Cùng với tin tức truyền lưu, trong chớp mắt, ngày 25 tháng 3 tới rồi!
Sáng sớm ngày 25, Tô Vũ đã ra khỏi phòng tu luyện.
Hắn thực bình tĩnh, đánh bại hay đánh chết Đan Hùng kỳ thật không thể thay đổi đại cục, nhưng Đan Hùng đánh bại không ít người đa thần văn hệ, Tô Vũ hắn phải đòi lại công đạo, thuận tiện giúp lão sư hoàn thành một tâm nguyện.
Không phải hai tâm nguyện sao?
Một cái là đối phó Đan Hùng, một cái là thu thập Hoàng Đằng.
“Lão sư, coi như ta tặng lễ vật mừng ngài trở về!”
Tô Vũ nhìn về phương Bắc, mỉm cười, ngài cũng nên trở về rồi.
Ta tính toán, hôm nay chắc ngài đã về tới Đại Hạ phủ.
Còn Hoàng Đằng, nếu có cơ hội, ta sẽ giúp ngài đánh y một trận, người ta đánh ngài ba lần, ta sẽ cố gắng trả đủ cho ngài.
Hắn thay đổi quần áo, áo bào trắng bay lượn.
Tô Vũ mỉm cười, hắn thực vừa lòng, Đan Hùng ư? Vậy kiến thức một chút đi!
.....
Đại Minh học phủ rất lớn.
Nơi thích hợp giao thủ cũng nhiều.
Nhưng học phủ không có không khí chiến đấu hừng hực như Đại Hạ phủ, bình thường kỳ thật rất ít chiến đấu, chủ yếu là các học viên luận bàn tài nghệ.
Bách Kỹ đình, lôi đài lớn nhất học phủ.
Nơi luận bàn bách kỹ bách nghệ.
Giờ phút này, trên lôi đài lớn, bốn phía đã bị cô lập, lôi đài này được bao quanh bởi nước, ngoài lôi đài xây một hành lang vòng tròn dài, giống như bát quái đồ, từng con đường nối đến lôi đài ở giữa.
Phía trên hành lang lúc này đã vây đầy người háo hức tới xem.
“Nghe nói Tô Vũ bế quan, hắn đã xuất quan chưa?”
“Sẽ không trốn chứ?”
“Luận bàn lôi đài cũng không ít người bị cho leo cây mà!”
“...”
Mấy người ngoại lai nghe lời này đều thấy vô cùng buồn bực.
Hóa ra luận bàn lôi đài ở Đại Minh phủ, cho người ta leo cây mới là chuyện bình thường à?
Không có chút lòng vinh quang nào sao?
“Nghe nói Đan Hùng chạy tới Bách Đạo Các, ngày hôm qua lên tới tầng 50, có đi lên thêm mấy tầng hay không thì không biết, nhưng ở tầng 50 đã xuất hiện tên gã!”
“Tầng 50? Thiệt hay giả!”
Có người kinh ngạc, hiển nhiên còn chưa biết tin tức này.
Bách Đạo Các, tầng 40 - 60 là lĩnh vực Lăng Vân.
Tầng 50 như một điểm phân giới, điểm phân giới Lăng Vân thất trọng.
Lần trước, Tô Vũ tới tầng 49 rồi từ bỏ.
Mà lần trước Ngô Kỳ tới đây cũng chỉ lên đến tầng 49.
Ngô Kỳ đã tiến vào Lăng Vân!
Khảo hạch Bách Đạo Các nhằm vào Lăng Vân xem như cấp bậc bình thường, không tính là cấp bậc thiên tài, nhưng dù chỉ là cấp bậc bình thường, một vị Đằng Không cửu trọng tới tầng 50, nghe cũng đủ rợn người!
Vượt qua 7 giai đoạn nhỏ!
“Tô Vũ cũng được nhỉ? Lần trước hình như hắn đã tới tầng 40, còn chưa đột phá Đằng Không, hiện tại hắn tiến vào Đằng Không, nếu vào đó chắc cũng có hi vọng tới tầng 50?”
“Không rõ ràng lắm, đều là thiên tài, haizzz, thiên tài mạnh thật đấy, so với bọn họ, Bát tuấn Thiên Đô Phủ chúng ta so ra kém hẳn!”
“Đúng đúng, hình như Đại Minh phủ không có thiên tài nào đặc biệt lợi hại, Đại Hạ phủ có Hoàng Đằng, Đại Tần phủ có Tần Phóng, Đại Chu phủ có Đan Hùng.”
“Nói bậy, không phải Tô Vũ bây giờ là của Đại Minh phủ chúng ta sao?”
“Hắn à, được rồi, ngươi nói rất đúng, tính vậy đi, nhưng cũng không còn ai khác, cường giả Đại Minh phủ chúng ta sống lâu, nhìn từng đám thiên tài chết hết!”
“...”
Các học viên không ngừng nghị luận sôi nổi.
Mà ở một bên khác của hành lang.
Một đám con ông cháu cha, Chu Hồng Lượng, Chu Thanh Nghiên, Thương Thiên Kiều, Bạch Tuấn Sinh, Ngô Lam... Những người này đều có mặt ở đây.
Giờ phút này, không khí giữa bọn họ cũng ngập tràn mùi thuốc súng.
Thương Thiên Kiều tức giận nhìn Ngô Lam, “Lúc trước ngươi cố ý nói Đan Hùng ca đánh bại Hoàng Đằng có phải không?”
Ngô Lam không quan tâm, nàng cao hơn Thương Thiên Kiều một ít, nàng ngẩng đầu, tầm mắt không nhìn xuống, coi như không thấy nàng ta.
Còn việc đối phương là chắt gái của Đại Thương Vương, có gì đặc biệt sao?
Cũng chỉ mới vào Đằng Không mà thôi!
Lại còn lớn hơn nàng một tuổi!
Một năm sau, không, nếu không phải vì tu luyện《 Nguyên thần • Văn quyết 》, nàng cũng có thể sớm nhập Đằng Không, có gì ghê gớm.
Đối đãi với kẻ nàng cảm thấy không bằng chính mình, xưa nay nàng đều như vậy, không thèm để ý.
Cũng không phải nàng chưa từng gặp hậu duệ vô địch bao giờ.
Hạ Thiền, Hạ Hổ Vưu cũng vậy, nàng còn không xem trọng người ta đâu, lúc này, Hạ Hổ Vưu ở cách đó không xa.
Hạ Hổ Vưu cũng thấy được phản ứng của Ngô Lam, cậu nghẹn cười không hé răng.
Thương Thiên Kiều gặp Ngô Lam, trừ phi đánh Ngô Lam một trận, bằng không, nàng ta có thể tự làm mình tức chết, ở Đại Hạ phủ, kẻ suýt nữa bị Ngô Lam làm tức chết không chỉ một người.
Muội muội mình, Hạ Thiền gần đây tâm tình cũng hậm hực, trước khi đi Ngô Lam đã đánh lén muội muội, đương nhiên không có chuyện túm đầu, xé quần áo như mấy vị lính canh cổng đồn thổi, nhưng Ngô Lam quả thật xuống tay cũng nặng, đánh cho mũi Hạ Thiền chảy máu, suýt nữa khiến mũi nàng ta chỉ có thể hướng lên trời, đã nhiều ngày trôi qua, mỗi khi nhắc tới Ngô Lam, Hạ Thiền vẫn điên tiết như muốn giết người.
Lần này may mà nàng ta đang bế quan, bằng không nếu tới chắc chắn không thiếu được một trận loạn đấu.
Nơi đây có không ít hậu duệ vô địch, có cả một ít tinh anh học phủ và cả hậu duệ Nhật Nguyệt.
Thân phận Ngô Lam tại đây cũng không còn quá hiển quý.
Nhưng nữ nhân này trước sau như một, cảm thấy người xung quanh chẳng ra gì, đều khinh thường để ý.
Thương Thiên Kiều lặp lại lần nữa, Ngô Lam từ trên cao nhìn xuống nàng ta, hồi lâu sau mới nói: “Ồn ào quá! Chờ ta tới Đằng Không sẽ so đấu với ngươi một phen, đánh ba chiêu không chết ngươi, ta liền xin lỗi ngươi!”
“...”
Sắc mặt Thương Thiên Kiều đỏ lên, “Ta đang hỏi có phải ngươi cố ý hay không?”
Ngô Lam nghĩ nghĩ, thẳng thắn gật đầu: “Cố ý!”
“...”
Không thể nói tiếp nữa.
“Ngô Lam, ngươi đừng quá đáng!”
Ngô Lam tiếp tục dùng mũi nhìn nàng ta, “Điên à, chính ngươi nói Đan Hùng ca ca của ngươi lợi hại, không đánh bại Hoàng Đằng thì còn tính là lợi hại sao?”
“Huynh ấy nhỏ tuổi hơn Hoàng Đằng!”
“Tô Vũ còn nhỏ tuổi hơn gã!”
Ngô Lam bĩu môi, “Ngươi cũng lớn tuổi hơn ta, già rồi như vậy còn không dám nhận lời khiêu chiến của ta, ta vào Đằng Không, chắc chắn ba chiêu đánh chết ngươi, dám tiếp chiến không?”
“...”
Những người khác đều không hé răng, thậm chí còn lén lút nhích ra xa khỏi hai cô nàng này theo bản năng.
Hai người này nói chuyện lệch sóng rồi.
Bọn họ lại đều là kẻ càn quấy!
Mấu chốt ở chỗ, hai kẻ càn quấy ấy còn không dễ chọc.
Tuy rằng Ngô gia kém một chút, trong nhà chỉ có một vị Nhật Nguyệt cảnh tọa trấn, nhưng quan hệ Ngô gia có chút phức tạp, một mặt thân cận cùng Đại Hạ phủ, mặt khác Ngô gia còn là hậu duệ của Đại Ngô Vương, tuy rằng Đại Ngô Vương chết trận, nhưng thực lực Đại Ngô phủ cũng không quá yếu, trừ việc không có vô địch.
Ngô Lam nói Đại Ngô Vương là tổ tông tám đời của nàng, thoạt nhìn thì xa, nhưng tính đến thế hệ tổ nãi nãi của Ngô Lam vậy thì quan hệ với Đại Ngô Vương không đến nỗi xa lắm.
Mà nay quan hệ giữa Phủ chủ Đại Ngô phủ và Ngô gia này còn khá thân cận, Ngô gia là trung gian, quan hệ giữa Đại Ngô phủ và Đại Hạ phủ cũng khá tốt.
Hai nàng nói chuyện, vài lần Thương Thiên Kiều bị chọc tức muốn hộc máu.
Nàng cảm thấy mình đã đủ ngạo khí, dù sao cũng là hậu duệ vô địch.
Kết quả gặp phải một kẻ còn ngạo khí hơn nàng!
Ngô Lam có tư cách gì để kiểu ngạo?
So thân phận, so thực lực, Ngô Lam đều không bằng mình, kiêu ngạo cái gì!
Xung quanh, đám thiên tài đều không muốn để ý tới hai người này.
Không biết từ khi nào Chu Hồng Lượng đã tiến đến bên cạnh Hạ Hổ Vưu, hai người đều mập, nhưng có so sánh mới thấy Hạ Hổ Vưu cũng không quá mập, không đối lập thì không thương tổn, Chu Hồng Lượng béo hơn cậu nhiều.
“Hổ Vưu huynh, nghe nói quan hệ giữa ngươi và Tô Vũ không tồi?”
Chu Hồng Lượng thấp giọng cười, “Lần này Hổ Vưu huynh tới đây, là ý của bản thân hay là ý của Đại Hạ phủ?”
Hạ Hổ Vưu cũng cười tủm tỉm đáp: “Làm gì có ý gì, đến xem hai đại thiên tài giao phong thôi, đều là người cùng thế hệ chúng ta, đi xem cho thêm kiến thức, Hồng Lượng huynh không hiếu kỳ ai sẽ thắng sao?”
“Tò mò chứ, nhưng không nhiều, ai thắng cũng là chuyện bình thường thôi.”
Bọn họ trò chuyện, đám thiên tài xung quanh cũng nghiêng tai lắng nghe, nhưng nghe mãi cũng không nghe ra cái gì.