khi nghe xong, khóe môi lạnh lùng cong lên, nói: “Mạnh Vân Khanh, nếu những lời ngươi nói là thật, trẫm lập tức hạ chỉ hôn cho An Bình Vương gia ngay lập tức!”
Hắnthuận miệng nói ra nhưng vua không nói đùa, hai người đều cả kinh. Mạnh Vân Khanh hối hận xanh cả ruột, không dám nói thêm lời nào..
Lưu Giản vội nói: “Hoàng huynh, Vân Khanh không phải ý này, ngài chớ coi là thật!”
Hoàng đế từ chối cho ý kiến, hừ lạnh một tiếng.
Mạnh Vân Khanh cũng biết chính mình vừa rồi hành sự lỗ mãng, ủ rũ cúi đầu nhận sai nói: “Là Vân Khanh không biết nặng nhẹ, mong hoàng thượng thứ tội.”
Hoàng đế vung tay áo, cả giận nói: “Các ngươi lúc trước hồ đồ thì miễn đi, trẫm mắt không thấy tâm không phiền, nay còn công khai nháo trước mặt trẫm, đem tổ tông gia pháp vứt đi đằng nào rồi hả?” Chỉ tay chỉ về An Bình vương, nói: “Đặc biệt là ngươi, đường đường Vương gia,đã không vì Lưu gia cống hiến cho giang sơn xã tắc thì thôi, lại còn lôi kéo một người hiền lương có tài trị quốc, khiến hắn cam tâm tình nguyện hoang phế tài cán cùng ngươi vướng mắc không rõ!”
Lưu Giản tự thẹn, thấp giọng nói: “Hoàng huynh dạy phải. Thần đệ không phải không có suy nghĩ qua. Vì suy nghĩ cho tiền đồ hoạn lộ của Vân Khanh nên đã định cùng hắn hắn một đao cắt đứt, thế nhưng, mặc dù thần đệ năm lần bảy lượt lừa hắn, tổn thương hắn, tâm ý của hắn vẫn chưa bao giờ dao động … Hoàng huynh, thần đệ biết tội mình gây nên không chỉ là một sai lầm lớn, mà còn nhượng hoàng gia hổ thẹn bất quá thần đệ tuyệt đối không hối hận. Đời này, mấy ai có thể gặp được người có tình cảm chân thành như vậy? Một tình cảm đáng quý như này, thần đệ là phàm nhân, có thể không quyến luyến sao?”
“Hoang đường! Nam tử với nhau mà tình yêu cái gì!” Hoàng đế phẫn nộ trách mắng, hai đạo lông mày anh tuấn gắt gao nhíu chặt, phảng phất như chuyện tình này làm bẩn hai tai hắn hay là đã vô tình chạm tới nỗi đau của hắn, tới góc nội tâm mà hắn không muốn ai biết.
Mạnh Vân Khanh can đảm ngước mắt đối diện với long nhan tức giận của hoàng đế, ánh mắt trong suốt dường như hiểu rõ tất cả, nhìn ra tức giận trong lòng hoàng đế, chân thành đứng yên tại chỗ, đầu gối tiến lên mấy bước, sát vào An Bình vương, nắm chặt tay đối phương, không nói gì, cũng không không phản đối.
Nhận được sự cổ vũ của ái nhân, Lưu Giản càng kiên định hơn, động viên nhéo nhéo tay của đối phương, hướng hoàng đế dập đầu bái lạy, nói: “Hoàng huynh, thần đệ khẩn cầu ngươi tác thành! Nếu có thể đổi được cùng Vân Khanh bên nhau, thần đệ nguyện tự hạ mình làm dân thường, quãng đời còn lại không tái bước vào hoàng thành một bước.”
“Vương gia…” Chưa từng nghĩ tới An Bình vương có dự định này, Mạnh Vân Khanh không khỏi nhất thanh kinh hô. Lưu Giản khi còn bé đã chịu tội, thật vất vả khổ tận cam lai mãi mới có thân phận địa vị như giờ, không ngờ, y lại vì mình quăng đi như rơm rác, có thể tưởng tượng, chút tình ý này sâu nhường nào, không phải người khác nói dăm ba câu liền có thể đạp đổ.
Lúc này, hắn tâm ý đã quyết, dập đầu nói: “Thần cũng khẩn cầu hoàng thượng tác thành, cho phép thần từ quan!”
Lưu Giản kinh ngạc, quay đầu nhìn Mạnh Vân Khanh, dưới ánh mắt dứt khoát lại tràn ngập thâm tình của hắn đành bất đắc dĩ thoải mái tiếp nhận quyết định của hắn.
Nghe vậy, hoàng đế nguy hiểm híp mắt một cái, trầm giọng nói: “Được, được lắm, thực sự rất được, hai người các ngươi đây là đang uy hiếp trẫm, nếu không đồng ý cho các ngươi cùng nhau, ta không chỉ muốn mất đi một người anh em, còn muốn mất đi một vị tri kỷ sao?”
Mạnh Vân Khanh cung khiêm nói: “Tự đáy lòng thần vẫn luôn cảm kích hoàng ân mênh mông nhiều năm qua, nhưng thần tự nhận bản thân thần không phải là người tài mà hoàng thượng sở cầu. Ý nguyện của thần đơn giản chỉ là ‘Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương ly’() mà triều đình lại không phải nơi thần phù hợp với thần, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn thần từ quan.”
() Chỉ mong có được tâm của người, đến bạc đầu không phân ly.
“Mạnh Vân Khanh, lòng trung thành của ngươi đối với trẫm, với quốc gia không vượt qua nổi cửa mỹ nhân sao.” Hoàng đế tuấn dung lãnh khốc, gằn từng chữ: “Nếu không niệm tình quân thần tình nghĩa nhiều năm, trẫm hiện tại liền trảm ngươi!”
“Hoàng huynh không được!” Lưu Giản cả người chấn động.
Hoàng đế ngược lại hướng y nói: “Mạnh Vân Khanh đối với ngươi mà nói trọng yếu thật sự trọng yếu như vậy? Đáng để ngươi lấy đầu mình ra đổi lấy không?”
Lưu Giản vuốt cằm nói: “Đáng giá…”
“Nực cười!” Hoàng đế lạnh giọng châm biếm, liếc bọn họ một cái, nói: “Miễn đi, trẫm không muốn tiếp tục nghe mấy lời nói hoang đường của các ngươi nữa, mấy ngày này, các ngươi hãy ở trong cung hảo hảo hối lỗi không thì đừng hòng rời khỏi, khi nào nghĩ thông suốt, trở lại gặp trẫm.”
Nói xong, kêu người đến đem hai người xuống, an trí tại đông viên và tây viện của ngự hoa viên, sai người trông coi chặt chẽ, không cho phép bọn họ có bất kỳ tiếp xúc nào.
Hình thức giam lỏng trá hình khiến cho bọn họ không thể nào biết được tình huống đối phương. Thứ nhất sợ không biết hoàng thượng tiếp theo sẽ ra chủ ý gì, thứ hai là sợ đối phương sẽ vì bảo vệ mình mà nhượng bộ, đáng hận mấy tên giám thị này ngay cả chút phong thanh cũng không chịu tiết lộ, gấp đến độ như kiến trên chảo nóng, trong lòng như có lửa đốt, mỗi ngày đều ngồi trong vườn ngự uyển lo lắng.
Một đêm nọ, Mạnh Vân Khanh ở trên giường lăn qua lộn lại mà ngủ không được, đứng dậy rót cốc nước uống bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gõ nhẹ, hắn cảnh giác, chậm rãi tiếp cận, liền nghe một thanh âm quen thuộc.
“Vân Khanh, là ta.”
Mạnh Vân Khanh mừng rỡ, mở cửa sổ cho hắn vào.
Người đến một thân hắc y, thoăn thoắt từ của sổ leo vào, xoay người lại, vóc người cao to vĩ đại, tướng mạo đặc biệt tuấn mỹ, cùng Mạnh Vân Khanh có mấy phần tương tự, nhưng có phần kiên nghị trầm ổn hơn.
“Đại ca!”
Qua tiếng hô của Mạnh Vân Khanh không khó liền đoán được người chính chính là con trưởng của nhà thủ phụ đại nhân Mạnh Vân Lan, năm đó hắn bỏ văn theo võ, sau bị phong làm Trấn viễn tướng quân, quanh năm trấn thủ ngoài biên cương, đã mấy năm không về.
Mạnh Vân Lan đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu Mạnh Vân Khanh chú ý, hai người dời đến góc tường mới nói: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Nguyên lai trước khi tiến cung, Mạnh Vân Khanh đoán được lần này gặp vua sợ là lành ít dữ nhiều, bất đắc dĩ đành lặng lẽ viết cho Mạnh Vân Lan một phong thư, thỉnh hắn trở về trợ giúp chính mình một tay.
Tuy biết Mạnh Vân Lan đối với chỗ này lòng sinh chống cự, nên lưu lại ở bên ngoài lâu năm, nhưng rõ ràng, chỉ có hắn mới có thể thuyết phục hoàng thượng, bây giờ thấy hắn vì chính mình vất vả mệt mỏi mà tới, mở miệng lại lập tức quan tâm mình, Mạnh Vân Khanh ngoài cảm kích ra còn có chút hổ thẹn.
Bất quá, trước mắt cũng không có dư thừa thời gian để lãng phí, Mạnh Vân Khanh vội vàng đem chỉnh sự nói hết ra một lượt.
Nghe nói thân đệ đệ cùng Vương gia kinh thế hãi tục mến nhau, Mạnh Vân Lan tựa hồ cũng không quá kinh ngạc, cuối cùng mới thở dài, nói: “Từ trước ta đã cảm thấy ngươi cùng An Bình vương quá mức thân mật, hiện tại nghĩ đến, suy đoán lúc đó lại là thật, nếu như khi đó ta ngăn cản có lẽ các ngươi cũng không đến nỗi nông nỗi này…”
“Chữ tình này sao có thể tùy tùy tiện tiện nói một câu là thông suốt, là ta chấp niệm quá sâu, dù cho ngươi sớm phát hiện cũng chưa chắc có thể khuyên bảo được.” Mạnh Vân Khanh cười cho qua chuyện, đoạn tình này nhiều gian khổ thế nào, hắn tuyệt đối không oán không hận.
Mạnh Vân Lan lặng im, giống như bị câu ra nỗi đau, cười khổ một tiếng, nói: “Si tình tuy tốt, dù không muốn thì cũng có lúc bị thương, ngươi không sợ ngày nào đó An Bình vương hối hận rồi bỏ ngươi sao?”
“Y sẽ không.” Mạnh Vân Khanh trong lòng đã có dự tính, không chút do dự đáp, hơn nữa hắn chỉ cần biện giải một câu như vậy, không cần dư thừa giải thích thêm. Tâm ý của Lưu Giản, hắn hiểu rõ, không phải là không biết.
Nhìn thấy đệ đệ trong mắt bảo lưu tín nhiệm, trong nháy mắt, Mạnh Vân Lan có chút hâm mộ, nhưng chỉ là nhất thời, sau đó tâm hắn lại băng phong đoạn tình cảm đó lại.
“Tốt lắm, ngươi muốn đại ca giúp ngươi sao đây?”
Chần chừ chốc lát, Mạnh Vân Khanh cuối cùng bất đắc dĩ khẩn cầu: “Gặp hoàng thượng.”
Đêm đó, trăng treo giữa trời.
Một thân ảnh mặc y phục đen đáp trên mái tẩm cung của hoàng thượng, ngơ ngác đứng lặng một lúc lâu, tựa hồ muốn hoà vào bóng đêm vắng lặng, nhưng chớp mắt một cái, bóng đen kia biến mất, phảng phất như sự xuất hiện của hắn chỉ là ảo ảnh
Khinh công hắn rất cao, cẩn cẩn dực dực tránh thị vệ, lúc sắp tới long sàng lại không tự chủ đi chậm lại.
Không cho hắn do dự quá lâu, thanh âm uy nghiêm quen thuộc ở sau người vang lên, càng ngày càng gần.
“Trấn viễn tướng quân của trẫm, đêm khuya tới đây, không biết là có chuyện gì quan trọng?”
Thanh âm kia khiến thân thể cao ngất của Mạnh Vân Lan cứng đờ, giây lát, chậm rãi quay người lại. Dưới ánh trăng sáng, gương mặt tuấn tú của hoàng đế khắc trong trong kí ức hắn dần hiện rõ.
Nửa ngày, hắn mới tìm được thanh âm của mình, hành lễ nói: “Vi thần Mạnh Vân Lan khấu kiến hoàng thượng.”
Ung dung đi tới trước mặt hắn, hoàng đế tự mình lấy tay nâng hắn dậy, nói: “Tướng quân cùng trẫm còn xa lạ sao.”
Nghe lời này, trong lòng Mạnh Vân Lan cũng không rõ gì tư vị, ngước mắt diện khiến long nhan thiên tử, thấy đối phương vẫn bình thản ung dung, mà hắn lại không được tự nhiên lắm, đúng là phá lệ hào hiệp.
Phá lệ vô tình.
Trong phút chốc, dường như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Mạnh Vân Lan nhất thời thanh tỉnh rất nhiều, thoáng kéo giãn khoảng cách cùng hoàng đế, chừng mực, cung kính nói: “Lần này là vi thần bí mật trở về, mạo muội cầu kiến, thỉnh hoàng thượng giáng tội.”
Trong con ngươi sắc bén hiện lên chút hờn giận, nhanh đến mức không kịp nhìn, hoàng đế không nhanh không chậm nói: “Mấy lời này của tướng quân thật đủ khách khí, đây cũng chẳng phải lần đầu ngươi đêm hôm khuya khoắt xông vào tẩm cung của ta, trẫm đã trị tội ngươi sao? Hả?”
Vừa nói vừa tiến lại gần, ám muội xoa mặt Mạnh Vân Lan. Quả nhiên tâm pháp tu luyện nội công xuất từ đạo gia, quanh năm chinh chiến vẫn chưa mảy may tổn hại dung mạo tuấn mỹ này, vẫn là một thanh niên mặt như ngọc.
“Hoàng thượng…”
Hoàng đế không cho hắn trốn tránh, ngắt lời nói: “Nhiều năm như vậy không trở lại, ngay cả trẫm bí mật tuyên triệu ngươi cũng ngoảnh mặt làm ngơ, cuộc sống ngoài biên cương khiến ngươi lưu luyến như vậy? Hay là đang cố ý trốn tránh trẫm?”
Mạnh Vân Lan nhìn hắn một cái, không lời nào để nói.
Chân mày khẽ nhíu, hoàng đế cũng không tự làm mình mất mặt nữa, buông tay, nói: “Nghe nói thê tử ngươi mang thai?”
“Đúng.” Mạnh Vân Lan ngắn gọn nói. Ba năm trước hoàng đế tứ hôn, hắn cưới con gái cưng của Lại bộ thượng thư. Kết hôn xong, vì ngoại tộc làm loạn biên cương, nhiễu loạn bách tính sinh hoạt, hắn chủ động xin đi giết giặc. Đi một phát là mấy năm, may mà hiền thê chưa từng bởi vậy oán giận quá một chữ, trước đây không lâu, thê tử hắn không quản đường xư vạn dặm, tìm hắn đoàn tụ, hắn đối với nàng vừa xấu hổ vừa thương tiếc. Tiểu biệt thắng tân hôn, rất nhanh đã có tin vui, vì thê tử có thai không tiện đi xa, hắn mua một toà nhà tại tiểu trấn nơi biên quan, đợi Lân nhi giáng sinh.
Từ lúc vào cửa đến giờ, trong ánh mắ lạnh nhạt của Mạnh Vân Lan rốt cục có chút ấm áp.
Hoàng đế hơi nghiêng mặt, đáy mắt che dâu âm ngoan, nói: “Trẫm nên chúc mừng ngươi, đợi hài nhi ngươi xuất thế, trẫm tất có thưởng.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Mạnh Vân Lan hờ hững, dừng một chút, nói ngay vào điểm chính: “Kỳ thực hoàng thượng đêm khuya chưa ngủ nhất định là biết có người sẽ đến, chắc hẳn cũng rõ ý đồ đến đây của thần.”
Hoàng đế cười cười, nói: “Vân Khanh biết rõ dụng ý của trẫmvẫn mời ngươi tới, ngươi cũng vậy, biết rõ trù tính của trẫm vẫn không chùn bước.
Mạnh Vân Lan không phản bác, trước khi tới, Vân Khanh đã thẳng thắn, hoàng thượng sở dĩ hùng hổ doạ người, một bước không nhường, chính là bởi vì mình trong tay hắn còn lá bài lợi hại cuối cùng, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không nhờ mình đứng ra hỗ trợ.
Thân là huynh trưởng, thân sinh đệ đệ khăng khăng cùng nam tử bên nhau, hơn nữa còn là nam tử có thân phận như vậy, Mạnh Vân Lan nguyên bản phải hiên ngang lẫm liệt mà từ chối giúp đỡ, trách cứ hắn không nên hồ đồ, dùng cớ “Tất cả đều vì muốn tốt cho ngươi”cương quyết chặt đứt nghiệt duyên không nên có kia nhưng mà, hắn không làm được, trên người Mạnh Vân Khanh hắn phảng phất như thấy hình bóng của chính mình, hai người đều đồng bệnh tương liên, hắn xuống tay không được. Hai huynh đệ, một người đã bị tình cảm tổn thương, há lại không thành toàn cho người kia? Ít nhất An Bình vương thoạt nhìn so với ai đó thực lòng rất nhiều.
“Hoàng thượng, Vân Khanh vốn không muốn làm quan, ép hắn ở lại chính là phá hỏng nhiều năm quân thần tình nghĩa của hai người.”
Hoàng đế xem thường nở nụ cười, ánh mắt lạnh như băng chất vấn: “Trẫm đối với ngươi thật đủ khoan dung, ngươi từng bận tâm quá tình cảm của trẫm chưa? Trẫm đã mất đi ngươi, chẳng lẽ còn không cho phép trẫm lưu lại Vân Khanh? Huống hồ, nếu không phải trẫm bên người còn có Vân Khanh, ngươi căn bản sẽ không tới gặp trẫm.”
Lời này vừa nói ra, Mạnh Vân Lan trong mắt chợt lóe một tia đau xót, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ không phải chính tay ngươi đẩy ta ra sao?”
“Trẫm chỉ muốn ngươi thú nàng, không ngờ ngươi lại coi đùa thành thật, còn trốn trẫm như rắn rết!” Hoàng đế cực kỳ tức giận, không để ý đến thân phận mà rống lên.
Lời lí do thoái thác hừng hồn khiến Mạnh Vân Lan lần thứ hai cảm thấy tâm niệm thành tro, hắn đều hiểu được tâm hoàng đế buộc vào giang sơn xã tắc, mặc dù chưa từng oán hận quá, nhưng thẳng đến khi biết bản thân bị xem như mọt quân cờ bị lợi dụng, hắn mới biết, so với hoàng quyền, trong lòng hoàng đế, sự tồn tại của hắn nhỏ bé cỡ nào.
Không thể phủ nhận, hoàng đế là người thân cận nhất của hai huynh dệ Mạnh gia hắn, chân chính là tâm phúc tri kỷ, vì vậy bọn họ cũng cam tâm tình nguyện suốt đời trung thành, bất quá trong lòng hoàng đế, bọn họ chỉ là quân cờ. Hoàng đế tin bọn họ, rồi lại vô tình lợi dụng bọn họ, đây là một đế vương thành công, cũng là sai lầm lớn nhất Mạnh Vân Lan mắc phải.
Tâm, đau đến mấy cũng chết lặng, hắn không đành phá huỷ ý nguyện của đệ đệ, để hắn bước theo con đường của mình để rồi tình như cảo mộc, tâm như tử hôi. ()
() thân như gỗ khô, tâm như tro nguội: vô cảm, không màng đến tình cảm nữa.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía chủ thiên hạ kia, trầm giọng nói: “Hoàng thượng phải như thế nào mới bằng lòng tác thành Vân Khanh cùng An Bình vương?”
Đợi hơn nửa đêm, hoàng đế rốt cục nghe được hắn điều hắn muốn nghe, hài lòng câu lên khóe môi, nói: “Vân Lan, chỉ cần ngươi trở về bên cạnh trẫm, trẫm sẽ thả Vân Khanh đi, muốn làm gì thì làm … Chỉ cần trẫm không để ý, bọn họ có làm xằng làm bậy như nào, trẫm cũng coi như không biết.”
Xác thực, nếu như Mạnh Vân Khanh thành người bị giáng quan, lưu vong, một ngày không trở về triều đình, tự nhiên không có người hội phí tâm đi để ý cuộc sống riêng tư của hắn làm gì, hoàng đế cũng có thể ngoại trừ nỗi lo về sau.
Không nghĩ tới, vì muốn giữ mình bên cạnh mà hoàng đế phải “Dụng tâm”. Mạnh Vân Lan có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao hắn cũng chỉ là một quân cờ, oán niệm gì gì đó liền tiêu tan.
Bất quá dùng xong thì bỏ thôi, nếu như còn có thể nhờ vào đó trợ giúp Vân Khanh, cớ sao mà không làm?
Lúc Mạnh Vân Khanh biết được Mạnh Vân Lan đáp ứng điều kiện của hoàng đế, yên lặng nửa ngày mới nói: “Đại ca, kỳ thực ta ít nhiều cũng đoán được hoàng thượng sẽ đề ra cái điều kiện này, ngươi không oán ta chứ?”
Mạnh Vân Lan lắc đầu một cái, nói: “Ta không thể trốn cả đời, hắn… chung quy vẫn là hoàng thượng.” Câu cuối cùng, âm thanh dần thấp, tràn ngập bất đắc dĩ cùng tự giễu.
Một tháng sau, Trấn viễn tướng quân phụng chỉ quay về triều, Mạnh Vân Khanh cũng nhận chỉ về một thị trấn xa xôi ở tây nam nhậm chức.
Một chiếc xe ngựa tại ngoại thành chờ đợi một lúc lâu, mãi đến tận khi ngựa oán hận đạp đạp chân, tân Huyện lệnh mới xuất hiện.
An Bình vương đẩy mở màn cửa sổ trông lại, Huyện lệnh đại nhân lập tức vui mừng ra tiếp đón.
“Vương gia không thể tới tận đây bồi hạ quan?”
“Có gì không thể? Bản vương thân không chức không quyền quyền, bất quá là ra ngoài vân du, chẳng lẽ còn có người sẽ tới trước mặt hoàng thượng tố cáo ta sao?”
“Ha, Vương gia, không biết này có thể coi là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó…”
Xe ngựa càng đi càng xa, tiếng xì xào trong xe ngựa cũng không rõ.
Không ai biết rằng, trước đêm Mạnh Vân Lan tới tẩm cung một ngày, An Bình Vương đã cùng hoàng thượng bí mật gặp gỡ.
“Lời hoàng huynh nói ngày đó là thật chứ?”
“Câu nào?”
“Dùng vật của ta đổi Mạnh Vân Khanh.”
“Vậy phải xem ngươi lấy cái gì để đổi.”
“Thất Tinh lâu.”
“Quả nhiên, phụ hoàng đem nó giao cho ngươi.”
Thất Tinh lâu, tổ chức thần bí trên giang hồ, không người nào biết nó từ đâu mà đến, thuộc sở hữu của ai, nó xuất quỷ nhập thần, giết tham quan, giết cả trung thần, không chính không tà. Nhưng mà trên thực tế, từ trước tới này nó luôn thuộc quyền của tất cả các hoàng đế, là công cụ của triều đình nhưng lại ở trên giang hồ làm mưa làm gió, khiến ai nghe thấy cũng biến sắc, mấy năm trước đây lại đột nhiên mai danh ẩn tích.
Đối mặt ánh mắt oán hận của hoàng đế, An Bình vương cười khổ. Nhớ năm đó, lúc tiếp nhận lệnh bài Thất Tinh lâu từ tay tiên hoàng, y vô cùng kinh ngạc. Tiên hoàng xưa nay không thèm đoái hoài gì tới y, có thể xuất thân của y trong lòng vị vua này vĩnh viễn đáng chỉ trích, nhưng đối phương trước khi lâm chung lại đem khối lệnh bài quan trọng như này giao cho y….
Tiên hoàng nói trong khoảng thời gian bệnh nặng, chẳng biết vì sao luôn mơ thấy mẫu thân của y, thì thào nói một đống chuyện năm đó, nói mẫu thân y cỡ nào ôn nhu, cỡ nào thông minh, hiểu được lòng người nói tới đây, đột nhiên đối hắn lão lệ tung hoành xin lỗi mẫu thân y, xin lỗi y, nói năm đó hắn thật tâm yêu mẫu thân y, sau đó liền điên cuồng không ngừng nói mớ, cái gì mà “Buông tha trẫm”, “Đừng mang trẫm đi”, “Trẫm không muốn chết”, vẻ mặt kinh khủng như trúng tà.
Tấm lệnh bài là do tiên hoàng xuất phát từ hổ thẹn, giao cho y để hộ thân, hay là sợ Quỷ Hồn của nương y lấy mạng nên mới liều mạng bù đắp, y không thể nào biết được. Bất quá, nếu là thứ hữu dụng, lưu lại cũng không sao, lần đầu tiên y sử dụng tới sức mạnh của Thất tinh lâu chính là phái người lặng lẽ thủ tiêu Tiêu Hương các, hơn trăm người mất đi tính mạng mà đến nay vẫn chưa phá được, có thể thấy được năng lực của Thất tinh lâu này cường đại như nào.
Khi bị giam lỏng, y nghĩ rằng lời hoàng đế có ý nghĩa khác, liên hệ tới thứ trong tay y, đáp án rất rõ ràng. Y vốn định giữ lại Thất Tinh lâu, mặc dù mất đi vương vị, cũng không đến nỗi trắng tay, nhưng đây chỉ là ý định khi y chưa biết hoàng đế đã phát hiện ra chuyện này. Bây giờ biết được hoàng đế nhắm vào lệnh bài này, chỉ cần đối Vân Khanh có lợi, một Thất Tinh lâu có đáng là gì? Huống hồ, Thất Tinh lâu trên danh nghĩa mặc dù là có lệnh bài trong tay y, bất quá, tiên hoàng cũng nói thẳng với y, nếu như y sinh ra dị tâm, muốn dùng sức mạnh của Thất Tinh lâu gây ra bất lợi cho hoàng đế cùng đất nước thì Thất Tinh lâu sẽ trực tiếp thuộc quyền của hoàng đế, không giao cho y nữa. Nói cho cùng, tiên hoàng có bị hoa mắt như nào vẫn không hoàn toàn tín nhiệm y.
Quả thật, y cũng lo lắng, không biết sau khi giao Thất Tinh lâu ra, hoàng đế có chịu giảng hoà hay không. Với tình hình hiện nay, y ngoại trừ chắp tay giao ra còn cách khác sao? Đánh cược một lần thôi. Đằng nào y cũng chả coi trọng vật này, trước không nói ra chính là không muốn chọc phiền phức, hiện tại đằng nào chả mất, thà tự dâng ra còn được chút bình yên.
An Bình vương hướng hoàng đế dâng lệnh bài lên, nói: “Thần đệ không có ý nguyện gì vĩ đại, chỉ mong cùng Vân Khanh được đầu bạc đến cuối đời, hoàng huynh nếu như chịu tác thành, đừng nói chỉ là một khối lệnh bài, muốn thần đệ lấy mệnh ra bồi, thần đệ cũng không tiếc.”
Hoàng đế yên lặng nhìn y chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Thập tam đệ, ngươi quan tâm bảo vệ người trong lòng, trẫm quan tâm thiên hạ muôn dân, đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa huynh đệ ta.”
Cho nên năm đó nhìn qua cũng biết ngươi không có chí lớn, cả đời ngươi chỉ được duy nhất một người ái mộ, mà trẫm lấy được chính là vạn người kính ngưỡng. Mạnh Vân Lan, trẫm muốn, Thất Tinh lâu, trẫm cũng muốn. Ai nói không thể bỏ cá mà lấy tay gấu ()? Trẫm chính là đế vương, là vua của thiên hạ, tất nhiên mọi thứ đều phải thuộc về trẫm.
() Nguyên bản: ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc, ý nói không thể bắt cá hai tay.
Trong hoàng cung, hoàng đế hình bóng côi cút một mình gặm nhấm thắng lợi đạt được. Ở một nơi khác, trên một chiếc xe ngựa lại có hai người tiếng nói cười vui vẻ, trên đường tiến tới phía tây nam..